Chương 38 : Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Trung Nhị)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đản Đản đi tới chổ ngự y sở, ngự y sở thật đúng là khí phái,vừa vào cửa đã thấy mấy lão giả nghiên cứu dược liệu , một chút cũng không cảm giác được một tiểu gia hỏa đang tiến vào. Ở gian giữa đường hành lang dài, đi ra dược thất, dược thất là một cái cực đại đồ thư quán, phải dùng một cái hòm đựng thuốc thật lớn mới chứa được hết dược chỗ này. Đản Đản ở trong ngự y quán dạo một ngày, ý định xem dược thất trong hoàng cung đồ sộ đến cỡ nào, ngay lúc nàng xuất thần suy tư lại không cẩn thận đụng vào một người, người nọ trên người mềm mềm, thơm thơm, ngẩng đầu vừa thấy — ai nha! Này không phải Phạm Tư Vực còn là ai!

“Ngươi sao lại chạy tới đây?” Phạm Tư Vực kéo Đản Đản nhíu mày hỏi.

“Ta, ta……” Đản Đản vừa định nói lại nhìn thấy bên cạnh còn có một lão nhân, vì thế lập tức thi lễ nói, “Hạ thần, hạ thần tham kiến Công Chúa Điện Hạ!”

“Được rồi! Được rồi! Nơi này không có ngoại nhân, không cần quỳ xuống !” Phạm Tư Vực nói,“Vị này là ngự y tổng quản Giang Xuyên Giang ngự y, hắn là lão tiền bối , chuyên phụ trách khám bệnh cho hoàng thất.”

Ngụ ý nói là Phạm Tư Vực đang  tìm vị lão tiên sinh xem bệnh.

“Vãn bối Đản Đản tham kiến Giang ngự y!” Đản Đản hành lễ.

“Ha ha! Thật là anh hùng xuất thiếu niên, Thái y đại nhân mới như vậy tuổi mà đã được chân truyền của dược vương, là không đơn giản a!” Giang ngự y nói.

“Đản Đản thuở nhỏ đi theo sư phụ học y, nhưng cho đến nay vẫn chưa bằng một nữa sư phụ, Giang ngự y quá khen! Vãn bối cảm thấy sợ hãi!” Đản Đản nói.

“Ha ha! Thái y đại nhân quá khiêm nhượng, lão thân từng cùng Dược Vương gặp mặt qua một lần, nàng khi đó tuổi trẻ mỹ mạo, bất quá hai mươi đã là một thân bản lĩnh, nàng chọn đồ đệ khẳng định là người bất phàm a!” Giang ngự y nói.

“Được rồi! Giang ngự y cũng đừng khen nàng nữa !” Phạm Tư Vực nói xong lại hướng Đản Đản nói,“Ngươi như thế nào ở trong này?”

“Ta…… Thần nghe nói ngài đến đây, tới nơi này xem bệnh, cho nên……” Đản Đản khó mà nói , chẳng lẽ ăn ngay nói thật chính mình tới là chất vấn công chúa vì cái gì không tìm chính mình xem bệnh, hay là cho rằng y thuật của mình không tốt ?

“Ta chỉ là tới gặp Giang đại nhân, cũng không phải đến xem bệnh ! Ngươi lo lắng cái gì?” Phạm Tư Vực lý giải nói.

“Nga.” Đản Đản nói.

“Ha ha! Nguyên lai Thái y tới là hỏi nguyên nhân a!” Giang ngự y cười nói,“Thái y yên tâm, công chúa không có việc gì, chính là lão thân thân thể có bệnh nhẹ, nghĩ định hướng Thánh Thượng cáo lão hồi hương lại không có người tiếp nhận chức vụ này, mới thỉnh công chúa đề nghị Thái y đại nhân tới nhậm chức .”

“A? Vãn, vãn bối bất tài, không thể đảm nhiệm trọng trách này!” Đản Đản chạy nhanh tỏ thái độ.

“Ha ha! Thái y đại nhân đừng vội, Công Chúa Điện Hạ đã cự tuyệt , xem ra lão phu còn phải tìm người một lần nữa a!” Giang ngự y nói.

“Giang ngự y, ngài hảo hảo nghỉ ngơi đi, bản cung đi trước .” Phạm Tư Vực nói xong lại đối Đản Đản nói,“Theo ta trở về!”

“Nga.” Đản Đản đáp ứng liền đi theo Phạm Tư Vực chạy như điên ra khỏi ngự y sở

“Hì hì!” Đản Đản cười.

“Ngươi ngây ngô cười cái gì!” Phạm Tư Vực nói.

“Ta còn nghĩ ngươi không tin tưỡng y thuật của ta mà chạy đến đây xem bệnh!” Đản Đản nói.

“Ai nói ta đi xem bệnh, hơn nữa ta muốn cho ai xem bệnh là chuyện của ta, ngươi lo lắng cái gì!” Phạm Tư Vực tức giận nói.

“Ngươi, ngươi làm sao vậy? Như thế nào hôm nay thấy ta liền mất hứng? lại còn hung dữ với ta như vậy?” Đản Đản nói.

“Ta hung dữ sao? Ta có mất hứng sao? Quả thực là nói hưu nói vượn!” Phạm Tư Vực dừng lại cước bộ quát.

“Còn nói không hung dữ……” Đản Đản nhỏ giọng tự nói nhưng vẫn bị Phạm Tư Vực nghe thấy được lại bắt đầu phát tác.

“Thân phận của ngươi là gì! Dám nghi ngờ bản cung?!” Phạm Tư Vực nói.

“Ta, ta nào có?” Đản Đản nói.

“Lớn mật! Ở trước mặt bản cung còn dám xưng ta? Thật sự là đại nghịch bất đạo! Còn không quỳ xuống hướng bản cung nhận sai!” Phạm Tư Vực trợn mắt lên, phát tác tính tình công chúa

“Ân…… Thần, thần tội đáng chết vạn lần!” Đản Đản lập tức bất đắc dĩ quỳ xuống.

“Chết cái gì mà chết! Ban ngày ban mặt lại nói điềm xấu như vậy! Quỳ xuống làm gì? Còn không mau đứng lên!” Phạm Tư Vực nói.

“A? Không phải ngươi bảo ta quỳ sao?” Đản Đản vô tội đứng lên.

“Là ta bảo ngươi quỳ thì thế nào! Ngươi không phục sao?” Phạm Tư Vực nói.

“Thần, thần không dám.” Đản Đản nói xong lại quỳ xuống.

Vì thế, Đản Đản cứ như vậy đứng lên quỳ xuống, quỳ xuống lại đứng lên, lặp đi lặp lại như vậy cũng không làm cho Phạm Tư Vực bớt giận, vì thời gian không còn sớm nên hai người trở về Thanh Phong cư .

Nhiều lần trắc trở cuối cùng thì hai người cũng về tới cái bàn, Phạm Tư Vực thấy Phạm Ngưng Toa cùng Taggi Nhã trước sau thật bình thản, nhưng nàng một khi nhìn đến Đản Đản liền bắt đầu không thuận khí

“Ngự Tỷ, Giang lão nhâ nói cái gì ?” Phạm Ngưng Toa hỏi.

“Không có việc gì, các ngươi xem cầm phổ thế nào rồi ?” Phạm Tư Vực mở đề tài.

“Ta cùng Ngưng Toa nhìn một ít cầm phổ diễn tấu cung đình, rất là trang nghiêm túc.” Taggi Nhã nói.

“Ân, Taggi Nhã, đàn ta nghe một chút, ngươi hiện tại chính là cần được huấn luyện nhiều hơn, quen thuộc vị trì từng cái âm điệu, sau đó mới tính tới đàn hoàn một khúc.” Phạm Tư Vực hòa ái nói.

Ba người lại bắt đầu nghiên cứu đàn cổ, lại tiếp tục chuyện trò vui vẻ, liền đem Đản Đản để qua một bên, tuy nói gần đây vẫn như thế, nhưng lúc nãy khi trở về Đản Đản đã chịu không ít tức giận của Phạm Tư Vực, vì thế càng nghĩ càng ủy khuất, càng ủy khuất lại càng sinh khí, sinh ra một loại cảm giác e ngại, tóm lại thật phức tạp.

Buổi tối, Đản Đản buồn bã ngồi ở bên hồ nước, bỉu môi ủ rũ .

“Làm sao vậy?” Taggi Nhã lặng lẽ nhìn chăm chú Đản Đản thật lâu mới hỏi.

“A? Ngươi đã đến rồi, chúng ta bắt đầu đi!” Đản Đản mới phát hiện phía sau có người.

“Trước đừng gấp, Thái y đại nhân không có nghe nói qua sao? Nếu nghệ nhân tâm tình không tốt, tấu ra khúc cũng đau thương .” Taggi Nhã ôn nhu nói.

“Ta không sao, tâm tình ta rất tốt!” Đản Đản miễn cưỡng cười trừ.

“Mất hứng chính là mất hứng, làm gì mà phải miễn cưỡng chính mình đây?” Taggi Nhã đem mọi thứ đều xem vào trong mắt,“Có phải hay không, có phải hay không Thái y đại nhân cảm thấy Taggi Nhã thực phiền, không muốn nói?”

“Không phải! Không phải như thế nào lại thế! Taggi Nhã là một nữ tử vô cùng ôn nhu, Đản Đản thích nữ tử ôn nhu!” Đản Đản biện giải nói.

“Thái y đại nhân……” Taggi Nhã đỏ mặt.

“Ách…… Ta là nói ta thích nữ tử ôn nhu, không phải Taggi Nhã…… Không đúng, ta, ý ta không phải như thế…… Ta! Ai nha! Không nói rõ được !” Đản Đản gấp đến độ đầu rối nùi, vò đầu bức tóc.

“Thái y đại nhân! Ngươi đừng như vậy, ngươi như vậy, ngươi như vậy, Taggi Nhã rất đau lòng !” Taggi Nhã lôi kéo tay Đản Đản vội vàng nói,“Thái y đại nhân……”

“Ngươi, ngươi đừng khóc a!” Đản đản thấy Taggi Nhã gấp đến độ hốc mắt ướt át, liền bắt đầu thay nàng lau nước mắt, nhưng này vừa động thủ giống nhau giống định rồi cách giống nhau.

Làn da Taggi Nhã thật tốt, tựa như tơ lụa, trơn nhãn , mềm mềm. Nước mắt của nàng lành lạnh , giống sơn tuyền giống nhau thật thanh khiết. Nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, là như vậy sáng ngời, bình tĩnh nhìn chính mình, như thấy được cả đáy lòng. Tay của mình còn đang bị nàng lôi kéo, tay nàng thật là mềm mại, tựa hồ có dòng điện chạy vào cơ thể mình, dịu dàng, ấm áp, rất thoải mái.

Hai người mặt đều hồng hồng, ngơ ngác đứng không biết nên nói cái gì, làm cái gì, thời gian cứ như vậy lẳng lặng trôi qua

“Tháp, Taggi Nhã……” Đản Đản ngây ngốc hồi lâu, nhìn trước mắt Taggi Nhã vừa ôn nhu vừa đáng yêu không khỏi bắt đầu miệng khô lưỡi nóng.

Lời này vừa nói ra nhất thời đánh mất xấu hổ, hai người từ không khí ái muội sực tỉnh

“Tháp, Taggi Nhã, ta xem hôm nay vẫn là, vẫn là trở về đi, cũng sắp canh hai rồi, ha ha!” Đản Đản ngây ngô cười.

“Ha ha!” Taggi Nhã bị bộ dáng ngốc nghếch của Đản Đản làm buồn cười

“Làm sao vậy?” Đản Đản ngơ ngác hỏi.

“Thái y đại nhân, ngài biết không? Bộ dáng vừa rồi cua ngài, ha ha, hảo thú vị !” Taggi Nhã cười đến thực ôn nhu.

“Hắc hắc!” Đản Đản ngây ngô cười nói,“Ngươi vừa rồi cười thật đẹp a!”

Đản Đản nói một câu lại làm cho mỹ nhân mặt đỏ , vì thế nhẹ giọng ngượng ngùng nói:“Được rồi, chúng ta trở về đi.”

“Nga, hảo!” Đản Đản ngây ngốc đáp, liền chạy đi.

Vừa nhất cất bước liền bị hòn đá bên hồ nước làm vấp té, Taggi nhã lập tức chạy lại đỡ, không ngờ bị giẫm phải váy, rồi sau đó cùng Đản Đản song song ngã sấp xuống. Chỉ thấy Đản Đản nữa nằm úp sấp nữa quỳ trên người Taggi Nhã, hai tay….. Trùng hợp dừng ở trước ngực của người ta địa phương nhuyễn nhuyễn mềm mềm.

“Ai nha!  thực xin lỗi! Ta, ta không phải cố ý !” Đản Đản vội vàng đứng lên, cũng kéo mỹ nhân dậy.

“Không, không sao.” Taggi Nhã che ngực đỏ mặt nói,“Chúng ta, chúng ta trở về đi.”

“Nga!” Đản Đản cũng đỏ mặt đáp.

Vì thế, hai người một trước một sau trở về. Ngay sau đó, người vẫn nhìn chăm chú các nàng nãy giờ vẻ mặt xanh ngắt, đầy mặt dữ tợn tức giận bất bình cũng đi theo trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro