Chương 11: Diện kiến cô cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Lý Thương Mặc trước nay chưa từng để Bách Lý Thần ở trong lòng, mặc dù nói là cháu gái ruột, nhưng mà thái độ đối đãi so với hai đồ đệ còn kém hơn. Nếu như Bách Lý Thần không ở trước mặt nàng lắc lư, trên căn bản nàng sẽ không nhớ mình có một thân thích, một vãn bối như vậy.

Hôm nay Mộ Vũ Dao đem tình huống của Bách Lý Thần nói với Bách Lý Thương Mặc, nàng mới xem như nhìn thẳng Bách Lý Thần một chút.

"Dao Nhi, ngươi đi xuống trước đi. Cứ giao nó cho vi sư." Bách Lý Thương Mặc thấy Bách Lý Thần rúc lại sau lưng Mộ Vũ Dao, ánh mắt lãnh đạm lộ ra một tia ý vị sâu xa, "Qua hai năm nữa chính là tỷ thí giữa các đệ tử của Lục đại môn phái, đến lúc đó ngươi và Thu Nhi cùng nhau đại biểu Hâm Hải Vân Các, vi sư không hy vọng các ngươi cứ tiếp tục như vậy, hiểu không?"

"Vâng, Vũ Dao biết." Mộ Vũ Dao gật đầu một cái, gần đây bản thân thật sự là lười biếng tu luyện, vì để hai năm sau không khiến sư phụ và Hâm Hải Vân Các mất mặt, cũng đến lúc nên bế quan tu luyện rồi. Gần đây bị Hoa Loan Thu quấy nhiễu, thật đúng là phân tâm rất nhiều, hiện tại nghĩ lại quả thực có chút hổ thẹn.

Mộ Vũ Dao đưa cho Bách Lý Thần một ánh mắt an tâm, sau đó liền lui ra ngoài dưới cái nhìn chăm chú của Bách Lý Thương Mặc. Vì vậy, cả căn phòng chỉ còn lại hai người là Bách Lý Thương Mặc và Bách Lý Thần.

Đại sư tỷ, sao ngươi lại bỏ ta trốn đi như vậy? Bách Lý Thần khổ rưng rức nhìn Mộ Vũ Dao rời khỏi, trong lòng buồn bực không thôi, chúng ta cùng tới, nên cùng đi mới đúng a!!!

"Làm sao, không rời được Dao Nhi? Hay là, ngươi sợ ta?" Bách Lý Thương Mặc thấy Bách Lý Thần đối Mộ Vũ Dao dáng vẻ lưu luyến không bỏ, nhíu mày một cái. Người bao lớn rồi, còn bám Dao Nhi như thế, khó thành châu báu!

Cô cô, nếu ngươi đã biết, sao còn nói ra? Đây không phải là ép ta nói láo sao?! Bách Lý Thần ở trong lòng nhổ nước miếng nói.

"Cô cô, ta chỉ là hâm mộ Đại sư tỷ thôi, Đại sư tỷ thiên tư phi phàm, có thể đại biểu bổn môn tham gia thi đấu giữa các môn phái hai năm sau, nghĩ đến tràng cảnh kia, nhất định là rầm rộ chưa từng có." Bách Lý Thần nói lời này cũng không phải giả, nàng là thật sự rất thèm, nàng cũng muốn đi, nhưng mà nghĩ đến thực lực của bản thân, còn có thành kiến của Bách Lý Thương Mặc đối với nàng, trên căn bản là không có hy vọng. "Chưa kể, cô cô đối ta ân trọng như núi, đem Bách Lý Thần nuôi dưỡng thành người, cũng dạy ta tu tiên, ta chỉ có kính trọng cô cô, làm sao phải sợ cô cô? Trong lòng Bách Lý Thần đối cô cô đó là tràn đầy kính nể, Bách Lý Thần có thể bất kính cha mẹ, nhưng mà không thể bất kính cô cô!" Bách Lý Thần nói chém đinh chặt sắt, người không biết chuyện chắc sẽ thật sự cho rằng nàng nghĩ như vậy, cho dù là Mộ Vũ Dao ở chỗ này, đoán chừng cũng chỉ biết cảm thán hóa ra Thần Nhi kính đãi sư phụ như vậy.

Có điều, Bách Lý Thương Mặc là ai? Người cũng sắp thành tiên rồi, lời như vậy, nàng làm sao mà tin?!

Đối diện Bách Lý Thần, Bách Lý Thương Mặc chỉ cười trừ một tiếng.

Bản thân nàng tự biết mình đối đãi Bách Lý Thần như thế nào, nàng cũng không trông mong Bách Lý Thần có thể kính trọng nàng, nói thực, ta không muốn gặp ngươi, ngươi cũng không muốn gặp ta, chính là đơn giản như vậy.

"Ngươi cũng không cần hâm mộ Dao Nhi." Bách Lý Thương Mặc nhặt lên một quyển sách cầm trong tay, "Ngươi đã đến Kim Đan sơ kỳ?"

"Phải, cô cô." Bách Lý Thần cúi đầu xuống, tuy rằng Bách Lý Thương Mặc không nhìn nàng, nhưng mà phía sau câu nói kia rõ ràng mang uy áp, "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, cứ luyện rồi luyện a, liền đột phá."

"Nếu ngươi đã nói vậy, ta tin." Bách Lý Thương Mặc ngay cả ngẩng đầu một chút cũng không buồn ngẩng, "Chỉ là, chớ để ta biết được ngươi dựa vào đường ngang ngõ tắt gì, nếu không, ta thà rằng phế tu vi ngươi, trục xuất ngươi rời núi." Những lời này giống như một thanh trọng chùy, đập vào trên ót Bách Lý Thần, nàng không tự chủ lui về sau hai bước, mặt đã giống như giấy vàng, khẽ cắn răng, rặn nói: "Bách Lý Thần biết! Đa tạ cô cô chỉ giáo!"

Không sai, chính là chỉ giáo! Một tông sư Tịch Diệt hậu kỳ như ngươi lại đi bắt nạt một nha đầu lông bông chỉ mới bước vào Kim Đan kỳ như ta, ngươi có thấy xấu hổ hay không?! Tịch Diệt tông sư chỉ cần phóng một chút khí áp nho nhỏ là có thể đè chết một cái Kim Đan kỳ, thân là trưởng bối, còn được gọi là thân cô cô, vậy mà ngươi cũng xuống tay được?!

Bách Lý Thần trong lòng hận a, hận không thể uống máu Bách Lý Thương Mặc, ăn thịt nàng.

Ngươi đem ta nhốt ở Bích Thủy Hàn Đàm thì cũng đành đi, hiện tại còn chèn ép ta như vậy, thật cho rằng ta không dám phản kháng sao?

Mẹ nó, ta chính là nhập ma đấy, ngươi có thể làm sao? Có Thú Ca ở, ta mà thèm sợ ngươi sao? Cùng lắm ta lặng lẽ trốn vào thôn, không để lộ động tĩnh gì là được.

"Ừ, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ trụ lại ở chỗ ta. Tây sương phòng không có ai trụ, ngươi đi dọn dẹp một chút, tu luyện có gì không hiểu thì tới hỏi ta." Bách Lý Thương Mặc nhàn nhạt nói, "Ngày mai, ta tự mình mang ngươi đi Kiếm Trì chọn kiếm."

Kỳ thực, Bách Lý Thương Mặc cũng không phải cố tình muốn như vậy, chỉ là Bách Lý Thần ngoài mặt trung thực, nội tâm lại xảo quyệt vô cùng, từ những lời nàng nói là có thể nhìn ra một hai. Tuy rằng Bách Lý Thương Mặc không thích Bách Lý Thần, nhưng mà cũng không hy vọng Bách Lý Thần lạc vào ma đạo, nói thế nào cũng là cô cô ruột, cho dù không trông chờ nàng tốt, cũng không hy vọng nàng tự cam đọa lạc. Cho nên, đây cũng xem như Bách Lý Thương Mặc cho Bách Lý Thần một lời cảnh cáo.

Cố ý thả ra chút khí thế áp bức Bách Lý Thần, để cho nàng kiêng kỵ bản thân, không dám sinh lòng tà niệm, đi vào ma đạo. Dẫu sao, năm tháng tu chân dài dằng dặc, có người muốn đi đường tắt, không tránh khỏi nhập ma đạo, cuối cùng sa đọa một đời.

Bách Lý Thương Mặc cũng là tốt bụng, chỉ là lại dùng sai phương pháp, trực tiếp làm cho Bách Lý Thần từ sâu trong nội tâm bắt đầu hận chết nàng.

"Nếu vậy thì, Bách Lý Thần trước hết đi thu dọn đồ đạc, cô cô."

"Ừ, đi đi."

Bách Lý Thương Mặc phất tay một cái, cho đến khi Bách Lý Thần ra khỏi phòng, mới buông xuống sách trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Ngay từ lúc Bách Lý Thần vào cửa, nàng đã cảm giác được một mùi máu tanh, tuy rằng rất nhạt, giấu rất kỹ, nhưng ở trước mặt nàng vẫn không thể lẩn trốn. Dẫu sao Kim Đan kỳ ở trước mặt Bách Lý Thương Mặc còn chưa đủ dùng, nếu như đạt tới Nguyên Anh kỳ có lẽ đã không nhìn ra, hoặc có thể nói, loại công pháp ẩn giấu này, Bách Lý Thần còn chưa sử dụng thuần thục, cho nên mới bị nhìn thấu manh mối.

Cũng chính vì vậy, Bách Lý Thương Mặc mới cho Bách Lý Thần một cái cảnh cáo. Cũng coi như mở một mắt nhắm một mắt với nàng, lần này xem như không nhìn thấy, nếu không, hành vi của Bách Lý Thần đã có thể trực tiếp trục xuất sư môn rồi.

Bách Lý Thần, ngươi cũng chớ ép ta động thủ.

Bách Lý Thương Mặc nhắm mắt, đối với cháu gái ruột duy nhất này, nếu thật phải hạ độc thủ, nàng cũng không đành lòng.

Chỉ là, nếu như đối phương thật đọa nhập ma đạo, vậy thì bản thân cũng chỉ có thể đại nghĩa diệt thân!

Bách Lý Thần hiển nhiên không biết Bách Lý Thương Mặc đã biết chuyện nàng luyện công pháp ma đạo, nếu không, chắc chắn sẽ không tự tại như vậy.

Hiện tại Bách Lý Thần đang vung vẩy sửa sang lại hành lý, nhìn địa phương mình cư ngụ hai năm nay, cảm khái rất nhiều.

Về sau, ta sẽ không ở nơi này nữa.

Về sau, ta phải đi theo Bách Lý Thương Mặc lăn lộn.

Về sau, CMN, đâu ra mà lắm về sau như vậy?!

Mẹ nó, sao ta lại phải ở chung một chỗ với Bách Lý Thương Mặc chứ?!

Ngược lại là Thú Ca nghe được lời này, dương dương tự đắc.

Tiểu Thần Thần cách mục tiêu của bản thân lại tiến thêm một bước. Thật quá tốt rồi!

Thiếu đi khoảng cách, bắt lại cô cô, còn không phải là chuyện sớm muộn sao?

Có bản thân ở bên chỉ điểm, chuyện gì cũng không thành vấn đề!

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro