Quyển 2: Thay da đổi thịt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Tạ: Mưa rào (thượng)

Ở trên xe trải qua "ung dung", "vui vẻ" hơn hai mươi ngày, ngoại trừ nghỉ ngơi cần thiết, hầu như là không ngừng không nghỉ mà chạy đi, một đường phi nhanh tiến về phía mục tiêu, khi tôi cảm thấy thần kinh tọa kêu rên kháng nghị tôi ngược đãi và tàn phá, dùng cái đau như kim đâm nhắc nhở lặp đi lặp lại nhiều lần dằn vặt đôi vai gầy yếu của tôi khi đang chìm đắm trong tiếp xúc gần gũi với Tiêu. Trong lúc thích thú cam tâm tình nguyện, chúng tôi từ từ đến gần một thị trấn nhỏ không có đánh dấu trên bản đồ.

Từ trên biển thông báo hơi cũ, miễn cưỡng có thể nhận ra tên thị trấn nhỏ —trấn Kỳ Thủy, chỉ là cạnh biển thông báo có một con xác sống da bọc xương tập tễnh đi bộ phá hoại tâm tình tỉ mỉ quan tâm phần giới thiệu còn lại của tôi.

Mặc Mặc triệt để yêu lái xe Land Rover một đường giẫm mạnh chân ga, nghiền nát mấy con xác sống, vội vã phóng về phía trung tâm trấn. Bỗng lúc này, giọt mưa bắn tung toé tí tách trên cửa kính, nghiêng tai nghe tiếng mưa nhè nhẹ đánh vào trên thân xe thép, tấu ra nốt nhạc nhẹ nhàng, nhưng tôi lại cảm thấy u sầu lạ lùng, có lẽ nguyên nhân là bởi vì ánh mặt trời biến mất sau khi mưa phùn kéo tới.

Trong buồng xe hơi nóng, Mặc Mặc muốn mở kính xe xuống thông khí, tôi vội vàng ngăn nàng lại: "Mở điều hòa đi, mở cửa ra, mưa xối ướt cảm mạo thì sao?"

Tiêu thoáng nhìn ngoài cửa sổ, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ: "Bẩn."

Tôi liền vội vàng gật đầu phụ họa: "Vả lại, xem sắc trời âm trầm thế này, không chắc còn chuyển thành mưa vừa, mưa rào đó!"

Như là chứng thực lời nói của tôi, mưa phùn vừa mới còn rả rích lập tức có xu thế lớn hơn, chuyển thành mưa to như trút nước, mưa tầm tã mà xuống, nhịp trống tinh tinh tùng tùng mạnh mẽ đánh vào trên cửa kính và trên thân xe, tiếng vang ầm ĩ chấn động đến mức màng tai ù ù.

Mặc Mặc mở ra cần gạt nước, thả lỏng chân ga, cũng bỏ đi ý nghĩ mở cửa sổ. Xe ở trên đường vững vàng tiến lên, trên hai kính cửa sổ bắt đầu kết ra một tầng hơi nước ẩm ướt, tôi dùng tay lau một cái, nhìn qua màn mưa che kín bầu trời, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng một con xác sống: Thực sự là kỳ quái, lẽ nào xác sống cũng đi trốn mưa?

Bị ý nghĩ hài hước của chính mình chọc cười, tôi quay đầu, thấy Tiêu hơi nhíu lên lông mày: "Làm sao vậy?"

Chẳng biết vì sao, nhìn thấy nàng cau mày, trong lòng tôi sẽ nổi lên cảm xúc khổ sở lạ lùng, loại cảm xúc này đến vừa vội vừa mạnh, lúc tôi còn chưa ý thức được, đã duỗi ra đầu ngón tay xoa lông mày của nàng.

"... Không có chuyện gì." Nàng nhìn tôi cười cười, sau đó nói với Mặc Mặc đang lái xe rằng, "Phía trước quẹo trái, nơi đó có tia sáng."

Tôi híp mắt nhìn một chút, nhưng là một mảnh nước mưa mênh mông, thị lực của Tiêu quá tốt thì phải?

Mặc Mặc cũng ôm ấp nghi vấn giống tôi, có điều nàng không lựa chọn lên tiếng nữa, mà là lý trí đánh tay lái, đi về phía bên trái. Hàng loạt sự thực chứng minh, phản bác kết quả của Tiêu, thường chỉ là quét thêm một nét mới ở trên sổ ghi chép sai lầm của mình mà thôi, không có ý nghĩa quá lớn. Ngã một lần khôn ra thêm, quật cường như Mặc Mặc cũng đã học ngoan, không thể tùy tiện cùng Tiêu đối nghịch, điều này làm cho tôi hết sức vui mừng.

Xe lại đi mấy trăm mét về trước, quả nhiên nhìn thấy ánh sáng yếu ớt. Dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn xe, lại là một tòa nhà lớn dựng phù hiệu cảnh sát, chẳng lẽ đây là cục cảnh sát ở trấn nhỏ này sao?

Dưới mái hiên có một chiếc đèn lồng giấy, nhẹ nhàng lung lay, ánh nến bên trong liên tục lấp lóe, hoàn toàn không hợp với nhà lớn hiện đại, đây hẳn là ánh sáng lúc nãy Tiêu nhìn thấy đi.

Mưa rơi rất lớn, thông qua ánh sáng đèn xe, chỉ có thể ngờ ngợ nhận ra được mấy bóng người linh hoạt phía trước không phải xác chết di động mất đi thần trí, mà là con người sống sờ sờ. Tôi không hiểu mưa lớn như thế, vì sao bọn họ không ở lại bên trong, thấy bọn họ không có ý tứ ngăn cản, Mặc Mặc tiếp tục chạy đến.

Xe thuận lợi lái vào lều tránh mưa dưới tòa trụ sở, qua cửa sổ xe, chúng tôi không nhìn thấy một con xác sống, chỉ nhìn thấy một đám người ở dưới trời mưa thỏa thích gầm rú, bọn họ có người cởi quần áo nghênh tiếp mưa to gột rửa, có người há miệng ra hưởng thụ nước mưa tưới, nụ cười trên mặt dường như có thể cảm hóa đến những người khác.

Càng ngày càng nhiều người vọt vào bên trong màn mưa, ngay cả Mặc Mặc cũng nóng lòng muốn thử gia nhập vào một đợt cuồng hoan này, cũng may nàng rốt cục vẫn nghe tôi khuyên nhủ, không có tùy tiện vọt vào trong mưa cùng họ, mà là lẳng lặng đợi ở bên trong buồng xe, hâm mộ nhìn. Tiêu từ trong không gian lấy ra một chút thức ăn nước uống cất vào trong túi leo núi lớn, sau đó lại cho mỗi người chúng tôi một ít hoa quả mới mẻ, dặn dò chúng tôi mau chóng ở bên trong buồng xe ăn hết.

Tôi vừa gặm quả táo trong tay, vừa xuyên qua màn mưa dày đặc mà đánh giá vẻ mặt mừng rỡ như điên của những người kia, nhưng rốt cuộc không có cách nào đồng cảm như một nhà Thạch Doanh. Trận mưa lớn này, đến tột cùng là người trừng phạt cọ rửa tất cả tội ác hay là người dẫn đường mang mọi người vào sâu trong địa ngục đây?

Khi tôi nuốt xuống miếng táo cuối cùng, thu thập xong tàn cục, bên kính cửa sổ kế bên tài xế bị người gõ vang.

Mặc Mặc hạ xuống cửa sổ xe một chút, liếc mắt ra hiệu với Ngô Phóng Ca, ra hiệu hắn đi ra. Chúng tôi một xe bốn người, chỉ có hắn là đàn ông.

Nét mặt hắn đau khổ gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị, thật là có chút ra dáng. Gõ cửa sổ xe chính là một cụ ông hơn 50 tuổi, trên môi nuôi một chùm râu ngắn, râu và tóc đều phiếm trắng, chỉ là tinh thần rất tốt, trên mặt cười híp mắt mang theo tảng lớn nếp nhăn: "Ồ, ba tiểu cô nương một tiểu tử, các ngươi là từ những nơi khác đến?"

Ngô Phóng Ca cười gật đầu, phối hợp nói rằng: "Ông lớn ngài ánh mắt thật chuẩn, chúng tôi là từ thành phố Y trốn tới được, chạy một ngày đường muốn tìm nơi nghỉ chân một chút. Ngài không biết, bỗng nhiên mưa to, đường đều không thấy rõ, đừng nói là chạy đi, ngay cả ra thị trấn cũng thành vấn đề..."

Vẻ buồn rầu trên mặt hắn làm như có thật, ngay cả tôi cũng phải thầm khâm phục một câu: Đời người như phim, toàn dựa vào kỹ xảo biểu diễn!

Vậy thuần lương của hắn trước kia có thể đều là diễn xuất hay không ?

Nghĩ đến ánh mắt hắn nhìn về phía Mặc Mặc thì tôi lắc lắc đầu, lại không nhịn được mà tự giễu, từ khi tận thế đến, tôi cũng biến thành nghi thần nghi quỷ, đều hoài nghi cái này, hoài nghi cái nọ, dường như cái tôi chân thành trước kia một đi không trở lại. Tôi căm hận chính mình như vậy, nhưng lại bất lực thay đổi mà dần dần nghiêng về hướng này. Tôi thật sợ có một ngày, mất đi năng lực tín nhiệm.

Vào lúc ấy, nhất định là tôi đối với cái thế giới này tuyệt vọng không còn lưu luyến, chỉ mong sẽ không có một ngày như thế.

Cụ ông hiển nhiên rất hưởng thụ nịnh nọt của Ngô Phóng Ca, hòa ái chỉ chỉ phía sau nói: "Không có chuyện gì, chỗ này của ta tuy rằng không lớn, dung nạp thêm chừng mười người cũng không phải vấn đề gì, huống hồ, mưa lớn như thế, chứng tỏ là ông trời muốn lưu lại các ngươi ở chỗ này nghỉ chân một chút !"

Vậy theo ý của ông lớn ngài, ông trời là thấy toàn nhân loại không hợp mắt mới phái xác sống đến càn quét chúng ta sao?

Tôi thầm nhổ nước bọt ở trong lòng, nhưng cùng Mặc Mặc ngoan ngoãn nhìn về phía ông lớn, ngọt ngào dạ một tiếng. Tiêu gật gật đầu với ông ấy, khóe miệng mang theo một nét mỉm cười nhợt nhạt, rụt rè nhưng không hiện ra kiêu căng, dường như tôi cảm thấy ông lớn cười vui vẻ hơn — là ảo giác của tôi sao?

"Ông lớn ngài xưng hô như thế nào?" Ngô Phóng Ca mở cửa xe, ở trên người tìm tòi nửa ngày, lấy ra một hộp thuốc lá Đại Tiền Môn, rút một điếu đưa cho ông lớn, ân cần châm lửa, dáng vẻ nịnh nọt, cực kỳ giống Hán gian bên trong kịch kháng Nhật nào đó.

Cụ ông cười đến nếp nhăn đều nở thành một đóa hoa cúc, rít một hơi thật sâu, hà vài tiếng, thoáng nhìn phía sau, nhỏ giọng nói với Ngô Phóng Ca: "Khá lắm, rất biết làm người, chỉ với điếu thuốc này, ông lớn ta cũng không thể để cho ngươi bị thiệt thòi... ta họ Vương, ngươi gọi ta Vương đại gia là được rồi. Như vậy, lát nữa ngươi nói với họ là cháu trai phương xa của ta, đặc biệt tới tìm chỗ ta nương tựa, khỏi khiến cho bọn họ bàn tán nhiều."

Ngụ ý của ông ta, là dân bản xứ rất bài ngoại sao?

Cũng đúng, trước đây, tranh giành lãnh thổ vô cùng kịch liệt, chớ nói chi là hiện tại tài nguyên càng ngày càng khan hiếm.

"Ôi, gia gia." Ngô Phóng Ca lập tức cúi người, cung kính mà kêu lên.

"Ngoan ~" Vương đại gia vui cười hớn hở đáp lại, nói qua tình huống cho chúng tôi.

Một nhóm người tụ tập trong cục cảnh sát này, đều là cư dân trên trấn Kỳ Thủy, hiện nay thủ lĩnh tạm thời là sĩ quan cảnh sát Cát Tân Bồi của trấn nhỏ, tuy rằng không có dị năng, thế nhưng nắm giữ chìa khóa kho trang bị của cục cảnh sát, kỹ thuật bắn như thần, làm người lại nhiệt tình vì lợi ích chung, vì thế làm chỉ huy tạm thời dưới sự đề cử của các cư dân.

Không lâu sau tai họa xác sống bạo phát, toàn bộ nhờ vào bốn nhân viên cảnh sát dưới quyền mà hắn tổ chức tìm cứu trong trấn nhỏ, tụ tập người may mắn còn sống sót đến trong cục cảnh sát tại trung tâm trấn, chống lại xác sống tập kích. Trước khi chúng tôi đến trấn Kỳ Thủy, bọn họ đã cùng xác sống tranh đấu chừng mấy ngày, hi sinh một nửa người, cuối cùng còn lại không tới sáu mươi người, đối với trấn nhỏ vốn số lượng nhân khẩu trên hai ngàn mà nói, số lượng này đủ để phá hủy mọi năng lực chịu đựng tâm lý và niềm tin sống tiếp của cư dân.

Nhưng cũng bởi vậy, đột nhiên xuất hiện một cơn mưa lớn, để những cư dân khuyết thiếu tự tin đối với tương lai nhìn thấy ánh rạng đông, mưa rào mang đến nguồn nước sung túc, còn khiến xác sống nhất thời tránh lui, mai danh ẩn tích, thậm chí có người cho rằng đây là khúc dạo nhạc xác sống thối lui. Trời giáng mưa lành, chính là dấu hiệu điềm lành, đây có phải là báo trước xác sống bị tiêu diệt và khả năng trở lại cuộc sống tốt đẹp trong quá khứ không đây? Không ít người đều tin chắc như vậy.

Bọn họ hoan hô nhảy nhót, ầm ĩ khóc rống, ở trong màn mưa mặc sức phóng thích tâm tình ngột ngạt hồi lâu của mình, có mấy người cởi sạch áo, không coi ai ra gì rửa sạch cơ thể của chính mình; có mấy người đưa đến lọ chứa, tiếp nhận nước mưa dùng làm dự trữ.

Tôi nhìn nụ cười vô tà như trẻ con trên mặt họ, cũng không nhịn được muốn vươn tay ra ngoài lều tránh mưa đi đón một ít nước mưa.

Nhưng Tiêu lại kéo lại tay tôi, trong ánh mắt tràn đầy không đồng ý: "Dựa vào thống kê chưa đầy đủ, đi kèm với sự nâng cao công nghiệp phát triển và trình độ sinh hoạt, dưới ảnh hưởng của cả nhân tố tự nhiên và nhân tố do con người gây ra, hiện tại bên trong nước mưa chứa lượng lớn muối axit sunfuric, loại vật chất chì có hại cùng với loại nguyên tố vi lượng nhôm, canxi, magie, natri, tính axit của nó cao hơn nồng độ mà da thịt nhân loại có khả năng thích ứng, thời gian dài tiếp xúc có thể sẽ gây nên dị ứng, viêm đường hô hấp thậm chí là ung thư da, bác sĩ kiến nghị hết sức giảm thiểu cơ hội gặp mưa." Nàng lưu loát nói ra một chuỗi dài, cuối cùng nghiêm túc nhìn về phía tôi, tổng kết, "Cho nên, đừng đụng."

"... Ồ." Tôi ngượng ngùng thu tay về, nhìn nàng lộ ra mỉm cười, không tự chủ mà cà cà đầu ngón tay bị nàng chạm qua, bên tai hơi nóng lên.

Tầm mắt lướt qua Tiêu nhìn thấy Mặc Mặc làm bộ bình thường như không có chuyện gì xảy ra rụt tay lại, trong lòng tôi cười thầm, sùng bái đối với Tiêu lại nhiều hơn mấy phần: "Cô hiểu biết thật nhiều nha..."

Nàng cười khẽ liếc tôi một chút, nắm tay tôi cùng đi theo Vương đại gia vào bên trong cục cảnh sát, trong nụ cười mang theo vài phần hững hờ: "Kiến thức phổ biến thôi... Đi thôi, bên ngoài bắt đầu lạnh lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro