Chương 8: Hết hạn lưu đày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiễn đi Mộ Vũ Dao và Hoa Loan Thu, Bách Lý Thần lần nữa biến thành người cô đơn, chỉ có thể làm bạn với Thú Ca, bị nó đầu độc.

Bách Lý Thần cảm thấy sống cùng Thú Ca ba năm, có lẽ tính hướng của nàng sẽ gặp nguy hiểm.

Thú Ca đã từ đề tài Bách Lý Thương Mặc chuyển đổi thành cùng nữ tử ở bên nhau có rất nhiều điểm tốt, thậm chí còn tuyên truyền đủ loại kỹ xảo khuê phòng, có xu thế muốn đem Bách Lý Thần dạy thành một đời tuyệt thế tiểu công.

Mặc dù không biết tại sao Thú Ca hiểu nhiều như vậy, Bách Lý Thần cũng không hỏi kỹ, không biết cho lành, biết rồi đề tài càng gia tăng, đợi một hồi Thú Ca phát tác bệnh thần kinh, muốn đem nàng dạy thành 'tiến có thể công lùi có thể thụ', thế thì phải làm sao?!

Bách Lý Thần đã tuyệt vọng rồi, thay đổi Thú Ca là không thể nào, nàng có thể khống chế không để bị Thú Ca thay đổi đã là cảm tạ trời đất.

Trong ba năm, Bách Lý Thần thủ hộ trái tim nho nhỏ, chỉ sợ lúc nào đó không chú ý bị Thú Ca khoan một lỗ, vậy thì về sau nàng bi kịch rồi.

Dưới sự chỉ đạo của Huyền Vũ thần thú, Bách Lý Thần cuối cùng đột phá Trúc Cơ kỳ tiến vào Ích Cốc tiền kỳ.

Từ nay về sau, nàng có thể không cần ăn cơm, hấp thu thiên địa linh khí là đủ.

Dĩ nhiên, đối với Bách Lý Thần mà nói, không ăn cơm so với giết nàng còn khó chịu hơn, thức ăn ngon chính là dùng để hưởng thụ.

Tu tiên, nói thật, nàng không có ý định thành tiên, chẳng qua là để không bị người ức hiếp mà thôi.

Tốc độ tiến triển này đặt trong tu chân giới, cũng coi như là thiên tài trong thiên tài rồi.

Theo lý mà nói, Bách Lý Thần tuyệt đối không thể nào tiến triển tốc độ nhanh như vậy, nữ nhân có cửu dương tuyệt mạch, phóng mắt khắp thiên hạ có lẽ cũng chỉ có một mình Bách Lý Thần mà thôi. Cửu dương tuyệt mạch này, tính thuần dương, nữ tử có mạch này theo lý thuyết là không sống qua được mười sáu tuổi, kết quả Bách Lý Thần chân chính nhịn được nhiều thêm một năm, sau đó để cho nữ tử bình thường thế kỷ 21 tiến vào thân thể này. Mặc dù chỉ là linh hồn, nhưng mà thuộc tính phát ra lại trung hòa không ít, hơn nữa trong lúc vô tình thả ra Huyền Vũ thần thú, từ trên người Thú Ca lại tiếp tục lấy được trung hòa, cũng coi như giải quyết được vấn đề tu tiên khó khăn của Bách Lý Thần.

Huyền Vũ thần thú mặc dù không phải sủng vật của Bách Lý Thần, nhưng từ khoảnh khắc Bách Lý Thần phóng thích nó, một người một thú đã sít sao ảnh hưởng đến nhau, nhất vinh toàn vinh, nhất tổn toàn tổn.

Cũng chính vì vậy, điểm tốt mà Bách Lý Thần nhận được cũng không phải đơn giản, tốc độ tu luyện chính là một trong số đó.

Hôm nay, rốt cục đã đến ngày Bách Lý Thần xuất quan!

Nói thật, bế quan như này không khác gì ngồi tù, hiện tại Bách Lý Thần chính là phạm nhân chờ phóng thích, chờ Đại sư tỷ đem nàng dẫn đi.

"Tiểu Thần Thần, ngươi nói xem liệu cô cô nhà ngươi có đến không?" Trong lòng Thú Ca đều là nghĩ đến Bách Lý Thương Mặc, tựa hồ nổi lòng hiếu kỳ với Bách Lý Thương Mặc, luôn muốn gặp mặt một lần, dùng lời Thú Ca mà nói, 'Đối với nương tử tương lai của Tiểu Thần Thần, Thú Ca ngươi ta đây nhất định phải cẩn thận thẩm tra một chút.' Ở trong lòng Thú Ca, Bách Lý Thương Mặc đã được nội định là tức phụ của Bách Lý Thần, tuy rằng Bách Lý Thần giải thích vô số lần, nhưng mà Huyền Vũ bao giờ cũng sẽ bỏ qua lời nàng, tự động không nghe vào tai, lâu ngày, Bách Lý Thần đã lười không muốn nói gì nữa.

"Thú Ca, ngươi đừng có miệng quạ! Ta cũng không hy vọng gặp phải nàng!" Tuy rằng đã cách ba năm, nhưng mà Bách Lý Thần vẫn rất sợ Bách Lý Thương Mặc, đây là một loại thiên tính, rất khó thay đổi.

Nhớ năm xưa thời điểm bị nhốt ta mới có mười bảy, bây giờ đã hai mươi roài! Tuổi cái gì đó, mây trôi a!

"Tiểu Thần Thần, không thể đối xử không tốt với tức phụ tương lai, đó là phải bị trời phạt!" Thú Ca rõ ràng mạch lạc nói, "Phải học tập giống như Thú Ca ngươi, làm hảo nam thú của thế kỷ mới!"

Bách Lý Thần liếc mắt khinh bỉ, Thú Ca, ngươi đã phản bội rồi, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa!

Thật không biết Bách Lý Thương Mặc có mị lực gì, Huyền Vũ thậm chí còn chưa gặp mà đã một lòng thiên vị nàng.

Thời gian chờ đợi rất nhàm chán, đặc biệt là chờ được 'thả ra khỏi tù'.

"Tiểu Thần Thần, ta ngửi được một cỗ mùi vị, mùi vị đó hẳn không phải là Đại sư tỷ và Nhị sư tỷ ngươi!" Huyền Vũ núp ở trên người Bách Lý Thần, truyền âm nói, "Nàng rất mạnh, so với ta hiện tại mạnh hơn rất nhiều."

Trong lòng Bách Lý Thần nảy lộp độp, sắc mặt đã có chút cương cứng, bởi vì nàng đã thấy được nữ nhân từ bên trong màn nước đi ra.

Bách Lý Thương Mặc!

Là Bách Lý Thương Mặc a!

Con mẹ nó, chuyện gì xảy ra a!

Không phải bảo Đại sư tỷ tới đón ta sao? Tại sao lại là Bách Lý Thương Mặc?! Đại sư tỷ lại cho ta leo cây!!!

"Cô cô." Thanh âm Bách Lý Thần có hơi nức nở, nàng làm sao có thể không khóc, tại sao lại là Bách Lý Thương Mặc nha! Đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó.

"Ừ." Bách Lý Thương Mặc tựa hồ đối với Bách Lý Thần vẫn là không muốn gặp như vậy, chỉ nhìn nàng một cái, nói: "Ta nghe Dao Nhi nói ngươi đã tiến vào Ích Cốc tiền kỳ, hôm nay nhìn đúng là thật, vậy thì rất tốt."

"Cái này còn phải đa tạ cô cô dạy bảo, không có cô cô cũng sẽ không có Bách Lý Thần ta hôm nay!" Chém, ra sức chém, dù sao nịnh hót cũng không cần tiền, Bách Lý Thần đã quyết định bắt đầu trợn tròn mắt nói bậy nói bạ.

Bách Lý Thương Mặc nhíu mày một cái, loại thổi phồng này nàng lại không thích nghe, đặc biệt là từ trong miệng Bách Lý Thần nói ra, sao mà cảm giác liền đổi vị rồi? Luôn cảm giác có nhàn nhạt châm chọc.

"Bớt nói nhảm đi, ta hiện tại mang ngươi rời khỏi." Bách Lý Thương Mặc lười cùng Bách Lý Thần nói nhảm, như cũ cho nàng một viên Tị Thủy Đan, sau đó liền mang theo nàng bơi ra ngoài.

Bách Lý Thần lần nữa bước lên đất liền, hít sâu thở một hơi, chỉ cảm thấy ruột gan một trận sảng khoái.

Giẫm trên tiên kiếm của Bách Lý Thương Mặc, Bách Lý Thần tựa như trở về ngày của ba năm trước.

Ngày đó, Bách Lý Thương Mặc cũng giống như vậy mang nàng ngự kiếm phi hành.

"Tiểu Thần Thần, cô cô ngươi đúng là mỹ nhân hiếm có a! Thú Ca ngươi ta đây gặp vô số người, cũng chỉ có hình người của Chu Tước mới có thể so sánh được với nàng. "Núp ở trong người Bách Lý Thần, Huyền Vũ vẫn còn đang phát biểu đánh giá, "Bách Lý Thương Mặc, đẩy ngã nàng ta, ngươi chính là tu chân giới đệ nhất tiểu bạch kiểm, Tiểu Thần Thần, ngươi còn chờ gì nữa? Mau nhào lên a!"

Bách Lý Thần thiếu chút nữa ngã lộn mèo xuống biển mây, Thú Ca, xin đừng nói lời kích thích như vậy, muội tử ta ăn không tiêu a!

"Làm sao vậy?" Dường như cảm thấy Bách Lý Thần không ổn, Bách Lý Thương Mặc quay đầu lại hỏi một câu.

"Cô cô, không sao không sao, ta vừa rồi đang mải nghĩ chuyện tu luyện." Bách Lý Thần liền vội vàng lắc đầu bày tỏ bản thân không có gì đáng ngại, nàng cũng không hy vọng Bách Lý Thương Mặc cho rằng nàng là một kẻ nhiễu sự.

Bách Lý Thương Mặc thấy Bách Lý Thần không sao cũng không nhiều lời nữa.

Bách Lý Thần thầm thở phào nhẹ nhõm, "Thú Ca, ngươi muốn hại chết ta sao!" Truyền âm nhập mật, "Ngươi cũng không nhìn một chút xem bây giờ là lúc nào, nhào lên? Lên cái đầu ngươi a!"

"Tiểu Thần Thần, ngươi mắng ta ——" Thú Ca bày tỏ bản thân rất ủy khuất.

"Ta chính là mắng ngươi!" Bách Lý Thần bày tỏ bản thân không có sai.

"Tiểu Thần Thần, ta là vì tốt cho ngươi! Nghe lời Thú Ca ngươi, ngươi có thể sống một vạn năm!"

Tin Thú Ca, chắc chắn sống mãi!

"Càng nghe ngươi, ta chết càng nhanh! Còn một vạn năm, ngươi tưởng ta là ngươi à, ngàn năm vương bát vạn năm rùa, ngươi sống lâu như vậy cũng phải."

Một người một thú nhao nhao la hét, ở trên tiên kiếm của Bách Lý Thương Mặc, thẳng đường trở lại Hâm Hải Vân Các.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro