Chương 12: Đừng không cần tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Đừng không cần tôi

Dưới ánh sáng mờ nhạt của đêm, suối phun bên cạnh ao bí mật dường như đã trở thành một nơi không thích hợp để tâm sự. Đây là không gian mà sự riêng tư khó có thể duy trì nếu có nhiều người biết.

Cố Nhược cảm thấy cơn giận dâng lên, chị ngay lập tức ôm Khương Tân Nhiễm vào lòng, kéo em ra ngoài một cách mạnh mẽ. Dù hành động có phần thô bạo, nhưng giữa đám đông, Cố Nhược vẫn cẩn thận không để em va vào ai.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy sự thay đổi trong tâm trạng mình. Cố Nhược muốn tìm một phòng cà phê yên tĩnh để hai người có thể ngồi xuống và trò chuyện. Nhưng khi rời xa đám đông trên quảng trường, em lập tức buông tay chị ra, "Có chuyện gì thì nói ở đây đi. Đây là nơi thuận tiện để đón xe. Đợi một lát, tôi sẽ về ký túc xá."

Cố Nhược sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt chăm chú nhìn em. Trong đêm tối, ánh mắt chị phát ra sự u ám, khiến em cảm thấy bất an.

"Quá ồn ào, tôi không nghe rõ lời em nói." Cố Nhược giọng điệu lạnh lùng, mặc dù chị cố tỏ ra bình thản, nhưng sự căng thẳng có thể nhận thấy rõ qua cử chỉ. Chị đưa tay vén sợi tóc rối trên mặt em, "Xe sắp đến, chờ một lát nữa. Tôi sẽ đưa em về. Đêm đã muộn, một mình em, tôi không yên tâm."

Em cảm thấy sự kiên quyết của Cố Nhược ngày càng mạnh mẽ, dù em cố gắng kiềm chế sự lo lắng trong lòng. Em lùi một bước, ánh mắt kiên định: "Cố Nhược, tôi muốn chúng ta chấm dứt ở đây."

Cố Nhược đứng bất động, ánh mắt chị trở nên nặng nề. Cả hai đứng gần nhau, nhưng khoảng cách giữa họ dường như không thể xóa nhòa. Chị bước về phía em, không hề rời mắt, khiến em cảm thấy mình như bị kẹt trong cái nhìn lạnh lẽo đó.

Cố Nhược nắm vai em, làm em không thể cử động, ánh mắt chị như lửa cháy. Chị gần như cắn chặt hàm răng, trong khi em cảm nhận được hơi thở chị ấm nóng và căng thẳng.

Em cảm thấy khó thở, tim đập nhanh. Trong tình huống này, em không thể giữ được sự bình tĩnh, nhưng em biết rằng phải đối mặt với điều này. Em nhìn thẳng vào mắt Cố Nhược, từng chữ thốt ra một cách rõ ràng, để chị hiểu: "Không có lý do gì cả. Ngày trước, khi chúng ta mất liên lạc, tôi không biết chị còn sống hay đã mất. Nếu cách này không còn hiệu quả, Cố Nhược, tôi không có lý do gì để chờ đợi chị."

Lời nói của em chậm rãi rơi xuống như từng giọt nước, làm không khí càng thêm ngột ngạt. Em cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, không thể tiếp tục nói thêm.

Cố Nhược giữ chặt vai em, sức mạnh của chị như làm đau đớn, vai em cảm thấy như bị bóp nát. Những ký ức về mối tình đầu, lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn, tất cả những điều đó ùa về trong đầu em. Những ký ức ngọt ngào đó, em đã giữ gìn suốt thời gian dài, và em đã phải chịu đựng vì chúng.

Em không muốn làm bẩn những ký ức đó. Em cố gắng tìm một kết thúc đẹp cho mối tình này. Nước mắt lăn dài trên gò má, em lau đi, cố gắng giữ nụ cười và âm thanh của mình không bị khàn đi, "Ngày xưa, chị không để lại lời từ biệt, chúng ta không kịp nói chia tay. Giờ chị trở về, chúng ta có thể bù đắp cho cái kết chưa hoàn chỉnh đó. Cũng coi như là kết thúc một đoạn tình cảm hoàn hảo."

Em nhìn thẳng vào mắt Cố Nhược, sự đau đớn rõ rệt trong ánh mắt em. Em chỉ tay vào trái tim mình, giọng nói yếu ớt, "Trái tim tôi đã chịu đựng quá nhiều đau khổ vì chị suốt sáu năm, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Cố Nhược, hãy trả lại trái tim của tôi."

Cố Nhược cảm thấy tay mình run rẩy, nước mắt đã ươn ướt khóe mắt. Chị lặng im, lắng nghe tiếng khóc nức nở của em, và cảm giác mơ hồ về sự tổn thương.

Em lau mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, cố gắng giữ nụ cười trên môi, "Từ giờ, chị đi con đường của chị, tôi đi con đường của tôi. Tôi cũng cuối cùng có thể buông bỏ quá khứ, mở lòng để gặp gỡ người mới và tìm tình yêu mới. Đừng khóc, quá khứ đã kết thúc. Cuộc sống sẽ bắt đầu lại từ ngày mai, hôm nay là một ngày vui vẻ, không đáng để khóc."

Em cúi đầu, nước mắt vẫn lăn dài, ánh mắt sáng lên nhưng vẫn đầy quyết tâm.

Cố Nhược không thể tin vào những gì chị vừa nghe, giọng chị run rẩy, "Em nói... gì cơ?"

"Tôi nói tôi muốn một khởi đầu mới." Em cười đến mức mặt gần như cứng ngắc, "Trước đây tôi không có ý nghĩ này vì trong lòng tôi vẫn còn những điều chưa buông bỏ. Hôm nay, tôi cuối cùng có thể kết thúc, và cũng là thời điểm để tìm một người đáng tin cậy, để yêu thương và thảo luận về một tình yêu mới."

"Em còn yêu thích ai khác sao?" Cố Nhược nghiêm nghị, nâng cằm Khương Tân Nhiễm lên, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mình. Giọng chị khàn đặc, "Ngoài chị ra, em còn muốn yêu ai khác nữa sao?"

Trong màn đêm, sự tàn nhẫn của Cố Nhược khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Cằm Khương Tân Nhiễm bị chị nắm giữ, không thể cử động. Nàng cố kiềm nén nước mắt, viền mắt đỏ sẫm, giữ sự kiên cường: "Tất nhiên là người mà yêu em chân thành!"

"Không ai có thể yêu em chân thành hơn chị!"

"Lặng lẽ rời bỏ em, đó gọi là yêu sao?" Khương Tân Nhiễm đau đớn, nước mắt không thể kiềm chế lăn dài trên gương mặt nàng. "Đúng vậy, đã sáu năm rồi, không một tin tức. Em đã tìm khắp nơi, tưởng rằng chị đang đùa giỡn, chuẩn bị cho em một bất ngờ, nhưng sau đó em đi hỏi thầy, hỏi bạn bè, em ở nhà thuê của em chờ đợi cả tuần, cuối cùng hàng xóm nói chị đã dọn đi... Chị đã đi đâu? Tại sao không nói cho em? Cố Nhược, em đã tìm chị khắp nơi, nhưng không thể tìm thấy. Không tìm thấy chị, chỉ biết chờ đợi khổ sở thế nào không, một năm chờ không được, hai năm chờ không đến... Cố Nhược, nếu như chị trở về sớm hơn, có thể em sẽ vui mừng ở bên chị. Nhưng giờ đã sáu năm rồi! Lửa trong lòng em đã tắt, chỉ còn lại tro tàn bị gió thổi đi, chị trở về giờ có ý nghĩa gì? Tại sao chị lại trở về?"

Nước mắt từ khe hở không ngừng rơi xuống, đọng lại trên cổ tay Cố Nhược, ấm áp rồi trở thành lạnh lẽo, đâm vào Cố Nhược đau đớn.

"Chị gọi đây là yêu sao? Cố Nhược, em đã làm sai điều gì, mà phải chịu đựng tổn thương sâu sắc như thế này..."

Khương Tân Nhiễm run rẩy, Cố Nhược thấy nước mắt của nàng làm trái tim mình nát tan. Những giọt nước mắt, ôm Khương Tân Nhiễm vào lòng mình, "Xin lỗi, Nhiễm Nhiễm, xin lỗi... Chị là... một kẻ tồi !"

"Nhiễm Nhiễm, cho chị một cơ hội cuối cùng, chị yêu em, và sẽ không bao giờ rời xa em..."

"Xin em..."

Khương Tân Nhiễm ôm lấy lưng cô, liều mạng lắc đầu.

"Để tình yêu của chị cho người khác đi." Giọng nàng rầu rĩ, mang theo nức nở, nhưng lại kiên định lạ thường, "Chị giỏi như vậy, không cần phải treo cổ vào cái cây này, chị sẽ tìm được một người chân thành yêu chị, nắm tay nhau sống hết đời."

Khương Tân Nhiễm kiên quyết, nhẹ nhàng nói: "Cố Nhược, em không cần chị."

"Chị không thể không có em..." Cố Nhược nghẹn ngào, ôm chặt Khương Tân Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, trên thế giới này, chị chỉ cần em, ngoài em, chị không thể yêu ai khác."

Trái tim chị gần như bị những lời nói tuyệt vọng của Khương Tân Nhiễm xé nát, đau đớn đến mức không thể động đậy, bỏ hết mọi ngụy trang và kiêu ngạo, ngay cả phẩm giá cũng trở nên thấp hèn, chỉ cần Khương Tân Nhiễm không rời xa cô , chỉ cần nàng  còn yêu cô .

Trời mới biết khi Khương Tân Nhiễm nói muốn tìm tình yêu mới, Cố Nhược cảm thấy bối rối đến mức nào. Cô hiểu rằng Khương Tân Nhiễm sẽ tìm được một người yêu tốt hơn cô, nhưng Cố Nhược không thể buông tay, ngoài Khương Tân Nhiễm, cô không còn gì cả.

Người duy nhất trong lòng, làm sao cô có thể chấp nhận để người khác có được!

Cố Nhược mắt đỏ ngầu, lý trí hoàn toàn biến mất. Không thể buông tay. Không thể thả lỏng.

Suy nghĩ đen tối và đáng sợ trong lòng cô lan tràn, chiếm lấy tâm trí chị. Giấu đi chính mình. Giấu đi Khương Tân Nhiễm.

Chỉ có cô có thể ôm nàng, chỉ có cô mới giữ được nàng.

Trên mặt Cố Nhược hiện rõ quyết tâm, mặc dù đầu óc đã cháy bỏng không thể suy nghĩ, chỉ cần nghĩ đến việc Khương Tân Nhiễm sẽ rời xa cô thì trái tim đau đớn.

Một chiếc xe hơi màu đen lớn từ xa tiến đến, đó là xe của Cố Nhược. Cô quỳ xuống, ngay lập tức vác Khương Tân Nhiễm lên vai, nhanh chóng bước về phía chiếc xe.

"Cố Nhược, chị làm gì vậy! Thả tôi xuống!" Khương Tân Nhiễm đánh vào lưng cô, hai chân không ngừng đạp loạn.

Cố Nhược không bị lay chuyển, cô chỉ muốn đem Khương Tân Nhiễm đến nơi mà không ai có thể tìm thấy.

"Cố Nhược, thả tôi ra! Sao chị có thể đối xử với tôi như vậy—"

Khương Tân Nhiễm gào thét cuồng loạn, cuối cùng từ bỏ giãy dụa, bị Cố Nhược vác trên vai, mặt che khuất, khóc nức nở. Nước mắt chảy theo khuỷu tay vào áo Cố Nhược, làm cho cô run rẩy.

Cơn đau lại tê. Nhưng cô đã khôi phục lý trí.

Cuối cùng cô thả Khương Tân Nhiễm xuống. Nàng ngay lập tức nhảy ra, cách xa Cố Nhược, ngẩng đầu kiên cường, mắt đầy nước mắt, cắn môi, cố gắng không phát ra tiếng khóc.

Nàng không biết, cảnh tượng này làm cho người ta càng muốn yêu thương nàng hơn, nhìn nàng khóc nức nở với đôi mắt xinh đẹp ướt đẫm, khiến lòng người đau xót.

Cố Nhược cúi đầu, tâm trạng như lửa đốt. Cuối cùng chỉ còn lại một lời cầu xin khàn đặc, "Nhiễm Nhiễm, đừng từ chối chị..."

"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro