Tự do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tây Bì Tiêu Vong Sử

Editor: Atom

Thị giác Hoàng hậu

------


Gió của Tử cấm thành, trước nay sẽ không bởi vì bất kỳ ai mà dừng lại, cho dù là đế vương thiên thu vạn đại, cho dù là, chính ta.

Trước khi xuất giá, ngạch nương từng kéo tay ta, vuốt nhẹ lặp đi lặp lại. Nàng nói với ta, bước ra khỏi cửa phủ Phú Sát một khắc kia, ta liền không phải là Phú Sát Dung Âm nữa.

Vậy ta là ai?

Là đích phúc tấn của Bảo Thân Vương, có thể sẽ còn là Hoàng hậu tương lai.

Nhưng ta chỉ muốn làm Phú Sát Dung Âm, không được sao?

Không được.

Phu quân mà ta gả, là con trai thứ tư của Ung Chính gia, Hoằng Lịch. Khi còn bé ta đã nhận biết hắn, đó là một nam tử rất đỗi anh tuấn. Mọi người đều nói đại tiểu thư nhà Phú Sát gả tốt, ta cũng nghĩ vậy.

Hắn tuy rằng khá bận rộn, nhưng sau khi bãi triều trở lại đều sẽ mang ta đến ngoại ô tản bộ, hoặc là chèo thuyền trên sông dài, hoặc lên cao ốc thưởng nguyệt, tóm lại sẽ không để ta một mình.

Chỉ là trong phủ hắn có không ít nữ tử, có vài người ta đều không nhớ nổi tên, cả ngày lẫn đêm bao giờ cũng ăn mặc cực xinh đẹp, hắn nhìn thấy vô cùng ưa thích. Ta cũng nghĩ học cách ăn mặc như vậy, nhưng ma ma nói phúc tấn phải đoan trang tự kiềm chế, không thể giống như nữ tử tầm thường. Ta biết, nhưng mà ta muốn để cho hắn vui vẻ.

Hắn nói các nàng không phải là thê, là thiếp, thê tử của hắn chỉ có ta. Ngạch nương nói phúc tấn phải đại độ bao dung, không thể hay ghen. Ta sẽ không đố kỵ, ta sẽ học làm một phúc tấn hợp cách, sẽ học giúp hắn chia sẻ công việc trong phủ. Nếu nữ tử trong phủ tương lai có con, ta cũng sẽ xem như con mình mà bảo hộ... Chỉ là ngạch nương, Dung Âm có hơi sợ, những nữ tử kia đều thật đẹp mắt, ngày nào đó ta có thể mất đi hắn hay không.

Ngạch nương nói sẽ không, bởi vì ta là phúc tấn Ung Chính gia đích thân chỉ định, Hoàng hậu tương lai của Đại Thanh, cõi đời này có thể cùng hắn sánh vai, chỉ có ta.

Lời của ngạch nương, ta tin. Chỉ là một lần tin này, liền dẫn đến ta suốt đời lảo đảo, cả người thương tổn. Nhưng nếu trở lại năm mười tám tuổi kia, ta chắc vẫn sẽ một lần nữa đi lại một bước này. Bởi vì năm đó, ta sinh hạ Vĩnh Liễn.

Vĩnh Liễn, ta chỉ cùng nó làm chín năm mẹ con. Nhưng chín năm này, tựa hồ tất cả vui mừng của ta đều là bởi vì nó mà ra. Vĩnh Liễn biết đi bộ, biết nói chuyện, hôm nay quăng ngã trong đống tuyết, ngày mai dùng bùn nặn hình người. Đứa bé kia mới vừa biết học nói, liền sẽ nháy mắt kêu ta "ngạch nương", từng tiếng "ngạch nương" ấm áp đến trong lòng.

Nhưng ta vẫn nhớ, nó nắm tay ta, lệ rơi đầy mặt, nó nói "Ngạch nương, Vĩnh Liễn đau, ngạch nương, Vĩnh Liễn đau." Ta chỉ cảm thấy trái tim ta như bị bóp nát vậy. Ta mong muốn dường nào có thể thay nó chịu đựng, thay nó nằm vào quan tài lạnh như băng kia. Ngạch nương ở đây, Vĩnh Liễn, ngạch nương ở đây, ngươi mở mắt ra đi, ngạch nương cầu ngươi... Nhưng nhiệt độ trong lòng ta vẫn dần dần hạ xuống, Vĩnh Liễn của ta, đứa con ta dốc hết toàn bộ tình cảm, vào tháng mười Càn Long năm thứ ba, đã qua đời.

Tất cả mọi thứ của nó đều bị hắn sai người thu thập, Trường Xuân Cung cũng không lại có thân ảnh nho nhỏ kia, cũng không lại có người ôm chân ta, hô một tiếng ngạch nương nữa. Ta gạt tất cả mọi người để lại khóa trường mệnh của Vĩnh Liễn, đó là vật duy nhất nó để lại cho người mẹ ruột này. Nhưng mà khóa trường mệnh, Vĩnh Liễn của ta vì sao không thể trường mệnh trăm tuổi.

Tất cả mọi người đều đang chỉ trích ta, Thái hậu chỉ trích ta không thể làm gương sáng cho lục cung, Hoàng thượng chỉ trích ta có thẹn với thân phận Hoàng hậu, a mã ngạch nương chỉ trích ta, ngay cả Phó Hằng, đứa em trai ta chiếu cố nhất từ nhỏ đến lớn, cũng đang chỉ trích ta. Nhưng ta lại nên chỉ trích ai... Hắn có vô số nữ nhân, vô số đứa nhỏ, nhưng ta chỉ có Vĩnh Liễn, Vĩnh Liễn của ta, hắn mới có chín tuổi.

Ta nghĩ, ở trong thâm cung, một đời này của ta đại khái chỉ còn như vậy. Nhưng ta gặp được Ngụy Anh Lạc. Nha đầu toàn thân là gai, mọi người đều nói xấu, Ngụy Anh Lạc. Năm đó là năm thứ ba sau khi Vĩnh Liễn rời đi, Ngụy Anh Lạc mười bốn tuổi thay mặt tú phường tới chúc mừng sinh thần của ta.

Tiểu nha đầu kia sau khi tơ khổng tước bị mất, triều phục được thêu bằng tơ đuôi lộc, còn có thể ở trước mặt chúng phi, mặt không đổi sắc nói dối. Ta xem như nàng cơ trí, liền không muốn làm khó nàng. Nhưng nàng để cho ta một lần nữa ngoài ý muốn. Ta nghĩ nếu như tối hôm đó, Ngụy Anh Lạc không tới Trường Xuân Cung, đời này của ta e rằng thật sự ngay cả nửa điểm hy vọng đều không còn.

Nàng luôn nói, Hoàng hậu nương nương đối đãi Anh Lạc ân sâu tựa biển, Anh Lạc chỉ có thể một đời tận trung, đi theo chăm sóc nương nương. Quả thật là cái tiểu nha đầu a, "một đời" biết bao lâu, biết bao nặng nề, lại tùy tiện nói ra miệng như vậy... Nhưng ta vẫn phải thừa nhận, Ngụy Anh Lạc nói đến 'một đời' kia, ta quả thật tin. Nàng nha, người không lớn, lòng còn cao hơn trời. Nàng muốn bảo vệ ta? Thôi cứ để bổn cung bảo hộ nàng đi. Dù sao Trường Xuân Cung này của ta rất lớn, một tiểu nha đầu như nàng, ta còn không che chở được sao?

Ta chỉ xem như nàng tâm tư nhạy cảm, lại chưa từng nghĩ nàng là người mang huyết thù. Nàng không chỉ một lần cùng ta đề cập tỷ tỷ, nếu ta nghĩ nhiều một chút, tra nhiều hơn một ít, liệu có khiến nha đầu này bớt đi nhiều đường quanh co như vậy hay không. Nàng hại Hòa Thân Vương không thành, Hoàng thượng đem nàng giải đến Dưỡng Tâm Điện. Lúc người của Lý ngọc báo lại, ta thất thủ đánh vỡ ly trà. Đường từ Trường Xuân Cung đến Dưỡng Tâm Điện, đó là lần đầu tiên ta cảm thấy dài dằng dặc, một đường thúc giục mau nhanh hơn nữa, nhanh hơn chút nữa.

Nàng trở lại một cái liền ở bên cạnh ta quỳ đoan đoan chính chính, nhưng chính là cứng cổ không muốn cúi đầu nhận sai. Ta vừa tức vừa gấp, liền ra lệnh. Nàng cắn răng nghiến lợi, bộ dáng ẩn nhẫn nắm quyền, ta làm sao mà không thấy được. Nhưng mà Anh Lạc a, ngươi có biết, nếu bổn cung chậm một bước nữa, cái mạng này của ngươi sợ là phải ném ở lại Dưỡng Tâm Điện rồi. Nếu ngươi chết, ngươi kêu bổn cung... làm thế nào để một lần nữa trôi qua cuộc đời còn lại.

Lúc có đứa bé thứ hai, nàng cao hứng hết sức. Ta luôn có thể nhìn thấy nàng đang khâu đủ loại áo dành cho trẻ con, cả ngày lẫn đêm tựa như hiến bảo ở bên cạnh ta nói huyên thuyên một hồi. Hồi đó ta chỉ nghĩ làm sao bình an sinh hạ đứa nhỏ trong bụng, đem cái tính tình có thù tất báo kia của nàng quên không còn một mảnh.

Ngụy Anh Lạc a, đó là một con cọp răng nhọn móng dài, cho dù nàng ở bên cạnh ta trở thành con mèo thu liễm uy phong, nhưng bản chất không thay đổi. Chuyện Dụ Thái phi, sự việc đã bại lộ, ta suy nghĩ hồi lâu không có kế hay, chỉ đành phải trước khi Hoàng thượng cử người tới, đưa nàng đi Tân Giả Khố. Nhĩ Tình nói nàng một bước ba quay đầu, bổn cung thì tốt hơn được chỗ nào.

Ta không thể bảo toàn chính ta, tuân theo quy củ thể thống, lại lưu luyến quá khứ; trở thành Đại Thanh hoàng hậu, trở thành tượng gỗ, lại vẫn nhớ nhung tình yêu phu thê, vậy ít nhất hãy để cho ta bảo toàn Ngụy Anh Lạc, chỉ cần bảo toàn được Ngụy Anh Lạc đã mang cho ta vô số hy vọng cùng vui sướng này, là đủ rồi.

Có lúc ta luôn nghĩ, liệu có phải ta làm người quá mức thất bại, mất đi Vĩnh Liễn, lại mất đi đứa bé thứ hai. Hôm đó ta tỉnh lại, nhưng nhịp tim cùng ta nối liền, đã không còn. Ta nằm trên sạp giường, không nói một lời, ăn không nuốt trôi. Hắn, hắn... Mà thôi mà thôi, không đề cập tới cũng được. Chỉ là nếu như có Ngụy Anh Lạc ở bên người... thì tốt rồi.

Sau đó ta có Vĩnh Tông, mặc dù Trương viện phán nói ta trước nay thân thể yếu, sinh Vĩnh Liễn đã tổn nguyên khí, lại vừa sảy thai, sinh Vĩnh Tông sẽ chịu không ít tội. Nhưng ta không sợ, bất luận như thế nào, đứa bé này ta đều phải sinh ra, nhất định phải.

Vĩnh Tông cùng Vĩnh Liễn phảng phất như một cái khuôn đúc ra. Ta nghĩ nếu Vĩnh Liễn còn ở, hôm nay không phải sẽ vòng quanh Vĩnh Tông, kêu đệ đệ, đệ đệ sao. Hai anh em bọn họ sau khi lớn lên, có lẽ sẽ ở mỗi một góc Trường Xuân Cung, loanh quanh chơi đùa. Vĩnh Liễn thông minh, nhất định sẽ chiếu cố thật tốt Vĩnh Tông. Đúng rồi, còn có Ngụy Anh Lạc, Ngụy Anh Lạc, a, nàng nha, không khéo sẽ mang hai con trai ta cùng đi leo cây leo tường, nha đầu kia, rõ ràng là một con khỉ nhỏ.

Nếu như không có trận thương hàn kia, không có trận hỏa hoạn kia, Vĩnh Liễn Vĩnh Tông của ta có phải có thể bình an trưởng thành? Sau khi bọn họ trưởng thành, Hoàng thượng có lẽ sẽ phân cho bọn họ một tòa phủ đệ, phong cái thân vương. Bọn họ có lẽ sẽ đến Trường Xuân Cung, nói với ta "Hoàng ngạch nương, nhi thần có cô nương mình thích." Sau đó lấy vợ sinh con. Nhưng mà không thể cưới quá nhiều nữ tử, chỉ cần một người là được. Nhất định phải đối với cô nương người ta tốt, không thể phụ người ta, tương lai cử án tề mi, phu thê tình thâm...

Ta luôn cho rằng, con đường nhân sinh này có thể đi rất lâu, rất lâu, nhưng ngươi nhìn xem, chớp mắt không phải liền đến cuối rồi sao. Đoạn đường này, ta từ Trường Xuân Cung đi dọc Tử cấm thành, ngang qua vô số cung điện, gặp phải vô số cung nữ thị vệ xa lạ hoặc quen mắt. Bọn họ quỳ lễ, kêu ta Hoàng hậu nương nương.

Đúng vậy, ta là Hoàng hậu của Tử cấm thành, Hoàng hậu của Đại Thanh.

Chỉ là y phục vàng ngọc, phồn hoa phú quý, có cũng như không, chẳng qua cũng chỉ là trống rỗng. Ta chưa bao giờ có được cái gì, cũng chưa bao giờ lưu lại cái gì. Cả đời này từ đầu đến cuối, chẳng qua là đau đớn mất đi hai con, phu thê bất hòa, người thân phản bội mà thôi. Lúc đến ta bước chân sạch sẽ, lúc đi thẳng thắn vô tư.

Đỉnh Tử cấm thành cao lạnh không chịu nổi, từng tiếng than thở, một bước sai, từng bước sai.

Ta không phải là đích phúc tấn của Bảo Thân Vương, cũng không phải Hoàng hậu của Đại Thanh.

Ta chỉ là Phú Sát Dung Âm.



----

(Chuyn Hoàng Lăng ni tiếp đon văn này)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro