Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe màu đen chạy trên con đường bằng phẳng, không hề bắt mắt, hòa vào thành phố náo nhiệt.

Khi bóng đèn neon nhấp nháy, ánh đèn có thể nhìn thoáng qua khung cảnh bên trong xe.

Bàn tay đan vào nhau của Phương Du và Đàm Vân Thư không buông ra, Phương Du đã ngủ thiếp đi và dựa vào vai Đàm Vân Thư.

Những sự việc xảy ra mấy ngày qua đã gây ra một số rắc rối nhất định trong cuộc sống của cô. Cô không thể quay Về nhà ngay sau khi tan sở, phải tìm một quán vắng vẻ để ngồi chờ. Khi về đến nhà cô dọn dẹp xong mới đặt lưng xuống giường. Mọi thứ đều trễ hơn so với thường lệ.

Ngoài ra, cũng có một số áp lực. Đồng nghiệp thường hay lên mạng để giải trí, ai cũng biết chuyện "yêu thầm" giữa cô và Tiết Dịch. Ngay cả khi không đến gặp cô để hỏi chi tiết, nhưng những ánh mắt hóng hớt đó khó có thể bỏ qua.

Đàm Vân Thư hạ mí mắt xuống, nhìn đôi tay đan chặt vào nhau của họ.

Xương ngón tay của Phương Du dường như cứng hơn nàng, những đường nét trên lòng bàn tay và đốt ngón tay cũng rõ ràng hơn nàng. Điều này gợi lên một số ký ức trong nàng, vào đêm đầu tiên nàng dụ/dỗ Phương Du ngủ với mình. Phương Du đã không biết làm thế nào để kiểm soát cường độ, vùng da quanh eo nàng bị đầu ngón tay xoa đỏ.

Khi cảm nhận được Phương Du dừng lại, nàng mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Phương Du đỏ hoe, cô hỏi nàng: "Đau không? Đàm Vân Thư."

"Sẽ không đau nếu được cậu hôn."Lời nói dối phát ra từ miệng Đàm Vân Thư, chỉ là hơi đỏ một chút, làm sao mà đau được?

Phương Du thật sự hạ môi xuống, vẻ mặt ngoan đạo, cùng một tầng sắc/dục.

Trong những năm về sau, Phương Du hết sức chú ý, tình huống như vậy không bao giờ xảy ra nữa, đôi môi gây nghiện đó đã bao phủ khắp mọi nơi trên cơ thể nàng.

Nàng không còn cần phải nói dối để hướng dẫn cô nữa.

Lúc này, hô hấp của Đàm Vân Thư rất nhẹ, nàng đang kéo mình ra khỏi ký ức, nhưng nàng sợ rằng mọi thứ trước mắt lại chỉ là ảo ảnh.

Nàng biết Phương Du lên xe của mình là vì muốn hỏi những chi tiết liên quan, nhưng khi Phương Du đối mặt với câu hỏi của nàng, cô đã cho nàng một câu trả lời khiến tim nàng loạn nhịp.

- Bất cứ điều gì cậu muốn nghe, đó là câu trả lời của tôi.

Đàm Vân Thư ngẫm câu này nhiều lần, nàng không khỏi tham lam nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu Phương Du lần nào cũng đưa ra câu trả lời như vậy.

Sau đó nàng sẽ đề nghị đổi ba tháng thành mãi mãi.

Nghĩ đến thời hạn này, Đàm Vân Thư lại mím môi.

Nàng chưa thể bước vào trái tim của Phương Du, Phương Du vẫn luôn giữ nàng ở bên ngoài. Giống như đêm nay, nếu như nàng không chờ ở đó, thì biết đến bao giờ Phương Du mới chịu mở lời với nàng? Chờ cho đến khi mọi chuyện lắng xuống, hay là không bao giờ?

Không lâu sau, xe chạy qua đại lộ rộng rãi đến bãi đậu xe tầng hầm của khách sạn Quân Linh.

Khách sạn nằm trong khu tài chính, người của các công ty lớn thường đặt phòng ở đây cho khách hàng. Bây giờ cũng có một vài người vừa xuống từ những chiếc xe sang trọng, nhìn như vừa kết thúc một bữa tiệc, một số đã ngà ngà say.

Nhìn thấy bóng dáng của họ ngày càng xa, Đàm Vân Thư định đánh thức Phương Du, nàng quay đầu lại, chỉ vừa nói từ "Phương", Phương Du đã tự tỉnh dậy.

Sức nặng trên vai nàng biến mất, Đàm Vân Thư ngạc nhiên một lúc. Nàng bắt gặp ánh mắt của Phương Du, người vẫn còn hơi bối rối.

Đôi mắt đen của Phương Du dần dần trở nên tỉnh táo hơn, cô nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: "Chúng ta đến rồi à?"

"Ừm."

Đàm Vân Thư cười: "Xuống xe thôi, để chú Viễn còn lái xe về nhà nghỉ ngơi."

"Cảm ơn vì đã làm việc vất vả, chú Viễn." Phương Du nói với chú Viễn.

Chú Viễn xua tay.

Phương Du buông tay Đàm Vân Thư trước, nơi họ chạm vào dường như hình thành một lớp mồ hôi mỏng.

Hai người xuống xe từ hai hướng khác nhau.

Trước khi Phương Du đóng cửa xe, cô cúi xuống thắt dây an toàn cho thú bông, rồi chạm vào đầu nó, nói: "Ngủ ngon."

"Cậu đặt tên cho nó đi." Đàm Vân Thư đi tới, nhân cơ hội lên tiếng.

Phương Du nghe vậy, cũng không tán thành: "Vốn không phải của tôi, đặt tên gì là tùy cậu."

Đàm Vân Thư: "Ừ."

Lần thứ ba đến phòng của Đàm Vân Thư, Phương Du đã thích nghi rất nhiều.

Nhưng sau khi thay giày, cô chợt nhớ ra một điều, đó là cô đã vội vàng lên xe, ngay cả quần áo để thay cũng không mang theo.

Đàm Vân Thư nhận thấy sự lơ đãng của cô, liền hỏi: "Sao vậy?"

"Tôi phải tranh thủ thời gian để trở về nhà." Phương Du khẽ cau mày, "Về để lấy quần áo."

Đàm Vân Thư nói: "Cậu có thể mặc đồ tôi..."

"Không được." Nàng còn chưa kịp nói xong Phương Du đã từ chối theo bản năng.

Quần áo của Đàm Vân Thư về cơ bản đều là những thương hiệu lớn, cô sẽ không bao giờ mặc đến công ty. Mặc dù đồng nghiệp cho rằng bây giờ cô đủ khả năng mua, nhưng điều đó vẫn khiến mọi người cảm thấy rất khó xử, phải không?

Hành vi này không phù hợp với tác phong của cô, cô không phải là người có địa vị cao.

Đàm Vân Thư nghe vậy, ánh mắt hơi cong lên, hỏi: "Cậu còn chưa nghe hết câu, sao lại từ chối rồi?"

"Hả?"

"Ý tôi là, cậu có thể mặc những gì tôi đã chuẩn bị."

Phương Du sửng sốt một chút: "Cậu chuẩn bị cái gì?"

Đàm Vân Thư không trả lời nữa mà nắm lấy tay Phương Du, dẫn cô vào phòng ngủ.

Nàng mở cánh cửa tủ bên phải, để lộ ra những thứ bên trong.

Tủ quần áo này rất lớn, cho dù chỉ có một ngăn được mở ra, nhưng không gian bên trong còn lớn hơn nhiều so với tủ quần áo trong phòng Phương Du. Tuy nhiên, sự chú ý của Phương Du lại tập trung vào quần áo treo ở đó.

Đây đều là những thương hiệu cô hay mua, giá cả phải chăng, cũng là kiểu dáng cô thường mặc.

Phương Du nhìn Đàm Vân Thư, không thể không hỏi: "Cậu đã chuẩn bị từ khi nào?"

"...lần cuối cùng cậu đến chỗ tôi là khi nào?"

"..." Cho nên mỗi lần cô đến, Đàm Vân Thư đều sẽ chuẩn bị trước một số thứ, trước đây là bao ngón tay, hiện tại là quần áo.

Hơn nữa, khả năng quan sát của Đàm Vân Thư khiến Phương Du không nói nên lời.

Đàm Vân Thư tự biện hộ: "Tôi chỉ nghĩ sẽ có lúc cần đến, không ngờ bây giờ lại hữu dụng." Nàng bổ sung: "Những thứ này đều đã được giặt sạch."

"Cảm ơn." Phương Du lấy điện thoại di động trong túi ra, "Bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển cho cậu."

Lông mi của Đàm Vân Thư run lên. Nàng vẫn không thích cảm giác Phương Du giải quyết mọi thứ sòng phẳng với nàng.

Phương Du tiến lên một bước, nâng cằm nàng, nghiêm túc nói: "Tôi biết cậu đang nghĩ gì và muốn nói gì. Cậu muốn nói rằng tất cả những chuyện này xảy ra đều là do cậu, không liên quan gì đến tôi, nên tôi không cần phải cảm thấy gánh nặng về việc này, phải không?"

Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm người trước mặt, không phủ nhận.

"Nhưng Đàm Vân Thư..." Phương Du hạ tay xuống, chạm vào cổ nàng, đầu ngón tay gõ nhẹ vào đó, chậm rãi nói: "Tôi tạm thời ở đây với cậu là đủ rồi, những cái khác, tôi không muốn nợ cậu bất cứ điều gì."

Đàm Vân Thư giơ tay lên, nắm lấy cổ tay cô và kéo xuống, không nói tiếp chủ đề này nữa: "Được rồi."

Nàng nói thêm: "Đã muộn rồi, đi ngủ đi, tối nay cậu phải nghỉ ngơi thật tốt."

"Ừm."

Phương Du thật sự cần nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng khi vừa nằm xuống giường sau khi tắm xong, cô liền tỉnh táo. Tất cả những mệt mỏi đều bị xua tan vào lúc này.

Cô cố gắng dang rộng cánh tay ra, nhưng khuỷu tay vẫn cong chứ không duỗi thẳng. Cô chạm vào áo ngủ của Đàm Vân Thư đang ở bên cạnh, đầu ngón tay có thể cảm nhận được hơi ấm từ Đàm Vân Thư.

Đèn trong phòng đã tắt, mọi thứ đều tối tăm.

Bọn họ dần quen với bóng tối.

Đàm Vân Thư nhân cơ hội đến gần, nghiêng đầu, hoà vào hơi thở của Phương Du, nàng thấp giọng hỏi: "Phương Du, chúng ta hôn nhau được không?" Nàng nói thêm: "Cậu đã nói mọi thứ đều cần sự cho phép của cậu."

"......" Phương Du cảm thấy mình không thể nắm bắt được suy nghĩ của Đàm Vân Thư, người này đôi khi hành động như một con robot chỉ nghe theo mệnh lệnh, đôi khi lại giở trò vô lại.

Tuy nhiên cô vẫn đưa ra câu trả lời: "Đã quá muộn rồi, không thể làm gì khác được." Cô dừng lại, cảnh báo: "Lần này cậu không được hôn quá lâu, Đàm Vân Thư. Ngày mai tôi còn phải đi làm.."

Nếu hôn quá lâu thì không thể dừng lại, cuối cùng chẳng phải sẽ làm nhiều hơn sao?

"Được."

Đàm Vân Thư nói xong lời này, nàng tiến lên cắn vào môi Phương Du, kiềm chế nói: "Tôi biết cậu rất mệt mỏi, sẽ không quấy rầy cậu lâu đâu."

......

Sáng hôm sau, nhân viên nhà hàng khách sạn đã quen với việc Đàm Vân Thư đến lấy bữa sáng cho hai người.

Chủ yếu là vì trong nhóm trò chuyện có một nhân viên từng bắt gặp trước đó đã bước ra giải thích cho Đàm Vân Thư, nói rằng đã gặp Tiểu Đàm tổng dẫn về một người bạn nữ say rượu, nên chính người bạn nữ này đã ăn sáng với Tiểu Đàm tổng. Mọi người không còn bàn tán nhiều nữa, sẽ không tốt nếu những chuyện phiếm này truyền ra ngoài.

Tiểu Đàm tổng sẽ không bao giờ giấu một người đàn ông.

Ngay khi sự thật lộ ra, mọi người đều giải tán. Chỉ là bạn nữ thôi à? Không việc gì cả.

Trong cuộc trò chuyện nhóm luôn có gián điệp cung cấp thông tin cho Đàm Vân Thư, nhưng nàng thường không quan tâm nhiều đến những lời bàn tán, vả lại những cuộc trò chuyện riêng tư của nhân viên cũng không liên quan gì đến nàng. Chỉ là lần này tình cờ thấy chuyện liên quan đến mình, không khỏi nhướng mày.

Tại sao những người này vẫn không nghi ngờ nàng? Thật sự.

Nhưng lần này khi ăn sáng, tâm trạng của nàng có phần khác trước.

Bởi vì sắp tới Phương Du sẽ sống cùng nàng, thay vì ngủ rồi bỏ đi như trước.

Đàm Vân Thư mang bữa sáng trở về phòng, Phương Du cũng đã thức dậy. Tối qua hai người dừng lại đúng lúc, không làm gì nhiều.

Phương Du đang ngồi trên ghế sô pha, thấy nàng đi vào liền đứng dậy nói: "Không cần phải làm thế đâu." Cô nói thêm: "Gần công ty cũng có quán ăn sáng, tôi thường ăn ở đó."

"Tôi tự nguyện." Đàm Vân Thư nhướn mày, dáng vẻ tỏ ra kiên cường.

Phương Du cười lớn, nhưng sau đó lại nghĩ đến cuộc sống này sẽ không kéo dài được bao lâu.

Cô chỉ tạm thời ở đây thôi, sự kiện này không thể nóng mãi được. Một khi những người đó không thể tiếp cận được cô, đương nhiên sẽ bỏ cuộc.

Có lẽ chỉ mất hai hoặc ba ngày nữa thôi?

Với suy nghĩ này trong đầu, Phương Du đi về phía Đàm Vân Thư.

Ăn sáng xong mới 8:10, Đàm Vân Thư nói: "Chú Viễn đã đợi ở bãi đậu xe, chúng ta đi xuống sớm một chút nha?"

"Tôi sẽ đi làm bằng tàu điện ngầm."

Vẻ mặt của Đàm Vân Thư lập tức lấy lại bình tĩnh. Nàng nói "Ồ" rồi nói tiếp: "Được rồi." Nàng không thể thay đổi ý định của Phương Du.

Phương Du: "......"

Cô theo thói quen ngồi lên đùi Đàm Vân Thư, vòng tay qua cổ Đàm Vân Thư, nghiêng người hôn lên môi Đàm Vân Thư, rồi hỏi: "Cậu có bao giờ nghĩ tại sao Tiết Dịch lại kéo tôi vào chuyện này không? Nếu cô ấy cho rằng tất cả chuyện này xảy ra là do cậu, thì có liên quan đến tôi?"

Đàm Vân Thư sợ cô ngã nên ôm eo cô, sau khi nghe xong liền gật đầu: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi." Nàng nói chắc chắn: "Cô ấy biết... mối quan hệ của chúng ta.

"Nhưng khi chúng ta xuất hiện trước mặt cô ấy, trông rất xa lạ và bình thường, phải không?"

Những chữ này đâm thủng dây thần kinh của Đàm Vân Thư. Nàng nhìn chằm chằm vào mặt Phương Du và nhẹ nhàng nói "Ừ".

Mối quan hệ của họ vẫn như trước đây, không thể nhìn thấy ánh sáng.

"Cho nên cô ấy muốn dùng khuynh hướng tính dục của cậu để kéo cậu xuống. Đàm Vân Thư, tôi chính là người mà cô ấy coi là bằng chứng then chốt." Phương Du nói ra phân tích của mình, "Hãy tưởng tượng nếu chuyện này bị bại lộ, cậu sẽ kết thúc như thế nào? Tất cả những thứ cậu đang có, vẫn còn nguyên chứ?"

Sức mạnh cánh tay của Đàm Vân Thư giảm đi.

Cô cũng nghĩ đến khía cạnh này, đặc biệt là Tiết Dịch và Lư Cẩn dường như tương đối thân thiết với nhau. Bởi vì sự việc xảy ra với Lư Quý Châu năm đó, nàng đã cứng rắn cắt đi một miếng thịt của Lư gia. Chính nhờ điều này đã khiến Tập đoàn khách sạn Quân Linh trở mình như bây giờ. Nếu không với tình hình bấp bênh lúc đó tập đoàn đã bị chôn vùi từ lâu.

Nếu Lư gia biết nàng thực sự có tình cảm với phụ nữ, thì mọi việc trước đây chỉ là công cụ của nàng...

Đôi môi của Đàm Vân Thư mím chặt,  khuôn mặt nàng tối sầm lại.

Phương Du cúi đầu, sờ mũi nàng, nhẹ giọng nói: "Thật ra tôi không nên ở đây, lẽ ra đêm qua tôi nên từ chối, nhưng lúc đó tôi không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, tôi cũng muốn biết nguyên nhân."

"Nhưng bây giờ vẫn chưa quá trễ để khắc phục. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta ít xuất hiện cùng nhau, nên tôi không thể đi làm cùng cậu."

"Phương Du..." Đàm Vân Thư nói với giọng buồn bã: "Thực xin lỗi, tôi không nên kéo cậu vào chuyện này."

Phương Du nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Không sao đâu, đây không phải chuyện cậu có thể khống chế được." Cô quay đầu lại, nhìn rõ đôi mắt nâu của Đàm Vân Thư, trên môi nở nụ cười, "Dù sao đi nữa, sớm muộn gì chúng ta cũng không còn liên lạc với nhau, che giấu kỹ trong giai đoạn này cũng tốt, Đàm Vân Thư."

***

Editor: Ăn kẹo đủ rồi, đã đến lúc giải quyết các vấn đề

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro