Quyển 1 · Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển 1 · Ám Sát Phong Vân

Chương 10

Chân trời dâng lên màu trắng bạc, văn phòng Sở trưởng Sở Cơ Yếu sáng đèn cả một đêm.

Trên bàn làm việc rải rác giấy tính toán viết đầy chữ số cùng công thức, song ghế ngồi lại không có ai. Lý Ninh Ngọc đang ngủ say trên chiếc ghế sô pha bọc da dê, đắp lên người tấm chăn Cố Hiểu Mộng từng dùng khi ngủ trong văn phòng cô năm ngoái.

Đèn bật sáng là cho người khác nhìn, tuy là đang phá giải mật điện được mã hóa từ máy Enigma đời thứ hai, nhưng mà lúc này khác với lúc trước trên thuyền mật mã. Tiến độ giải mã trước mắt đã hơn phân nửa, phần còn lại để đến sáng tiếp tục làm là được, phải đảm bảo thời gian nghỉ ngơi cơ bản nhất của đại não, mới có thể ứng đối mọi chuyện phát sinh kế tiếp.

Đêm qua chơi hơi quá trớn, buổi sáng hôm nay, cả Sở Cơ Yếu đều bị bầu không khí uể oải bao trùm. Trong phòng nghiệp vụ Khoa Tình Báo, mỗi một người đều dùng tay chống đầu ngủ gà ngủ gật. Chỉ có Trịnh Hữu Hi tối hôm qua một mực ngồi trên ghế sô pha uống nước hoa quả, lại rời khỏi trước, cho nên hôm nay vẫn như cũ tràn đầy sức sống đi ra đi vào, dọn dẹp vệ sinh phòng làm việc xong, lại ra ngoài bận bịu nấu nước, chuẩn bị giúp các đồng nghiệp pha trà giải rượu nâng cao tinh thần.

Vương Điền Hương ở trong hành lang chạm mặt Trịnh Hữu Hi, tiểu cô nương rất lễ độ chào hỏi, xách ấm nước rời đi.

Vương Điền Hương gõ cửa phòng nghiệp vụ, không ai trả lời, tự nhiên vặn mở khóa cửa, thấy toàn bộ người trong phòng không phải ngáp liên tục thì chính là cầm cán bút gục xuống bàn, mí mắt nặng không giơ nổi.

Triệu Tiểu Mạn nhoài người nằm sấp trên bàn nhỏ giọng ngáy khò khò, nếu là ngày thường Triệu Tiểu Mạn tuyệt đối không dám càn rỡ như vậy. Vương Điền Hương nhìn không nổi, đi tới đẩy Triệu Tiểu Mạn: "Này, tỉnh dậy đi."

Thấy Triệu Tiểu Mạn thanh tỉnh mấy phần, Vương Điền Hương nháy mắt: "Chỗ cũ a." Dứt lời xoay người ra ngoài.

Chỗ cũ mà Vương Điền Hương nói, chính là một phòng vật tư cũ của Bộ tư lệnh, thường ngày rất ít người tới. Mỗi lần hắn từ trên tay Triệu Tiểu Mạn "mua" tình báo, đều là ở chỗ này.

Vương Điền Hương ngậm trong miệng một cọng cây râu mèo, nhòm nhèm nói: "Tôi bảo này, mấy người cũng quá không xem Lý Ninh Ngọc Cố Hiểu Mộng ra gì. Ban ngày ban mặt người nào người nấy đều ngủ thành như vậy, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi."

"Nói cái gì vậy? Cái gì mà chảy nước miếng, miệng chó không mọc được ngà voi." Triệu Tiểu Mạn liếc Vương Điền Hương một cái, không khách khí đoạt lấy thuốc lá trên tay Vương Điền Hương, rút ra một cây, để hắn đốt cho mình, hít một hơi thật sâu, từ từ phun khói ra, lúc này mới tiếp tục nói:

"Bọn tôi như vậy đã là gì? Cố đại tiểu thư người ta đêm qua uống nhiều, hôm nay trực tiếp không đi làm kia kìa. Còn Lý Ninh Ngọc hả, hiện tại đoán chừng đang bận đến sứt đầu mẻ trán, cũng chẳng có thời gian để tâm bọn tôi đâu."

Vương Điền Hương ở phía sau khói mù híp mắt: "Ui, xem ra tối hôm qua chị Tiểu Mạn của tôi thắng lợi trở về."

"Chứ sao nữa, " Triệu Tiểu Mạn được Vương Điền Hương tâng bốc có chút lâng lâng: "Chỉ còn xem Vương sở trưởng có đủ thành ý hay không."

Vương Điền Hương từ trong túi móc ra một chiếc vòng phỉ thúy, màu sắc chất lượng thượng thừa, đây là hắn lột xuống từ trên thi thể một lão nhân thất tuần.

Điểm tốt của ngọc thạch so với đồ trang sức vàng bạc chính là, càng cũ càng thêm rực rỡ.

Triệu Tiểu Mạn tinh mắt, liếc một cái cũng biết là thứ tốt, mới vừa đưa tay, chiếc vòng liền bị Vương Điền Hương thu về, ý tứ không cần nói cũng biết.

"Đồ keo kiệt, anh biết vì sao mật điện kia Cố Hiểu Mộng giải mã không được không?" Triệu Tiểu Mạn vòng vo, thần thần bí bí nói:

"Cái mật điện kia, dùng máy Enigma đời thứ hai để mã hóa."

"Máy Enigma đời thứ hai? Vậy chẳng phải cả cái Tiễu Tổng chỉ có Lý Ninh Ngọc mới có thể phá giải sao?" Tin tức này đối với Vương Điền Hương mà nói, quả thật bất ngờ ngoài dự đoán.

"Đúng vậy, tôi còn hỏi thăm được từ người chị em bên Khoa Điện Tín, điện đài này yên lặng đã rất lâu, vốn đã bị loại bỏ khỏi phạm vi giám sát, nếu không phải gần đây phía Quân Thống quá an tĩnh, Khoa Điện Tín cũng không bắt đầu theo dõi lại kênh này đâu."

Vương Điền Hương như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, lại cảm thấy có chút không hợp lý.

"Nếu Lý Ninh Ngọc đã biết mật điện này được mã hóa bằng máy Enigma đời thứ hai, tại sao lại mắng Cố Hiểu Mộng nghiệp vụ không tinh, phá giải không được?"

"Cái này cũng không nhìn ra? Tôi thấy Vương sở trưởng vẫn còn chưa đủ hiểu nữ nhân." Triệu Tiểu Mạn đắc ý búng tàn thuốc: "Lý Ninh Ngọc ly dị rồi, biết không?"

"Biết, thì sao?"

Triệu Tiểu Mạn ở trong lòng thầm phỉ nhổ một câu cáo già, tin tức này đến tối hôm qua cô mới biết, Vương Điền Hương lại đã ngấm ngầm biết từ trước rồi.

"Vậy anh có biết là, mấy tháng trước Cố Hiểu Mộng đưa đến nhà Lý Ninh Ngọc một rương Johnnie Walker loại chuyên cung cấp cho hoàng thất không?"

Vương Điền Hương suy tư nói: "Tôi nhớ là Lý Ninh Ngọc đến giọt rượu cũng không dính a?"

Triệu Tiểu Mạn tiếp tục nói: "Ngày hôm qua tôi nhìn thấy Cố Hiểu Mộng một mình ngồi trước quầy bar uống rượu giải sầu, ở đó nhiều nam nhân như vậy, tên nào mà không muốn nịnh bợ Cố Hiểu Mộng, nhưng cả một đêm ai đến mời nhảy cũng đều bị cô ta từ chối, anh đoán xem cô ta uống cái gì?"

"Cái gì?"

"Johnnie Walker."

"Cho nên cô nói là... Cố Hiểu Mộng nhìn trúng Phan Hán Khanh?"

Triệu Tiểu Mạn đáp trả Vương Điền Hương bằng ánh mắt 'Giờ mới nhận ra à'.

"Cho nên a, Lý Ninh Ngọc không phải là khiển trách Cố Hiểu Mộng không giải được mật điện, mà là bị đoạt nam nhân lòng mang oán hận, làm khó dễ Cố Hiểu Mộng."

Trong lúc Vương Điền Hương đang hồi tưởng lại chuyện Cố Hiểu Mộng ở Cầu Trang vì cứu Phan Hán Khanh liều mình đoạt súng, Triệu Tiểu Mạn đã đường hoàng đoạt lấy chiếc vòng trên tay Vương Điền Hương, đeo vào tay mình, nhìn từ trên xuống dưới, hài lòng vô cùng.

Trước kia Vương Điền Hương đã từng hoài nghi, Lý Ninh Ngọc cùng Cố Hiểu Mộng là loại quan hệ ái muội đó, nhưng hôm nay, hắn dao động.

Chuyện Cầu Trang đã thành dĩ vãng, nhưng chuyện tương tự vẫn sẽ tiếp tục phát sinh với những người khác, con người lúc nào cũng vậy, một khi trong lòng nghiêng về kết luận nào đó, đều sẽ chỉ nhìn thấy những chi tiết có lợi cho kết luận của mình.

---

Cố Hiểu Mộng thay quần áo xuống lầu, Cố Dân Chương mới vừa dùng bữa sáng xong, chuẩn bị ra ngoài đi công ty.

"Hiểu Mộng, con dậy rồi?"

Trên bàn ăn cô Triệu đã chuẩn bị sẵn một chén canh giải rượu, ngửi có mùi chua chua ngọt ngọt, rất kích thích khẩu vị. Cố Hiểu Mộng ôm chén, múc từng muỗng vừa thổi vừa húp.

"Cô Triệu, đồ vật hôm qua tôi nhờ cô tìm giúp, chuẩn bị xong chưa?"

Cô Triệu lấy tới một bản vẽ đưa cho Cố Hiểu Mộng: "Căn biệt thự cạnh Tây Hồ của Trương Tổ Âm, chủ nhà tiền nhiệm là một thương nhân người Mỹ làm việc ở Thượng Hải, sau chiến tranh Thái Bình Dương thì đem căn nhà này bán lại cho Trương Tổ Âm với giá rẻ, đây là chuyện từ một tháng trước. Chỉ có điều... Hiểu Mộng, cô tin chắc Trương Tổ Âm sẽ mở tiệc mừng tân gia trong mấy ngày tới sao?"

Hôm qua Cố Hiểu Mộng rời khỏi Bộ tư lệnh liền vội vàng về nhà, chính là vì muốn cô Triệu giúp cô điều tra chuyện này. Cô Triệu tìm đến người đại diện mà chủ nhà tiền nhiệm lưu lại ở Hàng Châu, bày tỏ muốn mua căn biệt thự kia với giá cao, người đại diện tiếc nuối giải thích nhà đã bán. Cô Triệu nói mình từng ngồi xe đi ngang qua căn nhà đó, nhìn bên ngoài cảm thấy vô cùng thích, cho nên muốn xem thử sơ đồ kiến trúc, tham khảo cho nhà mới.

Người đại diện thấy cô Triệu ra tay hào phóng, không phải người bình thường, đầu năm nay kết giao thêm một người trong xã hội thượng lưu, chính là chuẩn bị cho bản thân nhiều thêm một con đường. Vì vậy liền đem bản đồ kiến trúc lấy ra cho nhìn một hồi, ai mà ngờ được, chỉ trong thời gian một ly cà phê, đã đủ để cô Triệu ghi nhớ toàn bộ bản vẽ vào trong đầu.

Cố Hiểu Mộng buông xuống chén canh, mừng rỡ nhận lấy bản vẽ nhìn từ trên xuống dưới: "Không phải tôi tin chắc, là chị Ngọc tin chắc. Ngày mai là mùng ba đầu năm, chị Ngọc nói, chậm nhất là chiều hôm nay, thiệp mời nhất định sẽ đưa tới."

Sáng sớm hôm qua, thời điểm Cố Hiểu Mộng ở đại sảnh Bộ tư lệnh đâm thọt Vương Điền Hương, Lý Ninh Ngọc chú ý tới thư ký hiện tại của Trương Tổ Âm, Phương Tử Hào, cầm trên tay một chồng thiệp mời trống. Trương Tổ Âm không có con cái, cũng không nghe nói muốn lấy thêm vợ bé, chuyện vui duy nhất cần dùng tới thiệp mời, chính là lại có thêm nhà mới. Mà Trương Tổ Âm mới sắm một ngôi biệt thự bên cạnh Tây Hồ, vốn đã không phải tin tức gì mới trong Bộ tư lệnh.

Cố Hiểu Mộng cẩn thận nghiên cứu kết cấu phòng ốc trên bản vẽ, suy nghĩ tiếp theo nên tiến hành ám sát như thế nào.

"Tên người Mỹ này còn ở hậu viện xây chuồng ngựa?"

Cô Triệu nhìn vị trí Cố Hiểu Mộng đang chỉ, giải thích: "Nghe nói thương nhân người Mỹ này là một trong các cổ đông của Tổng hội đua ngựa Thượng Hải."

Tổng hội đua ngựa Thượng Hải từ khi thành lập đến nay, phần lớn cổ đông đều là người Anh, hằng năm sẽ phụ trách giải đua ngựa hai mùa xuân thu. Tổng hội đua ngựa chỉ lo tiến hành tổ chức giải đấu, còn ngựa đều là do các chủ ngựa tư nhân nuôi dưỡng. Về phần nguồn gốc giống ngựa, có ngựa là từ Âu Châu chuyển tới dự thi, cũng có ngựa được mua từ các chủ buôn ở Hắc Long Giang, Hailar, v..v..

Chỉ tiếc tháng 12 năm ngoái bùng nổ chiến tranh Thái Bình Dương, Nhật Bản tiến vào tô giới, Tổng hội đua ngựa cũng bị quân Nhật chiếm lĩnh. Giải đua mùa xuân năm nay sợ là sẽ gặp trở ngại.

"Chuồng ngựa rộng như vậy, sao có thể không có ngựa tốt? Năm nay lại là năm ngựa, chi bằng chúng ta đem ngựa tặng cho Trương Tổ Âm?" Cố Hiểu Mộng đầy thâm ý nhìn thẳng hai mắt cô Triệu, khóe miệng hiện lên nụ cười giảo hoạt.

"Ý của Hiểu Mộng là..." Cô Triệu lập tức hiểu được dụng ý của Cố Hiểu Mộng, nói: "Trước kia có một vị cổ đông Anh quốc trong Tổng hội đua ngựa có chút giao dịch buôn bán với tiên sinh, nghe nói cô yêu thích cưỡi ngựa, nên đã tặng tiên sinh một con ngựa Úc, nhưng Hiểu Mộng cô lại không thích cưỡi nó, chi bằng chúng ta tặng con này?"

Cố Hiểu Mộng cau mày suy nghĩ hồi lâu, trong trí nhớ đúng là có một con ngựa Úc toàn thân trắng tuyết, bản thân cưỡi qua một hai lần sau đó không đụng vào nó nữa.

"Quyết định vậy đi, con ngựa này thân hình cũng cao lớn đẹp đẽ, chỉ là tính tình quá mức ôn thuần, chạy không nhanh chút nào. So với mấy con ngựa Mông Cổ kia của tôi thì kém xa."

Cô Triệu che miệng cười khẽ, nửa điểm tình nghĩa cũng không lưu, vạch trần cô: "Cái gì mà chạy không nhanh, cô a, chính là ưa thích kiểu kiêu ngạo khó thuần phục."

"Nào có."

Lỗ tai Cố Hiểu Mộng có chút ửng đỏ, làm bộ như nghe không hiểu, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bản vẽ, sau đó hắng giọng một cái, cố ý đổi chủ đề:

"Nhiệm vụ lần này cần bên phía Quân Thống Hàng Châu trợ giúp, Đường Lang đã hồi âm chưa? Trước khi Trương Tổ Âm chiêu đãi tiệc tân gia, nhất định phải sắp xếp người của chúng ta giả trang thành thợ sửa xe hơi, chui vào Bộ tư lệnh thi hành nhiệm vụ."

Đường Lang (Bọ ngựa) là Tổ trưởng Tổ Hành Động của Quân Thống Hàng Châu, chủ yếu thi hành các nhiệm vụ trừ gian, cứu viện, phá hoại, cần nhiều người hợp tác, cũng là công việc dễ bị bắt nhất. Mà Cố Hiểu Mộng chính là "Khoa trưởng thần bí" của Khoa Tình Báo Quân Thống Hàng Châu, chỉ chịu sự lãnh đạo của Hoàng Sa, nguồn tình báo của Trạm trưởng trạm Hàng Châu cũng đều được cung cấp từ phía Hoàng Sa.

Vốn dĩ Cô Châu chỉ phụ trách công việc thu thập tình báo, trực tiếp bắt liên lạc với thượng cấp là được. Nhưng bây giờ Hồ Điệp không chỉ cần thu thập tình báo, thỉnh thoảng còn phải hoàn thành nhiệm vụ ám sát.

Cân nhắc đến việc nhiệm vụ của Hồ Điệp có khả năng cần trợ giúp, đặc phái viên trung ương là cô Triệu đã được Sơn Thành giao cho quyền hạn có thể liên lạc với trạm Hàng Châu tìm xin giúp đỡ vào bất cứ thời điểm nào, đây coi như là đặc quyền của Cố Hiểu Mộng, nhưng cũng chỉ lấy danh nghĩa cô Triệu, để bảo đảm giữ an toàn cho thân phận Hồ Điệp phía sau.

(*) Sơn Thành: tên gọi khác của Trùng Khánh, đại bản doanh Quân Thống.

"Đường Lang đã chuẩn bị sẵn sàng theo yêu cầu của cô, chỉ là... Đường Lang dường như có chút phê bình ngầm đối với Khoa trưởng Khoa tình báo mới tới, còn hướng tôi hỏi thăm vị Khoa trưởng này rốt cuộc là thần thánh phương nào."

Cố Hiểu Mộng lơ đễnh cười một tiếng: "Thân phận của cô là đặc phái viên trung ương từ Sơn Thành đến, đặc công cấp cơ sở như bọn họ dĩ nhiên cảm thấy cô biết nhiều hơn một chút. Trước đó Hồ Điệp đã từng mấy lần độc lập thi hành nhiệm vụ ám sát, chắc hẳn người ở trạm Quân Thống Hàng Châu đều đã nhận ra, thành Hàng Châu trừ bọn họ ra còn có lực lượng trừ gian khác. Cộng thêm nhiệm vụ của Hoàng Sa lần này, danh hiệu Hồ Điệp chắc không còn giấu diếm được bao lâu, chỉ cần bọn họ không biết Hồ Điệp chính là Khoa trưởng Khoa Tình Báo của bọn họ, hết thảy đều dễ xử lý."

"Chỉ là..." Vẻ mặt cô Triệu tăng thêm chút lo âu, "Lần này tùy tiện liên lạc với trạm Quân Thống Hàng Châu, chỉ sợ trạm Hàng Châu sẽ đúng sự thật báo cáo chi tiết về nhiệm vụ trợ giúp với Sơn Thành, lỡ như kế hoạch xảy ra sơ suất gì, cô và Lý thượng tá liệu có quá bị động hay không?"

Điều cô Triệu lo lắng không chỉ là trạm Hàng Châu, còn bao gồm cả việc bản thân có nên đúng sự thật báo cáo chiều hướng công việc của Hồ Điệp cho phía Sơn Thành hay không nữa, bởi vì thân phận đặc phái viên trung ương này của cô, vốn chính là một khối đá thử vàng Đới Lạp đặt bên cạnh Cô Châu.

Trong lòng Đới Lạp cũng rõ ràng, cô Triệu là thân tín của Cố Dân Chương, sau đó được Cố Dân Chương phát triển thành gián điệp Quân Thống với danh nghĩa trợ thủ. Vì vậy Đới Lạp liền cho cô Triệu một cái hư danh là đặc phái viên trung ương, công việc duy nhất chính là định kỳ báo cáo với Sơn Thành chiều hướng công việc của Cô Châu. Mà chung quanh Cố Dân Chương còn có tai mắt khác của Đới Lạp, nếu tin tức cô Triệu báo lên trên không đồng nhất với tin tức của tai mắt, vậy thì Đới Lạp có thể nhận định Cố Dân Chương có dị tâm.

Hôm nay Hồ Điệp thay thế Cô Châu, vậy thì khối đá thử vàng này tự nhiên sẽ biến thành dùng cho Cố Hiểu Mộng.

"Tôi chính là muốn bọn họ báo lên, chính là muốn để cho Sơn Thành biết." Cố Hiểu Mộng khẳng định chắc chắn, "Cô Triệu, tháng này báo cáo lên Sơn Thành theo thông lệ, cứ nói thật là được, nếu không Sơn Thành cũng sẽ hoài nghi cô. Nhiệm vụ lần này tôi phải thất bại thật quang minh chính đại, như vậy mới có thể xóa đi nghi ngờ của Đới Lạp."

---

Buổi chiều, ngồi trước bàn làm việc liên tục tính toán cả mấy tiếng đồng hồ, Lý Ninh Ngọc cuối cùng cũng buông xuống bút chì trong tay. Quả nhiên đúng như suy đoán trước đó của Cố Hiểu Mộng, nội dung phần mật điện này so với nhiệm vụ em ấy nhận được không sai lệch một chữ nào.

"Hồ Điệp: Ám sát Lý Ninh Ngọc. —— Hoàng Sa"

Giơ cổ tay nhìn đồng hồ, trong lòng Lý Ninh Ngọc có chút sốt ruột. Kế hoạch lần này có thể thi hành hay không mấu chốt chính là ở tấm thiệp mời của Trương Tổ Âm, nếu bản thân suy đoán sai lầm, cũng không phải là không có kế hoạch dự bị, nhưng mà nếu như vậy, lại không thể đạt đến hiệu quả nhất tiễn song điêu như suy tính của cô.

Lý Ninh Ngọc chống tay lên bàn, đầu ngón tay xoa nắn huyệt tình minh* nhắm mắt dưỡng thần, việc duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là tĩnh tâm chờ đợi.

(*) huyệt tình minh: vị trí khóe mắt trong, gần đầu sống mũi

"Lý sở trưởng?" An tĩnh cả một ngày, cửa phòng cuối cùng bị gõ.

"Vào đi."

Phương Tử Hào đẩy cửa tiến vào, thấy trên bàn Lý Ninh Ngọc bày một chồng giấy viết đầy chữ số, mà Lý Ninh Ngọc thì nhìn những chữ số này, sắc mặt nghiêm trọng.

"Lý sở trưởng đây là... đang bận sao? Nếu không thì tôi tránh đi một chút trước?" Phương Tử Hào vô cùng thức thời xoay người lại, dời tầm mắt về phía vách tường.

"Không sao, " Lý Ninh Ngọc thuận miệng trả lời, xếp gọn giấy tính toán, nhét vào trong ngăn kéo.

"Phương bí thư đến tìm tôi không biết có công chuyện gì?"

Phương Tử Hào liếc thấy Lý Ninh Ngọc đã thu dọn xong, lúc này mới xoay người lại, cười đưa lên một tấm thiệp mời:

"Cũng không phải công chuyện, ngày mai mùng ba đầu năm, Trương tư lệnh đặt tiệc ở nhà mới, chiêu đãi các vị trưởng quan cấp khoa trở lên cả năm qua làm việc vất vả."

"Nhà mới?" Lý Ninh Ngọc hồi tưởng mấy giây: "Có phải là nhà mới cạnh Tây Hồ của Trương tư lệnh?"

"Đúng vậy."

Lý Ninh Ngọc lộ vẻ khó xử, tránh né ánh mắt thăm dò phía sau tròng kính của Phương Tử Hào.

"Lý sở trưởng có chuyện gì không tiện sao?" Luận năng lực nhìn mặt đoán ý, Phương Tử Hào không kém bao nhiêu so với tiền nhiệm của hắn, Bạch Tiểu Niên.

"Không giấu gì Phương bí thư, gần đây Khoa Điện Tín bắt được một nhóm mật điện của Quân Thống, trong đó có một phần, phương thức mã hóa hết sức phức tạp, tôi vẫn còn đang tận lực phá giải, không biết ngày mai hoàn thành giải mã, có kịp đến dự tiệc mời của Trương tư lệnh hay không."

Phương Tử Hào nghĩ đến cảnh tượng lúc vào cửa ban nãy, trong lòng hiểu rõ.

"Trương tư lệnh nếu mà biết Lý sở trưởng vì Chính phủ Quốc dân Nam Kinh và Uông chủ tịch cúc cung tận tụy như vậy, nhất định sẽ vô cùng vui mừng. Nếu không thì như vầy, Lý sở trưởng cô nói trước thời gian, ngày mai tôi để hậu cần sắp xếp một chiếc xe chờ dưới lầu, lúc nào cô hết bận thì trực tiếp đưa sang?"

"Vẫn là Phương bí thư nghĩ chu đáo, " Lý Ninh Ngọc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, tính toán thời gian:

"Vậy thì 4 giờ chiều mai đi, khi ấy chắc tôi đã xong việc, vừa vặn đến báo cáo với Trương tư lệnh."

"Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy, " Phương Tử Hào thấy dáng vẻ Lý Ninh Ngọc muốn nói lại thôi, thử dò hỏi: "Lý sở trưởng còn có yêu cầu gì khác?"

"Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là mấy ngày nay thân thể không quá thoải mái, chứng hen suyễn cũng lúc tốt lúc xấu, đi đến Tây Hồ cũng cả một đoạn đường, tình trạng mấy chiếc xe cổ của Bộ tư lệnh, Phương bí thư cũng biết rồi đấy, có thể sắp xếp một chiếc xe dễ thông gió, cửa xe có thể quay xuống hay không?"

Lý Ninh Ngọc nói chính là sự thật, mấy chiếc xe của Tiễu Tổng Hàng Châu, có vài chiếc quả thật cửa xe có vấn đề, thường xuyên kéo không xuống, có lần Lý Ninh Ngọc đi họp ở Thượng Hải, trên đường trở về tài xế hút thuốc nâng cao tinh thần, xông cho cô thiếu chút nữa tái phát hen suyễn.

Phương Tử Hào vừa nghe không phải đại sự gì, lập tức đáp ứng: "Lý thượng tá yên tâm, năm ngoái quân đội vừa cấp xuống hai chiếc xe mới đến 80%, một chiếc phân phối cho Trương tư lệnh, một chiếc đưa cho bộ phận hậu cần điều phối, ngày mai tôi sẽ sắp xếp chiếc này cho cô."

Lý Ninh Ngọc nghe đối phương an bài chu đáo, mỉm cười đáp lại: "Vậy thì, làm phiền rồi."

——————————————

Ps: Mỗi người vào vị trí, kịch hay sắp diễn ra rồi hhhh

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro