Chương 23+24+25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ nhị thập tam chương

Tác giả: Phượng Triệt

Edit: Nguyệt Cầm Vân

A Lương rũ mắt xuống, nàng biết cô nhất định rất thích hoàng thượng, nhưng nghe từ chính miệng cô nói ra, trong ngực vẫn có chút rối rắm mạc danh, thật sự là thích, nhưng cô có thể thích nàng sao?

“A Lương, làm sao vậy?” Ta nhìn trên gương mặt nho nhỏ của nàng tràn đầy vẻ cô đơn, ta biết tâm tư của nàng, nhưng mà loại chuyện này không thể vạch trần, cuộc sống như vậy đối với ta đã là quá đủ rồi, không muốn để cho một nữ hài thuần chân như nàng cũng phải tham dự vào dây dưa một đời một kiếp giữa ta và Hoa Khuynh, loại đau đớn này không phải thứ nàng có thể chịu đựng.

“Không sao, Nhan tỷ tỷ cảm thấy vẫn khỏe chứ?” A Lương nâng mắt lên, tận lực che giấu đi một mạt mất mát trong mắt. Nàng hiểu cô và nàng vĩnh viễn đều ở trên hai đường thẳng khác nhau, vĩnh viễn đều không thể tiếp xúc cùng một chỗ, chỉ là trong lòng vẫn khát vọng như vậy, khát vọng được cô nhìn chăm chú, được cô ôm vào lòng, cho dù chết nàng cũng cam nguyện.

“Ừm, ta không sao.” Trên người cũng không có bao nhiêu đau đớn, chính là đau đớn như bị xé rách nơi ngực kia lại không thể xem thường. Trong khoảnh khắc vừa rồi khi nhìn thấy Hoa Khuynh, hết thảy đau đớn dường như đều khuynh tập đến.

Loại đau đớn này giống với một màn mình đã nhìn thấy trong bóng tối kia, khi ta thấy hồng y chầm chậm mơ hồ trước mắt, tuyệt vọng bao trùm lên toàn bộ thân thể. Ta còn nhớ rõ khi đó mình đã vui sướng như vậy, từ tái ngoại một đường phi ngựa liên tục trở về, chỉ bởi vì muốn mình là người đầu tiên cùng nàng phân hưởng thiên hạ này mà thôi.

Thiên hạ, giành được thiên hạ này rồi lại như thế nào? Mất đi người quan trọng nhất, sao có thể.

“Nhan tỷ tỷ, vì cái gì, ngươi và hoàng thượng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” A Lương nhìn người nằm trên giường kia, thần tình trong đôi mắt lại không biết đã phiêu đến nơi nào, nàng muốn biết vì sao cô lại bi thương như vậy, loại đau đớn như thâm nhập cốt tủy này đến tột cùng là từ đâu mà đến?

“A Lương, ngươi không hiểu được.” Ta nhìn người con gái thuần chân kia, ta sẽ không phá vỡ sự mỹ hảo của nàng, chỉ là loại mỹ hảo này trong thâm cung còn có thể duy trì được bao lâu? Ta không biết.

A Lương thực sự không hiểu được Hoa Khuynh và tình cảm của cô đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, tựa như bất luận kẻ nào cũng không thể lý giải. Thế giới của hai người bọn họ chỉ có Nhan tỷ tỷ hiểu được, cho dù nàng thích cô thế nào cũng vẫn thua kém tình yêu của cô đối với hoàng thượng, khắc cốt ghi tâm đến vậy sao?

“Nhan tỷ tỷ, đừng bi thương như vậy nữa được không?” A Lương nhìn đôi mắt cô, đôi mắt như trân châu đen kia thực sự có thể hấp dẫn bất cứ người nào, lộ ra khí tức như địa ngục, có đôi khi lại bất đắc dĩ như vậy. Nàng chỉ muốn trong mắt cô không còn bóng tối nữa mà thôi, cho dù chỉ là giảm đi một chút cũng tốt, loại khí tức như địa ngục này thực sự có thể khiến bất cứ kẻ nào sụp đổ, lẽ nào cô không biết sao? Đôi mắt đẹp như thế, không nên như vậy.

“A Lương, cả đời này ta đều đuổi theo nàng, nếu như ta có bi thương, đó cũng là ngọn nguồn từ nàng mà thôi.” Ta không biết giải thích những chuyện này thế nào, chỉ có thể nói như vậy, cũng không biết A Lương rốt cuộc nghe hiểu được ta nói gì không, chỉ là muốn nói cho nàng biết như vậy mà thôi, sự tình giữa ta và Hoa Khuynh, có lẽ đến chết mới có thể kết thúc.

“Nhan tỷ tỷ cả đời này đều sẽ chỉ thích hoàng thượng sao?” A Lương không biết vì sao lại muốn hỏi câu này, chỉ là muốn hỏi liền hỏi. Nàng không biết cô đến tột cùng sẽ trả lời thế nào, nếu như cô nói phải, vậy phải làm thế nào? Tình yêu của nàng chỉ có thể giấu ở trong lòng sao? Chính là nàng yêu cô a.

Ta không biết nàng tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này, không hi vọng có lẽ so với hi vọng sẽ càng tốt hơn. Ta không muốn hủy đi cả đời này của nàng, đời này cũng không còn khả năng sẽ yêu thêm một người nào khác nữa, trái tim nhỏ bé như vậy, chỉ có thể xếp được hai chữ Hoa Khuynh. Hoa Khuynh, hai chữ này chiếm cứ cả đời ta, có lẽ kiếp sau cũng không thể đào thoát được. Tình yêu với Hoa Khuynh đã khắc sâu ở trên người, trong trái tim, mỗi một tấc cốt nhục đều là tên của nàng.

“A Lương, có lẽ kiếp sau ta cũng không thể trốn thoát được khỏi nàng.” Ta nhẹ giọng trả lời, không phải ta tuyệt tình, chỉ là không muốn để cho A Lương có hi vọng mà thôi, như vậy dù sao so với cả đời thống khổ vẫn còn tốt hơn.

“Kiếp sau cũng không trốn thoát được sao?” A Lương thất thần mà nhìn gương mặt tái nhợt của cô, thanh liệt như vậy, cô nói kiếp sau cũng chỉ yêu người đó thật sao? Nhan tỷ tỷ, vì sao ngay cả một tia hi vọng cũng không lưu lại cho ta? Vì sao phải yêu nàng sâu sắc như vậy? Nàng cấp cho ngươi thống khổ, ngươi cũng nhất định tiếp nhận thật sao?

“Ừm, kiếp sau cũng không trốn thoát được.” Ta rũ mắt xuống, không muốn nhìn thấy tiếu dung thiên chân kia thời khắc này đã trở nên bi thương thật sâu. A Lương, nữ hài kia thiên chân khờ dại như vậy, là vì gặp phải ta mới trở thành như bây giờ, biết đâu không gặp ta, nàng sẽ vẫn tiếp tục sống vui vẻ.

“Nhan tỷ tỷ thật tuyệt tình đi?” A Lương cười nói, không biết nụ cười của mình có bao nhiêu xấu, chỉ là nàng muốn cười. Cô nói khuôn mặt tươi cười của nàng rất xinh đẹp, có lẽ chỉ là khuôn mặt tươi cười giống với người kia thôi.

“A Lương.” Ta nhìn nụ cười của nàng, nhàn nhạt mà tuyệt vọng, đây đều là do ta một tay sở tạo, nhưng đau dài không bằng đau ngắn.

Có lẽ rất nhiều năm sau nàng sẽ tìm được một người nam nhân yêu nàng, sau đó kết hôn sinh con, hết thảy những điều này sẽ chỉ còn là một giấc mộng, như hoa trong gương trăng trong nước mà thôi. Khi đó nàng có thể cười đối mặt với hiện tại, sẽ không hãm sâu vào đau khổ như mình, như mình vĩnh viễn đều không thể bò được lên, khi bỉ ngạn hoa kia nở, có lẽ chính mình cũng đã biến mất rồi.

“Nhan tỷ tỷ, vì sao lại thích hoàng thượng vậy?” A Lương đã thu hồi lại nụ cười, chỉ còn nghi hoặc, nghi hoặc cô thế nào lại thích hoàng thượng chứ? Hoàng thượng khi đó chỉ là một nữ nhi bình thường thôi mà.

“A Lương muốn biết?” Ta cười hỏi, nếu như nàng muốn biết, ta sẽ nói cho nàng biết.

“Ừ, Nhan tỷ tỷ nói đi.” A Lương ngồi bên giường nhìn cô, không phát hiện ra sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, hình như đã sắp tới mùa xuân rồi.

“Khi ta gặp Hoa Khuynh, ta đang trốn trong một góc. Mẫu thân của nàng dắt tay nàng đi tới từ đường nhỏ, không biết nàng làm thế nào phát hiện ra ta, chỉ là khi ta ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, rất trong trẻo, rất mỹ hảo. Bàn tay nho nhỏ của nàng duỗi đến trước mặt ta, nói có thể cùng nàng làm bằng hữu không? Ta chưa từng thấy qua khuôn mặt tươi cười nào trong trẻo đến không một tia ô nhiễm như vậy, ta liền đáp ứng. Sau đó vẫn đều cùng nàng, nàng đều sẽ lén chạy đến cùng ta chơi đùa. Tính nàng rất trẻ con, nàng thích nói “Vãn Ca, ngươi rất không thú vị”, nàng thích trốn dưới gốc hoa đào nhìn ta đi tìm nàng, sau đó ôm lấy ta cười. Ta lần đầu tiên nói thích nàng, nàng đang chơi đùa, ta một lần lại một lần lặp lại câu “ta yêu ngươi”, ta mỗi ngày đều ở bên tai nàng nói, thẳng cho đến khi cha mẹ của nàng đều đã mất, khi ta kéo tay nàng nói những lời này, nàng đáp ứng. Sau đó vẫn đều ở cùng nhau, nàng nói nàng muốn thiên hạ này, như vậy nàng liền có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ với ta. Ta xem như thật, chuyện sau đó ngươi hẳn là biết rồi, ta thu phục Nam Nguyên, muốn là người đầu tiên cùng nàng phân hưởng, chính là, A Lương, ta không có cùng nàng ở một chỗ, ta đã chết rồi, một câu nàng nói ở trên đại điện kia, ta liền đã chết rồi.”

“Nhan tỷ tỷ chính là Vãn tướng quân giết người không chớp mắt kia sao?” A Lương không biết nên nói thế nào, nàng chỉ biết người kia là một người trong thần thoại, chuyện về người chinh chiến sa trường kia đều được mọi người nói đến say sưa, chính là trong miệng của họ, người nọ chỉ là một ác ma mà thôi, một người sát phụ thí mẫu (giết cha giết mẹ) mà thôi.

“Phải, A Lương sợ?” Ta không dám nhìn ánh mắt của nàng, sợ từ trong mắt nàng nhìn thấy sự chán ghét, nhìn thấy nét sợ hãi, ta không biết thì ra ta lại để ý đến ánh mắt của người khác như vậy.

“Nhan tỷ tỷ, kỳ thực ngươi có nỗi khỗ tâm riêng phải không?” A Lương tịnh không hề sợ hãi ta, nàng biết Vãn Ca là một công chúa, chỉ là trong cung điện này ai cũng sẽ không xem cô như công chúa mà đối đãi.

“A Lương, không sợ sao?” Ta nâng mắt lên nhìn về phía nàng, trong đôi mắt đen nhánh không có một tia chán ghét, vẫn là trong suốt như vậy, là thật sự không sợ ta sao?”

“Nhan tỷ tỷ, ta không sợ ngươi, ngươi có thế giới của mình, A Lương không biết trong thế giới của ngươi đã phát sinh chuyện gì, ta chỉ có thể nói, ngươi nhất định phải hạnh phúc. Biết sao không, A Lương vẫn luôn chỉ hi vọng Nhan tỷ tỷ có đủ chân tâm để rót vào những nụ cười lãnh lẽo, không cần phải che giấu những bi thương trong mắt kia.” A Lương không biết mình rốt cuộc đang nói cái gì, chỉ là rất muốn nói ra những lời mình muốn nói, trong thế giới hiện tại của cô đã có nàng, trong thế giới của nàng cũng đã có cô, như vậy cô sẽ hảo hảo mà.

“A Lương, Nhan tỷ tỷ đáp ứng ngươi.” Ta cười nhìn nàng, là nụ cười thật tâm, không che giấu bất luận bi thương gì, không có bất luận khó chịu.

“Nhan tỷ tỷ, ta vẫn gọi ngươi là Nhan tỷ tỷ hay là Vãn Ca?”

“Gọi là Nhan tỷ tỷ đi, Vãn Ca đã chết rồi, hiện tại còn sống chính là Nhan mị nô mà thôi. A Lương, nhớ kỹ, không được nhắc tới tên ta trước mặt người khác.” Ta sợ nàng sẽ bởi vì ta mà gặp phải bất trắc.

“Ừ, ta hiểu rồi.” A Lương gật gật đầu, tỏ ý nhất định mình sẽ không nói ra.

“Nhan tỷ tỷ, cuộc sống ngươi muốn là như thế nào?” A Lương đứng lên đi đến bên bàn rót một chén nước bưng tới, nhìn thấy môi cô đã có chút khô nứt.

“Chỉ là muốn một cuộc sống dưới ánh mặt trời.” Ta chỉ muốn cùng Hoa Khuynh sống dưới ánh mặt trời, có thể cùng cảm thụ hơi ấm của thế gian, chứ không phải bị vây trong hắc ám, mờ mịt như vậy.

Đệ nhị thập tứ chương

“Nhan tỷ tỷ chỉ muốn được sống dưới ánh mặt trời sao?” A Lương không hiểu rõ một mạt vui thích lóe lên rồi chợt biến trong mắt của nữ tử trước mặt, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu sự tình mới có thể khiến cô như thế, không hề mong ước những điều xa xỉ?

Ta biết A Lương không hiểu, không hiểu loại người sống một cuộc sống trong bóng tối như ta luôn khát vọng ánh mặt trời thế nào. Chính vì khát vọng sự ấm áp như thế, cho nên mới xem những hồi ức kia quan trọng đến vậy.

“A Lương, ngươi không hiểu đâu.” Ta nhìn ánh mắt mê muội của nàng, có một số việc ngay cả chính ta cũng không hiểu rõ. Nàng nếu vẫn sống như vậy thì thật tốt, không có mưu mô thâm cung, không có hắc ám, mạt tiếu dung thuần chân kia có thể bảo tồn vĩnh viễn. A Lương, nếu ngươi vẫn luôn như thế này thì thật tốt.

“Nhan tỷ tỷ, ta không hiểu, nhưng A Lương chỉ muốn Nhan tỷ tỷ hảo hảo, không cần phải bi thương như vậy nữa được chứ? A Lương chỉ muốn nhìn thấy Nhan tỷ tỷ có thể cười, luôn cười, không cần cười bất đắc dĩ như vậy, được không? Trên thế gian này có rất nhiều người thích Nhan tỷ tỷ, Nhan tỷ tỷ không chỉ có một mình.” A Lương đứng lên nhìn người có nụ cười bất đắc dĩ kia, nàng thực sự không hiểu cảm nhận của cô, nếu chỉ muốn ánh mặt trời, vì sao lại bi thương như vậy? Chỉ bởi vì người kia sao?

“A Lương.” Ta sao lại không hiểu lời của nàng, chỉ là, ta không biết còn có ai sẽ quan tâm đến ta, còn có ai sẽ ôn nhu như vậy mà ôm lấy eo ta, còn có ai có thể ở bên cạnh ta cười nói với ta rằng thích ta, còn có ai sẽ làm như vậy? A Lương, không còn ai sẽ làm như vậy nữa, ngoại trừ nàng.

“Nhan tỷ tỷ, ngươi không cần nói nữa, ta biết mình rất ngu, không hiểu được nỗi khổ của Nhan tỷ tỷ, nhưng A Lương chỉ là hi vọng Nhan tỷ tỷ có thể hảo hảo mà thôi.” A Lương quay đầu đi, tận lực không để cho lệ thủy trong mắt rơi xuống, cô nhất định là sẽ không thích nữ hài tử thích khóc như vậy.

“A Lương –“

“Vãn tướng quân.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm nhàn nhạt, Tử Mặc khoác áo lông cáo bó sát người đang đẩy cửa tiến vào, mái tóc màu lam nhạt phi tán ở sau lưng, chỉ dùng trâm ngọc vấn lên, trước trán còn rơi xuống một chút, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra tiếu ý rất nhẹ, sau đó xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nhìn người có dung mạo giống với Nguyệt Nhiễm kia, ta không biết nên trả lời như thế nào, bảo ta đi tới hậu viện lấy bồn hoa kia kỳ thực chỉ là ngụy trang thôi không phải sao? Chính là vì để ta gặp Hoa Khuynh, nhưng sao phải khổ như vậy chứ, hận ý của nàng đối với ta sớm đã rõ ràng rồi, chỉ là vẫn không rõ vì sao nàng hận ta.

“Mặc công tử, ta không phải Vãn tướng quân.” Ta gắng gượng muốn ngồi dậy, không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng hư nhược này của ta, ta vẫn là ta, vẫn là người có trác khí, thế nào cũng không thể thay đổi được.

“Không cần ngồi dậy, nằm là được rồi.” Tử Mặc bước nhanh về phía trước, ấn cô nằm lại xuống giường, hắn chỉ tính đến thăm cô mà thôi, không hề muốn đến chê cười cô, nhưng mà dường như hắn cũng không hiểu. A a — không hiểu cũng được.

“Ngươi lui xuống trước đi.” Tử Mặc xoay người nhẹ giọng nói với A Lương đang đứng bên cạnh, sau đó lại nhìn người trên giường, hắn muốn nán lại một mình với cô một chút, có một số việc còn chưa kết thúc.

“Nhan tỷ tỷ, ta lui xuống trước.”  A Lương liếc nhìn nam nhân tuấn mỹ đang ngồi bên giường, trên mặt lộ ra lo lắng, nàng không hiểu vì sao hắn lại muốn tới đây, vì sao nhất định phải làm như vậy, làm như vậy thực sự sẽ có kết quả rất tốt sao, những sự tình trong quá khứ kia đã trôi qua rồi không phải sao?

Vừa rồi A Lương vì sao phải dùng loại ánh mắt kia để nhìn Tử Mặc? Loại ánh mắt bất đắc dĩ này không phải là biểu tình nên có trên gương mặt nàng. A Lương, ngươi rốt cuộc đã gạt ta chuyện gì? Ta nhìn theo bóng người khép cửa rời đi, nàng biết nam nhân này? A Lương, lẽ nào ngay cả ngươi cũng chỉ là lừa gạt thôi sao?

“Mặc công tử đến đây làm gì?” Ta không nhìn mặt hắn, không muốn nhìn thấy người giả dối như vậy, ta tưởng rằng hắn chỉ là nam hài có nụ cười xán lạn mà mình đã nhìn thấy lúc trước mà thôi, nhưng hình như ta sai rồi.

“Ha ha –” Tử Mặc nhìn biểu tình đạm mạc trên mặt cô, khẽ nở nụ cười. Cô vĩnh viễn đều là loại biểu tình này mỗi khi nhìn thấy hắn, vĩnh viễn đều không lộ ra sự vui vẻ, chỉ vì nữ nhân kia, chỉ có xuẩn nữ nhân kia mới có thể khiến cô nở rộ nụ cười, nhưng mà nụ cười của ngươi vĩnh viễn đều chỉ có thể bất đắc dĩ như vậy.

“Vãn Ca, ngươi lúc nào cũng đạm mạc vô tình như vậy.” Tử Mặc thu hồi nụ cười trên mặt, nhìn người không hề nhìn thẳng vào mình kia, hình như gần đây đã gầy đi rất nhiều, bất quá vẫn thanh lãnh như vậy, thần tình trên mặt vĩnh viễn đều không thay đổi.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ta bất chợt từ trên giường giãy giụa ngồi dậy, hắn tuyệt đối sẽ không phải chỉ là Tử Mặc có dung mạo giống Nguyệt Nhiễm, rốt cuộc người này là ai?

“Ta là ai? Ngươi không cần biết.” Tử Mặc hạ mắt xuống cười nhạt, nhìn người đang giãy giụa ngồi dậy trên giường, cảm thấy ta muốn gây bất lợi cho cô sao? Chỉ là uổng cho ngươi thông minh một đời, lại đạm mạc trong tình cảm như vậy, vĩnh viễn đều sẽ không hiểu những sự tình này, đối với người luôn luôn vô tình như vậy, ta sẽ từ từ vạch trần sự giả trang của ngươi. Vãn Ca.

“Ta không biết ngươi rốt cuộc muốn làm gì khi tới gần Hoa Khuynh, nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm tổn thương nàng dù chỉ một phân một hào, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi.” Ta lạnh mắt nhìn gương mặt cười nhạt của hắn, không hiểu được vẻ bất đắc dĩ và bi thương trên mặt hắn, vì sao lại có loại biểu tình này?

“Ngươi nói ta muốn làm gì? Vãn Ca.” Tử Mặc cười nhạt, vươn tay ra nắm lấy lọn tóc rơi xuống bên giường của cô, nhẹ nhàng đùa nghịch, sợi tóc đen nhánh, luôn xinh đẹp như vậy, thơm dịu như vậy.

“Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, chỉ cần làm tổn thương đến Hoa Khuynh, ta đều sẽ không buông tha, ngươi hiểu chưa?” Ta ngồi dậy nhìn nam nhân đang đùa nghịch với lọn tóc của mình, trên ngón tay thon dài không có một tia tỳ vết, chung quy là một công tử nhà giàu mà thôi, có cái bản lĩnh gì có thể làm tổn thương nàng? Vẫn là do ta đa tâm thôi.

“Tổn thương nàng, ta sẽ không làm. Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo hộ cho nàng chu toàn, nhưng mà trước khi làm vậy, ta hi vọng ngươi có thể đem chiếu thư* kia đưa cho ta.” Tử Mặc buông lọn tóc của cô ra, nhìn vào đôi mắt cô mà cười nói, nhưng trong nhãn mâu hẹp dài lại lộ ra lãnh ý, ta muốn chính là ngươi mà thôi.

(*chiếu thư: chiếu chỉ của vua)

Ta cả kinh, hắn làm sao biết chiếu thư?

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ta tận lực hạ giọng bình thản nói chuyện với hắn. Thái tử trên chiếu thư kia ngay cả ta cũng không biết rốt cuộc là hoàng huynh nào, người chưa bao giờ nhìn thấy, có lẽ đã bị mình trục xuất rồi, nhưng sao hắn lại biết chuyện này? Hắn rốt cuộc là ai?

“Ngươi đã hỏi câu này rất nhiều lần, ta đã nói ngươi không cần biết, chỉ cần ngươi đem chiếu thư kia đưa cho ta, ta sẽ bảo hộ nàng chu toàn, nếu như ngươi không đáp ứng, ta cũng không dám cam đoan.” Tử Mặc tự tiếu phi tiếu mà nhìn sát khí nồng đậm hiện ra trong mắt nữ nhân  kia. Nữ nhân này khi nào cũng sẽ muốn giết người, chả trách dân gian đều nói cô là một ác ma, đích xác là ác ma từ dưới địa ngục bò lên mà thôi, nhưng vì sao mình lại bị cô mê hoặc?

“Ta không có chiếu thư, cũng không biết cái chiếu thư gì.” Ta quay đầu đi không nhìn hắn, chiếu như này sao có thể đưa cho hắn, đây là giang sơn do ta đánh hạ, giang sơn tặng cho Hoa Khuynh, sao có thể một tay giao cho hắn?

“Vãn Ca, thực sự không thể cho?” Tử Mặc nhíu hai hàng lông mày, đôi mắt hẹp dài mị mị nhìn cô, nhưng không có một tia sát khí, chỉ là vẻ bất đắc dĩ nồng đậm.

“Ta không biết chiếu thư mà ngươi nói là gì.” Nhìn hai hàng lông mày của hắn, không biết vì sao lại cảm thấy hắn dường như chầm chậm biến trở về một người nào đó, người kia, Nguyệt Nhiễm. Nhưng mà hắn thực sự là Nguyệt Nhiễm sao? Nguyệt Nhiễm không phải đã chết rồi sao?

“Vãn Ca, không cần nói như vậy, ta biết chiếu thư vẫn luôn ở chỗ ngươi.” Tử Mặc đứng lên nhìn bốn phía xung quanh, nhẹ giọng nói: “Vẫn thích gian phòng này sao?”

“Có ý gì?” Ta không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói sang việc này, nhìn không hiểu vì sao bốn phía xung quanh người nam nhân này đều tản ra quang mang, người nam nhân này tuyệt đối không hề đơn giản.

“Gian phòng này là ta một tay bố trí, ngươi sớm đã biết không phải sao?” Tử Mặc cười nói.

Ta nhìn xung quanh một chút, ta tưởng rằng đây là do Hoa Khuynh an bài, thì ra là do người nam nhân trước mặt này an bài. Nhưng vì sao lại như vậy, gian phòng này tràn đầy hồi ức của ta và Hoa Khuynh, chỉ là ta nghĩ sai một chút rồi. Gian phòng này cho dù bố trí giống vậy, cũng không phải là gian phòng ta đã từng sống cùng Hoa Khuynh, nơi này không có khí tức của Hoa Khuynh.

“Ta không biết.” Ta nhìn hắn, ta không biết vì sao hắn biết chuyện giữa ta và Hoa Khuynh.

“Vậy ngươi không cần phải biết, ngươi chỉ cần đem chiếu thư đưa cho ta là được.” Tử Mặc xoay người lại, nhìn xuống người đang nằm trên giường, vì sao không chịu đưa ra? Chỉ là vì nữ nhân kia sao?

“Ta không có, cho dù có cũng sẽ không đưa cho ngươi, ngươi từ bỏ đi.” Ta lạnh lùng nói, cho dù chết ta cũng sẽ không đưa cho hắn.

“Vãn Ca, hà tất phải như thế?” Tử Mặc ngẩng đầu lên, khẽ thở dài một tiếng.

Phải a, hà tất như thế, chỉ vì ta yêu nàng, nên liền như vậy mà thôi.

Đệ nhị thập ngũ chương

“Ta không có chiếu thư, cho dù chiếu thư thực sự ở chỗ ta, ta cũng sẽ không đưa cho ngươi.” Ta lạnh lùng nói với hắn, để cho hắn chết tâm hoàn toàn đối với việc này, sau đó không nhìn hắn nữa, xoay người nằm xuống nhìn vách tường, bức tường màu đỏ thắm bị sa trướng làm tăng thêm vẻ mơ mơ hồ hồ. Hắn không biết, nơi đó không có tên do Hoa Khuynh đã từng đùa nghịch viết lên, nơi này không phải nhà của ta và Hoa Khuynh.

Tử Mặc đứng trước song cửa sổ nhìn người quật cường trên giường kia mà cười khổ, thân hình cao gầy tựa hồ bị bao phủ trong sự tịch mịch nồng đậm, cô không biết sự tịch mịch của hắn vì sao mà đến.

Tất cả biểu tình của cô đều cấp cho nữ nhân kia, hết thảy cô đều không quan tâm, sự nhạo báng của thế gian cô cũng không quan tâm, thậm chí sát phụ thí mẫu cũng chỉ vì muốn cấp cho nàng một cái ôm an toàn mà thôi. Một người như vậy, vì sao mình còn phải đau lòng vì cô? Vì sao còn muốn bảo vệ cô? Chính là cô cũng không cần.

Vãn Ca, nếu như có thể, thật muốn ôm ngươi vào trong lòng.

“Vãn Ca, nếu ngươi đừng lãnh huyết vô tình như vậy, những việc này đã không phát sinh.” Thân hình cao gầy của Tử Mặc đứng lặng bên song cửa sổ, nhìn phía bên ngoài còn có một tầng tuyệt đọng thật dày, khẽ nói.

Tuyết trắng đang dần tan, mùa xuân sẽ còn đến sao?

“Vãn Ca, vì sao yêu nàng như vậy? Hiện tại nàng đối với ngươi như thế, ngươi còn muốn khăng khăng một mực mà đi theo nàng sao?” Tử Mặc cúi thấp đầu xuống nhìn mặt đất rồi nói, nữ nhân đối với nàng như vậy, nàng vẫn muốn đi theo.

Đối với ta như vậy?

Cho dù muốn ta chết ta cũng sẽ không nói một chữ “không”, huống chi chỉ là như thế mà thôi. Tên của nàng đã khắc vào trong cốt tủy ta sâu như vậy, muốn vứt bỏ, vậy cứ chết trước đi, có lẽ, chết rồi tên của nàng vẫn sẽ lưu lại thật sâu trên người ta, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, vĩnh viễn của vĩnh viễn, ta sẽ chỉ nhớ rõ một người này.

“Đã yêu chính là đã yêu, nàng đối với ta thế nào ta cũng sẽ không hận nàng.” Ta gối lên chăn nhẹ giọng đáp, nhưng trong lòng lại vẫn nổi lên chua xót, không ngừng dâng lên.

“Đã yêu chính là đã yêu, ha ha, Vãn Ca, tình yêu của ngươi thực sự rất đặc biệt đó.” Tử Mặc bật cười khẽ, nhưng trong mắt lại phiếm hơi nước, trong đôi mắt màu lam nhạt thẩm thấu bi thương không thua gì cô, chỉ là cô không nhìn thấy mà thôi, mắt cô vĩnh viễn đều chỉ có thể nhìn chăm chú người kia.

Ta không đáp lời hắn. Đặc biệt? Ta không rõ ý hắn nói rốt cuộc là ý gì.

“Vãn Ca, trong mắt ngươi chưa từng có sự tồn tại của kẻ khác.” Tử Mặc cũng không định nghe cô hồi đáp, chỉ tự cố tự địa nói ra những lời mình muốn, những lời này rất lâu trước kia hắn đã muốn nói, chỉ là không có cơ hội thôi.

“Vậy ngươi nói xem trong mắt ta nên tồn tại kẻ khác như thế nào?” Ta cười lạnh, nhẹ nhàng mở miệng, hắn làm sao biết tình cảnh của ta, hắn làm sao hiểu khát vọng của những kẻ sống trong bóng tối như ta?

Lời của hắn không khỏi quá mức khiên cưỡng rồi. Không có sự tồn tại của kẻ khác? Nếu có người biết đến sự tồn tại của ta, ta nghĩ ta sẽ, sẽ có sự tồn tại của những người khác. Nhưng mà trong thâm cung này, không ai để tâm đến ta, không ai lại quan tâm đến một vị công chúa chẳng ai biết này, thẳng cho đến khi gặp được nữ tử xán lạn kia, thế giới hắc ám mới có một tia quang mang, nếu không phải là nàng, hiện tại ta vẫn còn sống trong đó.

“Thực sự không có ai để tâm đến ngươi sao?” Tử Mặc nhẹ giọng đáp, nụ cười trên mặt càng hiển lộ vẻ bất đắc dĩ. Cô sao có thể biết người nào để tâm đến cô chứ, những người để tâm đến cô đều đã mất rồi. Đã biến mất trong sự giết chóc của cô, ngươi hiện tại chỉ muốn hoàn lại hết thảy mà thôi.

Rất lâu sau, trong phòng không ai lên tiếng.

“Ta đi trước, ngươi hảo hảo dưỡng bệnh.” Tử Mặc khép chặt cổ áo lông cáo, đẩy cửa ra, xoay người lại tiếp tục nói: “Những lời này hôm nay cho dù ngươi nói cho Hoa Khuynh biết, nàng cũng sẽ không tin.” Sau đó chậm rãi khép cánh cửa màu đỏ thẫm, xuyên qua khe cửa nhìn thấy nữ nhân kia vẫn nằm nghiêng người trên giường không hề quay đầu lại, đôi mắt ảm đạm một chút, bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi xoay người rời đi.

Cô luôn luôn cố chấp như vậy, quật cường như vậy, đây là tốt, hay là xấu? Cố chấp như vậy sẽ vứt bỏ cả tính mệnh biết không? Nếu không phải đem ngươi giấu ở trong hậu điện này, những bá quan trên triều đình kia sao có thể bỏ qua cho ngươi? Chính là hết thảy những thứ này, ngươi đều sẽ không hiểu được, vĩnh viễn đều chỉ không tin.

Tử Mặc đi trên mặt đất đầy tuyết, mỗi bước chân đều lưu lại một dấu vết, khắc thật sâu trên đó, nhưng dấu chân này có thể biến mất, tên người kia lại đã khắc thật sâu trong não hải. Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời mịt mờ, sầu muộn như tâm tình của hắn lúc  này.

Bất kể như thế nào, hắn nhất định phải lấy được chiếu thư kia, về phần cô, hắn hẳn là phải quên cô đi rồi. Vãn Ca, ngươi cũng đã báo thù những đau khổ mà ngươi từng phải chịu đựng, những việc ngươi làm cũng sẽ phải hoàn lại.

Mãi đến khi tiếng bước chân rời đi của hắn dần biến mất trong trời tuyết, ta mới xoay người lại nhìn về phía cửa. Lời của hắn ta thế nào lại không biết? Nếu ta nói cho Hoa Khuynh, ngươi là người trăm phương ngàn kế muốn cướp đoạt hoàng vị, nàng sẽ chịu tin ta sao? Nàng nhất định sẽ cho rằng ta chỉ vì nàng mà nghĩ ra mưu kế thôi.

Hoa Khuynh, cái gì đã che mờ đi đôi mắt của ngươi?

Hoa Khuynh, Hoa Khuynh.

Thì ra nhớ nàng như vậy.

A Lương đứng ở một chỗ tối trước cửa, trộm nhìn mạt áo choàng lam nhạt tiêu thất trước cửa viện môn mới chầm chậm bước ra. Nàng không rõ nam nhân kia vì sao phải làm như vậy, chỉ là mình vẫn luôn đi theo hắn, chỉ cần hắn nói một câu, cho dù muốn nàng đi tìm chết nàng cũng sẽ đi, nhưng mà, thương tổn cô, mình có thể làm được sao?

Công tử, ta làm không được.

A Lương nhìn xuyên qua động khẩu trên cửa, thấy nữ nhân trên giường vẫn không nhúc nhích, cô đang nhìn lên sa trướng trên đỉnh đầu. Nàng không dám nói, nàng là người mà nam nhân kia đã phái tới để giám thị cô, nụ cười thuần chân của nàng chỉ là giả trang. Nàng thực sự không dám nói, nàng cho rằng người mình yêu sâu sắc là nam nhân kia, nhưng từ lần đầu tiên gặp được nữ nhân này, nàng đã bắt đầu bị cô hấp dẫn thật sâu.

Khi đó cô mặc một bộ y thường hoa lệ đi tới hậu điện, nàng tưởng cô là tiên nhân, đẹp như vậy, lại lộ ra những khí tức khiến phàm nhân như nàng không dám nhìn thẳng. Thân hình cao gầy, mái tóc đen nhánh như dải ngân hà khuynh lạc trên bờ vai, dung nhan tinh xảo xinh đẹp kia, huyết chí màu đỏ tươi dưới nguyệt mi kia, còn có đôi mắt thâm sâu kia, đôi môi khẽ mở, biểu tình trên mặt khi mị mắt cười nhạt, cho dù là thanh âm khàn khàn như địa ngục cũng đã khắc thật sâu vào trong trái tim nàng. Có lẽ, bắt đầu từ khi đó, mình cũng đã thích cô rồi.

Nhan tỷ tỷ.

Nàng còn nhớ rõ dung nhan kinh thế của cô lần đó khi ngã vào trong suối nước. Cô lẳng lặng nằm trong dòng nước lạnh băng, không hề giãy dụa, chỉ rất an tĩnh mà nằm trên tảng đá màu trắng. Nước trong suối lạnh như băng làm tản mác mái tóc cô, lọn tóc đen nhánh triền quấn trên cần cổ trắng ngần, huyết chí đỏ tươi ngâm trong nước suối hiển lộ càng thêm quỷ dị, nhưng vẫn thấu ra vẻ xinh đẹp vô cùng. Dung nhan mị hoặc thế gian như vậy, lại cũng lộ ra vẻ cương nghị vô cùng. Cả hai đều kết hợp hiển hiện trên người cô, nét cười thanh liệt, trong mắt luôn lộ ra khí tức xa lạ.

Khi đó nàng đã nghĩ, đây là một nữ tử sao? Cương nghị như thế.

Nếu lúc đó mình không đi tới, cô sẽ lẳng lặng mà rời đi như vậy. Khi nàng chạy đến bên cô, nụ cười trên khóe môi cô động nhân vô cùng.

Nàng biết cô vĩnh viễn đều sẽ lãnh mạc như thế. Nhưng vẫn có thể nở rộ tiếu dung với nàng, mặc dù nụ cười kia không thấu đến đáy mắt, nhưng đã khiến nàng thỏa mãn vô cùng. Nàng biết, chỉ bởi vì nụ cười của mình giống với người kia mà thôi, nụ cười thuần chân.

Nhan tỷ tỷ, ngươi có biết không, A Lương kỳ thực cũng đã từng có nụ cười thuần chân, nhưng người trên thế gian này quả mức giả dối, ta không thể không ngụy trang chính mình. Khi A Lương đang quanh quẩn bên rìa địa ngục, Tử Mặc đã cứu ta trở về. Ta không thể thương tổn công tử, cũng không thể thương tổn ngươi. Nhan tỷ tỷ, A Lương nên làm thế nào bây giờ?

Nên làm thế nào bây giờ?

Làm sao mới có thể không thương tổn ngươi?

__Hết chương 25__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt