Chương 15: Cá mặn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Lý Thần sống hai đời người, xưa nay chưa từng cảm thấy mất mặt đến như vậy, đặc biệt là vứt hết thể diện trước mặt vị hảo cô cô có quan hệ không tốt lắm kia, điều này vô hình chung khiến cho Bách Lý Thần ở trước mặt Bách Lý Thương Mặc lùn đi một đoạn.

Tuy rằng, Bách Lý Thần vốn đã "thọt".

Ngày hôm nay, thật là, khó chịu hết sức a! Bách Lý Thần chảy máu trong lòng, ngoài mặt lại phải vờ bình thản, người đời xưng là 'mặt than'. Nàng sợ không cẩn thận sẽ bùng nổ, nếu như vậy, nàng càng thêm ném hết thể diện trước mặt Bách Lý Thương Mặc.

May mà chưởng môn cô cô cũng chỉ rối loạn một lần, sau đó không chế nhạo nàng nữa, ừm, cứ như thể chuyện này trước nay chưa từng phát sinh, lại khôi phục về tư thái tiên nhân trước đó.

Kỳ thực, lúc nhìn thấy Bách Lý Thần chọn con cá mặn kia, Bách Lý Thương Mặc liền quyết định sẽ đưa cho Bách Lý Thần một thanh binh khí. Nàng cũng đâu thể để cháu gái nhà mình về sau đạp xương cá mặn phi kiếm chứ? Bách Lý Thần không cảm thấy mất mặt, nàng cảm thấy mất mặt.

Tuy rằng tâm cảnh Bách Lý Thương Mặc có thể so với tiên nhân, nhưng tiên nhân cũng không phải vô dục vô cầu, cho dù không có chút tình cảm nào, tiên nhân cũng sẽ cảm thấy mất mặt, càng huống chi một người phàm như nàng?

"Cô cô, ta đi nghỉ ngơi trước." Ruột gan của Bách Lý Thần a, giống như vừa bị một chiếc xe tăng cán qua, đã cách siêu thoát không còn xa.

Suy nghĩ một chút cũng đúng thôi, vốn dĩ Bách Lý Thần còn tưởng rằng cho dù không phải thần khí, chắc cũng là tiên khí, không ngờ được là một con cá mặn, chênh lệch nào chỉ là trên trời dưới đất?

"Ừ, đi đi. Mấy ngày tới ngươi ở đây chăm chỉ củng cố tu vi, ta có chuyện phải ra ngoài mấy ngày." Bách Lý Thương Mặc gật đầu, cũng không biết tại sao nàng lại kể việc mình muốn ra ngoài với Bách Lý Thần, có lẽ ở trong đầu Bách Lý Thương Mặc, hôm nay Bách Lý Thần cũng coi như nửa đồ đệ của nàng, tuy rằng cái gọi là 'tình sư đồ' này tới hơi trễ một chút.

Bách Lý Thần sửng sốt trong chốc lát, hiển nhiên nàng không ngờ cô cô luôn đối xử lãnh đạm với nàng hôm nay lại đi dặn dò hành trình với nàng, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi a! Nói không cao hứng là giả, Bách Lý Thương Mặc là ai? Chưởng môn nhân Hâm Hải Vân Các, chỉ cần có quan hệ tốt, chỗ tốt hiển nhiên rất nhiều. Đừng nói nàng con buôn, sự thực vốn chính là như vậy.

"Cô cô đi đường cẩn thận, ta sẽ trông nhà thật kỹ." Bách Lý Thần chợt nảy sinh linh cảm nói một câu, không ngờ Bách Lý Thương Mặc lại đánh nhầm kiếm quyết, tiên kiếm vốn đang phiêu phù thiếu chút nữa cạo một lượt toàn bộ cỏ trên sân, "Ừ, ta biết rồi."

Bách Lý Thương Mặc thoáng ổn định tâm thần, vừa rồi nghe Bách Lý Thần nói một chữ 'nhà', nàng không kìm được hốt hoảng dao động, cái chữ này dường như đã mấy trăm năm không ở trong đầu nàng, mà Bách Lý Thần nói một câu 'cô cô đi đường cẩn thận', lại làm nàng bất giác thấy ấm áp trong lòng.

Thực lực Bách Lý Thương Mặc rành rành ra đó, không còn ai nói những lời như thế với nàng nữa.

Hiếm có, cô cô đại nhân không bình tĩnh.

Bất quá, sai sót ở trên tay Bách Lý Thương Mặc thì không xem như sai sót, động tác bắt quyết càng thêm tinh chuẩn chắc chắn khiến cho Bách Lý Thần âm thầm tặc lưỡi, cô cô cũng quá làm dáng rồi, trước khi bay còn ở trước mặt tiểu bối phô trương như vậy. Không ngờ cô cô lại là loại hình muộn tao, trong ngoài bất nhất!

(*) muộn tao: kiểu ngoài lạnh trong nóng, bên ngoài im im lừ lừ bên trong nhiệt tình nhạy cảm.

Nếu Bách Lý Thương Mặc biết suy nghĩ lúc này của Bách Lý Thần, đoán chừng tiên kiếm kia sẽ không chút do dự phi vào đầu tên kia, nàng sống lâu như vậy, lần đầu tiên có người dám nói nàng muộn tao, nàng làm sao mà không nổi giận được?

Bách Lý Thương Mặc có lẽ cũng cảm thấy mình có gì không đúng lắm, dứt khoát lưu loát ngự kiếm vọt đi, để lại cho Bách Lý Thần một bóng lưng phấp phới, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Bách Lý Thần dĩ nhiên không phát hiện Bách Lý Thương Mặc khác thường, dù sao trong mắt nàng, cô cô vẫn luôn rất cổ quái, làm người ta đoán không ra.

Nhìn cái hộp trong tay, Bách Lý Thần lần nữa than thở.

Đi vào phòng, Bách Lý Thần ném cái hộp lên bàn, ngồi trên ghế, nhìn cái hộp sững sờ.

"Tiểu Thần Thần, làm sao vậy?" Thú Ca đang chui vào góc tường không biết làm gì, nhìn thấy Bách Lý Thần dáng vẻ đờ đẫn, không khỏi truyền thanh nói.

"Thú Ca, sáng sớm ngươi chạy đi đâu?" Bách Lý Thần đang cảm thấy tức giận, nghe tiếng Thú Ca, lại càng thêm nghẹn khuất, nếu ngươi đi theo, ta đến nỗi thảm như vậy sao?

Huyền Vũ từ từ bò tới, bám ống quần Bách Lý Thần một đường leo lên, leo thẳng đến mũi nàng mới dừng lại, "Ta đi tán gái."

Ta... &*(... %...

Bách Lý Thần chỉ cảm thấy một ngụm máu sắp phun ra ngoài, Thú Ca, ngươi có thể giúp sức một chút được không? Đi tán gián muội muội sao?!

"Không ngờ mảnh đất này của cô cô ngươi lại có một tiểu hồ ly chưa tu luyện thành tinh, Thú Ca ta thừa dịp nàng còn chưa nảy nở, sớm xuất thủ rồi." Huyền Vũ nói như chuyện bình thường, trực tiếp thả sét đánh cho Bách Lý Thần trong giòn ngoài mềm.

Thú Ca, ngươi được lắm!

"Tiểu Thần Thần, bên trong hộp này có gì?" Huyền Vũ nhìn thấy chiếc hộp phong cách cổ xưa trên bàn, mắt sáng lên, vội vàng hỏi.

"Cá mặn. Thú Ca, ngươi muốn ăn không?" Bách Lý Thần đã không buồn rủa thêm nữa, hồ ly ghép đôi con gián, có thể giật chết một đám người xem.

Mở hộp ra, một con cá mặn rành rành bày ngay trước mắt.

Ngay khi Huyền Vũ nhìn thấy con cá kia, toàn thân thoáng run, trực tiếp từ trên mũi Bách Lý Thần té rơi xuống, "Tiểu Thần Thần, ngươi có mắt không biết ngọc khảm vàng a!" Thú Ca lần nữa leo lên người Bách Lý Thần, sau đó nhảy lên bàn, tỉ mỉ nhìn con cá mặn, sau đó, vô cùng thận trọng nói, "Tiểu Thần Thần, ngươi nhặt được bảo vật rồi!"

Bách Lý Thần nhìn con cá mặn, quả thực không cách nào đem nó liên hệ với bảo vật.

"Vật này nếu như bị người trong tu chân giới biết, nhất định lại một trận tranh đoạt. Tiểu Thần Thần, chớ do dự, nhanh tích máu!"

Bách Lý Thần giật giật mép, nàng dĩ nhiên tin tưởng lời của Thú Ca, nhưng mà, một con cá mặn lại có thể dẫn tới tinh phong huyết vũ trong tu chân giới, nàng thật không dám tưởng tượng, rốt cuộc cá mặn này ăn ngon đến mức nào?

Cắn ngón trỏ, Bách Lý Thần nhỏ một giọt máu trên người cá mặn, sau đó lẳng lặng nhìn.

Ờ, không có phản ứng a, cá mặn vẫn là cá mặn.

Ngay tức khắc, Bách Lý Thần gắt gao nhìn chằm chằm con cá mặn.

Đột nhiên, cá mặn này mở mắt ra, xác chết ngồi dậy!

Bách Lý Thần bị hù thất kinh trực tiếp từ trên ghế lăn xuống đất, còn con cá mặn thì lúc này lại xoay người sang.

Tuy rằng nơi này không có nước, nhưng mà nó lại đang bơi.

Cá mặt xoay mình??? (*)

Trong đầu Bách Lý Thần văng ra một câu thành ngữ như vậy.

(*) Thành ngữ: hàm ngư phiên thân, cá mặn xoay mình, cá mặn đổi đời, ý là người đang trong cảnh khốn khổ gặp cơ hội chuyển cơ, đổi đời.

"Ui, mùi vị thật quen thuộc." Con cá mặn lên tiếng, có điều không phải nói với Bách Lý Thần, mà là hướng về phía Thú Ca.

"Ngư Tàng muội muội, đã lâu không gặp!" Thú Ca rất ra vẻ nói.

"Ui, ngươi là —— Huyền Vũ?"

"Ừ, không sai, chính là Thú Ca ngươi ta đây!"

"Sao ngươi lại biến thành như vậy?" Cá mặn nào đó bơi qua bơi lại trên không trung, tò mò hỏi.

"Ngư Tàng muội muội, một lời khó nói hết a! Sau này có rảnh ta kể cho nghe, trước tiên để ta giới thiệu cho ngươi một người bạn. Nhìn thấy nữ hài bên kia không, nàng chính là chủ nhân mới của ngươi, dĩ nhiên, đây đều là Thú Ca ta một tay thúc đẩy. Yên tâm, nàng sẽ không ghét bỏ ngươi!"

"Thật sao?" Cá mặn nào đó lộn mấy vòng trên không trung, trực tiếp nhào vào trước mặt Bách Lý Thần, "Ngươi chính là chủ nhân mới của ta?"

Bách Lý Thần chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sợ hãi vạn phần.

Ngươi đã bao giờ gặp một con cá mặn đã chết đột nhiên sống lại, sau đó ở trên không trung bơi qua bơi về, cuối cùng còn hỏi ngươi, ngươi chính là chủ nhân mới của ta?

Bách Lý Thần cảm thấy nàng không phải đang đọc truyện tu tiên, mà là đang xem phim kinh dị.

Cá mặn, nó hoàn toàn không phải là một con cá mặn bình thường!

Tác giả có lời muốn nói: Cá mặn muội muội kỳ thực rất lợi hại!

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro