Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên nhân thật sự Trữ Dĩ Tầm không rõ ràng lắm, có thể trong tiềm thức, nàng không hy vọng cùng Niên Hữu Ngư có quá nhiều ràng buộc, đi qua gần ngàn năm tu luyện, nàng luôn một thân một mình. Hơn nữa kỳ thực nàng vẫn chưa hoàn toàn phá bỏ chướng ngại, đối với tu tiên trong lòng vẫn còn chút kiên trì.

"Ngươi rất chờ mong sao?" Trữ Dĩ Tầm không trả lời mà hỏi lại.

"Nào có...." Coi như nàng quả thật có một chút xíu chờ mong, cũng không thể thừa nhận a!, tuy rằng giới tính không phân biệt rõ ràng, nhưng người ta thực sự là nữ hài tử nha.

Trên mặt của Niên Hữu Ngư hiện lên rõ ràng 'mau tới cùng ta song tu', Trữ Dĩ Tầm mặc kệ nàng, người thèm nhỏ dãi chính mình nhiều vô số, Niên Hữu Ngư là cái thá gì a, coi như lò cao cấp thì thế nào, nàng chính là không có hứng thú.

Niên Hữu Ngư phát hiện Trữ Dĩ Tầm nói được nửa câu, sẽ dùng cái mông hồ ly của nàng đối diện với mình, lại không để ý mình, chín cái đuôi tuyết trắng làm cho nàng muốn bắt lấy, mà Niên Hữu Ngư vẫn nhịn được, nàng không có quên cái đuôi thoạt nhìn đáng yêu lại rất hung tàn, lần trước khuôn mặt đều bị cái đuôi này đánh đỏ lên. Thực sự là hồ yêu cao ngạo, Niên Hữu Ngư trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Trữ Dĩ Tầm không để ý tới Niên Hữu Ngư, Niên Hữu Ngư mất mặt, ngoan ngoãn đi nấu cơm, phát hiện gạo lại thấy đáy rồi, Niên Hữu Ngư cảm giác mình hiện tại chính là thùng cơm, mỗi ngày đều ăn thật nhiều cơm mà vẫn cảm thấy đói. Xem ra buổi chiều phải xuống núi mua gạo, lần này Niên Hữu Ngư nghĩ muốn thuê xe bò, chở mấy bao về mới được.

"Ngươi ăn cơm không?" Nấu cơm xong Niên Hữu Ngư đột nhiên nghĩ đến cái gì, sau đó hỏi Trữ Dĩ Tầm ở bên cạnh, nàng dường như không thấy Trữ Dĩ Tầm ăn cơm, lẽ nào có thể ích cốc* rồi?

( ích cốc: Đơn giản có thể hiểu linh khí là những chất bổ trực tiếp tan vào máu, cơ thể hoàn toàn hấp thụ không cần ăn uống)

Trữ Dĩ Tầm lắc đầu, lúc nàng tu tiên đã dưỡng thành thói quen không ăn uống, hấp thu tinh hoa thiên địa, chỉ dùng nhiều đan dược tu luyện mà thôi.

"Người ăn thịt dũng cảm gan dạ, người ăn rau trí tuệ khéo léo, loài ăn không khí thì có thần mới sống lâu, xem ra quả nhiên như thế." Niên Hữu Ngư cảm thán thật thú vị, đạo giáo tu luyện ích cốc, nàng biết thế nhưng tu luyện như thế nào, nàng lại hoàn toàn không biết.

Trữ Dĩ Tầm mặc dù biết Niên Hữu Ngư tu luyện có thể dùng từ mảnh vụn để hình dung, mà người này dĩ nhiên đọc không ít sách, đạo quan đổ nát này lưu trữ sách cũng không ít, có thể thấy được tổ sư gia Niên Hữu Ngư chắc hẳn là đạo sĩ đắc đạo, đến thế hệ Niên Hữu Ngư, dĩ nhiên suy bại đi giả thần giả quỷ, thực sự là sư môn bất hạnh a!.

"Gạo lại ăn hết rồi, ta muốn xuống núi mua gạo." Niên Hữu Ngư đối với Trữ Dĩ Tầm nói.

"Mua nhiều một ít, tránh cho hai ba ngày lại xuống núi." Trữ Dĩ Tầm cảm thấy Niên Hữu Ngư làm lò cực phẩm, hơn mười năm dĩ nhiên chưa bao giờ gặp yêu cùng người tu luyện khác, vận khí này có thể nói quá tốt rồi, nhưng còn tương lai, Trữ Dĩ Tầm nghĩ không có may mắn như vậy, dưới tình huống pháp lực còn rất yếu, vẫn ít ở bên ngoài xuất đầu lộ diện.

"Ta cũng có ý định này." Niên Hữu Ngư cầm tiền lần trước kiếm được, chuẩn bị mua không kiêng nể một trận.

Niên Hữu Ngư xuống núi mua mười bao gạo, mười vò rượu, mười con gà, cộng thêm một nửa con heo, còn có một chút linh tinh khác, sau đó thuê xe bò, chuẩn bị vận chuyển về đạo quan đổ nát của mình, bởi vì đồ đạc mua nhiều, Niên Hữu Ngư mặc y phục đạo sĩ, không khỏi có chút huênh hoang.

Xà yêu kia vốn bị Trữ Dĩ Tầm cùng Niên Hữu Ngư làm bị thương nặng, đương nhiên ghi hận trong lòng, nghĩ Niên Hữu Ngư một thân lò cực phẩm vô cùng thèm thuồng, làm cho tiểu yêu bên cạnh mình tìm kiếm Niên Hữu Ngư, không nghĩ tới tiểu yêu đúng lúc thấy được Niên Hữu Ngư mặc y phục đạo sĩ, còn đi huênh hoang, theo đuôi đi phía sau Niên Hữu Ngư, khi nhìn đến Niên Hữu Ngư trở lại đạo quan đổ nát, lập tức trở lại bẩm báo tin tức.

Niên Hữu Ngư hoàn toàn không biết mình đã trêu chọc đại họa, mua một đống đồ vật, tâm tình vô cùng tốt, nàng còn hạ quyết tâm đêm nay giết con gà cải thiện thức ăn, vui vẻ nhổ lông gà, đối với mỗi ngày ăn rau dưa muối, nghĩ tới tối nay ăn gà nướng, nước bọt sắp chảy đầy dất rồi.

Niên Hữu Ngư nướng gà, mùi thịt bay khắp đạo quan, mùi thơm mê người làm cho Trữ Dĩ Tầm không khỏi có chút tâm động, gà vốn là món hồ ly thích nhất, nếu là lúc trước tu tiên loại cám dỗ này đối với Trữ Dĩ Tầm mà nói căn bản không coi là gì, nhưng hôm nay Trữ Dĩ Tầm có ý tứ vò đã mẻ lại sứt*, nàng khắc chế gần nghìn năm, tu tiên đã hết hi vọng, nàng còn kiên trì cái gì?

( vò đã mẻ lại sứt:có nghĩa là đã chuyện hỏng thì mặc kệ nó vậy.)

Niên Hữu Ngư thấy Trữ Dĩ Tầm nhìn chằm chằm thịt gà, tựa như muốn khoét một lổ trên con gà, biểu tình có chút xoắt quýt, lẽ nào nàng muốn ăn thịt gà, ngại quá nên không mở miệng?

Niên Hữu Ngư rất hào phóng đem đùi gà nàng thích nhất bẻ một cái sau đó đưa cho Trữ Dĩ Tầm.

"Cho ngươi." Bộ phận ngon nhất trên con gà chính là hai cái đùi gà a.

Trữ Dĩ Tầm nhìn gà nướng bóng bẩy, đùi gà da cháy vàng, thật lâu không có tiếp nhận, làm cho tay Niên Hữu Ngư cảm thấy có chút thương tâm.

Hồ yêu rốt cuộc là ăn hay không ăn đây? Niên Hữu Ngư suy đoán tâm tư Trữ Dĩ Tầm, Niên Hữu Ngư chuẩn bị thu hồi tay vì bị từ chối mà mắc cở, Trữ Dĩ Tầm vươn tay thon dài trắng nõn tiếp nhận đùi gà.

Rất hiển nhiên, Trữ Dĩ Tầm là chuẩn bị xong vò đã mẻ lại sứt rồi, nàng cầm đùi gà cắn một ngụm, mùi thịt quen thuộc làm cho Trữ Dĩ Tầm có chút ngẩn ngơ, nàng quả thực đã lâu không có ăn thịt, cảm giác như trôi qua một thế kỷ, trong lúc bất chợt nàng nghĩ tại sao chính mình kiên trì tu tiên sinh ra hoài nghi, nàng đau khổ kiềm nén bản tính của mình tu tiên, đến cùng là vì cái gì?.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro