Thôi miên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: hmy86

Editor: Atom

CP: Ngụy Anh Lạc x Phó Dung Âm


炎———THƯỢNG———炎 


"Dung Âm, há miệng nào, " Ngụy Anh Lạc bưng một đĩa dưa hami vừa gọt xong đi về phía Phó Dung Âm đang nằm dài trên ghế sa lon chơi điện thoại di động.

"A", Phó Dung Âm yên tâm thoải mái há miệng, chờ Ngụy Anh Lạc đút.

"Ngọt không?" Ngụy Anh Lạc nhìn Phó Dung Âm nhai vui vẻ, cười hỏi.

"Ngọt, nhưng ta có béo lên hay không đây?" Phó Dung Âm đáng thương rưng rưng nhìn Ngụy Anh Lạc, còn không quên tiếp tục nhét thêm một miếng vào miệng mình.

"Không sao, chúng ta cũng có vận động mà đúng không?" Ngụy Anh Lạc nhìn con mèo tham ăn trước mắt, xoa xoa bụng nhỏ của nàng.

"Hả?"

"Vận động trên giường."

"Ngươi!"

Phó Dung Âm đưa tay làm bộ muốn đánh Ngụy Anh Lạc, tay ở giữa không trung lại bị Ngụy Anh Lạc bắt lấy.

"Sức lực phải để dành dùng trên giường, " Ngụy Anh Lạc cười gian một tiếng, một phen chặn ngang ôm lấy Phó Dung Âm hướng vào trong phòng.

"Ngươi thả ta xuống! Ta muốn ăn dưa hami!"

"Ta còn ngọt hơn dưa hami!"

Ngụy Anh Lạc nhìn Phó Dung Âm nằm ở trong lòng mình vẫn còn thở hổn hển, cưng chiều cười một tiếng, "Ngươi xem, ngươi sức khỏe kém thế này, về sau nếu ta không ở đây ngươi làm sao bây giờ?"

"Không được, " Phó Dung Âm hai tay vòng lấy eo Ngụy Anh Lạc, "Ngươi không được phép bỏ rơi ta. Nếu không ta cắn ngươi." Phó Dung Âm nói xong liền làm bộ như ra sức cắn một cái trên cổ Ngụy Anh Lạc.

Ngụy Anh Lạc nhìn Phó Dung Âm cười một tiếng, hôn lên trán nàng." Ngươi nhìn Trầm Bích kìa, qua nhiều năm như vậy không phải vẫn rất tốt với ngươi sao, bằng không thì ngươi và nàng ta gom thành một đôi cũng được vậy. Nàng còn..., hửm? Ngủ rồi à?" Ngụy Anh Lạc bất đắc dĩ cười cười, giúp Phó Dung Âm đắp kín mền.

Dưới màn đêm Ngụy Anh Lạc hôn Phó Dung Âm một cái, có chút nghẹn ngào.

"Ngươi phải nhớ, ta cũng rất yêu ngươi a."

Đêm đen sâu thẳm, người ở trong lòng Ngụy Anh Lạc ngủ an ổn khác thường.


Diệp Thiên Sĩ đang ở phòng khám ngâm nga điệu nhạc, may mà ban đầu hắn không tham gia bình bầu chức danh, nếu hiện tại phải ở phòng khám chuyên thì làm sao được trôi qua những ngày thoải mái như thế này. Nghĩ vậy, hắn cầm lên trà nóng trên bàn nhấp một ngụm, đắc ý cười.

"Ầm, " Cửa phòng khám bị đẩy ra thô lỗ.

"Ngụy Anh Lạc? À phải rồi, đúng lúc ta đang muốn tìm ngươi thương lượng, "

Ngụy Anh Lạc cũng không khách khí, kéo ghế ngồi trước mặt Diệp Thiên Sĩ, vắt chéo chân ngắt lời Diệp Thiên Sĩ.

"Diệp Thiên Sĩ, trước khoan nói chuyện của ta, ông có biết thôi miên hay không?"

"Tiểu tổ tông, ngươi tưởng chứng nhận thôi miên dễ lấy như vậy sao, nhớ lúc đó qua năm ải chém sáu... "

"Ông rốt cuộc có làm được hay không." Ngụy Anh Lạc không kiên nhẫn cắt đứt Diệp Thiên Sĩ.

"Cầu người ta hỗ trợ còn hùng hồn như vậy, " Diệp Thiên Sĩ nhỏ giọng nói một câu, "Biết thì biết, nhưng ngươi hỏi cái này làm gì?"


Diệp Thiên Sĩ nhìn Ngụy Anh Lạc bước ra khỏi phòng làm việc, xoa xoa huyệt thái dương.

Hắn thiếu nợ Ngụy Anh Lạc một ân huệ, Ngụy Anh Lạc đưa cho hắn một lý do không thể không giúp.

Diệp Thiên Sĩ nhìn bóng lưng Ngụy Anh Lạc thở dài.

Ngụy Anh Lạc người này thật ác độc, đối với chính bản thân thật ác độc.


Ngụy Anh Lạc vừa vào nhà, liền được Phó Dung Âm tặng một cái ôm thật to, "Có nhớ hôm nay ngày gì không ?"

"Nhớ nhớ, sinh nhật ngươi mà, có đúng không, " Ngụy Anh Lạc cười, chỉ chỉ túi trên tay, "Quà cho ngươi đây, mở ra nhìn thử xem?"

Phó Dung Âm hưng phấn mở túi quà, phát hiện là một cái tạ tay. Trên đầu Phó Dung Âm xuất hiện hắc tuyến, Ngụy Anh Lạc đã sớm lăn lộn trên thảm cười ha ha ha ha ha ha.

"Ngươi ngươi ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ cười, " Phó Dung Âm vốn dĩ nghĩ cầm tạ đánh Ngụy Anh Lạc, sau đó ngẫm nghĩ một chút, đánh tàn phế lại phải bắt ta chăm sóc cả đời.

"Được rồi được rồi, không nháo với ngươi nữa." Ngụy Anh Lạc bò dậy từ trong túi đeo lưng cẩn thận móc ra một hộp vải nhung.

Ngụy Anh Lạc quỳ một chân xuống, "Phó Dung Âm, ngươi có nguyện ý gả cho ta không?"

Tối hôm đó, Ngụy Anh Lạc muốn Phó Dung Âm rất nhiều lần, cho đến khi cả hai người đều cảm thấy toàn thân đau nhức mới nặng nề thiếp đi.

Nửa đêm, Ngụy Anh Lạc tỉnh dậy hôn Phó Dung Âm còn đang ngủ say, gỡ xuống chiếc nhẫn trên tay nàng, khoác áo lên sân thượng hút thuốc, một cây lại một cây.

"Trầm Bích, ngươi đến đây đi." Ngụy Anh Lạc nhận lấy điện thoại đang rung, mặt vô cảm nói với đầu điện thoại bên kia.

"Ngươi thật quyết định làm như vậy?" Trầm Bích ngồi trên ghế liếc nhìn Phó Dung Âm vẫn còn ngủ say, hỏi Ngụy Anh Lạc.

"Ta còn biện pháp khác sao?" Ngụy Anh Lạc vừa thu dọn đồ đạc liếc mắt khinh bỉ vừa trở tay ném cho Trầm Bích một chồng văn kiện thật dày.

"Đây là cái gì, khế mua bán nhà?"

Ngụy Anh Lạc liếc Trầm Bích một cái, "Đứng đắn một chút, đây là những lời mà Dung Âm từng nói với ta, còn có những việc trước kia nàng từng làm, đừng để lộ tẩy."

Trầm Bích cười khổ một tiếng khép tài liệu lại nhìn về phía Phó Dung Âm trên giường, "Biết rồi, lúc nào nàng tỉnh?"

Ngụy Anh Lạc liếc nhìn đồng hồ treo tường, "Dược hiệu đoán chừng vẫn có thể chống đỡ hai giờ, Diệp Thiên Sĩ nói hắn đang trên đường, sắp tới."

Trầm Bích gật đầu một cái, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Ngụy Anh Lạc, "Ngươi biết đấy, tuy rằng ta một mực đối đầu với ngươi, nhưng mà bệnh của ngươi, đoạn thời gian cuối cùng này, aiz, ngươi biết nàng yêu ngươi đến thế nào mà, ngươi thật dự định gạt nàng làm như vậy?"

Ngụy Anh Lạc buông xuống quần áo đã xếp gọn trong tay, đỏ vành mắt.

"Nàng và ta không giống nhau."

"Nàng còn một đời rất dài, ta muốn để cho nàng vui vẻ."

"Diệp Thiên Sĩ ta muốn ông giúp ta thôi miên một người."

"Ai?"

"Phó Dung Âm."

"Để cho nàng quên đi tên ta."

"Từ nay về sau trong thế giới của Phó Dung Âm, không còn có người tên Ngụy Anh Lạc này nữa."


┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴




炎———HẠ———炎 


Thời điểm Ngụy Anh Lạc biết bản thân sắp mất đi tính mệnh còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nàng trở tay cho Diệp Thiên Sĩ một tát, mãi đến khi Diệp Thiên Sĩ gào khóc kêu đau nàng mới phản ứng được, không phải là mộng a.

Diệp Thiên Sĩ sẽ không trong chớp mắt đột nhiên biến thành siêu nhân, tế bào ung thư trong cơ thể nàng cũng sẽ không đột nhiên biến mất.

Hóa ra là thật a.

Nàng mang bộ mặt hờ hững đi bộ ba bốn cây số trở về nhà, thời điểm bước tới dưới lầu mới đột nhiên tỉnh ngộ.

Hóa ra ta không còn thời gian nữa.

Ngụy Anh Lạc liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cách thời gian Phó Dung Âm tan việc về nhà vẫn còn sớm, nàng vào nhà vặn vòi sen mặc cho nước lạnh tưới lên người mình.

Nếu như lúc này có người đi ngang qua, nhất định sẽ nghe được tiếng khóc tuyệt vọng xen lẫn tiếng nước chảy của Ngụy Anh Lạc, dường như muốn xé tan thế giới này.

Sau khi tắm xong đi ra, nàng gọi điện thoại cho Trầm Bích, hai người đơn giản hỏi han một hồi liền trực tiếp tiến vào chủ đề.

"Ngươi điên rồi sao?" Ngụy Anh Lạc nghe được Trầm Bích ở đầu điện thoại bên kia kêu lên.

"Ngụy Anh Lạc, ngươi làm như vậy có nghĩ tới Phó Dung Âm về sau biết được sẽ như thế nào không? Nàng sẽ hận ngươi cả đời!"

"Nàng sẽ không biết, " Ngụy Anh Lạc cười khổ một tiếng.

"Hận ta cả đời, vậy cũng phải nhớ ta mới được."

"Trầm Bích ngươi nghe cho kỹ, nếu như không chăm sóc nàng cho tốt, ta chết cũng không bỏ qua ngươi."

Ngụy Anh Lạc đeo túi hành lý đi ra khỏi nhà không quay đầu lại, nàng sợ quay trở lại liền không thể hạ nhẫn tâm, không đi được. Ngụy Anh Lạc nắm thật chặt chiếc nhẫn trong tay tựa như nắm toàn bộ thế giới.

Ngươi chung quy cũng đã gả cho ta.

Ở trong quãng thời gian cuối cùng của ta.

Cảm ơn ngươi.


Thời điểm Phó Dung Âm mở mắt, trước mắt là khuôn mặt quên thuộc của Diệp Thiên Sĩ.

"Diệp Thiên Sĩ, ông ở nhà ta làm gì vậy." Phó Dung Âm dụi mắt một cái.

"À à không có gì, Trầm Bích nói cổ họng cô có hơi đau, bảo ta tới khám một chút." Diệp Thiên Sĩ cẩn thận đáp lời.

"À, vậy à, " Phó Dung Âm đứng dậy cảm thấy có chút choáng váng, "À này Dung Âm, " Diệp Thiên Sĩ trong tay đổ một phen mồ hôi, khẩn trương liếc nhìn Phó Dung Âm.

"Ừm? Chuyện gì?" Phó Dung Âm cầm ly nước đầu giường uống một hớp, nhìn về phía Diệp Thiên Sĩ.

"Cô có quen Ngụy Anh Lạc không?"

"Không quen, bạn ông sao?"

Phó Dung Âm và Trầm Bích thường xuyên ra ngoài du lịch, cứ một lần đi chính là gần nửa tháng, mỗi lần post hình trong nhóm bạn bè, phía dưới đều bình luận là một đôi bích nhân.

Thời điểm Trầm Bích giúp Phó Dung Âm mang nhẫn cưới, Phó Dung Âm bỗng dưng cảm giác có chút quen thuộc, chắc là ở trong mộng từng mơ Trầm Bích cầu hôn bản thân.

Sau đó a, các nàng ở nước ngoài kết hôn, Diệp Thiên Sĩ với tư cách là bạn cũ của hai người, cũng có đến tham gia, chỉ là uống rượu vào có chút bực bội không vui.

Sau khi Diệp Thiên Sĩ trở về nước liền mang hoa cùng chai rượu đi một chuyến đến nghĩa trang công cộng, hắn nhìn bức hình đen trắng của Ngụy Anh Lạc nhấp một ngụm rượu.

"Aiz, Ngụy Anh Lạc, ngươi ban đầu bảo ta giúp nên ta mới giúp a, ngươi cũng đừng nói ta không đủ nghĩa khí."

"Phó Dung Âm những năm qua luôn sẽ thỉnh thoảng nhớ tới một ít đoạn ngắn, chỉ là mơ mơ hồ hồ không thấy rõ người, Trầm Bích dỗ nàng nói là bản thân, nàng nghĩ một hồi thì cũng tin."

"May mà ngươi lưu lại quyển sổ kia, bất luận chuyện to nhỏ nào, lần nào hẹn hò mặc y phục gì ngươi đều nhớ, Trầm Bích đã thuộc làu rồi, ngươi yên tâm không bị vạch trần đâu."

"Bọn họ kết hôn rồi, đúng như ngươi năm đó nghĩ vậy. Nhưng mà ta cũng không tiếp tục hành nghề thôi miên nổi nữa, món nợ này phải tính trên đầu ngươi, về sau ta xuống phía dưới ngươi phải mời ta uống rượu, đừng hòng ăn vạ."

Diệp Thiên Sĩ ngồi từ sáng đến tối, sau đó từ từ chống thân thể đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên quần.

"Ta phải đi rồi, bạn cũ, lần sau lại mang rượu đến thăm ngươi."

Diệp Thiên Sĩ đứng lên, lúc chuẩn bị đi không nhịn được rớt mấy giọt nước mắt, mẹ nó, già đầu rồi còn khóc cái gì.

Diệp Thiên Sĩ lau mặt một cái, liếc nhìn tấm hình đen trắng của Ngụy Anh Lạc.

"Đã nhiều năm như vậy, nàng đều không đến thăm ngươi."

"Con mẹ nó ngươi định làm thánh nhân sao."

"Ta sao lại phải bực bội thay ngươi chứ."


  ┬┴┬┴┤—END—├┬┴┬┴  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro