Chương 24: Chờ Chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Chờ Chị

Bởi vì một câu nói của Cố Nhược, cô Khương Tân Nhiễm ở trong phòng thí nghiệm vẫn hồn vía trên mây. Khi rửa ống nghiệm, cô không cẩn thận, suýt nữa làm rơi nó khỏi tay.

May mà sư ca nhanh tay đỡ được, đưa lại cho cô, trêu ghẹo: "Nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?"

"Không có gì... Cảm ơn anh." Khương Tân Nhiễm nhận lại ống nghiệm.

Sư ca cầm ống nghiệm một cách dứt khoát, khi Khương Tân Nhiễm nhận lại, tay của hai người chỉ thoáng chạm nhau.

Khương Tân Nhiễm như bị điện giật, lập tức né tránh, làm sư ca lúng túng.

"Sư ca, anh đừng hiểu lầm..." Khương Tân Nhiễm cười gượng.

Sư ca nhún vai, đưa tay lên trán, làm ra vẻ mặt buồn rầu: "Anh biết mà, em không quen với việc tiếp xúc cơ thể với người khác... Ôi... Tân Nhiễm, chúng ta đã là bạn học hai năm rồi, không ngờ trong lòng em, anh vẫn là người khác, anh thật đau lòng..."

Lời nói của sư ca khiến mọi người trong phòng thí nghiệm cười ầm lên, cô Khương Tân Nhiễm cũng không nhịn được mà bật cười.

Sư ca thấy cô cuối cùng cũng cười, lén lút thở phào nhẹ nhõm.

Không khí trong phòng thí nghiệm trở nên thoải mái, thầy hướng dẫn đột nhiên thò đầu vào, nói: "Tân Nhiễm, em đi theo thầy đến văn phòng một chuyến."

"Ôi, Tân Nhiễm, chắc em gặp vận rủi lớn rồi!" Có người cười chế giễu.

Cô Khương Tân Nhiễm cười mắng: "Đi đi!" rồi cởi áo blouse, treo lên giá ở cửa phòng thí nghiệm, theo thầy hướng dẫn đến văn phòng.

"Thầy Lý lại có chuyện gì đây? Hay lại muốn nhờ mình giới thiệu hạng mục cho nhà đầu tư nào đó?"

Khương Tân Nhiễm đang làm nghiên cứu sinh dưới sự hướng dẫn của một giáo sư già ngoài năm mươi tuổi, sắp về hưu. Cô là học trò cuối cùng và cũng là người học trò được giáo sư yêu thích nhất, được quan tâm đặc biệt cả trong cuộc sống lẫn việc học hành. Vì vậy, mối quan hệ giữa cô và giáo sư không quá nghiêm khắc và căng thẳng, họ có thể thoải mái đùa giỡn với nhau.

"Nếu có người đầu tư thì tốt quá, sư phụ của em chắc mơ cũng phải cười tỉnh dậy thôi." Thầy Lý cười cười, ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó từ ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một xấp tài liệu đưa cho cô.

"Đây là gì vậy ạ?" Khương Tân Nhiễm nhận lấy, lật qua lật lại, phát hiện trên bìa ngoài có ghi dòng chữ "Cố Thị Y Dược Tập Đoàn."

"Phòng thí nghiệm của chúng ta vừa mới nhận được khoản đầu tư từ Tập đoàn Cố Thị. Tuần trước, thầy đã đến trung tâm nghiên cứu phát minh của họ để tham dự một hội nghị. Người phụ trách bên họ nói rằng rất hoan nghênh những nhân tài ưu tú từ phòng thí nghiệm của chúng ta đến thực tập trong kỳ nghỉ đông. Thầy muốn đề cử em đi."

"Em?" Khương Tân Nhiễm cảm thấy vô cùng kinh ngạc. "Thầy Lý, thầy đùa sao? Trong phòng thí nghiệm vẫn còn nhiều anh chị rất mong chờ cơ hội này, thầy lại đề cử em? Như vậy không ổn đâu!"

"Em là người có nền tảng chuyên môn tốt nhất và khả năng thực hành mạnh mẽ nhất trong phòng thí nghiệm của chúng ta, có gì mà không thích hợp? Nếu thầy phải đề cử một học trò, đương nhiên phải chọn người ưu tú nhất. Mấy anh chị khác có ai giỏi hơn em đâu? Nếu chẳng may họ đi mà mất mặt, thì mặt mũi nửa đời người của thầy còn để vào đâu?" Thầy Lý thổi râu trừng mắt nói, "Quyết định vậy đi, em sẽ đi. Tối nay về điền đầy đủ thông tin vào đơn đăng ký, ngày mai nộp lại cho thầy."

Thầy đã nói vậy, Khương Tân Nhiễm cũng không tiện từ chối.

Mặt khác, với cơ hội từ trên trời rơi xuống này, cô cũng rất vui mừng.

Việc thực tập tại Tập đoàn Cố Thị Y Dược là một cơ hội hiếm có, không cần phải nói thêm. Khương Tân Nhiễm đã học chuyên ngành này suốt sáu năm, cũng muốn xem bản thân có bao nhiêu năng lực, trình độ thực sự của mình đến đâu.

Điều duy nhất khiến cô lo lắng là hiện tại CEO của Tập đoàn Cố Thị Y Dược chính là Cố Nhược.

Nhớ tới Cố Nhược, trái tim Khương Tân Nhiễm liền đập không đều.

Những lời nàng ấy nói hôm nay trong xe, đến giờ vẫn khiến ngực cô nóng bừng.

Nàng ấy nói gì mà theo đuổi lại lần nữa, cũng không biết đó là nàng ấy nhất thời hứng lên hay nói nghiêm túc.

Khương Tân Nhiễm quá bối rối, tạm thời quên mất rằng Cố Nhược chưa bao giờ làm việc theo kiểu nhất thời hứng lên.

Giờ đây, cô đã bị đặt trong tình thế phải ở cùng nàng ấy dưới một mái hiên, điều này đã đủ khiến cô đau đầu. Nếu còn bước vào Tập đoàn Cố Thị nữa, liệu có bị nàng ấy làm phiền đến mức nào nữa không?

Thế nhưng, cơ hội thực tập ngàn năm có một này, cô thật sự không muốn bỏ lỡ.

Sau khi do dự rất lâu, tay Khương Tân Nhiễm đã vo nhúm tài liệu lại, cuối cùng cô cắn răng quyết định, "Lão Lý, em đi!"

Cô nghĩ rằng văn phòng của Cố Nhược nằm trong tòa nhà chính của tổng bộ, còn nơi làm việc sắp tới của cô lại ở trung tâm nghiên cứu phát minh của tập đoàn Cố Thị, hai nơi này thuộc hai khu vực hoàn toàn khác nhau. Khương Tân Nhiễm từng đi theo thầy hướng dẫn tham quan qua khuôn viên của Cố Thị, nơi này rất rộng, từ trung tâm nghiên cứu đến tổng bộ phải đi xe buýt nội bộ. Hơn nữa, với lịch trình bận rộn của Cố Nhược, xác suất để hai người tình cờ gặp nhau gần như là không có.

Chỉ cần không nói ra, Cố Nhược sẽ không biết cô đến thực tập.

Tuy nhiên, Khương Tân Nhiễm lại quên mất một vấn đề vô cùng quan trọng: Tất cả nhân viên điều hành của Cố Thị đều phải được tổng giám đốc phê duyệt.

Vậy là chuyện thực tập vào kỳ nghỉ đông này coi như đã được quyết định.

Cô ở lại văn phòng thầy giáo một khoảng thời gian khá lâu, đến khi bước ra thì đã gần năm giờ chiều, mặt trời đã ngả về phía tây.

Phòng thí nghiệm lúc này trống vắng, mọi người đã rủ nhau đi ăn tối tại căng tin, chỉ còn ánh hoàng hôn vàng ươm rọi vào.

Hôm nay là Chủ nhật, buổi tối phòng thí nghiệm không mở cửa, sáu giờ là đóng cửa. Khương Tân Nhiễm thu dọn túi xách của mình, chuẩn bị rời đi. Vừa bước xuống cầu thang của tòa nhà thí nghiệm, điện thoại của cô reo lên, hiện tên Cố Nhược.

Số này cô đã từng chặn vào dịp Trung thu lúc tức giận, sau đó lại âm thầm bỏ chặn khi hết giận.

Vừa nhìn thấy số này, tim Khương Tân Nhiễm đập nhanh hơn, nghe máy mà hơi thở cũng như ngừng lại, sợ rằng Cố Nhược sẽ nghe ra điều gì khác thường.

Cô đưa điện thoại lên tai, cúi đầu, không mở miệng nói trước.

Cố Nhược cũng không nói gì, hai người cứ thế cầm điện thoại, im lặng lắng nghe nhịp đập của nhau.

Đột nhiên, Cố Nhược khẽ cười một tiếng ở đầu dây bên kia.

Khương Tân Nhiễm áp chặt điện thoại vào tai, tiếng cười ấy như xuyên thẳng qua tai vào tận sâu trong tim cô.

Khương Tân Nhiễm đỏ mặt, giọng đầy tức giận: "Cố Nhược, chị không có việc gì làm, rảnh rỗi gọi điện lãng phí tiền cước điện thoại sao?"

"Không phải." Cố Nhược cố gắng kiềm chế cảm xúc, giọng nói vẫn đầy niềm vui, "Chị chỉ là rất vui thôi."

"Vui cái gì chứ."

"Nghe thấy giọng em, chị đã rất vui rồi."

"Nhưng em có nói câu nào đâu."

Cố Nhược lại cười khẽ, giọng trầm ấm: "Nghe hơi thở của em thôi, chị cũng thấy vui rồi."

Mặt Khương Tân Nhiễm nóng bừng như lửa đốt.

Cố Nhược là kiểu người mà người ngoài nhìn vào thấy lạnh lùng, khó gần. Nhưng chính sự kiêu ngạo ấy, khi nói những lời tình cảm bằng giọng dịu dàng, lại khiến người ta chân tay như nhũn ra.

"Có chuyện gì thì nói mau đi!"

Trong lòng Khương Tân Nhiễm như có một đàn thỏ nhảy loạn, chỉ biết dùng giọng hung dữ để che giấu nỗi xao động và căng thẳng trong lòng.

Cố Nhược ở đầu dây bên kia xoa mi tâm, thở dài: "Bên chị vừa mới bắt đầu cuộc họp, chỉ có thể để tài xế đón em về."

Khương Tân Nhiễm có chút thất vọng, đôi mày hơi cụp xuống, nhưng ngoài miệng vẫn cố tỏ vẻ mạnh mẽ: "Vốn dĩ em cũng không mong chị đến đón, em đâu phải không có chân, chẳng lẽ không biết tự về sao."

Nói xong, trong đầu cô bỗng hiện lên lời của Cố Nhược buổi trưa trong xe, về chuyện "một lần nữa theo đuổi".

Khương Tân Nhiễm cắn môi, không cam lòng bật thốt lên: "Chị Cố Nhược, chị theo đuổi người ta như thế này sao?"

Vừa nói xong, cô tự thấy mình cũng giật mình, còn đầu dây bên kia, Cố Nhược dường như cũng sững lại một chút.

Khương Tân Nhiễm vừa nói xong đã hối hận ngay, cúi đầu xuống thật thấp, trong lòng rối bời chờ đợi phản ứng từ phía Cố Nhược.

Cố Nhược nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bật cười nhẹ nhàng, âm thanh vang lên như những chiếc lông chim khẽ lướt qua tai Khương Tân Nhiễm, ngứa ngáy đến tận lòng.

Từ khi Khương Tân Nhiễm chuyển vào ở cùng Cố Nhược, nàng dường như trở nên cởi mở hơn nhiều so với lúc mới gặp lại, nụ cười cũng xuất hiện thường xuyên hơn. Thật ra khi nàng cười trông rất đẹp, đuôi mắt cong lên, đôi mắt sáng như ánh sao, khiến lòng người không khỏi xao xuyến.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, định tắt điện thoại trong cơn giận.

Nhưng ngay lúc đó, cô nghe thấy Cố Nhược nói: "Chờ chị."

Chỉ có hai chữ ngắn ngủi, sau đó là tiếng tút tút liên tục.

Nhìn điện thoại trước mắt, Cố Nhược đã nhanh hơn cô một bước mà cúp máy.

"... Ai thèm chờ chị chứ." Khương Tân Nhiễm cắn môi, thì thầm nói nhỏ.

Nhưng trong lòng cô lại âm thầm mong đợi.

Khương Tân Nhiễm đứng chờ ở lề đường trước cổng trường.

Cố Nhược đến rất nhanh.

Tiếng bánh xe trên đường nhựa kêu lên âm thanh chói tai khi dừng lại đột ngột.

Khương Tân Nhiễm cảm giác như mình có thể nhìn thấy khói bốc lên từ bánh xe.

Cố Nhược hạ cửa sổ ghế phụ xuống, vẫy tay ra hiệu cho Khương Tân Nhiễm lên xe. Cô nắm chặt quai ba lô, mở cửa xe và bước vào.

Sau khi thắt dây an toàn, cô không kiềm được hỏi: "Chị nói không đến cơ mà, sao lại đến rồi?"

Cố Nhược đạp chân ga, giọng nói mang theo ý nghĩa sâu xa: "Muốn theo đuổi người yêu, đương nhiên phải nhiệt tình một chút."

"..." Khương Tân Nhiễm liếc nhìn sang bên, ai nói Cố Nhược là người lạnh lùng chứ? Chỉ một câu nói thôi đã khiến tim người ta đập rộn ràng.

May mà đó là Khương Tân Nhiễm, nếu là một cô gái mới biết yêu, chắc đã sớm say mê trong lời nói của Cố Nhược.

"Ăn cơm chưa?" Cố Nhược hỏi.

"Em ăn ở căng tin rồi." Khương Tân Nhiễm hỏi lại, "Còn chị?"

"Chị chưa ăn."

Nghe vậy, lòng Khương Tân Nhiễm chợt xao động.

Cô nghĩ, có lẽ lúc Cố Nhược gọi điện cho cô là khoảng thời gian nghỉ hiếm hoi của nàng. Đáng ra nàng nên dùng khoảng thời gian quý giá đó để ăn, nhưng vì sự tùy hứng của Khương Tân Nhiễm mà lại dành nó để đón cô.

Khương Tân Nhiễm không khỏi tự hỏi, những năm tháng nàng không thấy Cố Nhược, nàng đã trải qua những gì để có thể, ở tuổi còn trẻ như vậy, điều hành một công ty lớn như thế, và làm rất tốt.

Nói vậy thì so với người thường phải gian khổ gấp vài lần.

Chỉ có Cố Nhược mới có nghị lực kiên trì tiếp tục như vậy.

Ngoài cửa xe, cảnh sắc khác hẳn lúc đến. Cô nhìn về phía nàng, hỏi: "Chị không về nhà sao?"

"Sẽ không kịp, thời gian gấp quá, không còn cách nào khác ngoài việc làm phiền em đi cùng chị đến công ty chờ một lúc." Cố Nhược đáp.

Cô lắc đầu, "Em về nhà cũng chẳng có việc gì để làm."

Thế là cô theo Cố Nhược đến tổng bộ của Cố thị.

Trợ lý đã sớm đứng chờ ở sảnh lớn tầng một, trông có vẻ lo lắng. Vừa nhìn thấy Cố Nhược, anh ta như trút được gánh nặng, nhanh chóng tiến đến chào đón, đồng thời nhắc nhở nàng về buổi họp và tiến độ cuộc họp sau đó.

Người trợ lý này rất có trách nhiệm, biết những gì cần nói và những gì không nên nói. Liên quan đến việc bên cạnh Cố tổng có thêm một cô gái trẻ đẹp, anh ta không hề đề cập đến một chữ, thậm chí ánh mắt cũng không hướng về phía Khương Tân Nhiễm.

Cố Nhược sắp xếp cô trong phòng làm việc của nàng.

Không hổ danh là văn phòng của tổng giám đốc, không chỉ rộng rãi, tầm nhìn còn rất thoáng, bao quát toàn bộ khu vực Cố thị từ vị trí cao nhất. Đứng bên cạnh bức tường kính, mọi cảnh sắc đều thu vào mắt.

Hơn nữa, trong phòng làm việc không thiếu thứ gì. Chiếc bàn làm việc rộng lớn và chiếc ghế tựa thoải mái, bộ ghế sofa da đen tiếp khách, trong phòng nghỉ còn đầy đủ tiện nghi.

Khương Tân Nhiễm mím môi, trong lòng phân loại Cố Nhược vào "hạng nhà tư bản xấu xa", lặng lẽ nghĩ, chẳng trách phòng của nàng không cần trang trí, chỉ riêng văn phòng này cũng đủ để ở ba đến năm năm, cần gì phải quay về nhà.

"Em chờ chị ở đây một lúc, cần gì thì cứ bảo họ." Cố Nhược vừa nói vừa mặc lại áo vest treo trên ghế làm việc, điều chỉnh lại nút cổ áo, rồi dặn dò cô, "Chậm nhất là mười giờ chị sẽ xong, nếu mệt em cứ vào trong ngủ một chút."

"Em biết rồi." Cô trả lời.

Cố Nhược chỉnh trang lại quần áo, lòng bàn tay đặt nhẹ lên gáy Khương Tân Nhiễm, kéo cô lại gần, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, "Chờ chị về nhé."

Hơi thở nóng rực vừa chạm vào, cô nắm chặt lấy vạt áo trước, lo lắng nhìn cánh cửa phòng làm việc chưa đóng, "Chị không sợ người khác nhìn thấy à!"

Cố Nhược liếc mắt xuống dưới, ánh mắt từ cổ áo cô lướt vào, nhìn thấy gáy trắng nõn, xương quai xanh tinh tế, và còn...

Mi tâm của Cố Nhược khẽ nhíu lại.

"Nhìn thấy thì sao." Nàng không quan tâm, nhéo nhẹ tai cô một cái rồi bước ra khỏi văn phòng.

Cô nhìn theo bóng lưng Cố Nhược rời đi, cho đến khi cửa phòng làm việc đóng lại mới dần nhận ra mặt mình đã đỏ lên.

Đột nhiên nhận thức được, cô lẽ ra nên đẩy Cố Nhược ra.

Nhưng mà Cố Nhược làm mọi thứ quá tự nhiên, như thể hôn cô là chuyện đương nhiên, khiến cô bất giác thuận theo nàng.

Tiến độ cuộc họp diễn ra chậm hơn dự kiến, đến gần nửa đêm, tổng công ty và chi nhánh của Cố Nhược mới tạm thời đạt được sự thống nhất ban đầu. Buổi trưa Khương Tân Nhiễm không có giấc ngủ ngắn, chán nản ngồi trên ghế sofa da đen trong văn phòng của Cố Nhược chơi điện thoại, chơi mãi đến khi không chịu được nữa, cô gục đầu ngủ thiếp đi.

Cố Nhược quay lại văn phòng, đúng lúc thấy cô đang ngủ say, hai tay thu lại trước ngực, nằm nghiêng trên ghế sofa da đen, điện thoại đã rơi xuống sàn nhà từ lúc nào.

"Cố tổng..." Trợ lý phía sau đột nhiên lên tiếng.

Ánh mắt của Cố Nhược dừng lại trên khuôn mặt ngủ say của Khương Tân Nhiễm, nàng đưa một ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.

Trợ lý liếc qua sofa, hiểu ý, gật đầu rồi lùi ra, thuận tay đóng cửa lại.

Cố Nhược đi đến bên cạnh cô, từ từ ngồi xổm xuống, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô.

Mặt cô nửa chôn trong ghế sofa da đen, nổi bật lên làn da trắng mịn, cằm nhỏ nhắn hướng vào trong, lông mi tạo thành một bóng mờ dưới mí mắt, trông rất trẻ con.

Ánh mắt Cố Nhược trầm xuống, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nghiêng của cô.

Mềm mại, thực sự rất mềm mại.

Cố Nhược đưa lưỡi chạm nhẹ vào hàm răng.

Điều hòa trong phòng có chút lạnh, Khương Tân Nhiễm có lẽ thấy lạnh nên co lại vai.

Cố Nhược cởi áo khoác của mình, đắp lên người cô, nhưng ngón tay vẫn không lập tức rời đi, mà là hướng xuống dưới, chạm vào tay cô đang cuộn lại. Đôi mắt nàng lóe lên.

Cố Nhược quan sát nét mặt của Khương Tân Nhiễm, nhẹ nhàng cẩn thận đặt lòng bàn tay mình vào lòng bàn tay cô, mở ngón tay cô ra, lồng năm ngón tay của mình vào giữa những ngón tay của cô, chậm rãi siết chặt.

Mười ngón tay đan vào nhau, nàng cầm tay cô, kéo lên, buộc cô phải nằm ngửa ra.

Đặt tay cô lên đầu, không thể cử động.

Cố Nhược cúi đầu, vùi mặt vào một bên gáy của Khương Tân Nhiễm, tham lam hít một hơi sâu.

Tức thì mệt mỏi trong ngày tan biến, cả tâm hồn như được sảng khoái lạ kỳ.

Hơi thở ấm nóng phả vào gáy làm cô khẽ rụt lại, từ từ mở mắt.

Cố Nhược đặt ở phía trên, che kín hết ánh sáng trên đỉnh đầu cô. Khương Tân Nhiễm nhìn thấy đôi mắt đen láy của Cố Nhược.

"Họp xong chưa?" Giọng cô còn ngái ngủ, mỏng manh và khàn khàn.

"Ừ." Cố Nhược nuốt nhẹ cổ họng, ánh mắt không rời khỏi đôi mắt cô, trong đáy mắt mang theo chút mệt mỏi.

Cô cảm thấy tim mình nóng lên. Cô lại nghĩ, những năm qua Cố Nhược không biết đã chịu đựng bao nhiêu gian khổ, đi đến ngày hôm nay, không nói là băng qua lưỡi dao máu đổ, cũng là chân trần giẫm lên gai nhọn, từng bước đẫm máu bò lên.

Dù đã đạt đến địa vị hiện tại, nàng vẫn không được thư thái, không biết có bao nhiêu người đang chờ xem nàng thất bại, mắt chực chờ kéo nàng xuống.

Mắt cô đỏ hoe, cô muốn chạm vào mặt Cố Nhược để an ủi nàng, nhưng phát hiện tay mình không thể nhúc nhích, mới nhận ra tay mình đã bị nàng nắm chặt, mười ngón tay đan xen vào nhau.

"Chị mệt không?" Khương Tân Nhiễm giơ tay còn lại lên, đặt lên mặt Cố Nhược.

Cố Nhược chạm nhẹ lên mu bàn tay của cô, nghiêng đầu, môi nàng chạm khẽ lên mu bàn tay cô, khẽ hôn.

Sự tê dại và ngứa ngáy trên mu bàn tay nhanh chóng lan tỏa đến trái tim.

Lông mi cô khẽ rung, muốn rút tay về, nhưng Cố Nhược nắm rất chặt.

Nàng hạ thấp đầu, dùng mũi cọ nhẹ vào mặt Khương Tân Nhiễm.

"Nhiễm Nhiễm, chị có thể hôn em không?"

Giọng nàng dò hỏi, môi đã chạm vào khóe miệng cô.

Sóng nhiệt bên tai khiến đầu cô choáng váng, giọng nói cũng chậm lại, "Không được..." Cô cố gắng duy trì sự tỉnh táo, "Chị vẫn đang theo đuổi em, chưa có đuổi được, sao có thể tùy tiện hôn..."

Cố Nhược kiềm nén tiếng cười nhẹ, âm thanh dường như tan vào trong không khí, "Nói vậy, em đồng ý để chị theo đuổi sao?"

Cổ họng Khương Tân Nhiễm như nghẹn lại, cảm giác nóng bỏng lan đến tận sau gáy. Cô lắc đầu, định nói gì đó nhưng Cố Nhược đã nhanh chóng đưa tay chặn mắt cô lại.

Trước mắt đột nhiên chìm vào bóng tối, Khương Tân Nhiễm cảm thấy không yên, nháy mắt liên tục, lông mi dài và rối loạn như cánh bướm quét nhẹ vào lòng bàn tay nhạy cảm của Cố Nhược, tạo nên một cảm giác ngứa ngáy khó diễn tả, khiến nàng không thể không để tâm.

Đôi mắt Cố Nhược ánh lên một tia sáng sâu thẳm, như một chiếc lưới đang dần vây lấy Khương Tân Nhiễm.

"Nhiễm Nhiễm, em đang mơ đấy..." Cố Nhược nghiêng mặt, nhẹ nhàng áp sát vào má Khương Tân Nhiễm, môi khẽ thì thầm bên tai cô, giọng nàng mềm mại như hơi thở ấm áp thoảng qua.

"Em đang mơ, vì vậy chị hôn em cũng không sao..." Âm thanh dường như vang lên ngay bên tai, lại như vọng về từ một nơi xa xăm trong thung lũng.

Lòng bàn tay của Cố Nhược vẫn che mắt Khương Tân Nhiễm, khiến cô mơ hồ cảm nhận mình thực sự đang mơ, thân thể cũng trở nên nhẹ bẫng.

Theo cảm giác ấy, cô hé môi, để Cố Nhược tiến sâu hơn.

Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác đôi tay đan chặt vào nhau, ngón tay của Cố Nhược quấn lấy tay cô càng chặt hơn.

Tác Giả Có Lời Muốn Nói:

Cảm ơn những độc giả đã gửi phiếu Bá Vương hoặc đóng góp dinh dưỡng cho câu chuyện từ 2021-05-29 21:58:29 đến 2021-05-30 22:54:33 ~

"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro