Chương 43: Nhẹ dạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Nhẹ dạ

Cố Nhược bất ngờ ôm chặt Khương Tân Nhiễm. Khương Tân Nhiễm hoàn toàn không phòng bị, giật mình một hồi, vừa định đẩy chị ra, nhưng cảm giác thân thể nóng bỏng dính sát vào mình làm cô mềm lòng. Nghĩ đến chị đang ốm yếu, có phần đáng thương, Khương Tân Nhiễm quyết định không đẩy chị ra nữa, mà dịu dàng ôm lấy.

Cố Nhược tưởng rằng Khương Tân Nhiễm không để ý đến cơn sốt của chị, trong đầu cảm thấy mơ hồ nhưng lại thầm vui mừng, lén lút siết chặt cánh tay em, ôm chị càng chặt hơn. Cố Nhược hít một hơi thật sâu, nhưng vì nghẹt mũi, chị không thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Khương Tân Nhiễm, cảm giác an tâm mà chị luôn tìm kiếm, khiến chị cảm thấy hơi tiếc nuối.

"Chị có muốn ăn gì không?" Khương Tân Nhiễm để cho chị ôm, cùng chị đi vào phòng khách.

Cố Nhược cứng người một hồi, đáp, "Không có."

Có lẽ vì ngày hôm qua bị mưa, chị đột nhiên bị cảm, không chỉ sốt cao mà mũi cũng nghẹt cứng, đỏ ửng như quả hồng, giọng nói thì vừa khàn vừa thô, nghe như là đầu gỗ phát ra âm thanh.

"Em đoán chắc chị không ăn gì rồi." Khương Tân Nhiễm không bất ngờ chút nào, vì chị luôn không quan tâm đến sức khỏe của mình, việc không ăn cơm vì lười nấu ăn là chuyện thường xuyên xảy ra.

"Để em nấu cho chị một bát mì." Khương Tân Nhiễm đi vào bếp, lấy ra một cái nồi nhỏ nhẹ nhàng, rửa sạch, cho nước vào, bật bếp để đun sôi. Ngọn lửa màu xanh lam nhảy múa, cô lại mở tủ bát, lấy ra một gói mì.

Khương Tân Nhiễm không phải là đầu bếp tài ba, ngoài việc nấu trứng mì, cô không biết làm gì khác.

Khương Tân Nhiễm nhìn chằm chằm vào nồi nước đang sôi trên bếp, cảm giác thời gian trôi qua thật chậm. Cố Nhược đứng dựa vào cửa bếp, ánh mắt chỉ tập trung vào cô, như thể không bao giờ nhìn đủ. Nếu có thể, chị muốn cất Khương Tân Nhiễm vào trong mắt mình, để đi đến đâu cũng thấy em, bảo vệ em từng bước một, không rời nửa bước.

"Chị đi nằm trên giường đi, khi nào mì chín em sẽ mang lại cho chị," Khương Tân Nhiễm nói.

Cố Nhược chăm chú nhìn vào tai Khương Tân Nhiễm, theo bản năng nói, "Không mệt."

Và rồi chị thêm, "Muốn nhìn em."

Cố Nhược, vì cơn bệnh, đầu óc có phần mơ màng, tư duy không nhanh nhạy, mới nhận ra mình đã nói gì. Trong mắt chị lóe lên chút hoảng hốt, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, sợ rằng câu nói của mình sẽ khiến Khương Tân Nhiễm có phản ứng không mong muốn.

May mắn thay, Khương Tân Nhiễm chỉ hơi nhíu mày, không hỏi thêm gì. Cố Nhược thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thần kinh của mình đã được thả lỏng hơn một chút. Có lẽ vì chị đang ốm nên Khương Tân Nhiễm càng tỏ ra dịu dàng và quan tâm hơn bình thường.

Trầm mặc một hồi, Khương Tân Nhiễm chợt nhớ ra: "Đúng rồi, sao chị không bảo trợ lý của chị khi chị bị ốm vậy? Anh ấy đã gọi cho em mấy cuộc rồi đó."

Cố Nhược sửng sốt một chút. Trong mắt nàng, sự do dự lướt qua, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói thật với Khương Tân Nhiễm, "Chị đã thông báo cho anh ấy từ sáng sớm rồi."

"Vậy sao anh ấy lại...?"

"Anh ấy lừa em."

"..." Khương Tân Nhiễm chợt cảm thấy tâm trạng phức tạp.

Cố Nhược nhìn thấy nàng nhíu mày, nàng chỉ có thể cảm thấy bối rối khi Khương Tân Nhiễm tức giận, vội vã xin lỗi, "Xin lỗi, chị không nghĩ sẽ lừa em. Chị không biết anh ấy lại gọi cho em như vậy..."

Lại nói, nàng đang cuống cuồng, nước miếng tràn vào khí quản, Cố Nhược che miệng, ho đến mức vai nàng bắt đầu run rẩy.

Khương Tân Nhiễm thấy vậy, vội vàng vỗ nhẹ lưng nàng, giúp nàng dễ thở hơn, "Chị sao lại kích động như vậy? Em đâu có giận chị."

Cố Nhược cố gắng giải thích qua cơn ho, "Nhiễm Nhiễm, chị thật sự không có ý lừa em... Chị đã học được bài học, sau này sẽ không lừa em nữa..."

Mắt nàng đỏ lên, dưới mắt còn có quầng xanh đen, ánh mắt lấp lánh cầu xin, khiến Khương Tân Nhiễm cảm thấy trái tim mình nhói đau.

Nàng không khỏi tự hỏi liệu mình có quá khắt khe với Cố Nhược không, đến mức khiến nàng sợ hãi như thế, đến nỗi có thể làm cho một người trông như gà mắc mưa.

Nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác bất công. Nếu không phải Cố Nhược vẫn còn lảng tránh và không chịu nói rõ về chuyện sáu năm trước, Khương Tân Nhiễm cũng sẽ không cảm thấy như vậy.

Nhìn sự kiên quyết của Cố Nhược, đứng trên cao như một con rối, Khương Tân Nhiễm không thể không nhận ra sự khác biệt rõ ràng. "Chị đã đo nhiệt độ chưa?" Khương Tân Nhiễm trong lòng xoay vần trăm nghìn lần, nhưng khi nói ra, chỉ là một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

"Không cần đâu." Cố Nhược run rẩy, đáp: "Chị không cảm thấy nóng đến mức đó, không cần đo nhiệt độ."

"Chị đã sốt đến mức không còn nhận thức rõ nữa rồi. Cảm giác không thể thay thế việc đo nhiệt độ được. Chị có hiểu không? Đây là khoa học!" Khương Tân Nhiễm cau mày nhìn nàng, "Chị tự kiểm tra của mình đi, đừng làm bừa."

"Em đi đâu vậy?" Cố Nhược hỏi khi thấy Khương Tân Nhiễm chuẩn bị đi.

"Đi tìm nhiệt kế cho chị!" Khương Tân Nhiễm cảm thấy mình sắp bị nàng lây sốt luôn rồi.

Cố Nhược có hộp thuốc trong nhà mà Khương Tân Nhiễm đã chuẩn bị sẵn, đặt ở một góc dễ thấy. Cô nhanh chóng tìm được một chiếc nhiệt kế thủy ngân kiểu cũ, ống bằng pha lê, giá không đến ba đồng tiền.

Khương Tân Nhiễm cầm nhiệt kế, lắc lắc vài lần để mức độ xuống dưới 35 độ, rồi đưa cho Cố Nhược, "Để nó trong miệng, năm phút sau đưa cho em xem."

Cố Nhược cảm thấy việc này phiền phức, liền đề nghị, "Chị có thể không ngậm nhiệt kế trong miệng không?"

Khương Tân Nhiễm, với giọng hơi cứng rắn, đáp lại, "Nếu chị còn lôi thôi nữa, em sẽ để chị nằm trên giường và đo nhiệt độ bằng cách khiến chị cảm thấy đau đớn nhất!"

Cố Nhược hiểu rằng Khương Tân Nhiễm chỉ đang đùa, nên cười khẽ, ôm cánh tay và gật đầu đồng ý, "Được rồi."

Giọng nói của Cố Nhược có vẻ hài hước.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy mặt mình nóng bừng, nói, "Cố Nhược, nếu chị còn tiếp tục như vậy, em sẽ đi ngay đây."

Làm sao mà khi bị sốt, suy nghĩ của người này lại nhanh như vậy? Đặc biệt là khi liên quan đến những chuyện vớ vẩn như thế này.

Cố Nhược không dám trêu chọc nữa, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ của mình và đặt nhiệt kế vào miệng.

Sau năm phút, Khương Tân Nhiễm nấu xong mì sợi, nhưng không kiểm soát được nhiệt độ, nên hơi nóng một chút. Em mang tô mì đến phòng ngủ của Cố Nhược.

Khi Khương Tân Nhiễm mở cửa phòng, cô thấy Cố Nhược đã lấy nhiệt kế ra và đang cố chỉnh lại mức độ. Nhưng tay của Cố Nhược lại lạc, làm rơi nhiệt kế ngay trước mắt Khương Tân Nhiễm.

Cố Nhược dừng lại, lo lắng nhìn Khương Tân Nhiễm và cố gắng giải thích, "Nhiễm Nhiễm, em nghe chị nói đã..."

Khương Tân Nhiễm mặt tái xanh, đặt tô mì lên tủ đầu giường, ôm ngực và nhướng mày nhìn nàng, "Em đang nghe đây, chị nói đi."

Cố Nhược cảm thấy nghẹn lời, không ngờ Khương Tân Nhiễm lại nghiêm túc như vậy. Đầu óc cô vì sốt mà trở nên đờ đẫn, không biết phải nói gì.

Một lúc lâu sau, Cố Nhược chỉ có thể nói, "Chỉ sẽ nhanh hết sốt thoii,sẽ không làm em lo lắng..."

Khương Tân Nhiễm tức giận quát, "Chị như vậy càng khiến em lo lắng hơn! Cố Nhược, chị bị sốt đến mức đầu óc cháy hỏng rồi sao?"

Cuối cùng, Cố Nhược không còn cách nào khác ngoài việc đo nhiệt độ lại. Với nhiệt kế trong tay, tư thế của nàng trông khá buồn cười, và vì không thể tự ăn cơm, Khương Tân Nhiễm cảm thấy đau nhói ở sau gáy vì tức giận. Nhưng nhìn Cố Nhược đói bụng, em hít sâu một hơi, không còn cách nào khác ngoài việc bưng bát mì lên, dùng đũa gắp vài cây mì, đưa đến bên miệng nàng, "Ăn đi."

Cố Nhược không phản kháng, mở miệng ăn.

Một bát mì nước dùng có vẻ như là món sơn hào hải vị trong mắt nàng. Cố Nhược cảm thấy trong lòng ấm áp, nghĩ rằng nếu Khương Tân Nhiễm có thể chăm sóc nàng như vậy suốt đời, dù có bị sốt đến mức đầu óc cháy hỏng, nàng cũng sẵn lòng chịu đựng.

Nhưng ngay lập tức, nàng cảnh giác và dẹp bỏ suy nghĩ này. Làm sao có thể nghĩ như vậy? Cố Nhược biết rằng mình không thể để bất kỳ sai sót nào xảy ra, vì có quá nhiều con mắt đang dõi theo nàng, chờ cơ hội để hạ bệ nàng. Cố Nhược tuyệt đối không thể lơi lỏng cảnh giác.

Nàng đã vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất, và giờ đây là thời điểm quan trọng để thực hiện những gì mình đã hứa với Khương Tân Nhiễm. Cố Nhược không thể ngã xuống ở bước cuối cùng này. Những đau khổ của sáu năm trước cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Khương Tân Nhiễm nhìn sắc mặt của Cố Nhược không được tốt, lo lắng hỏi, "Sao vậy? Có phải mì sợi khó ăn không?"

"Hả?" Cố Nhược giật mình, nở nụ cười, "Không đâu, ăn rất ngon, chị muốn ăn thêm một bát nữa thôi."

Khương Tân Nhiễm cười, "Chị mà ăn nhiều như vậy, không sợ bụng nổ tung à? Muốn ăn thì để lần sau em làm cho chị."

Cố Nhược sáng mắt lên, "Còn có lần sau à?"

Khương Tân Nhiễm mặt đỏ bừng, vội vàng thu dọn bát rồi rời khỏi phòng ngủ. Chỉ còn Cố Nhược nằm trên giường, mỉm cười một mình.

Khi Khương Tân Nhiễm trở lại sau khi rửa bát, cô thấy Cố Nhược dựa vào giường, mí mắt nhắm lại, có vẻ như đang cố gắng chịu đựng.

Khương Tân Nhiễm buồn cười, đỡ Cố Nhược nằm xuống, "Khi ốm, phải ngủ nhiều mới mau khỏe lại. Đừng gắng gượng làm gì, cứ ngủ đi."

Cố Nhược nằm xuống và nắm tay Khương Tân Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, đừng đi."

Khương Tân Nhiễm hơi ngạc nhiên, "Em còn phải về công ty nữa."

Sự ốm yếu của Cố Nhược khiến cô trở nên mềm mại và có phần đỏng đảnh hơn so với bình thường. Cố Nhược lo lắng, "Chị sợ khi tỉnh dậy không thấy em."

"Nhưng mà..."

Khi Khương Tân Nhiễm còn chưa kịp nói hết, Cố Nhược đã quấn chăn bông quanh người và rùng mình.

"Có lạnh không?" Khương Tân Nhiễm nhạy cảm nhận ra.

Cố Nhược chỉ mím môi và nhìn Khương Tân Nhiễm, không lên tiếng.

Đôi mắt Cố Nhược ngấn lệ, làm Khương Tân Nhiễm không đành lòng.

Chỉ một lúc sau, Cố Nhược lại rùng mình, như thể đang trả lời câu hỏi của Khương Tân Nhiễm. Khi một người luôn mạnh mẽ và kiêu hãnh như Cố Nhược bị bệnh, sự yếu đuối và mềm mại của nàng trở nên đặc biệt quyến rũ. Đôi mắt nàng, vốn lạnh lùng sắc bén, giờ đây ẩn chứa một lớp sương mù và nước mắt như mưa, khiến khuôn mặt nàng trở nên dịu dàng hơn.

Trong đầu Khương Tân Nhiễm như có một tảng đá lớn, cảm giác ấm áp và tình cảm tràn ngập, mọi lý do không thể đi cũng trở thành tình cảm yêu thương.

"Yên tâm ngủ đi, em sẽ không đi đâu. Em đi lấy thêm một cái chăn nữa cho chị."

Cố Nhược kéo tay Khương Tân Nhiễm, "Đừng đi."

So với hình ảnh trang nghiêm của "Cố tổng" mà mọi người thường thấy, lúc này nàng như một đứa trẻ cần người ở bên.

"Không có thêm chăn, chị sẽ lạnh lắm đấy," Khương Tân Nhiễm hỏi.

Cố Nhược không nói gì, chỉ nhìn Khương Tân Nhiễm chăm chú.

Khương Tân Nhiễm cắn môi, suy nghĩ một chút, rồi tháo chiếc áo khoác của mình ra và chui vào trong chăn bên cạnh Cố Nhược, dùng cơ thể mình để sưởi ấm nàng.

Có gì quá mức đâu? Trước đây Cố Nhược cũng đã từng giúp em sưởi ấm như vậy. Khương Tân Nhiễm tự nhủ, đây là cách để em trả lại món nợ tình cảm trước đây.

Tác giả có lời muốn nói:

Các chị em, hãy đối xử với Cố tổng. dễ chịu một chút nhé!

Cố Nhược (nháy mắt): Các người có hiểu không? Tôi đang làm việc "giả heo ăn hổ" đây.

"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro