Chương 21. Say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editer muốn nói: Chương 21 6000 chữ đọc hơi mệt. nhưng các bạn cố gắng nhé vì chương này cũng rất ngọt.

Chương 21. Say

Cố Nhược tưởng rằng sáng sớm hôm đó, khi đến hôn trộm, nàng đã kiên nhẫn giữ lý trí của mình trong một khoảng thời gian dài. Nhưng chỉ cần Khương Tân Nhiễm dựa vào, tiếp xúc với hơi thở của nàng, mọi sự tự kiềm chế và bình tĩnh đều hoàn toàn sụp đổ. Đáy lòng Cố Nhược lại bắt đầu xao động.

Thực ra, Khương Tân Nhiễm cũng không thể nhịn được. Đặc biệt là khi nàng đang chống đỡ ở trên ngực Cố Nhược, khoảng cách gần đến nỗi những sợi tóc của nàng từ bên tai buông xuống, vương trên cổ Cố Nhược. Cả hai như quấn vào nhau, Cố Nhược với làn da trắng sáng hiện ra rõ nét.

Cố Nhược nằm ngửa, không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt sẫm màu của nàng nhìn sâu vào đáy lòng Khương Tân Nhiễm, như móc câu kéo nàng vào. Với vẻ ngoài dịu ngoan, không một chút biến sắc, Cố Nhược lại tạo ra một cơn sóng xao động trong trái tim Khương Tân Nhiễm, khiến nàng cảm thấy tim mình đập hỗn loạn.

Nàng nhớ lại lần trước khi đã hỏi Cố Nhược: "Chị không thể kìm nén sao?" Tình huống hiện tại khiến nàng nhận ra rằng mình đang tự vả miệng.

Mỹ nhân trong vòng tay, hương thơm quyến rũ, làm sao có thể nhẫn nhịn? Ngay cả thánh nhân cũng không thể nhịn được. Khương Tân Nhiễm không phải thánh nhân, nàng là một người bình thường với tất cả cảm xúc và dục vọng.

Cảm xúc dâng trào, Khương Tân Nhiễm vội vàng cúi xuống, đặt môi mình lên môi Cố Nhược. Khi môi nàng chạm vào nhau, cảm giác như một người đói bụng nhiều ngày đột nhiên rơi vào trong mật ngọt, khiến nàng hạnh phúc đến nỗi không biết phải làm sao.

Là thật sao? Cố Nhược ngơ ngác chớp mắt, không thể tin rằng Khương Tân Nhiễm lại chủ động hôn nàng. Dù Cố Nhược chỉ nói nửa thật nửa đùa rằng không thể nhịn được, nàng hoàn toàn không có hy vọng xa vời Khương Tân Nhiễm đáp lời.

Khi Khương Tân Nhiễm bắt đầu hôn, cảm xúc của Cố Nhược nhanh chóng phản ứng lại. Một làn sóng cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong lòng, làm cho nàng không thể chống cự. Cố Nhược kéo Khương Tân Nhiễm gần hơn, biến thế chủ động thành sở hữu, không ngừng sâu hôn.

Khương Tân Nhiễm cảm giác mình sắp không còn thở nổi dưới sự nồng nhiệt của Cố Nhược.

Khương Tân Nhiễm còn nhớ lần đầu tiên nàng chủ động hôn Cố Nhược. Hôm đó, khi cả hai cùng xem một bộ phim thanh xuân, nhân vật trong phim hôn nhau dưới ánh tà dương. Khương Tân Nhiễm cảm thấy một chút ngượng ngùng, cúi đầu uống nước, lén lút nhìn Cố Nhược.

Lập tức, ánh mắt sâu thẳm của Cố Nhược làm nàng giật mình, nước suýt chút nữa vẩy lên người. Khương Tân Nhiễm cố gắng tỏ ra bình thản, cười xấu xa khi nhìn Cố Nhược, "Chị ơi, chij có thấy xấu hổ khi nhìn người khác hôn không?"

Cố Nhược lườm nàng một cái, sắc mặt đỏ bừng, nhẹ giọng nói: "Không có."

"Vậy còn ngụy biện. Em thấy cả cổ của chị đều đỏ." Khương Tân Nhiễm cười, nhẹ nhàng thở vào tai Cố Nhược, "Chị ơi, chị đã từng hôn ai chưa?"

Cố Nhược cảm thấy vai mình căng thẳng, giọng nói đột nhiên khàn đi, "Chưa."

"Em cũng vậy." Khương Tân Nhiễm nhẹ nhàng chạm vào tai Cố Nhược, "Chị ơi, có muốn thử không?"

Cố Nhược trông nghiêm túc, vẻ mặt biến đổi, không thể tin nổi khi nhìn Khương Tân Nhiễm.

"Em chỉ muốn thử xem thôi, không có nghĩa là hôn xong chúng ta nhất định phải nói chuyện yêu đương. Đều là nữ, sợ cái gì? Nhược Nhược, em chỉ muốn thử xem một lần, không phải vậy thì đến giờ chị cũng không biết hôn môi với người khác có cảm giác thế nào, nói ra thì cũng mất mặt quá..."

Khương Tân Nhiễm năn nỉ Cố Nhược, giọng nói của nàng mềm mại và đầy nũng nịu. Cố Nhược cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, cuối cùng cũng đáp ứng, cùng nàng "thử xem".

Một lần thử đã khiến mọi thứ không thể cản lại.

Lúc đầu, cả hai đều chỉ dám từ từ tiến lại gần nhau, chờ đến khi đầu mũi họ chạm vào nhau, trái tim Khương Tân Nhiễm đập như sấm. Nàng không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng không thể tưởng tượng nổi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không dám nhìn Cố Nhược.

Sau một hồi do dự, Cố Nhược chủ động nâng cằm Khương Tân Nhiễm lên, tay nàng đặt nhẹ dưới cằm nàng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng nàng. Khương Tân Nhiễm sốt ruột nắm chặt vạt áo của mình, nhắm mắt lại chờ đợi.

Khi môi Cố Nhược chạm vào môi nàng, cảm giác ấm áp khiến Khương Tân Nhiễm mở mắt ra. Cố Nhược nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng và sáng ngời. Mặc dù chỉ là một nụ hôn đơn giản, cảm giác đã rất tuyệt vời. Khương Tân Nhiễm nghĩ rằng Cố Nhược sẽ sớm lùi lại, ai ngờ nàng lại giữ chặt gáy Khương Tân Nhiễm, hôn sâu hơn, lưỡi nàng lướt nhẹ dưới khóe môi Khương Tân Nhiễm rồi từ từ tiến vào.

Ôn nhu, dây dưa.

Khương Tân Nhiễm vô thức ôm lấy cổ Cố Nhược, để nàng dẫn dắt nhịp điệu. Trong lòng nàng dâng lên một dòng nước ấm, cảm giác thoải mái lan tỏa khắp cơ thể, đến mức móng tay nàng cũng nóng lên.

Cố Nhược cũng dần trở nên kích động, hành động của nàng gấp gáp hơn. Dòng nước ấm trong lòng Khương Tân Nhiễm trở nên sôi trào. Khi họ tách ra, Khương Tân Nhiễm cảm thấy như phổi mình bị rút sạch không khí, nằm dựa vào vai Cố Nhược, mặt đỏ bừng, thở hổn hển, ánh mắt u mê nhìn nàng.

Nhìn vẻ mặt Cố Nhược đang bị ảnh hưởng bởi nụ hôn, Khương Tân Nhiễm nắm chặt cánh tay nàng, suýt nữa đã hành động theo cảm xúc.

Khương Tân Nhiễm thở dài trong lòng Cố Nhược, khe khẽ nói: "Thì ra hôn môi lại có cảm giác như vậy, cũng không có gì đặc biệt, trong phim ảnh thì bị phóng đại quá."

Cố Nhược cúi mắt nhìn gò má Khương Tân Nhiễm đỏ bừng, lan đến đuôi mắt nàng, không thể không cảm thấy trong lòng tràn đầy ôn nhu, ôm chặt nàng mà không nói gì.

Đối với Cố Nhược, nụ hôn với Khương Tân Nhiễm không giống như những gì chỉ có thể trải nghiệm qua màn ảnh và âm nhạc. Nó sống động và chân thực, không cần phải quá mức trau chuốt, chỉ cần nhớ lại một chút thôi cũng đã đầy đủ để làm ấm trái tim nàng, tự nhiên đem lại hạnh phúc.

Bao nhiêu đêm lạnh lẽo trôi qua, chính là nhờ vào ngọn lửa không bao giờ tắt này mà Cố Nhược mới có thể tiếp tục kiên trì.

Tối đó, Khương Tân Nhiễm nằm trằn trọc trên giường, không thể ngủ được.

Ngày mai là ngày 15 tháng 8, trăng đã gần tròn, sáng loáng trên bầu trời, không có sao nào quanh đó.

Khương Tân Nhiễm mở to mắt, không có chút buồn ngủ nào.

Nàng cảm thấy hối hận đến mức gần như không chịu nổi, không thể kìm nén sự thất vọng. Nàng tự trách mình đã không giữ bình tĩnh, không hiểu sao lại hôn Cố Nhược mà không suy nghĩ gì cả. Cố Nhược không phải là người dễ hôn một cách tùy tiện như vậy.

Khương Tân Nhiễm lo lắng về việc nàng có thể đã cư xử quá mức với Cố Nhược. Nếu Cố Nhược không tha thứ và yêu cầu một lời giải thích thì sao? Khương Tân Nhiễm không biết phải làm gì để đối mặt với điều đó.

Nàng không thể phủ nhận rằng mình có cảm xúc mạnh mẽ đối với Cố Nhược, nhưng nàng thật sự không dám đối diện với điều đó. Giữa họ có khoảng cách quá lớn, nếu Cố Nhược muốn rời xa, Khương Tân Nhiễm sẽ không để lại dấu vết gì để níu giữ nàng.

Một lần đã làm nàng gần như không chịu nổi, Khương Tân Nhiễm không thể chịu đựng thêm một lần nữa.

Dù yêu thế nào, nàng cũng chỉ có thể chọn cách rời xa.

Khương Tân Nhiễm đang đau đầu về việc làm sao để rời khỏi đây một cách có thể chấp nhận được.

Khương Tân Nhiễm hơn nửa đêm đã chạy đến nhà Tiểu Ngải. Tiểu Ngải không hề chê phiền, đặc biệt ra tận cửa đón nàng, còn liên tục giữ liên lạc qua điện thoại để lo lắng nàng một mình lái xe không an toàn, luôn sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào.

"Tân Nhiễm, ở đây!"

Nàng vừa xuống xe, đã thấy Tiểu Ngải khoác chăn mỏng, đứng vẫy tay về phía nàng. Nàng vội vã cười đi tới, "Tiểu Ngải, thật ngại quá, muộn như vậy mà còn đến làm phiền cậu."

"Không có gì đâu, tôi thường thức đêm rồi, cũng không ngủ được."

Tiểu Ngải, tên thật là Ngải Dĩ Trì, là một cô gái xinh đẹp với dung mạo thanh tú, đặc biệt là đôi mắt có sức hút, cười như trăng lưỡi liềm và gương mặt quyến rũ. Gia đình của Ngải Dĩ Trì rất khá giả, có một căn nhà rộng lớn tại Lâm Uyên, quanh năm chỉ có mình cô ở đó, vì thế khá lạnh lẽo. Khương Tân Nhiễm cảm thấy hơi rùng mình, nghĩ thầm không trách sao cô ấy muốn khoác chăn mỏng, thật sự có chút lạnh.

"Thẩm Chiêu Hạ lại không ở nhà?" Khương Tân Nhiễm hỏi sau khi bước vào cửa.

"Cậu cũng biết chị ấy làm ăn bận rộn mà," Ngải Dĩ Trì bất đắc dĩ nở nụ cười, cúi đầu rót trà cho Khương Tân Nhiễm.

Khương Tân Nhiễm nghĩ thầm, dù bận rộn thế nào, cũng không thể quanh năm vắng mặt, để cho một cô gái trẻ phải bảo vệ căn phòng trống suốt cả năm trời. Rốt cuộc, một người có thể tảng đá trong lòng đến mức nào để không bận tâm như vậy? Tuy nhiên, nàng chỉ giữ những suy nghĩ này trong lòng mà không nói ra.

Cảm xúc, như nước uống, chỉ có bản thân mới biết được nó đắng hay ngọt, không ai có quyền chỉ trích lựa chọn của nàng.

"À, mà tôi có nhắc đến tình huống phức tạp trong điện thoại, là chuyện gì vậy? Cậu không phải đang học nghiên cứu sinh sao? Trường có ký túc xá, sao lại không có chỗ ở?" Ngải Dĩ Trì hỏi.

"Quên nó đi," Khương Tân Nhiễm gặp lại bạn cũ sau một thời gian dài, liền kể hết những chuyện xui xẻo mà mình đã gặp phải.

Từ việc gặp Cố Nhược làm cho bệnh dạ dày của nàng tái phát, đến việc mẹ gọi nàng về ăn cơm gia đình, và còn bị gặp sự cố với ký túc xá bị rò nước... Ngải Dĩ Trì ngồi đối diện trên ghế dài, lắng nghe im lặng với nét mặt hiền từ, cô ấy hiểu Khương Tân Nhiễm là người mạnh mẽ, thường tự mình gánh vác mọi chuyện, nên khi có điều gì không hài lòng, nàng luôn chịu đựng một mình, khiến nàng không kìm được phải tìm người để chia sẻ.

Khương Tân Nhiễm không thể nào nuốt trôi cơn giận, lại kể đến chuyện mình không biết vì sao lại bỗng dưng hôn Cố Nhược, rồi im lặng, che miệng lại, cảm thấy mình đã nói quá nhiều.

Nàng cảm thấy không được tự nhiên, nhìn về phía Ngải Dĩ Trì với chút lúng túng.

Ngải Dĩ Trì nghiêng đầu mỉm cười nhẹ nhàng, tiếp tục rót trà cho Khương Tân Nhiễm, rồi thở dài nói: "Nghe cậu kể, rõ ràng Cố Nhược vẫn còn nhớ cậu, cậu cũng không quên được Cố Nhược. Đều là người quen biết nhau lâu rồi, cậu hãy thử mở lòng với chị ấy một lần nữa đi, còn có điều gì phải lo lắng chứ?"

Khương Tân Nhiễm nâng chén trà, hít một hơi sâu, ngả người vào sofa, ấn mũi mình, "Cậu không hiểu đâu."

"Cậu không hiểu." Ngải Dĩ Trì nhìn chằm chằm vào chén trà, cảm khái nói, "Ngày đó Chiêu Hạ về nhà ăn cơm, vô tình nhắc đến tên Cố Nhược, người đầu tiên nghĩ đến là cậu đó Tân Nhiễm, thật sự tôi rất vui vì tin tức này ."

"Vui gì chứ?" Khương Tân Nhiễm nhìn chén trà trong tay, những lá trà trong chén lay động theo chén, nàng thấp giọng nói, "Tôi thà rằng chị ấy biến mất một lần nữa, thay vì chúng tôi cứ mãi phải nói những điều chưa rõ ràng."

"Cậu thật sự muốn chị ấy biến mất?" Ngải Dĩ Trì cười lắc đầu, "Tân Nhiễm, cậu như vậy để tâm sao, thật sự cậu không có chút vui mừng nào sao? Cậu luôn miệng nói mà tâm thì khác, từ hồi cấp ba đã vậy rồi."

Khương Tân Nhiễm không trả lời.

Ngải Dĩ Trì quan sát vẻ mặt của nàng, tiếp tục nói: "Theo tôi thấy, cuộc đời ngắn ngủi lắm, nếu đã yêu, đừng cố gắng làm bộ không thích, đừng đợi khi mất đi mới hối tiếc. Tân Nhiễm, cậu không biết cậu khiến tôi ghen tị đến mức nào đâu."

Khương Tân Nhiễm cảm thấy tò mò, "Tiểu Ngải, đừng đùa. Với điều kiện của cậu, sao cậu lại ghen tị với tôi? Cậu hâm mộ tôi điều gì? Vì mỗi tháng tôi nhận được hai ngàn tiền trợ cấp sống sao?"

Ngải Dĩ Trì không trả lời ngay, chỉ cười nhẹ và lắc đầu, sau đó khéo léo chuyển chủ đề, "Đúng rồi, cậu có biết cuối tháng này thầy dạy văn ở trung học, thầy làm kỷ niệm sinh nhật sáu mươi tuổi không?"

"Hỏng bét! Tôi suýt quên mất!" Khương Tân Nhiễm giật mình, "Thầy ấy vẫn đang dạy học à? Mới đến tuổi về hưu chứ?"

"Năm ngoái mới về hưu. Cậu biết đấy, thầy Hà là người yêu nghề, dạy học cả đời, không muốn rời khỏi bục giảng. Nếu không phải thầy ấy ngất xỉu ngay trên lớp học năm ngoái, thì e là năm nay vẫn chưa nghỉ đâu."

"Năm đó Hà lão sư cũng không bạc đãi chúng ta đâu."

"Đã có người trong tiệm cơm sắp xếp rồi. Cuối tháng, tôi sẽ mời cậu đến để mừng thọ, cũng là cơ hội để tụ tập với những bạn học cũ nhiều năm không gặp." Ngải Dĩ Trì nói xong, lại nhắc nhở Khương Tân Nhiễm, "À, đừng quên gọi Cố Nhược đến nhé."

"Biết rồi." Khương Tân Nhiễm vừa nghe đến tên Cố Nhược, nét mặt đã hiện rõ sự miễn cưỡng, trông có vẻ không vui.

Cố Nhược giờ đây đang làm gì nhỉ? Nhân dịp Trung thu, chị ấy một mình cô đơn, thật đáng thương.

Phi phi phi! Khương Tân Nhiễm lập tức xua đi những suy nghĩ đồng cảm với Cố Nhược, hận không thể quẳng những ý nghĩ ấy ra ngoài. Hiện tại nàng đâu có thiếu thốn gì? Tiền bạc đầy đủ, quyền thế vững vàng, món ăn ngon vật lạ nào nàng không có? Đừng có nghĩ nàng đáng thương!

Mặc dù vậy, trong đầu Khương Tân Nhiễm vẫn không thể quên hình ảnh Cố Nhược một mình ngồi trong phòng khách. Nghĩ đến trước khi rời đi, nơi đó chỉ có một chiếc sofa cũ, thật không biết chị ấy sống những ngày tháng ấy thế nào.

Nói không chừng, chị ấy vẫn như trước đây, chỉ biết ăn mì khi đói bụng.

...

Ngải Dĩ Trì đã giúp đỡ Khương Tân Nhiễm như một ân nhân giang hồ, chưa kịp sắp xếp phòng khách, đã xin lỗi và nói: "Tối nay đành phải làm phiền cậu rồi, đừng ngại."

"Đừng, tôi ngủ sofa là được rồi. Nhà cậu có sofa rất mềm mại và lớn." Khương Tân Nhiễm đã mặt dày cầu viện, vốn là nàng quấy rầy, sao lại muốn làm phiền thêm, "Tôi và Thẩm Chiêu Hạ ngủ chung, cậu thật sự không thích hợp."

"Không sao, đó chỉ là phòng của tôi thôi." Ngải Dĩ Trì mỉm cười nhàn nhạt.

Khương Tân Nhiễm có chút ngạc nhiên, nhìn vẻ không muốn nói thêm của Ngải Dĩ Trì, không tiện hỏi nhiều, nhưng vẫn kiên quyết rằng mình sẽ ngủ sofa.

Vậy là, nàng đã ngủ một đêm trên sofa.

Kết quả sáng sớm hôm sau, tưởng rằng sẽ không có ai trở về, thì Ngải Dĩ Trì, người yêu Thẩm Chiêu Hạ, đã vội vã quay về từ nơi khác.

Ngải Dĩ Trì vui mừng, ánh mắt sáng lên như có sao rơi, trái tim nàng hoàn toàn thuộc về Thẩm Chiêu Hạ.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy mình như một chiếc đèn điện lớn, không thể từ chối sự mời mọc nhiệt tình của Ngải Dĩ Trì. Sau khi cùng các nàng ăn điểm tâm, cô tự giác thu dọn ba lô và tránh đi, để không làm phiền sự yên tĩnh của họ. Có câu nói "tiểu biệt thắng tân hôn," Khương Tân Nhiễm không muốn quấy rầy các nàng thêm nữa.

Vậy là, Khương Tân Nhiễm lại trở thành người không có chỗ đi vào dịp Trung thu.

Sau khi rời khỏi nhà Ngải Dĩ Trì, Khương Tân Nhiễm đáp tàu điện ngầm trở về khu vực đại học, mua một ly trà sữa và vô mục đích đi dạo. Trong ngày Trung thu, các khu vực xung quanh đại học đều được trang hoàng lộng lẫy, với hương hoa quế tỏa ra từ cửa tiệm, và cửa kính trang trí với hình mặt trăng và thiệp Trung thu. Âm thanh nhộn nhịp từ các hoạt động Trung thu phát ra từ mọi phía.

Khương Tân Nhiễm đi vòng quanh các khu thương mại, nhâm nhi ly trà sữa và dừng lại để xem những món đồ chơi mới lạ. Cô theo những nhóm người tụ tập, xếp hàng mà không rõ nguyên nhân—chỉ đơn thuần là để giết thời gian. Khi đến lượt mình, Khương Tân Nhiễm nhìn lên bảng tên và phát hiện ra mình đang đứng xếp hàng để vào một cửa hàng đồ ngọt.

Cửa hàng này nổi tiếng quanh khu vực đại học, nổi bật với những mánh lới quảng cáo hấp dẫn và món ăn ngon.

Khương Tân Nhiễm không mấy hứng thú với kiểu quảng cáo này và đang định rời đi thì bất ngờ bị một đôi tình nhân kéo lại. Chàng trai xin Khương Tân Nhiễm nhường chỗ xếp hàng cho họ, vì họ đến từ Lâm Uyên và sẽ rời đi vào ngày mai. Bạn gái của anh rất muốn thưởng thức món ngọt ở đây nhưng lại đến muộn và không có chỗ đứng.

Khương Tân Nhiễm nhìn họ một lúc. Thấy cô do dự, chàng trai liền chủ động đề nghị trả thêm 200 đồng tiền xếp hàng để bồi thường.

Vì thế, Khương Tân Nhiễm không ngần ngại nhận tiền và nhường chỗ cho họ. Cô cảm thấy mình còn kiếm được chút tiền để thưởng cho bản thân một bữa lẩu bò vào tối đó.

Cô suy nghĩ về việc người ta thật kỳ lạ, vì một cái bánh gato nhỏ mà sẵn sàng tiêu tốn nhiều hơn cả giá trị của nó, chỉ vì "cùng phong đánh tạp."

Sau khi xếp hàng xong, Khương Tân Nhiễm đi dạo một vòng nữa và tìm một chiếc ghế công cộng trên phố đi bộ. Cô ngồi đó, nhâm nhi trà sữa đã tan băng và xem người qua lại.

Chiếc trà sữa trân châu đã nhạt dần khi đá tan ra, khiến trà sữa trở nên ngọt ngào hơn.

Trên phố đi bộ, mọi người đều là những bóng dáng trẻ trung xinh đẹp—có thể là những cô gái trẻ hoặc những chàng trai, tụ tập nói cười, hoặc là các đôi tình nhân tay trong tay hoặc khoác vai nhau, đi qua Khương Tân Nhiễm với vẻ âu yếm, như thể muốn hòa quyện vào nhau, thể hiện tình cảm ngọt ngào vô cùng.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy đau nhói trong lòng khi nhìn thấy những người xung quanh. Mỗi người đều có nơi đi, có người đi cùng, chỉ có cô là đơn độc.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ trên phố đi bộ bắt đầu sáng lên. Những ánh đèn nê ông đỏ và màu sắc sặc sỡ tạo nên một không khí náo nhiệt hơn bao giờ hết. Nắng nóng của ban ngày đã lắng xuống, và các hàng rong, quầy hoa dọc đường bắt đầu mở cửa bán hàng. Nhiều cặp tình nhân tặng hoa cho nhau, thể hiện sự âu yếm và hạnh phúc.

Khương Tân Nhiễm nhìn thấy những cô gái nhận hoa với nụ cười hạnh phúc, lòng cô cảm thấy chua xót, không rõ là cảm giác gì. Cô chỉ biết cúi đầu lướt điện thoại.

Trên mạng xã hội, không tránh khỏi việc thấy các bạn bè của cô vui vẻ đăng hình cùng bạn trai, nhận hoa hồng. Qua từng dòng chữ, cô cảm nhận được niềm vui của họ. Dù là trong thực tế hay trên mạng, dường như cả thế giới chỉ còn lại mình cô đơn độc, tất cả đều nhắc nhở cô về sự cô đơn của mình.

Năm ngoái, cô có thể thưởng thức miếng bánh Trung thu, nhưng năm nay, không có nhà để về, ngay cả bánh Trung thu cũng không thể ăn. Trong không khí đầy ắp niềm hạnh phúc và vui sướng, Khương Tân Nhiễm cảm thấy mình như một người lạc lõng. Cô không thể chịu nổi những âm thanh vui vẻ xung quanh và chỉ còn cách bước nhanh ra khỏi khu vực đông đúc, tìm đến một con đường phụ thưa thớt hơn để tiếp tục dạo chơi vô định.

Khi tình cờ đá phải một lon nước ngọt vứt trên đường, lon nước lăn lóc trên mặt đất và phát ra tiếng kêu leng keng. Ít nhất, nó tạo ra chút tiếng động.

Khương Tân Nhiễm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mặt trăng đã tròn và sáng, với ánh sáng vừa đủ. Không có một ngôi sao nào bên cạnh.

Liệu mặt trăng có cảm thấy cô đơn không?

Khương Tân Nhiễm lạc lõng trong suy nghĩ của mình, bước nhanh thêm vài bước rồi đá tiếp một lon nước. Đột nhiên, lon nước đụng vào chân của một người đi đường và lăn trở lại.

"Thật sự xin lỗi..." Khương Tân Nhiễm vội vã xin lỗi, ngẩng đầu lên và bất ngờ khi nhận ra người đó. "Chị... sao lại ở đây?"

Chưa đầy một giây, cô lại hỏi tiếp: "Chị làm sao biết tôi ở đây?"

Trong bóng đêm, người cao ráo và lặng lẽ đứng trước mặt cô không ai khác chính là Cố Nhược.

Cố Nhược không chú ý đến lon nhôm bị đá, ánh mắt nàng lặng lẽ nhìn Khương Tân Nhiễm. Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt nàng tràn đầy sự dịu dàng.

Cố Nhược bước tới gần, nâng cằm Khương Tân Nhiễm lên, nhìn vào mắt cô với giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp. "Để chị đưa em về nhà."

Cùng với giọng nói của nàng, còn có hương hoa quế thơm ngát.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy mắt mình bỗng đỏ lên, cô lắc lắc cổ và quay mặt đi, cố gắng tránh ánh mắt của Cố Nhược. Cô lùi lại vài bước và cố gắng nói với giọng quật cường: "Cố Nhược, chị đã quên sao? Tôi cũng giống như chị, đều không có nhà để về."

"Không có quên."

Cố Nhược tiến lại gần, ôm lấy Khương Tân Nhiễm và thì thầm bên tai cô. "Chị không quên, em đã nói muốn cùng chị tạo thành một gia đình."

Khương Tân Nhiễm không trả lời, chỉ giơ tay lên nắm lấy áo của Cố Nhược, chôn mặt mình vào trong ngực nàng.

Khương Tân Nhiễm cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc, khiến cô an tâm và cảm thấy được ôm ấp. Mùi hương mát lạnh đặc trưng của Cố Nhược như lan tỏa quanh cô. Cả ngày đi lại mệt mỏi, cô dựa vào Cố Nhược và chẳng còn sức lực để nghĩ ngợi.

Biết rõ rằng hành động này không đúng, nhưng trong ngày lễ đặc biệt như thế này, trong bầu không khí ấm cúng như vậy, Khương Tân Nhiễm không khỏi cảm thấy mềm yếu.

Đêm nay, cô không muốn quan tâm đến điều gì khác, chỉ muốn ôm Cố Nhược và cảm nhận sự gần gũi của nàng.

"Cố Nhược," Khương Tân Nhiễm nói với giọng buồn buồn, "cái hôn tối qua chỉ là nhất thời cơn bốc đồng của em, không có ý nghĩa gì lớn."

"Chị biết." Cố Nhược nhẹ nhàng xoa đầu cô.

"Em không muốn cùng chị tiếp tục chuyện tình cũ."

"Chị biết."

"Em sợ chị."

"Chị biết." Cố Nhược ôm chặt Khương Tân Nhiễm, thì thầm bên tai cô: "Nhiễm Nhiễm, chị biết tất cả... Em không thích chị, em sợ chị, em không muốn ở bên chị... Nhiễm Nhiễm, chị đã làm tổn thương em sâu đậm, chị hiểu rồi."

Không, chị không biết.

Khương Tân Nhiễm đặt mắt mình lên vai Cố Nhược, nhẹ nhàng nói: "Em sợ chị, nhưng em không hề không thích chị. Suốt sáu năm qua, em vẫn luôn yêu chị."

Đó mới chính là điều khiến cô đau khổ nhất. Biết rằng sự tổn thương từ chị là quá lớn, nhưng trong lòng cô không thể nào từ bỏ.

Khương Tân Nhiễm không tiếp tục chủ đề này, mà chỉ nhón chân lên, thì thầm bên tai Cố Nhược: "Chị biết không, em đã đi cả ngày hôm nay."

Cố Nhược cứng đờ một lúc, rồi gật đầu.

Dĩ nhiên, Khương Tân Nhiễm biết, nếu chị có thể tìm được cô, chắc chắn có lý do nào đó. Nhưng giờ đây, cô không muốn nghĩ đến những chuyện đó. Cô chỉ muốn, trong ngày lễ đoàn viên này, có người bên cạnh và có thể dựa dẫm vào.

"Cố Nhược, chân em đau quá."

"Sau khi về, chị sẽ xoa bóp cho em."

"Nhưng giờ em không muốn đi đường nữa, phải làm sao?"

Cố Nhược chấn động nhẹ. Khương Tân Nhiễm thì thầm bên tai nàng: "Cố Nhược, chị có thể cõng em không?"

Giọng nói nhẹ nhàng, như những cơn mưa tháng Ba, thanh thoát và mềm mại, cùng với hơi ấm dễ chịu, chiếm lĩnh trái tim nàng, không thể rời đi.

Cố Nhược cười nhẹ trong lồng ngực, ôm Khương Tân Nhiễm và nói: "Được thôi."

Giọng nói ấm áp và dịu dàng, cùng với hơi ấm mơ hồ, khiến tai Khương Tân Nhiễm đỏ lên.

Vậy là, Cố Nhược cõng Khương Tân Nhiễm suốt con đường dài, bóng dáng của họ kéo dài như những năm tháng tuổi trẻ.

Khi đến đoạn đường náo nhiệt, một thiếu nữ bán hoa dừng lại trước mặt họ, hỏi xem họ có muốn mua hoa không.

Khương Tân Nhiễm nhìn bó hoa hồng lớn trong tay thiếu nữ, im lặng không nói gì.

Hôm nay, cô thấy rất nhiều người nhận hoa, từ những người không quen biết cho đến những bức ảnh khoe khoang trong giới xã giao. Cô cảm thấy hâm mộ.

Hoa hồng là dành cho người yêu, mà Khương Tân Nhiễm và Cố Nhược hiện tại không còn là người yêu của nhau.

Cố Nhược quay đầu lại, liếc nhìn Khương Tân Nhiễm, ngay lập tức hiểu ra.

Nàng mỉm cười, giọng nói trong sáng: "Em muốn tất cả những gì chị có."

Bán hoa nữ trợn mắt nhìn, "Tiểu tỷ tỷ, chị chắc chắn sao? Hoa của tôi không rẻ đâu!"

Vốn định bán theo cành, không ngờ lại gặp phải một người muốn mua cả bó.

"Bao cho tôi thật đẹp." Cố Nhược nói.

Bán hoa cô gái vui vẻ, liên tục đồng ý. Hóa ra tiểu cô nương này đến bằng xe ba bánh điện, trên xe cũng không thiếu hoa, từ hoa tươi đến các loại giấy gói hoa đều có đủ.

Trong khi bọc hoa, bán hoa cô gái khen ngợi Cố Nhược và Khương Tân Nhiễm. Cô nói Cố Nhược thật sự quan tâm đến người yêu, rồi lại khen Khương Tân Nhiễm phúc khí tốt và xinh đẹp, không ngạc nhiên khi Cố Nhược yêu thương cô ấy như vậy.

Khương Tân Nhiễm đã từ trên lưng Cố Nhược xuống, nghe những lời khích lệ từ nữ hài, cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không thể giấu nổi niềm vui, cô nhắm mắt nói: "Chị hiểu lầm rồi, em và chị không phải loại quan hệ đó."

"Làm sao mà hiểu lầm được? Tiểu tỷ tỷ, chị không thấy sao, khi chị nhìn vào mắt cô ấy, tình yêu không thể giấu được. Cô ấy nhìn chị bằng ánh mắt khác biệt so với những người khác!"

Cố Nhược quay đầu nhìn Khương Tân Nhiễm, đôi mắt mỉm cười.

Bị cô gái nhỏ nói như vậy, Khương Tân Nhiễm cũng cảm nhận rõ ánh sáng rực rỡ trong mắt Cố Nhược, giống như có vô hạn tình cảm. Cô không thể làm gì khác ngoài việc cúi đầu, không dám lên tiếng.

Cô gái nhỏ thông minh khéo léo, hoa bọc ra còn đẹp hơn cả trong tiệm hoa. Cố Nhược trả tiền, cầm bó hoa và đưa cho Khương Tân Nhiễm.

"Tang em nè." So Khương Tân Nhiễm hiểu lầm, nàng còn cố ý nhấn mạnh, "Không có ý nghĩa gì khác đâu, chỉ đơn thuần là muốn tặng em hoa."

Khương Tân Nhiễm nhận lấy, ôm bó hoa vào lòng. Cô cảm thấy bó hoa này quá nổi bật, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình. Cảm giác vừa xấu hổ lại vừa tự hào.

Hôm nay cả ngày cô đã hâm mộ những người khác có hoa, không ngờ cuối cùng lại nhận được bó hoa đẹp nhất. Bó hoa này làm mờ nhạt tất cả các bó hoa khác.

Khương Tân Nhiễm cố gắng tỏ ra không quan tâm, "Em không có khát khao gì đâu, chỉ là hoa này bỏ đi thì tiếc quá."

"Đúng vậy đúng vậy." Cố Nhược nhẹ nhàng đáp lại.

Khi về đến khu nhà, Khương Tân Nhiễm, dù luôn tỏ ra không quan tâm, đã đặt bó hoa lên bàn, tìm đủ mọi góc độ để chụp ảnh, thậm chí còn tự chụp với bó hoa. Cô không còn biết trời đất nữa.

Cố Nhược lén lút quan sát, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Nàng sợ Khương Tân Nhiễm không biết rằng, cô ấy còn đẹp hơn bó hoa hàng nghìn lần, đặc biệt là gương mặt của cô ấy khi được hoa hồng tô điểm, càng thêm kiều diễm và sáng lạn. Khương Tân Nhiễm chụp xong bức ảnh, cẩn thận thiết lập quyền riêng tư "Chỉ mình tôi thấy".

Trong lòng Khương Tân Nhiễm, cảm giác trống vắng nhanh chóng biến thành sự hài lòng.

Khi Cố Nhược chuẩn bị một bữa tối phong phú và bưng lên bàn ăn, bụng Khương Tân Nhiễm đã kêu lên vì đói.

Sau khi ăn no nê, Cố Nhược lại mang một chiếc bánh Trung thu lên bàn, dùng ngón tay chấm một miếng và đưa đến bên miệng Khương Tân Nhiễm.

"Em thật sự ăn không nổi nữa, ăn thêm chút nữa là muốn nổ tung." Khương Tân Nhiễm vỗ vào bụng mình.

"Chỉ ăn một miếng thôi." Cố Nhược đưa bánh Trung thu đến gần môi cô, "Ngày Trung thu làm sao không ăn bánh Trung thu cho đúng mùa."

Khương Tân Nhiễm không còn cách nào khác ngoài việc mở miệng, cắn vào miếng bánh Trung thu.

Cố Nhược nâng bánh Trung thu lên cao, Khương Tân Nhiễm liếm lưỡi một cái trên lòng bàn tay nàng.

Lại mềm mại lại trơn bóng.

Cố Nhược cảm thấy trong lòng căng thẳng, yết hầu cũng đột ngột lạnh lẽo. Trong ánh sáng, mắt chị vừa sáng ngời vừa mang chút u tối, có vẻ thâm trầm.

"Làm sao vậy?" Khương Tân Nhiễm thấy vẻ mặt của chị có chút biến đổi, nhai bánh Trung thu và hỏi.

Cố Nhược chỉ bấm dừng tay, miệng nhét nốt phần còn lại của bánh Trung thu vào miệng, nhai mạnh mẽ. "Không có gì." Chị trả lời, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Khương Tân Nhiễm mặt hơi đỏ, nói: "Chị không thấy bẩn sao?"

Cố Nhược cười trong lòng, đáp lại với vẻ sâu xa, "Chị chỉ cảm thấy ngọt."

Bánh Trung thu vừa mềm mại vừa ngọt ngào. Sau khi nuốt xong, Cố Nhược còn chưa thỏa mãn, liếm nhẹ khóe miệng. Ánh mắt của chị vẫn dán chặt vào Khương Tân Nhiễm, như thể chị đang ăn chính Khương Tân Nhiễm vậy.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy lúng túng, chỉ muốn nói một từ. "Câu nhân."

Thực ra còn một từ khác, nhưng nó quá trắng ra và có vẻ thô lỗ, không phù hợp với khí chất của chị.

Khương Tân Nhiễm chợt nhớ lại lời Ngải Dĩ Trì đã nói: "Nhân sinh quá ngắn, nếu yêu thích thì đừng giấu giếm, hãy theo đuổi trái tim mình, do dự chỉ khiến sau này hối tiếc."

Khương Tân Nhiễm không nghi ngờ gì nữa, nàng yêu thích Cố Nhược. Nhìn bó hoa hồng tươi đẹp, trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt. Nàng muốn nói với chị rằng nàng hiện tại vẫn yêu chị, nhưng câu nói đó vẫn bị kìm nén trong miệng, làm nàng cảm thấy sợ hãi và không dám thốt ra.

"Cố Nhược, cuối tháng này em có một buổi tiệc sinh nhật của thầy dạy văn lớp 12, tất cả bạn học cấp ba đều sẽ đến. Chị có đi không?"

Khương Tân Nhiễm thầm trách mình sao không nói sớm hơn. Thực ra còn có chuyện quan trọng hơn cần nói.

"Chị đi sao?" Cố Nhược hỏi ngược lại.

"Đương nhiên rồi. Thầy Hà năm đó đã đối xử rất tốt với em, còn mời em đến nhà thầy ăn cơm nữa. Chị không nhớ sao?"

"Nhớ rồi." Cố Nhược nói, "Chị cũng sẽ đi."

...

Sự kiện diễn ra rất náo nhiệt. Mặc dù không thấy Vạn Niên, nhưng sự hiện diện của Cố Nhược khiến không khí thêm phần ấm áp. Đặc biệt là thầy Hà đã tóc bạc, thấy Cố Nhược đến, mắt thầy lập tức ướt lệ, như thể những đứa trẻ năm nào vẫn còn ở ngay đây, đã trưởng thành thành những người cống hiến cho xã hội.

Mọi người uống rượu vui vẻ, hồi tưởng về những năm tháng xanh tươi. Khương Tân Nhiễm cũng có cảm xúc dâng trào, vì nàng và Cố Nhược đã cùng trải qua thời cấp ba, và tất cả đều là những kỷ niệm hạnh phúc.

"Khương Tân Nhiễm, tôi nhớ hồi mới lên lớp mười, em và Cố Nhược là đối thủ một mất một còn! Em luôn cố gắng vượt qua chị, còn nói những lời khó nghe, rằng Lâm Uyên chỉ có thể chọn một trong hai người, sao bây giờ hai người lại thân thiết như vậy?"

"Đừng dùng thành ngữ mà nói lung tung, cái gì gọi là thân thiết như keo như sơn? Đó chỉ là lời nói của miệng thôi!" Khương Tân Nhiễm cười mắng.

"Phạt rượu!" Mọi người ồn ào.

Bạn học cũ tiếp tục rót rượu cho mọi người, không chỉ Khương Tân Nhiễm mà mọi người đều uống vui vẻ, ngay cả thầy Hà cũng cười tươi uống vài chén, mặt đỏ lừ, trong mắt ngấn lệ.

Dưới sự kích động, Cố Nhược không để ý, làm cho Khương Tân Nhiễm uống thêm vài chén rượu.

Khương Tân Nhiễm không phải là không uống được rượu, nhưng khi say, nàng có một điểm không thể kiểm soát được.

Người khác khi say có thể la hét, khóc lóc, hoặc làm những việc lạ lùng. Nhưng Khương Tân Nhiễm khi say...

Tác giả có lời muốn nói: Vào V rồi ~ cảm ơn mọi người đã tiếp tục ủng hộ ~ tôi sẽ chăm chỉ viết chương mới!

Đang bắt đầu viết phần văn án trên cái nội dung vở kịch rồi ~

"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro