Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Niên Hữu Ngư đi bộ đến phía sau núi đại điện, trên núi cây rừng xanh um tươi tốt, cảnh sắc đẹp đẽ, vô cùng yên tĩnh, là một địa phương tốt để tu luyện, Niên Hữu Ngư càng đi, càng cảm thấy chỗ này thật tốt.

Niên Hữu Ngư đang thưởng thức mỹ cảnh, bên tai nghe được tiếng thở gấp của nữ nhân, âm thanh này ở hoàn cảnh yên tĩnh có vẻ vô cùng đột ngột, Niên Hữu Ngư đi theo hướng có âm thanh, cách đó không xa chứng kiến hai nữ nhân thân thể trần truồng làm chuyện vui vẻ. Niên Hữu Ngư chẳng những không có phi lễ chớ nhìn, ngược lại nhìn chằm chằm, nàng phát hiện hai nàng vừa dùng yêu thân vừa dùng thân thể người, tuy nhiên không biến thành người hoàn toàn, đuôi cùng lỗ tai vẫn còn, từ màu đuôi Niên Hữu Ngư biết một con là hồ ly xanh, một con hồ ly lông đỏ. Thân thể của các nàng chẳng những quấn quít cùng một chỗ, ngay cả cái đuôi cũng quấn chung một chỗ, Niên Hữu Ngư thầm nghĩ, quấn đuôi sẽ tăng lên kích thích sao, nàng suy nghĩ, Trữ Dĩ Tầm là cửu vĩ hồ, nếu như làm chuyện này bằng hình thú sẽ đưa ra chín cái đuôi sao? Nghĩ đến thân thể trần truồng Trữ Dĩ Tầm, phía sau vểnh chín cái đuôi lên, Niên Hữu Ngư cảm giác mình nhiệt huyết sôi trào, mũi có điểm phát nhiệt.

Trữ Thiên Tuyết đi ra, chứng kiến Niên Hữu Ngư rình coi người khác song tu, chẳng những không sợ xấu hổ, còn nhìn nhiệt tình, người này đại khái háo sắc đi.

Niên Hữu Ngư xem nhiệt huyết sôi trào, thì ra còn có nhiều tư thế, nàng hôm nay mở mang hiểu biết, nàng âm thầm đem các loại tư thế ghi ở trong lòng, sau này cố gắng cùng cửu vĩ hồ Trữ Dĩ Tầm dùng, vừa nghĩ tới điều này, Niên Hữu Ngư không khỏi nuốt nước miếng một cái, trong đầu hiện lên thân thể Trữ Dĩ Tầm cùng với mình dùng các loại tư thế, ngẫm lại, Niên Hữu Ngư cảm giác mình phóng đãng, nàng vốn hiếm khi thấy xấu hổ.

Nhưng vào lúc này, Trữ Thiên Tuyết đột nhiên xuất hiện bên người nàng, thân thể như không xương dính vào trên người mình.

"Niên Chưởng Môn cảm thấy đẹp mắt không?" Trữ Thiên Tuyết có vô số nô lệ dưới váy, khi nói chuyện giọng nói đều lộ ra cỗ ma lực mê hoặc lòng người.

Niên Hữu Ngư vừa nghĩ tới chính mình rình coi xuân cung đồ xuất sắc, lại bị nhạc mẫu tương lai bắt quả tang, trong lòng hết sức khó xử, hình tượng chưởng môn chính nhân quân tử của nàng làm sao giữ bây giờ? Còn có nhạc mẫu nói cứ nói, làm chi dính trên người ta, cũng không cần hướng lỗ tai người ta thổi khí a, nàng câu dẫn người của nữ nhi như vậy, không tốt lắm đâu.

"Cái kia.... Như vậy không tốt lắm..." Niên Hữu Ngư nỗ lực đẩy mỹ nhân ra.

"Nơi nào không tốt?" Trữ Thiên Tuyết buồn cười, người này rõ ràng khí tức bất ổn, còn nỗ lực đẩy chính mình ra, người này ở phàm nhân gọi ngụy quân tử mới đúng. Trữ Thiên Tuyết tiêu chuẩn cao, ngón tay của nàng ở trên thân Niên Hữu Ngư di chuyển, đều đến nơi bộ vị mẫn cảm nhất của thân thể nữ tử.

"Dĩ Tầm nàng...." Nàng nếu biết sẽ móc mắt của ta a, mỹ sắc cho dù tốt, cũng không có mệnh hưởng thụ a, Nương nha, yêu tinh này không nên sờ loạn, xương của mình đều sắp bị mềm nhũn, run chân đến độ sắp đứng không vững, Niên Hữu Ngư biết nàng cùng Nương của Trữ Dĩ Tầm làm chuyện ấy, lấy tính tình Trữ Dĩ Tầm, tuyệt đối sẽ xé xác chính mình, nghĩ tới đây, Niên Hữu Ngư có thể đứng vững một tý, sau đó bắt lại tay Trữ Thiên Tuyết sắp sờ tới bắp đùi mình, nếu không... Nàng tiếp tục sờ loạn.

"Dĩ Tầm nàng đánh không lại ta, chỉ cần ta che chở cho ngươi, nàng không đụng được người."

Trữ Thiên Tuyết biết Niên Hữu Ngư nhát gan như chuột.

"Vẫn là không được...." Niên Hữu Ngư lắc đầu, tuy rằng buông tha tuyệt sắc trước mặt, không động tâm là gạt người, thế nhưng Niên Hữu Ngư theo bản năng cự tuyệt, vừa nghĩ tới mặt của Trữ Dĩ Tầm, khuôn mặt ý loạn tình mê tiêu tán không ít, mặc dù vẻ mặt Trữ Dĩ Tầm cao ngạo không gần người, vừa thô lỗ không ôn nhu, động một xíu là không để ý tới chính mình, thế nhưng vì sao, nàng vẫn cảm thấy Trữ Dĩ Tầm khá hơn đây?.

"Ta không đẹp bằng Dĩ Tầm?" Trữ Thiên Tuyết liếc mắt hỏi, rõ ràng người này dáng vẻ dộng tâm, nhưng lúc này trong mắt so với vừa rồi thanh minh không ít.

"Ngươi đẹp hơn, thế nhưng Dĩ Tầm cũng đẹp lắm, đối với ta vậy là đủ rồi." Niên Hữu Ngư cảm giác mình lời nói thật sự quá hay rồi.

"Phốc, lời này thật mới mẻ." Trữ Thiên Tuyết bị Niên Hữu Ngư chọc cười, thế nhân đều tham lam, người này chơi đùa thật khá.

"Nhưng ngươi rõ ràng đối với ta tâm động, chúng ta lừa gạt Dĩ Tầm, ngươi ở ta nơi này học mấy chiêu, sau này trên giường làm cho Dĩ Tầm từ băng sơn hóa thành nước, tùy ngươi muốn làm gì thì làm, ngươi cảm thấy thế nào?" Trữ Thiên Tuyết cười hỏi.

"Háo sắc, đó là bản tính của con người, thế nhưng ta có thể làm chủ tâm chính mình, ta biết ta thích người nào." Niên Hữu Ngư xuất ra khí thế Niên Chưởng Môn, nàng đem mình thuyết phục thỏa đáng, sau đó hướng về phía Trữ Thiên Tuyết nói sắc tâm giảm hơn phân nửa, bất quá nàng cảm thấy nhạc mẫu có thể dạy nàng vài chiêu, vừa nghĩ tới nếu như đối với Trữ Dĩ Tầm muốn làm gì thì làm, cả thân thể mình đều run rẩy. Quả nhiên nàng thích nhất vẫn là Trữ Dĩ Tầm, nàng chưa từng có tâm tình mong đợi như vậy đâu!.

Trữ Thiên Tuyết hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, người này đối với mình sắc dục hoàn toàn tiêu thất, rõ ràng nhìn vào rất dễ dàng bị người cám dỗ, không nghĩ tới ngoài chính mình dự liệu kiên trì. Thế gian này, vô số mê hoặc, lại có bao nhiêu người có thể kiên trì như vậy đâu? Nhưng người này thoạt nhìn nhát gan sợ phiền phức lại thích sắc, nhìn sao cũng không giống người có tâm kiên định a!.

"Thật sự không muốn?" Trữ Thiên Tuyết môi kề cổ Niên Hữu Ngư, nàng không buông tha câu dẫn.

Niên Hữu Ngư rụt cổ lại, không cho Trữ Thiên Tuyết môi áp vào cổ mình, tuy rằng nàng thấy lỗ chân lông ở cổ đều tê dại, nàng thấy Trữ Thiên Tuyết là người nàng sắc đẹp tuyệt nhất, thế nhưng nàng mọi thứ đều đối với Trữ Dĩ Tầm chờ mong.

Niên Hữu Ngư lắc đầu. Bất quá nếu nói nhạc mẫu ở trước mặt mình nên làm chút mặt mũi Niên Chưởng Môn, rình coi gì gì đó bỏ qua, nhạc mẫu lại dùng sắc đẹp cám dỗ, vậy đều không phải chuyện lớn, xem đi, người ta ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, chính nhân quân tử, hừ hừ, Niên Hữu Ngư rất đắc ý.

"Xác định?" Trữ Thiên Tuyết liếc mắt hỏi, người này một bộ ta là chính nhân quân tử, dáng vẻ đắc ý, làm cho Trữ Thiên Tuyết cảm thấy chướng mắt.

"Nhạc mẫu a, ngài nhiệt tình như vậy, có thể dạy ta...chỉ đạo bằng ngôn ngữ cũng được, ta muốn bắt Dĩ Tầm...." Hồ yêu, đều có mặt phóng đãng dụ dỗ, Trữ Dĩ Tầm làm sao lại một bộ dạng thanh tâm quả dục? Niên Hữu Ngư không có phát hiện mình kêu nhạc mẫu gị ra thật tự nhiên, dáng vẻ không giống như không có ý tốt.

"Nhạc mẫu?" Trữ Thiên Tuyết lập lại hai chữ, cảm thấy có chút vi diệu. Niên Hữu Ngư tuy khống chế được sự cám dỗ của chính mình, thế nhưng Trữ Thiên Tuyết vẫn cảm thấy người này dáng vẻ thô bỉ, ngược lại không hề có một điểm giống chính nhân quân tử, bất quá nàng rất hào phóng chỉ đạo Niên Hữu Ngư mấy chiêu.

"Được rồi, Dĩ Tầm ở đâu?" Niên Hữu Ngư đang tiếp thụ nhạc mẫu chỉ đạo sau đó nóng lòng muốn thử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro