Quyển 1 · Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1 · Ám Sát Phong Vân

Chương 17

Cốc cốc cốc.

"Cố tiểu thư, ngài đã tỉnh chưa?" Ngoài cửa là giọng nói của một nữ giúp việc luống tuổi, tiếng gõ cửa cũng không mạnh lắm, hiển nhiên là để tránh ảnh hưởng người bên trong nghỉ ngơi.

"Tiểu thư nhà tôi còn chưa tỉnh, có chuyện gì không?" Cô Triệu hơi nhíu mày, liếc nhìn về phía chiếc giường được ngụy trang như có người đang ngủ, đi đến trước cửa phòng nhỏ giọng trả lời.

Người giúp việc rất biết chừng mực, nghe vậy cũng ép giọng xuống: "Lão gia nhà tôi bảo tôi đến hỏi xem Cố tiểu thư tỉnh chưa, yến hội đã bắt đầu rồi."

"Được, làm phiền cô rồi." Cô Triệu thuận miệng đáp lại, nghe tiếng bước chân của người giúp việc ngoài cửa dần dần đi xa, xác nhận cửa không còn ai khác canh giữ, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Trong phòng chỉ có ánh sáng mờ nhạt phát ra từ đèn ngủ đầu giường, bóng cô Triệu kéo dài in lên vách tường. Nếu Cố Hiểu Mộng còn không trở lại, màn kịch bên này không thể tiếp tục diễn được nữa.

Trần Phi làm theo sắp xếp đứng chờ ở địa điểm tiếp ứng đã lâu, nhưng mãi vẫn không thấy được bóng dáng của Cố Hiểu Mộng. Trần Phi vốn tính tình trầm ổn mà cũng không khỏi sốt ruột, mặt mày đầy vẻ lo âu. Cuối cùng, một chiếc mô tô không mở đèn lao ra từ trong bóng tối.

"Xe hàng chuẩn bị sẵn sàng chưa? Không xảy ra sơ suất gì chứ?" Cố Hiểu Mộng tắt máy xuống xe, vừa hỏi vừa đem tất cả trang bị giao cho Trần Phi, lát nữa Trần Phi sẽ đem những thứ này giấu lên xe hàng vận chuyển ra ngoài.

"Tiểu thư yên tâm, đã chuẩn bị thỏa đáng, người quanh đây đều đã bị dẫn dụ về phía chuồng ngựa rồi." Trần Phi nhận lấy đồ đạc, đem dây thừng chuẩn bị trước đó giao cho Cố Hiểu Mộng, bổ sung nói, "Cái người tên Phương Tử Hào kia rất cảnh giác với động tĩnh xung quanh biệt thự, lúc nãy còn ra ngoài hút thuốc hai lần, không ngừng quan sát bốn phía, hiện tại hắn đang cùng Trương tư lệnh xã giao ở đại sảnh, thời điểm tiểu thư về phòng nhất định phải cẩn thận."

Cố Hiểu Mộng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đoán chừng cô Triệu đang nóng lòng chờ, vì vậy dặn dò tóm tắt những thứ quan trọng: "Tình huống có biến hóa, tôi không làm nổ bình xăng, cho nên kế hoạch dùng ánh lửa thu hút người trên núi phát hiện không thể thực hiện được. Lát nữa các người hãy nói là đã thu xếp ổn thỏa cho ngựa, muốn trở về trước, cứ về bằng đường cũ là có thể phát hiện chiếc xe kia, sau đó phái một người quay lại báo tin, bảo là dưới núi có chiếc xe chắn đường, bên trong có thi thể."

Trần Phi có chút nghi hoặc: "Tiểu thư, con đường núi đó tuy ít xe cộ qua lại, nhưng lát nữa dạ tiệc kết thúc nhất định sẽ có một lượng lớn người đi xuống núi, sao không chờ đến lúc đó để những người khác phát hiện thi thể?"

"Bởi vì tôi chờ không kịp."

Nói không lo lắng tình huống Lý Ninh Ngọc ở bệnh viện là giả.

Trong kế hoạch nguyên bản của bọn họ, Lý Ninh Ngọc chỉ cần lợi dụng cửa xe đã bị động tay chân, giả bộ tái phát hen suyễn nửa đường xuống xe là được, nhưng dựa theo lời Vương Điền Hương thuật lại, Cố Hiểu Mộng lo lắng Lý Ninh Ngọc lúc này ngay cả năng lực tự vệ tối thiểu cũng không có.

Nghĩ đến đây, Cố Hiểu Mộng hối hận xanh cả ruột, sớm biết phát triển đến nước này, cô không nên đồng ý để Lý Ninh Ngọc tự mình làm con mồi.

Cố Hiểu Mộng chăm chú nhìn biệt thự cách đó không xa, cổng lớn và đại sảnh đèn đóm huy hoàng, có thể mơ hồ nghe thấy giai điệu khiêu vũ phát ra từ máy hát, mà đằng sau biệt thự thì ngược lại bị bóng cây bao phủ, lạnh tanh vắng ngắt, chốc nữa cô sẽ phải về phòng từ phía đó.

Trước khi xuất phát, Cố Hiểu Mộng nghĩ tới dáng vẻ của Phương Tử Hào ở sau lưng Trương tư lệnh hôm nay, lại liên tưởng đến tình huống Trần Phi miêu tả ban nãy, cô càng lúc càng phát giác Phương Tử Hào này không đơn giản. Nếu muốn Cố Hiểu Mộng dùng một câu để hình dung Phương Tử Hào, có thể nói hắn giống như một con rắn độc có nụ cười vô cùng thân thiện, vô hại với mọi người. Cố Hiểu Mộng từ đầu đến cuối luôn cảm thấy dưới gương mặt tươi cười kia, nhất định cất giấu một bộ nanh độc, đủ để làm người ta chết ngay tại chỗ.

Gió đêm rét lạnh chui vào trong cổ áo, chọc cho Cố Hiểu Mộng rùng mình một trận. Ngay sau đó, cô dừng bước dặn dò Trần Phi mấy câu: "Cậu đích thân quay lại báo tin, nhớ, trừ chuyện dưới núi có người chết trong xe ra, bất luận Phương Tử Hào hỏi gì cậu cũng nói không biết."

Yến hội đã bắt đầu, đám người trong phòng khách túm năm tụm ba, ăn uống linh đình, khách mời hầu như đã đến đông đủ, người giữ cửa cũng không dám tùy tiện rời đi, phải biết, người lúc này đến trễ mới thật sự là quý nhân.

Trương Tổ Âm lục tục uống thêm hai ly rượu, gương mặt già tươi cười rạng rỡ, cộng thêm hơi rượu xông lên, càng khiến cho khí sắc nhìn vô cùng hồng nhuận. Dưới ánh đèn thủy tinh, ngay cả tóc bạc trên đầu cũng có vẻ bóng loáng hơn thường ngày.

Cửa đại sảnh đột nhiên mở ra, thanh âm người giữ cửa không lớn, song rất có khí thế: "Cao chủ nhiệm, mời ngài sang bên này."

Mọi người có mặt rối rít ngưng trò chuyện, quay đầu nhìn về phía cửa, người đến chính là Chủ nhiệm của Tuy tĩnh công thự —— Thiếu tướng Cao Tinh Hạ. Trong số những người ở đây, cũng chỉ có một mình Trương Tổ Âm là cấp bậc cao hơn, do đó các khách mời tự giác chia ra hai bên, nhường ra một con đường.

Cao Tinh Hạ chính diện bước tới, thân hình cường tráng, tuổi gần năm mươi, so với Trương Tổ Âm nhỏ hơn vài tuổi. Hai hàng lông mày tự mang theo khí thế quả quyết sát phạt của quân nhân, thần sắc không giận mà uy. Ông ta mới vừa kết thúc hội nghị tác chiến quân khu 3 liền vội vàng chạy tới, quân phục cũng chưa kịp thay, người giúp việc vội vàng tiến tới nhận lấy áo khoác quân trang, đồng thời đưa lên chiếc áo măng tô dài.

"Phụ thân," Cao Mân thấy vậy liền từ trong đám người bước ra chào đón, "Sao bây giờ người mới đến." Cao Mân tự nhiên khoác tay Cao Tinh Hạ, ngôn từ mang theo vẻ nũng nịu kiều mị.

Trong lúc mọi người ở đây đều tập trung ánh mắt vào hai cha con này, Cố Hiểu Mộng đã thay xong lễ phục, sửa sang lại khuyên tai, cùng cô Triệu lẫn vào giữa khách mời.

Trương Tổ Âm thoải mái cười nói: "Cao chủ nhiệm công vụ bề bộn, cử lệnh thiên kim đến đây cũng đã khiến Trương mỗ cảm kích khôn cùng rồi, không ngờ trễ như vậy ngài còn đích thân tới."

Cao Tinh Hạ giơ tay lên hoàn lễ: "Tiệc tân gia của Trương tư lệnh, tại hạ đương nhiên phải đích thân chúc mừng, nghe nói Phổ Nho đại sư từng giúp tôn phu nhân bổ bút, đoán chừng sẽ thích phần lễ mọn Cao mỗ chuẩn bị."

Nói xong, thư ký đi theo Cao Tinh Hạ đưa tới một hộp gấm đựng tranh, từ bên trong lấy ra một quyển trục, từ từ mở ra trước mặt mọi người.

"Đây là..." Ánh mắt Trương Tổ Âm chợt lóe lên, còn không đợi cuốn tranh hoàn toàn mở đến phần lời tựa đã liền thở dài nói, "Đây chính là《 Tuyết Các Tê Hạc Đồ 》của Phổ Nho đại sư?"

Cao Tinh Hạ cười nói: "Không sai, Trương tư lệnh quả nhiên tinh mắt. Đây là tác phẩm của Phổ Nho đại sư trong thời gian cư ngụ ở Vạn Thọ Sơn năm ngoái, cơ duyên xảo hợp rơi vào tay Cao mỗ. Hôm nay Trương tư lệnh mừng tân gia đúng dịp tết xuân, dùng vật này làm quà tặng há chẳng phải ứng cảnh sao?"

Trương Tổ Âm nhất thời yêu thích không buông tay, hồi trước hắn mời Phổ Nho đại sư bổ bút cho phu nhân mình, chính là muốn mượn dùng cớ này để sở hữu một bức tranh có tên Phổ Nho trên lời tựa, kết quả vẫn luôn không được như ý nguyện. Hôm nay Cao Tinh Hạ tặng hắn bức tranh này, so với bức tranh bổ bút lúc trước có giá trị hơn nhiều.

Cố Hiểu Mộng cũng đã hiểu ra, đại nhân vật mà Trương Tổ Âm trước đó nói muốn giới thiệu cho cô nhận thức là ai. Nếu như là vị Cao Tinh Hạ này, tuy rằng địa vị không bằng Cố Dân Chương, nhưng mà dựa vào chức vị của hắn, sau này nhất định có thời điểm có thể dùng tới. Cô gái đi theo bên cạnh, chắc hẳn chính là viên minh châu trong tay ông ta, người trẻ tuổi chung quy dễ lôi kéo hơn một chút.

Nghĩ vậy, Cố Hiểu Mộng tiến lên trước, cẩn thận ngắm bức tranh 《 Tuyết Các Tê Hạc Đồ 》này.

Trương Tổ Âm thấy Cố Hiểu Mộng có vẻ hứng thú với bức họa, liền hỏi: "Hiểu Mộng có nhận xét gì không?"

Cố Hiểu Mộng theo bản năng ôm lấy cánh tay, ngắm nghía nói: "Hiểu Mộng chỉ hiểu chút da lông bên ngoài, không dám khoe khoang trước mặt hai vị trưởng bối, chỉ là nghe nói Phổ Nho đại sư xuất thân hoàng thất, họa phong cũng không phải thừa kế từ ai, toàn bộ đều do tham ngộ thư pháp danh họa của cổ nhân, thai nghén mà thành, hôm nay vừa nhìn quả nhiên để cho Hiểu Mộng mở rộng tầm mắt, cảm giác từng nét bút nơi nơi đều lộ ra khí chất nhân văn cao nhã thanh khiết, không phải người thường có thể so bì."

Cao Tinh Hạ nhướn mày, không nhịn được tán thưởng nói: "Có thể vừa liếc mắt liền nhìn ra chỗ tinh túy của danh họa bậc thầy, đây đâu thể nói là hiểu chút da lông, người trẻ tuổi bây giờ, nguyện ý thưởng thức đồ vật tổ tông lưu lại cũng không có mấy ai. Dám hỏi Trương tư lệnh, vị này là..."

Cố Hiểu Mộng suy cho cùng cũng là thuộc hạ của bản thân, được người khen tặng thì Trương Tổ Âm cũng thơm lây, Trương Tổ Âm vội vàng đem Cố Hiểu Mộng dẫn tới trước mặt Cao Tinh Hạ cười nói: "Vị này chính là con gái bảo bối của thuyền vương Cố Dân Chương, Cố Hiểu Mộng, hiện tại đang ở Sở Cơ Yếu của Tiễu Tỗng ta, đảm nhiệm Khoa trưởng Khoa Tình Báo. Còn vị này là..."

Không đợi Trương Tổ Âm nói xong, Cố Hiểu Mộng đã lập tức thể hiện tinh thần hoạt bát của tuổi trẻ, lên tiếng tâng bốc: "Hiểu Mộng biết rồi, vị này chính là Cao chủ nhiệm của Tuy tĩnh công thự, lần trước đến Tuy tĩnh công thự dự họp, đã gặp qua Cao chủ nhiệm một lần."

Kỳ thực Cố Hiểu Mộng đâu có hiểu gì về quốc họa hay nét bút, chẳng qua là trước đó từng đọc một bài phỏng vấn liên quan đến Phổ Nho ở trên báo. Mỗi tờ báo hằng ngày, Cố Hiểu Mộng đều sẽ lần lượt xem qua mọi ngóc ngách. Trên có tựa đề đầu bài, dưới có thuê nhà mướn phòng, đối với một gián điệp đạt tiêu chuẩn mà nói, bất kỳ tin tức nào trong cuộc sống cũng đều hữu dụng, chỉ là không biết lúc nào mới có thể dùng đến mà thôi.

Những thứ này đều là trong những năm cô một mình gánh hai tầng thân phận Lão Quỷ và Hồ Điệp, được Cố Dân Chương dạy cho.

"Một gián điệp ưu tú có thể không cần chuyên môn trong mọi lĩnh vực, nhưng nhất định phải là toàn năng, chỉ có như vậy, mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất đến gần đối tượng mục tiêu. Quan sát ra sở thích của hắn, lại đúng lúc phát biểu nhận xét của bản thân, phải tránh múa rìu qua mắt thợ, dùng một loại tư thái nhún nhường ngược lại sẽ tạo hiệu quả cao hơn."

Cố Hiểu Mộng nhớ Cố Dân Chương còn từng nói, đây là thói quen của Lý Ninh Ngọc.

Cao Mân đứng sau lưng cha, ban nãy cô rõ ràng nhìn thấy trong mắt Cố Hiểu Mộng chợt thoáng qua vẻ ảm đạm, nhưng ngay một giây sau lại bị phụ thân xoay người kéo qua, đem cô đẩy lên trước. Đến lúc cô ngước mắt nhìn lần nữa, Cố Hiểu Mộng đã đổi trở về nụ cười y hệt như ban nãy.

Cứ như thể ánh mắt ban nãy chỉ là ảo giác của Cao Mân, không còn nửa điểm tung tích.

"Đây là tiểu nữ Cao Mân, thường ngày cũng yêu thích văn học thư họa, có điều so với Cố khoa trưởng thì kém hơn nhiều, chỉ cảm thấy hứng thú với mấy thứ của người phương Tây."

"Phụ thân!" Tuy rằng Cao Tinh Hạ thường ngày quả thật coi thường văn học nghệ thuật nước ngoài, cũng thường xuyên nói cô như vậy, nhưng Cao Mân đặc biệt không muốn mất thể diện trước mặt Cố Hiểu Mộng.

"Văn hóa nghệ thuật vô biên giới, Hiểu Mộng ngược lại cảm thấy Cao tiểu thư kiến thức uyên bác, mới có thể hiểu được tinh túy của nhiều lĩnh vực."

Cố Hiểu Mộng cho Cao Mân một bậc thang, lúc này mới có cơ hội cẩn thận quan sát Cao Mân một phen. Vừa nhìn đã thấy chính là loại đại tiểu thư phản nghịch, từ nhỏ được nuôi trong khuê phòng, chưa từng gặp khó khăn. Trước đó đứng trong đám khách mời, Cố Hiểu Mộng cũng từng lướt qua Cao Mân mấy lần, chỉ là không hiểu tại sao, Cố Hiểu Mộng luôn cảm thấy Cao Mân vô tình cố ý bày ra địch ý với cô.

Cố Hiểu Mộng âm thầm thở dài, con nít thật phiền toái.

Con nít cần lôi kéo, càng phiền toái hơn.

Sau đó, Cao Tinh Hạ lại kéo Cố Hiểu Mộng cùng Trương Tổ Âm tán gẫu mấy câu, đơn giản chính là lễ phép thăm hỏi một chút Cố Dân Chương thân thể như thế nào. Cao Mân đứng ở một bên vẫn như cũ nhìn Cố Hiểu Mộng, nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt, nhưng mà phụ thân đã quyết định chủ ý, nhất định muốn cô giao thiệp nhiều hơn với vị thiên kim Cố gia này.

Cố Hiểu Mộng cố gắng tìm một ít đề tài có thể trò chuyện, mà Cao Mân lại luôn xem vấn đề của Cố Hiểu Mộng như câu hỏi đúng sai, chỉ toàn trả lời bằng "phải" hoặc "không phải", đến cuối cùng, kiên nhẫn của Cố Hiểu Mộng đã không còn thừa lại bao nhiêu, chỉ mong Trần Phi sớm một chút "phát hiện" thi thể Vương Điền Hương rồi quay lại báo cáo, để cô tìm cơ hội chạy đến bệnh viện.

Bề ngoài Cố Hiểu Mộng xã giao ung dung tự nhiên bao nhiêu, nội tâm lại căng thẳng lo âu bấy nhiêu. Lúc này, Lý Ninh Ngọc là người duy nhất có thể dẹp yên bất an mãnh liệt trong lòng cô.

Nghĩ đến đây, Cố Hiểu Mộng mới đột nhiên nhận ra, nếu tính theo thời gian Cao Tinh Hạ đến biệt thự, lúc lên núi ông ta nhất định sẽ nhìn thấy thi thể Vương Điền Hương, nhưng vì sao từ khi vào cửa đến giờ lại không nhắc một câu nào?

Ngay lúc Cố Hiểu Mộng nảy sinh nghi ngờ, ngoài cửa có vài sĩ quan mặc quân trang tiến vào, người có quân hàm cao nhất bước lên ghé vào tai Cao Tinh Hạ nói gì đó, chỉ thấy sắc mặt Cao Tinh Hạ dần dần nghiêm trọng lên.

Sĩ quan hồi báo xong tất nhiên liền lui xuống, Cao Tinh Hạ thoáng trầm tư, nghĩ Cố Hiểu Mộng cũng là người của Tiễu Tổng, cho nên không tránh cô, hướng về phía Trương Tổ Âm nói:

"Trương tư lệnh, Cao mỗ có một chuyện muốn nói, chỉ sợ tối nay phải làm mọi người mất hứng rồi. Ban nãy lên núi, ta phát hiện một chiếc xe hơi đậu trên đường núi, bên trong phát hiện một thi thể đàn ông, bởi vì người này mặc đồng phục hải quân, cho nên ta cũng không thông báo cục cảnh sát, ban nãy ta phái thuộc hạ ra ngoài điều tra thân phận người chết, được báo là..."

Cao Tinh Hạ dừng một chút, tiếp tục nói: "Người này có lẽ là Sở trưởng Sở Đặc Vụ của Tiễu Tổng các người —— Vương Điền Hương."

——————————————

Ps: Trong phim là Phổ Thuần đại sư, nhưng mà tôi tra không ra vị này, cho nên truyện đổi thành Phổ Nho ở cùng thời kỳ, một trong hai quốc họa đại sư nổi danh nhất - "Nam Trương Bắc Phổ".

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Ps: Sắp đuổi kịp tác giả rồi nên ed mới mở thêm 2 hố Ngọc Mộng "Bẫy Rập" và "Khi gió lại thổi" , có hứng thú thì ủng hộ nha (^^ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro