Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè ở Thủ đô trời thường xuyên đổ mưa, đôi khi dày đặc đôi khi thưa thớt,  tạnh hoàn toàn trước lúc bình minh.

Có mùi mưa trong không khí, đường phố dường như được gột rửa, những giọt nước trượt theo gân lá cho đến khi rơi xuống những vũng nước nhỏ trên mặt đất, khiến cho bầu phản chiếu trong đó nổi lên những vòng tròn gợn sóng.

Những gợn sóng này cũng đồng bộ với trái tim Phương Du.

Ba phút trước khi đồng hồ báo thức reo, cô mở mắt ra, liền nhìn thấy Đàm Vân Thư đang ngủ yên bình bên cạnh mình.

Mái tóc dài của Đàm Vân Thư xõa trên gối, lông mày thả lỏng, hơi thở đều đặn. Ngay cả khi nhắm mắt lại nàng cũng không thể che giấu khí chất cao quý và tao nhã của mình.

Thất khó có thể diễn tả cảm xúc của Phương Du lúc này, niềm vui và sự chua chát dường như tương đồng.

Vì khi nhìn lại, họ đã mất 9 năm để hai trái tim gắn kết với nhau cùng một lúc. Từ 19 đến 27 tuổi, từ đại học đến đi làm, từ non nớt đến trưởng thành, một phần ba cuộc đời đều là về người kia.

Thì ra nhiều năm đã trôi qua, Phương Du cảm thấy có hơi bần thần.

Cô ngập ngừng đưa tay ra, muốn xác nhận mọi thứ trước mắt là thật hay ảo. Khi đầu ngón tay chạm vào cằm của Đàm Vân Thư, cô nhìn thấy lông mi của người trước mặt khẽ rung lên, cho đến khi một đôi mắt hoàn toàn rơi vào vào tầm mắt cô.

"Mình..." Phương Du mím môi dưới, đầu ngón tay dịch sang một bên, cảm thấy hơi xấu hổ vì bị bắt quả tang, "Tóc cậu dính vào chỗ này."

Trong mắt Đàm Vân Thư hiện lên một nụ cười, lười biếng nói "Ừm", sau đó nàng nắm lấy tay cô đặt lên mặt mình lần nữa, giọng nói có phần mơ hồ: "Thật tốt nếu vài ngày trước cậu chạm vào đây, mình nghĩ rằng mặt mình sẽ mau lành hơn.

Phương Du cảm nhận được sự ấm áp trên khuôn mặt Đàm Vân Thư, không thể không hỏi: "Ý cậu là gì?"

"...Không có gì." Đàm Vân Thư lấy lại tỉnh táo. Nàng không nói với Phương Du về việc Thôi Uyển tát mình vì nàng không muốn làm cô lo lắng. Nhưng nếu là trước đó, nàng có lẽ đã gửi ảnh hoặc video, dùng thủ đoạn này để thu hút sự thương sót của Phương Du.

Nhưng mối quan hệ của nàng với Phương Du đã dịu đi, chiến lược của nàng cần phải thay đổi.

Phương Du không buông nàng ra, dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt nàng hai cái, có chút không chắc chắn hỏi: "Có người đánh cậu sao?"

Khi ở Dung Thành, sắc mặt của Đàm Vân Thư vẫn ổn, vậy nên có chuyện gì đó đã xảy ra khi nàng trở về Liễu Thành. Hơn nữa, khi trò chuyện với Đàm Vân Thư trong những ngày qua, những bức ảnh mà Đàm Vân Thư đăng đều là phong cảnh, không có tấm nào lộ mặt, và chắc chắn không phải bị dị ứng, nếu là dị ứng Đàm Vân Thư sẽ tìm cô để "bán thảm".

Câu hỏi này vừa được đưa ra, Đàm Vân Thư vốn muốn phủ nhận, nhưng nhìn vào ánh mắt quan tâm của Phương Du, nàng lại lựa chọn im lặng.

Cũng là xác nhận.

Phương Du nhìn thấy bộ dạng này của nàng, tiến lại gần, ôm lấy nàng.

Hai người lại dính chặt vào nhau, vốn mặc đồ mỏng, giờ họ đang chia sẻ nhiệt độ cơ thể và nhịp tim cho nhau.

"Phải làm gì đây?" Giọng nói của Phương Du rất nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp phả vào tai Đàm Vân Thư.

"Làm cái gì cơ?"

Phương Du tức giận nói: "Xem ra hiện tại mình chỉ có thể đấm vào không khí."

Đàm Vân Thư ngước mắt, cười nói: "Không sao, là mẹ mình đánh đó, sẽ không còn lần sau đâu." Vừa nói nàng vừa chạm vào chóp mũi của Phương Du, đôi mắt có một lớp lo lắng mà ai cũng có thể hiểu được, sau đó nàng đổi chủ đề: "Dậy và nhanh đi đánh răng rửa mặt thôi, Phương Du..."

Phương Du giả vờ không hiểu, trong giọng nói mang theo ý cười: "Chậm lại không phải tốt hơn sao? Hôm nay dậy sớm, mình có thể ôm cậu lâu hơn một chút."

Bởi vì Phương Du đang bị thương ở chân, ngoài ra Đàm Vân Thư đã đi một chặng đường dài, cho nên mặc dù cảm xúc của hai người dao động rất lớn, đêm qua họ chỉ có thể ôm và hôn nhau, phải dừng lại đúng thời điểm, không tiến xa hơn.

Điều quan trọng nhất là không bên nào chắc chắn liệu đây có phải là một giấc mơ hay không.

May mắn thay, bây giờ tỉnh lại, phát hiện người kia vẫn còn ở bên cạnh mình.

"Không được." Đàm Vân Thư xoa xoa chân cô, "Đánh răng rửa mặt xong vẫn có thể ôm mà."

"Vậy lần sau cậu còn giấu mình không?" Phương Du nhẹ giọng hừ một tiếng, dịu dàng nắm lấy dái tai nàng..

Thân thể Đàm Vân Thư không kiểm soát được run lên, nàng cắn môi, tựa như đang hứa hẹn: "Sẽ không."

"Tốt lắm."

Phương Du buông nàng ra.

Vài phút sau, mùi chanh của răng đánh răng trao đổi qua lại nơi mũi họ.

Phương Du ngồi nghiêng trên đùi bạn gái, một người với sự khao khát mãnh liệt đã bị ép vào lưng ghế sofa và hôn nhẹ nhàng.

Trong lúc cô không để ý, Đàm Vân Thư mở kẹo bơ cứng Thỏ Trắng trên bàn cà phê, qua khe hở giữa đôi môi đang hở ra,
chậm rãi đưa viên kẹo vào miệng Phương Du, sau đó tự mình áp vào, cùng cô ăn kẹo.

Phương Du giật mình, tai chợt đỏ bừng vì xấu hổ, cô đẩy tay trái đang đặt lên vai Đàm Vân Thư về phía trước, nhưng vì phần lớn sức lực đã bị lấy đi nên chẳng ích gì. Cô đang bị Đàm Vân Thư ôm chặt với những ngón tay đan vào nhau.

Cô ấn đầu lưỡi về phía viên kẹo, đúng như ý định của Đàm Vân Thư, đầu lưỡi quyện vào nhau mật thiết hơn.

Vị tươi mát của kem đánh răng được thay thế bằng vị ngọt của sữa.

Nhịp tim của họ vừa nặng nề vừa kịch liệt, tần số thở/gấp giống nhau, ngay cả chuyển động nuốt của cổ họng cũng đang dần tăng tốc.

Chưa bao giờ thử trước đây.

Khi chiếc kẹo được ăn từng chút một, đồng hồ đếm ngược được cài sẵn vang lên.

Nhưng không ai tắt ngay, cứ để nó phát ra tiếng ồn.

Lúc này, có tiếng gõ cửa, Phù Sương vốn là người hiếm khi ra ngoài sớm hỏi: "Tiểu Du, cậu có định ra khỏi nhà bây giờ không? Chúng ta cùng nhau đi đến ga tàu điện ngầm nhé?"

Phương Du quay đầu hướng về phía cửa, nói lớn: "Tiểu Sương, tôi chưa đi được, cậu đi trước đi."

"Có cần tôi đợi cậu không?"

"Không, không, không." Giọng Phương Du rõ ràng có hơi gấp gáp, "Tôi định đi taxi."

"Được rồi." Phù Sương đáp lại, không nói thêm nữa.

Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng cửa an ninh đóng lại, hơi thở của Phương Du vẫn chưa ổn định. Người trước mặt lại tiến tới, liếm từng chút chất lỏng trên môi cô, thậm chí còn nhướng mày, trông khá tự hào: "Quả nhiên là kẹo hỷ của mình, ngon quá, cảm ơn vì đã chiêu đãi."

"......" Mặt Phương Du vẫn đỏ bừng, cổ họng hạ xuống, ngượng ngùng nói: "Không có gì."

Đáng lẽ tối qua cô ấy không nên nhắc đến chuyện này với Đàm Vân Thư, có vẻ như cô đã quá nóng lòng muốn được ở bên Đàm Vân Thư, thậm chí còn tặng cả kẹo hỷ.

"Vậy mình có thể làm phiền bạn gái giúp một chút được không?" Đàm Vân Thư đang đề cập đến chuyện liếm môi, tay nàng đặt ở trên eo Phương Du, tự nhiên dụ dỗ Phương Du, "Mình không thể tự lau được. "

Phương Du ấn vào trán, sau đó ôm cổ Đàm Vân Thư: "Không thành vấn đề."

Khi tiếng chuông thứ hai vang lên, hai người trở lại với dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, ăn mặc chỉnh tề, nhưng trên đôi môi hồng hào vẫn còn lưu lại chút ẩm ướt, thời gian còn lại hơi gấp rút, họ cùng nhau rời khỏi phòng.

Trong thang máy có rất nhiều người đi làm, hơi chật chội.

Phương Du nắm chặt tay Đàm Vân Thư, Đàm Vân Thư cũng nhân cơ hội này dùng ngón tay mình siết chặt tay cô. Cảm giác nhứa ngáy lan đến mọi bộ phận trên cơ thể Phương Du. Cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn Đàm Vân Thư, như nhắc nhở người này hãy kiềm chế bản thân.

Những lời Phương Du nói với Phù Sương là thật, lần này cô không đi tàu điện ngầm mà lên xe của Đàm Vân Thư.

Đây là kết quả của cuộc thảo luận giữa Đàm Vân Thư và cô tối qua. Cô đang bị thương ở chân, thật sự bất tiện nếu phải chen lấn trên tàu điện ngầm. Ngoài ra lỡ như trời mưa thì nguy cơ nhiễm trùng là rất cao...

Phương Du không thể chịu được sự cằn nhằn của nàng nên đã đồng ý.

Chú Viễn lái xe tới sớm, đợi đến khi thấy họ xuất hiện, ông lấy vali cho vào cốp xe, rồi đợi họ đi mua bữa sáng về.

Sáng nay không ăn cháo, tối qua Phương Du đã quên nấu, liền dẫn Đàm Vân Thư đi mua bánh kẹp trứng và sữa đậu nành.

Khi chủ tiệm nhìn thấy Đàm Vân Thư, liền hỏi Phương Du: "Cô gái này có phải là bạn của cháu không?"

"Đúng rồi ạ."

Phương Du cười nói: "Lần trước cô ấy mua một chiếc bánh kẹp trứng. Khi về nhà, cô ấy nói với cháu rằng mình rất nhớ hương vị này. Ông chủ, cháu đã nói rằng trên đời này chỉ có ông mới có thể làm được món bánh trứng ngon như vậy."

"Đúng vậy! Đã mở được hơn 20 năm rồi!" Ông chủ vui mừng đến mức không khỏi mỉm cười.

Đàm Vân Thư cũng nở nụ cười trên môi. Nàng không tin rằng Phương Du không hiểu ý mình.

Phương Du cảm nhận được ánh mắt rực lửa của nàng, quay đầu liếc nhìn nàng, sau đó chậm rãi quay lại, đôi tai ẩn dưới mái tóc lại có xu hướng chuyển sang màu đỏ.

Một đêm trôi qua, mặt đất vẫn còn hơi ẩm ướt, bầu trời không có một tia nắng. Họ lên xe dưới làn gió mát, chen lấn vào giờ cao điểm buổi sáng ở Thủ đô.

Sợ chú Viễn bỏ bữa sáng, Phương Du đã mua thêm hai phần, cô nhớ chú Viễn ăn rất khỏe

Chú Viễn có hơi vừa mừng vừa ngại, cảm ơn cô.

Tuy nhiên, với tư cách là tài xế, chú ấy sẽ không ăn trên đường.

Phương Du và Đàm Vân Thư ăn chậm rãi ở ghế sau, hai người ngồi cạnh nhau. Sau khi ăn xong, Đàm Vân Thư giết thời gian bằng cách cho Phương Du xem những bức ảnh của mình chụp mấy ngày qua.

Tất cả đều là những bức ảnh selfie được chụp trước khi khuôn mặt của nàng được cải thiện. Một trong số đó có thể nhìn thấy rõ sự khác biệt, một bên đều màu trắng mịn, còn bên kia thì đỏ đến mức có thể nhìn thấy dấu tay, giống như một nghệ sĩ đường phố trang điểm hai lớp trên một khuôn mặt để biểu diễn.

Phương Du im lặng nhìn, một lúc sau, cô giơ tay chạm vào nửa khuôn mặt còn lại của Đàm Vân Thư, nhìn vào đôi mắt nâu của Đàm Vân Thư, hạ giọng hỏi: "Sao cậu không tránh đi?"

"Sau khi bị mẹ tát, mình đã hoàn toàn không còn nằm trong tầm kiểm soát của bà ấy nữa." Mối quan hệ giữa mẹ con họ vốn đã mong manh, bây giờ đã bị cái tát này phá vỡ.

Phương Du áp trán mình vào trán nàng. Trước đây cô không tỏ thái độ khi Đàm Vân Thư bị dị ứng, nhưng lần này cô lại cảm thấy hoảng sợ.
Cũng như đau lòng.

Đàm Vân Thư tựa đầu vào vai cô, vo ve như tiếng muỗi bên tai cô, hỏi: "Tối nay cậu có thể đến chỗ mình không?"
"Lần trước cậu không ở lại lâu."

Lần trước Phương Du chỉ ở lại một ngày, rồi hai người buộc phải chia tay.

"Để mình cân nhắc."

Phương Du không đồng ý ngay lập tức, cô vẫn còn nhiều điều phải cân nhắc, chẳng hạn như làm thế nào để thú nhận mối quan hệ của mình và Đàm Vân Thư với bạn bè. Cô không phải một ngôi sao lớn, ngay cả yêu đương cũng phải che giấu.

Ánh mắt Đàm Vân Thư ủ rũ, nhưng vội vàng che đi: "Được."

Tình trạng ùn tắc giao thông vào giờ cao điểm buổi sáng nghiêm trọng đến mức thử thách tâm lý của mọi người. May mắn thay họ đã có đủ thời gian. Trước tiên chú Viễn dừng lại gần tòa nhà công ty Phương Du, sau đó đưa Đàm Văn Thư đi.

Phương Du bấm giờ vào công ty, lần này cô đi giày đế bệt, băng bó chỗ bị thương cũng không quá chặt, chủ yếu để che vết thương, không có bắt mắt, bằng cách này vết thương sẽ mau lành hơn.

Ngày làm việc cuối tuần, mọi người đều tràn đầy năng lượng, nhiệt huyết hơn trước.

Phương Du không bị phân tâm và cống hiến hết mình cho công việc.

Rõ ràng, công việc của Đàm Vân Thư bận rộn hơn cô, cả buổi sáng không có tin nhắn nào gửi đến cửa sổ trò chuyện.

Đến giờ nghỉ trưa, Phương Du ấn huyệt thái dương. Cả buổi sáng đọc số liệu, báo cáo và tài liệu khiến cô đau đầu.

Vài phút sau, cô nhìn chằm chằm vào WeChat, gõ gõ đầu ngón tay, gửi tin nhắn cho Đàm Vân Thư: [Mình đi ăn.]

Đàm Vân Thư trả lời ngay lập tức: [Mình cũng đi. ] [Tới công ty của cậu.]

Phương Du: [ . ] [Biết rồi.]

Phương Du trả lời xong, nhếch môi đi đến nhà ăn của công ty.

Tề Vận, bạn ăn cơm của cô đã ở đây, vẫn lo lắng về vết thương của cô.

Phương Du im lặng chọn chỗ Tề Vận hay ngồi, nơi cô có thể nhìn thấy cửa nhà ăn.

Cô mở to mắt, mỉm cười đáp: "Không sao đâu, vết thương không bị nhiễm trùng."

"Vậy thì tốt." Tề Vận ngồi xuống có chút bối rối, "Này, hôm nay sao lại ngồi ở đây."

Phương Du kiếm cớ: "Không phải chị đã dán tên em lên đó hay sao?"

"Đâu có đâu."

Tề Vận cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn không thể diễn tả được. Với những suy nghĩ này trong đầu, cô tiếp tục nói chuyện phiếm với Phương Du.
Việc tin đồn về Đàm Vân Thư đã bị bác bỏ là điều không thể tránh khỏi.

Phương Du chỉ lắng nghe như mọi khi.

Tề Vận vừa dứt lời, liền có hai bóng người bắt mắt xuất hiện ở phía cửa.

Đàm Vân Thư đứng cạnh Thẩm Ánh Chi, nàng không ngờ lần này được nhìn trực tiếp Phương Du, sau khi bắt gặp ánh mắt Phương Du, nàng cũng hơi nhướng mày.

"Mọi người ơi." Thẩm Ánh Chi vỗ tay ra hiệu cho mọi người nhìn mình.

Căn tin trở nên yên tĩnh, rồi cô ấy nói——

"Sau khi mọi người ăn xong, có thể lên phòng trà của tầng mình để nhận hộp quà kẹo. Đàm tổng đãi chúng ta một ít kẹo."

***

Tác giả có lời muốn nói

00: Kẹo hỷ của tôi ngon quá

Vừa viết vừa nở nụ cười biến thái!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro