[Tiểu Thuyết DHCL][6] Ta nguyện cả đời làm gậy của người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trích chương 98

Anh Lạc về lại Trường Xuân Cung sau khi dập đầu dưới tuyết và suýt bị pika Long thị tẩm (đoạn phía sau rất khác phim nhé)


Ngụy Anh Lạc nhanh chóng đứng lên, nơm nớp lo sợ lui ra ngoài.

Hoằng Lịch: "Đứng lại!"

Ngụy Anh Lạc toàn thân cứng đờ, tưởng rằng Hoằng Lịch lại thay đổi chủ ý, nhưng khuôn mặt nàng còn chưa kịp một lần nữa giả bộ vẻ buồn cười, đã nghe thấy hắn ở phía sau nói: "Kể từ hôm nay, ngươi chính là một nô tài bình thường ở Trường Xuân Cung, kỹ lưỡng hầu hạ Hoàng hậu, chớ lại vọng tưởng hão huyền, trẫm tuyệt sẽ không muốn một nữ nhân mưu mô khó lường!"

"Vâng." Ngụy Anh Lạc đáp lại nghe như thất vọng, đợi ra khỏi cửa, liền bước chân vội vàng, vừa đi vừa dùng sức lau sạch son phấn trên mặt, bỗng nhiên dừng chân một cái, nhìn Trường Xuân Cung phía trước cách đó không xa, thấy một người chống quải trượng, đi đường khó khăn bước tới.

"Nương nương." Là tiếng của Minh Ngọc, nàng đỡ người kia nói, "Cần gì phải tự mình tới đón cô ấy, tuyết lớn như vậy..."

"Bổn cung muốn là người đầu tiên nhìn thấy cô ấy." Người nọ cười nói, thanh âm ấm áp như gió xuân, "Nghĩ nói với cô ấy một tiếng... Ngươi trở lại rồi."

Trong mắt Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên tràn ngập nước mắt, nàng đưa tay lên lau một cái, thật nhanh vọt tới chỗ người nọ: "Nương nương, ta trở lại rồi!"

Hoàng hậu quay đầu nhìn nàng, trong mắt lóe lên một tia vui sướng, chống hai cây quải trượng, bước nhanh đi về phía nàng, nhưng bởi vì dùng gậy không quen, chỉ đi hai bước liền ngã xuống tuyết.

"Cẩn thận!" Ngụy Anh Lạc vội xông tới đỡ nàng, nhìn quải trượng ngã xuống đất, buồn bã nước mắt chảy xuống, "Nương nương, chân của người..."

"Nằm trên giường quá lâu." Hoàng hậu hời hợt nói, "Nhưng mà thái y nói, chỉ cần chuyên cần luyện tập, một ngày nào đó có thể đứng lên... cho dù bổn cung không đứng nổi, không phải còn có ngươi sao?"

"Phải... phải..." Ngụy Anh Lạc nức nở nói, "Nếu người không đứng nổi, Anh Lạc nguyện cả đời làm gậy của người."

Hoàng hậu ngây người, bỗng nhiên nhắm mắt lại, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Minh Ngọc cũng đỏ vành mắt theo: "Đừng quên ta, ta cũng muốn ở bên nương nương!"

Ngụy Anh Lạc và Minh Ngọc từng có một đoạn thời gian không vui, đến mức tâm sinh ngăn cách, tuy rằng cùng ở bên cạnh Hoàng hậu làm việc, quan hệ vẫn luôn không hòa thuận lắm. Hôm nay có những lời này, tất cả ngăn cách liền quét hết sạch, Ngụy Anh Lạc nén lệ cười nói với nàng: "Nói rất hay, đến đây, hai chúng ta cùng nhau đỡ nương nương trở về."

Gió tuyết đầy trời, Ngụy Anh Lạc cùng Minh Ngọc một trái một phải nâng Hoàng hậu, nhiệt độ cơ thể ba người sát nhau, tuy là mùa đông, lại ấm áp như xuân về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro