Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Tú nói xong câu kìa, liền thản nhiên xoay người rời khỏi, để lại cho Quý Hựu Ngôn một bóng lưng cao ngạo.

Quý Hựu Ngôn nhìn cửa, giữa hai lông mày dần lộ ra vẻ ưu buồn. Cô cứng nhắc rửa tay, càng không ngừng nghĩ về những điều mà Cảnh Tú vừa nói.

Những lời này của A Tú có ý gì?

Cậu ấy là ghét dáng vẻ gặp mặt diễn trò của mình sao? Quý Hựu Ngôn nhìn chằm chằm vào gương, thử cong khóe môi, đột nhiên cũng hiểu được vẻ mặt tươi cười giả dối trong gương này xa lạ đến đáng sợ.

Đúng là rất khó coi, cô cũng ghét chính mình như vậy. Môi Quý Hựu Ngôn giương thành một đường thẳng, ở trong gương vẽ lên một cái dấu X thật to.

Chỉ là... đời trước sau khi thoát khỏi sự âm thầm che chở của Cảnh Tú, cô liền hiểu được, trong cái vòng này, có bao nhiêu khắc nghiệt.

Ở trong giới này, trong trường hợp này, có thể chỉ cần uống vài chén rượu xã giao, đã xem như là may mắn lắm rồi. Người đại diện Ngụy Di Chân này xem như đã rất ngay thẳng, rất quan tâm cô, nhưng cũng chỉ có thể giúp cô làm được đến mức này, đã cố gắng hết sức giảm bớt những buổi xã giao không cần thiết, nhưng tuyệt đối sẽ không để cô phải giống như hai người nam nữ trẻ tuổi kia, ở sau bữa tiệc, vẫn phải cười đùa mà tiếp tục "xã giao".

Dù sao thì, cô của hiện tại còn chưa thể có được sức mạnh đặt mình bên ngoài mọi sự tình giống như Cảnh Tú.

Ánh mắt Quý Hựu Ngôn buồn bã, tâm tư cuộn sóng, trong một lúc nhớ đến rất nhiều chuyện không vui trước kia. Nhưng rất nhanh, cô ngăn lại tâm tư muốn ăn năng hối hận của mình, xoay chuyển ý nghĩa trấn an bản thân. Dù thế nào đi chăng nữa, như vậy cũng là Cảnh Tú chủ động phản ứng cô nha.

Cô bổ trang xong, đứng ở nơi Cảnh Tú từng đứng, nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương thoang thoảng của Cảnh Tú còn lưu lại, đưa tay làm một tư thế ôm, lộ ra nụ cười có chút ngây thơ.

"Khụ..." Từ cửa đột nhiên truyền đến giọng nói lúng túng.

Toàn thân Quý Hựu Ngôn run lên một cái, không kịp che giấu sự ngạc nhiên mà mở mắt ra, đã nhìn thấy vẻ mặt không nhịn được cười của Diêu Tiêu, vừa đi đến vừa vô tội hỏi cô: "Chị Quý, chị... đang làm gì vậy?"

Mặc dù Quý Hựu Ngôn quen che giấu, cũng không nhịn được mà mặt đỏ đến mang tai. Cô hắng giọng một cái để giảm bớt xấu hổ, sau đó cánh tay liền làm tư thế giao lại, trên trên dưới dưới đánh rồi lại đánh, dáng vẻ tự nhiên nói: "À, không có gì, chị chỉ là đang hoạt động một chút, cho tỉnh rượu."

Diêu Tiêu bĩu môi, trong ánh mắt hiện lên vẻ buồn cười và nghi ngờ rõ ràng. Người ta hoạt động xương khớp thôi mà có cần em cười phơi phới đến vậy không?

Quý Hựu Ngôn không dấu được giận mà liếc mắt nhìn Diêu Tiêu, khuôn mặt càng nóng lên. Giả vờ không thấy Diêu Tiêu đang cười nhạo cô, cầm túi lên giả vờ bình tĩnh nói: "Chị đi trước đây."

Cô đi được hai bước, như là đi tới điều gì, lại thay đổi chủ ý, nói thêm: "Không được kể chuyện này cho người khác."

Diêu Tiêu cười "Xì" ra tiếng, nghiêm túc trả lời: "Được, dù là ai em cũng không nói."

Thấy cô ấy đáp ứng chân thành như vậy, trái lại Quý Hựu Ngôn lại có hơi tiếc nuối. Cô xoay người đi về phía phòng bao, oán thầm: Điểm này của Diêu Tính đúng là không tốt, quá thành thật! Giấu đầu hở đuôi vậy mà cũng không hiểu? Chị Cảnh của cô là người khác à? Ngốc!

Bởi vì suy nghĩ không ra lời nói ẩn ý vừa rồi của Cảnh Tú mang hàm ý gì, Quý Hựu Ngôn trở lại bàn rượu, đối với sự mời rượu của người khác cũng không dám thuận theo như trước.

Sau vài lần từ chối, cô giống như vô tình mà nhìn lén Cảnh Tú, vậy mà bất ngờ phát hiện ra vốn hôm nay khuôn mặt Cảnh Tú luôn căng chặc, vậy mà từ sau khi gặp mặt cũng xem như hòa hoãn đi rất nhiều, không khí quanh thân lạnh như băng, cũng êm dịu không ít.

Quý Hựu Ngôn nhìn con cua lớn trong chén của Cảnh Tú, lại nhìn gò má xinh đẹp không tỳ vết của cô ấy, trong mắt hiện lên dịu dàng cùng cưng chìu.

Ăn đến thật hài lòng nha.

"Tiểu Ngôn, anh Vương mời cô một ly rượu này, cô không thể lại từ chối đâu đấy." Rồi nấc lên một tiếng, giọng người đàn ông giống khiến người ta phiền chán như con ruồi lại lần nữa gọi tên Quý Hựu Ngôn.

Người đàn ông kia hình như thật sự có hơi say, thậm chí muốn đứng lên đi đến bên cạnh Quý Hựu Ngôn, bị Ngụy Di Chân ngồi một bên âm thầm kéo lại.

"Giám đốc Vương, rượu ngon đang chờ được nếm, thức ăn ngon cũng phải nếm nha. Rượu chậm một chút, đến nếm thử xem rượu tôi vừa đặc biệt pha chế cho anh mùi vị thế nào." Ngụy Di Chân cười cầm đôi đũa dùng chung gắp cho anh ta một miếng thịt dê, chấm tương, tự mình gắp đến trong chén của anh ta.

Người đàn ông kia quả nhiên ngừng động tác đứng dậy, hưởng thụ mà gắp lên miếng thịt dê Ngụy Di Chân vừa đưa tới, vừa nói: "Để tôi niếm thử xem sao.", ánh mắt vừa đảo đến trên người Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn không chịu nổi sự quấy nhiễu này, dưới đáy lòng không nhịn được muốn khinh thường.

Cô nghiên đầu né tránh ánh nhìn, ngoài ý muốn đụng phải ánh mắt của Cảnh Tú.

Còn chưa kịp nhận ra cảm xúc trong mắt Cảnh Tú, Cảnh Tú liền bình tĩnh mà cúi đầu, tiếp tục thưởng thức món ăn ngon trong chén của mình.

Cô ấy có phải khi nãy đang nhìn mình? Quý Hựu Ngôn do dự. Cô quay đầu lại đã thấy tên họ Vương kia đã ăn xong miếng thịt dê, cầm lên ly rượu, lại muốn tới đây.

Ngụy Di Chân bất đắc dĩ nhìn Quý Hựu Ngôn, tỏ vẻ muốn mà không giúp nổi. Quý Hựu Ngôn nhăn mày, lại nhìn đến Cảnh Tú đang thờ ơ ở bên cạnh, cắn cắn môi, đột nhiên trong lòng có biện pháp.

Nhân lúc Vương Vịnh còn chưa tới mời rượu, cô lộ ra nụ cười mềm mỏng khéo léo, nửa bất đắc dĩ nửa lại vui đùa mà mượn cớ nói: "Giám đốc Vương, tôi thực sự không còn khả năng uống nữa, uống nữa sẽ say đó. Haizzz, tôi uống say cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là, tính tình tôi khi say rượu không được tốt lắm, lỡ như nửa đêm làm ầm ĩ, làm ảnh hưởng đến Cảnh Tú thì không xong rồi."

Dứt lời, cô quay đầu nhìn kỹ Cảnh Tú người bị cô lấy ra làm chỗ dựa, dưới lớp mặt nạ cười cười nói nói, là một lòng đầy thấp thỏm bất an. Cô cùng Cảnh Tú nhìn nhau, sau khi xác nhận trong ánh mắt đó không có sự chán ghét cùng bất mãn, mới yên tâm tiếp tục thăm dò mà nói đùa: "Mọi người không biết đó thôi, trước đây tôi và Cảnh Tú do cùng tham gia một chương trình mà ở chung ký túc xá, lúc cô Cảnh ngủ không ngon, đặc biệt...." Cô cố ý dừng lại.

Nhà đầu tư trẻ thiếu kiên nhẫn liên hỏi: "Đặc biệt thế nào?" Anh ta đối với người xinh đẹp lạnh lùng này cảm thấy vô cùng hứng thú.

Quý Hựu Ngôn ý cười càng sâu, lấy lòng mà hỏi Cảnh Tú: "Cô Cảnh, nói ra có phải sẽ phá hư hình tượng của cậu không?"

Cảnh Tú biết Quý Hựu Ngôn là người có chừng mực, có thể nói ra ngoài bất quá cũng là chuyện không có ảnh hưởng gì lớn. Cô ấy chỉ kinh ngạc, kinh ngạc Quý Hựu Ngôn vậy mà sẽ chủ động nhắc tới mình, còn có thể mượn việc này để giải vây.

Cô ấy thu hồi ánh mắt chăm chú nhìn vào Quý Hựu Ngôn, lắc lắc cái ly trong tay, nụ cười bên môi như có như không, hứng thú mà trả lời: "Cậu nói thử xem, tôi cũng rất tò mò, trong mắt cậu dáng vẻ lúc tôi ngủ không ngon là như thế nào." Cuối cùng cấp mặt mũi cho Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn thấy cô ấy phối hợp cùng mình, bỗng dưng trong lòng có chút nóng lên.

Sẽ đặc biệt đáng yêu, giống như con mèo nhỏ nổi giận, khiến người ta muốn vuốt lông. Cô ở trong lòng thầm trả lời Cảnh Tú, ngoài miệng lại nói: "Sẽ đặc biệt... dũng mãnh."

Cô miêu tả sinh động như thật: "Không biết cô Cảnh có còn nhớ không, lúc mới vừa bắt đầu ghi hình chương trình, tất cả mọi người còn chưa quen thuộc. Hơn nữa đêm mà phòng kế bên còn chưa chịu ngủ, toàn bộ người trong ký túc xá đều bị đánh thức. Tất cả mọi người đều không tiện qua nhắc nhở, chỉ có cô Cảnh từ từ ngồi dậy, rồi hùng hỗ qua gõ cửa phòng kế bên, nói một tràng tiếng Pháp, khiến người ở phòng bên cạnh sợ đến mức không còn dám phát ra tiếng động."

Chuyện xưa như hiện ra trước mắt, đáy mắt Quý Hựu Ngôn hiện lên vẻ đầy hoài niệm.

"Ha ha ha, tức giận đến nói tiếng mẹ đẻ luôn sao?" Nhà đầu tư họ Phan bật cười.

Ánh nhìn của Vương Vịnh rốt cuộc cũng rời đi, hướng đến trên người Cảnh Tú: "Không nhìn ra cô Cảnh cũng có thời điểm như thế."

Cảnh Tú từ chối cho ý kiến. Cô ấy nhìn Quý Hựu Ngôn, trên mặt lộ ra ý cười trong vắt, giống như phù dung sớm nở tối tàn, khiến cho người ta kinh diễm.

Cô ấy nâng cằm, âm thanh hờ hững trêu ghẹo: "Cô gái đó có thể không biết, tôi của hiện tại lại càng thêm dũng mãnh, nếu cô ấy bây giờ mà đánh thức tôi, tôi có khả năng còn có thể dùng gối đầu mà đánh đấy."

Dường như nhìn thấy tuyết mùa đông tan ra, Quý Hựu Ngôn bị dáng vẻ bên ngoài lạnh như băng ẩn giấu sự dịu dàng cùng khoan dung của Cảnh Tú làm cho nội tâm dậy sóng.

Cô đè xuống những cảm động và chua xót dưới đáy lòng, nặn ra nụ cười, hai tay khoa trương tạo thành chữ thập xin khoan dung: "Mọi người đều nghe rồi đó, giám đốc Vương, cô Cảnh đều đã cho tôi cảnh cáo, tôi thật là không thể uống nữa, xin mọi người thương tình, giúp tôi giữ lại cái mạng nhỏ này."

Khuôn mặt xinh đẹp giọng nói mềm mại, dù là ai cũng không chịu nổi, người trên bàn rượu đều cười.

Cảnh Tú phối hợp với lời nói của Quý Hựu Ngôn, thái độ muốn giúp Quý Hựu Ngôn cản rượu có thể nhận ra được. Không phải là không thể trêu vào, chỉ là không cần thiết.

Những người đàn ông biết được bối cảnh của Cảnh Tú đều ở trong lòng tự trấn an, tính toán một chút, dù sao cũng không phải là không còn người khác để chơi đùa. Trong lòng bọn họ có tính toán, sau đó quả nhiên không còn ai không biết thức thời mà đến mời rượu Quý Hựu Ngôn.

Kim đồng hồ chỉ hướng mười giờ, sau khi mọi người đều vui mừng, cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc.

Cảnh Tú cả bữa tiệc không dính một giọt rượu, tỉnh táo nhất. Mọi người lần lượt rời đi, Quý Hựu Ngôn còn đang ở cửa cùng Ngụy Di Chân chào tạm biệt các nhà đầu tư, chưa kịp ân cần thăm hỏi Cảnh Tú có cần đi nhờ xe không, Cảnh Tú đã đỡ Diêu Tiêu say rượu đi trước một bước.

Quý Hựu Ngôn ngoài miệng hùa theo cười nói bên cạnh Ngụy Di Chân, ánh mắt lại không hề chớp mà nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của Cảnh Tú, có chút thất thần.

Chờ vào đến trong xe, Ngụy Di Chân tháo xuống kính mắt, xoa xoa huyệt Thái Dương, muốn nói với Quý Hựu Ngôn mấy câu, mới phát hiện ra cô ấy từ lúc Cảnh Tú rời khỏi liền không tập trung.

"Em nghĩ gì thế? Hồn vía như ở trên mây." Ngụy Di Chân lấy vải bố từ trong túi ra lau mắt kính, tùy ý hỏi.

Quý Hựu Ngôn thu lại tâm tình, lắc đầu, lấy lệ nói: "Không có gì, chắc do uống nhiều rượu, có hơi đau đầu, một lát liền tốt."

Ngụy Di Chân thấy cô không muốn nói, cũng không bắt buộc, thuận miệng trêu ghẹo: "Vậy em phải cảm ơn Cảnh Tú rồi, nếu không bây giờ có thể sẽ còn đau hơn nữa."

Nói xong, cô ấy mới nhớ đến những tin đồn từng nghe qua, cảm giác có thể mình đã nói sai, lúng túng ho khan hai tiếng, bổ sung nói: "Buổi chiều chị và Trần Đức Sinh nói qua, lần này chỗ ở có hạn, bất đắc dĩ mà thôi. Cả ba bên đều không mong muốn xào couple của em và Cảnh Tú, em cũng thấy rồi, truyền thông hiện tại vẫn trời yên biển lặng. Sau khi chương trình bắt đầu, cũng sẽ không có những bài biết liên quan, chỉ là tránh không được khả năng sẽ tự xuất hiện một ít tin đồn, nhưng em đừng lo lắng, bên chúng ta đều có thể đè xuống được."

Quý Hựu Ngôn nhìn cảnh đêm vụt qua ngoài cửa sổ, mím môi, trầm mặc vài giây, thì thầm nói: "Không sao đâu, chúng ta sẽ không chủ động sao tác, còn lại cũng không cần quá mức quan tâm."

Ngụy Di Chân sửng sốt một chút, ngừng lau mắt kính, hơi ngạc nhiên nhìn về phía Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn từ hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ mà thấy được ánh mắt của Ngụy Di Chân, nghiêng đầu cười nhạt: "Sao nhìn em bằng ánh mắt như vậy?"

Ngụy Di Chân ngoéo môi một cái, trả lời: "Nếu như em không ngại, dĩ nhiên ngăn chặn không bằng khai thông, ngược lại gây không được sóng to gió lớn gì, nếu như dẫn dắt đúng đường, còn có thể mang đến nhiệt độ. Chỉ là..."

Cô ấy bình thản nói: "Thời điểm chị tiếp nhận em, đối với em cũng đã điều tra qua và hiểu rõ, như chị biết được, kể từ sau khi chính thức xuất đạo, em luôn cố gắng hết sức rũ sạch quan hệ giữa em và Cảnh Tú, cũng rất để ý đến những tin đồn nói em cọ nhiệt ôm đùi. Hai năm này, hai người đã không còn liên lạc với nhau, em lại cùng những nam minh tinh truyền đi không ít tin đồn, hầu như đã triệt để khiến mọi người quên đi chuyện năm đó. Em bây giờ, chẳng lẽ không lo lắng sẽ vô tình khiến chuyện trước kia bị đào lên lần nữa sao?"

Quý Hựu Ngôn quay mặt đi chỗ khác, ngơ ngẩn nhìn ngoài cửa sổ, giữa những ánh đèn yếu ớt, cô lại giống như thấy được Cảnh Tú của khi ấy nét mặt miễn cưỡng vui cười.

Tim, lại bắt đầu chậm chạp đau đớn.

Lát sau, Ngụy Di Chân nghe cô ấy cười khổ một tiếng, mùi vị tràn đầy tự giễu cùng đau xót: "Đó là do em trước đây ngu ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro