Chương 56. Nguyện vọng (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56. Nguyện vọng (Hạ)

Âm thanh du dương của giai điệu vùng sông nước vẫn vương vấn bên tai Khương Tân Nhiễm. Những gợn sóng và mưa bụi nhẹ nhàng hòa quyện vào tâm trí nàng, tạo nên một cảm giác thấm thía sâu sắc.

Đột nhiên, mưa to gió lớn ập đến, những giọt mưa rơi xuống mặt nước, tạo ra những cơn sóng. Con thuyền nhỏ chao đảo, làm Khương Tân Nhiễm cảm thấy như mình sắp rơi xuống nước và bị cuốn trôi. Nàng nắm chặt cánh tay Cố Nhược, những ngón tay nàng siết lại đến mức trắng bệch, lông mi rung nhẹ, khóe mắt dính mưa bụi và nhuộm một sắc hồng như hoa đào.

Ngoài sự sợ hãi, trái tim nàng còn cảm thấy một nỗi thèm khát và sự mong chờ bí ẩn. Nàng hy vọng cơn gió càng mạnh hơn, mưa càng dày hơn, để nàng và Cố Nhược có thể rút lui vào một hòn đảo biệt lập, không ai có thể cứu vãn.

Khương Tân Nhiễm cố gắng cuộn mình lại, nhưng lại bị Cố Nhược ôm chặt và mở ra. Nàng cảm thấy như một đứa trẻ nhỏ, được Cố Nhược nâng niu trong vòng tay. Thời gian dường như không còn ý nghĩa, như thể mọi thứ đã bị đông cứng lại tại khoảnh khắc này.

Cố Nhược thì thầm bên tai Khương Tân Nhiễm, giọng nói nàng khàn khàn và đầy nặng nề, mang theo sự tha thiết và nỗi đau khó nói. Âm thanh ấy như một nhịp trống dồn dập, khiến trái tim Khương Tân Nhiễm cảm thấy đau đớn, vừa cay đắng vừa nhói đau.

Khương Tân Nhiễm chậm rãi mở mắt, khóe mắt còn đọng những giọt nước mắt óng ánh. Cố Nhược nhìn thấy vậy, hít vào một hơi sâu, rồi nhẹ nhàng chạm vào môi Khương Tân Nhiễm. Nụ hôn của nàng như một dòng nước ngọt, chảy tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.

Cố Nhược không kìm được cảm xúc, cắn nhẹ vào lỗ tai Khương Tân Nhiễm, khiến nàng cảm nhận được sự sung sướng tràn ngập trong lồng ngực. Niềm vui này khiến cổ họng nàng rung lên, phát ra một tiếng cười rầu rĩ, khiến lỗ tai Khương Tân Nhiễm tê dại.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy hơi thất thần trước sự thay đổi đột ngột này. Khi nàng đang trong trạng thái ngơ ngác, Cố Nhược ôm chặt nàng, không kịp chuẩn bị, đột ngột dùng sức kéo nàng vào lòng.

Khương Tân Nhiễm không kìm được, thốt lên một tiếng "ô" và cắn nhẹ vào bờ vai Cố Nhược, co rúm người lại trong vòng tay nàng, cảm nhận được sự ấm áp và sự vững chắc của tình yêu.

Cố Nhược từng nói với Khương Tân Nhiễm rằng nàng không thể cảm nhận hết sự mãnh liệt trong những lời nói của mình. Lúc này, Khương Tân Nhiễm mới thực sự hiểu rằng những lời đó không hề quá đáng.

Cố Nhược hôn nàng một cách cuồng nhiệt, không còn đơn thuần là nụ hôn nữa mà gần như trở thành sự gặm cắn. Mỗi lần nàng rời khỏi đôi môi Khương Tân Nhiễm lại lan tràn xuống cổ . Cảm giác này không chỉ có ở phần cảm xúc, mà còn rất rõ ràng qua âm thanh. Khương Tân Nhiễm không thể tránh khỏi hình ảnh trong đầu mình: Cố Nhược dùng hàm răng tinh tế ma sát vào vành tai nàng.

Đêm giao thừa, đường phố trở nên vắng vẻ, nhưng những tòa nhà cao tầng xung quanh đều sáng rực. Trong những ngôi nhà đó, ánh đèn lung linh và tiếng cười vang vọng ra ngoài. Trong thời khắc đoàn viên này, ai mà không muốn cùng người mình yêu nhất đón chào khoảnh khắc quan trọng? Đối với nhiều người, đây là giây phút mà họ đã mong mỏi cả năm.

30 Tết, bầu trời không có mặt trăng, thời gian trở nên khó đoán. Không biết đã trôi qua bao lâu, Khương Tân Nhiễm cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn, thở ra một tiếng đầy đau đớn, cảm giác như toàn thân đã bị tháo rời và lắp ráp lại từng khối bởi Cố Nhược. Sức lực nàng như bị hút cạn, ngón tay không còn sức lực, mắt bán khép, khóe mắt ướt đẫm, nàng lầm bầm cầu xin.

Khương Tân Nhiễm uể oải khước từ sự yêu thương của Cố Nhược.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy ý thức của mình dần trở nên mơ hồ, trong đầu chỉ còn lại một đoàn cảm xúc rối ren, không phân biệt rõ hiện thực và mộng cảnh. Nàng chỉ cảm nhận được Cố Nhược đang ôm chặt nàng, giữ lấy cổ tay nàng, và hôn lên mu bàn tay nàng, rồi đến gò má nàng, cười nói: "Nhiễm Nhiễm, hiện tại nếu chết cũng đáng giá."

Khương Tân Nhiễm nghe Cố Nhược nói như vậy trong lòng không khỏi xót xa, như bị kim đâm vào. Nàng nhíu mày, muốn khuyên Cố Nhược đừng nói những lời không may mắn vào thời điểm này. Nhưng sức lực để nói cũng không còn, nàng chỉ có thể mơ màng dựa vào lòng Cố Nhược, phát ra vài tiếng rên rỉ.

"Chị biết, chị biết..." Cố Nhược vỗ lưng nàng, môi kề sát bên tai nàng, khóe miệng nở nụ cười an ủi, "Chị chỉ nói lung tung thôi, không thể nào xảy ra thật sự. Chúng ta đều sẽ sống lâu trăm tuổi."

Thời gian trôi qua nhanh như vậy, Cố Nhược cảm thấy việc được ôm Khương Tân Nhiễm vào lòng là một điều quý giá. Một trăm năm đối với nàng vẫn là quá ngắn.

"Nhiễm Nhiễm, chị chỉ là... chị chỉ là quá vui mừng, thật sự, em sờ vào lòng chị, trái tim chị đập nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi." Cố Nhược nói với vẻ mãn nguyện, đồng thời đặt tay Khương Tân Nhiễm lên ngực mình, nơi trái tim đang đập mạnh mẽ và nhiệt huyết. "Em biết tại sao trái tim chị đập nhanh như vậy không? Bởi vì sau hai mươi lăm năm, hôm nay cuối cùng chị đã cảm thấy đủ."

Trong lúc nói, ngực Cố Nhược rung lên, nhịp tim đập ngày càng rõ rệt. Khương Tân Nhiễm cảm thấy tay mình bị tê, nàng muốn rút tay lại nhưng bị Cố Nhược giữ chặt trong lòng bàn tay nàng.

Khương Tân Nhiễm uể oải đến mức không mở mắt ra được, đầu gối nàng không ngừng run rẩy. Nàng nghĩ tới việc có thể sẽ phải phát một trận tính khí với Cố Nhược, nhưng đồng thời, nàng cũng muốn ôm lấy nàng và tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh, ấm áp này.

Kỳ thực, không một chút nào yên tĩnh. Trong phòng khách, âm lượng TV vẫn còn rất lớn, tiếng đếm ngược vang lên rõ mồn một.

Chỉ còn lại vài giây cuối cùng của năm cũ, năm mới đầy hy vọng đang đến rất gần. Trong ký ức chập chờn của Khương Tân Nhiễm, khi các nàng bước vào phòng ngủ, dường như chương trình dạ hội vừa mới bắt đầu. Không ngờ đã qua một khoảng thời gian dài như vậy, chương trình dạ hội kéo dài mấy tiếng đồng hồ cũng đã đến hồi kết.

"Ba, hai, một!" Tiếng người dẫn chương trình trên TV đồng loạt hô lên những con số cuối cùng.

Khương Tân Nhiễm lập tức nắm chặt tay Cố Nhược, mười ngón tay đan xen vào nhau.

"Nhiễm Nhiễm, chúc mừng năm mới." Cố Nhược thì thầm bên tai Khương Tân Nhiễm.

Khương Tân Nhiễm cố gắng mở mắt ra, lim dim nhìn Cố Nhược, đuôi mắt hiện lên nụ cười. Nàng dùng giọng khàn khàn đáp lại: "Nhược Nhược, chúc mừng năm mới."

Đây là năm hạnh phúc nhất mà Khương Tân Nhiễm từng trải qua.

Vào ngày cuối cùng của năm cũ, nàng và Cố Nhược đã mở ra mọi mâu thuẫn, xóa tan mọi ngăn cách. Nàng cuối cùng cũng hiểu được những năm tháng đắng cay mà Cố Nhược đã trải qua, và giữa các nàng thực sự không còn điều gì che giấu nhau nữa.

Thật giống như một lời thề kết hôn nào đó.

Nghĩ đến đây, Khương Tân Nhiễm cảm thấy mặt mình càng đỏ ửng hơn.

"Nhược Nhược, chị có thích món quà năm mới em tặng không?" Nàng cười, đôi mắt cong cong đầy vẻ tinh nghịch.

Cố Nhược tim đập lỡ một nhịp, rất nhanh không kìm lòng được, cúi xuống hôn nàng, bên khóe miệng tràn ra vài lời thì thầm: "Thích, rất thích..."

Trong cuộc đời này của Cố Nhược, sẽ không có món quà nào tốt hơn món quà này.

...

Sau đó, Cố Nhược cẩn thận ôm lấy Khương Tân Nhiễm, hai người cùng nhau đi tắm rửa.

Khương Tân Nhiễm chân run đến mức không thể đứng vững, đành phải bám vào người Cố Nhược.

Hai người dùng chung một chiếc vòi hoa sen.

Hơi thở của Cố Nhược lúc trước lúc sau vẫn có chút bất ổn, nhưng nhìn thấy trong mắt Khương Tân Nhiễm xuất hiện sự mệt mỏi nhàn nhạt, nàng không đành lòng làm thêm gì nữa.

Tắm xong, Cố Nhược dùng một chiếc khăn tắm lớn bọc lấy Khương Tân Nhiễm, trực tiếp bế nàng lên, không đưa về phòng ngủ của nàng, mà tiến vào căn phòng ngủ của Khương Tân Nhiễm.

Giường của Cố Nhược đã bừa bộn đến mức không thể ngủ được nữa.

Nằm trên giường, tắt đèn, tất cả trở về trạng thái yên tĩnh.

Tâm trạng của Cố Nhược trào dâng mãi không thể bình ổn. Chị không ngủ được, nằm nghiêng người, chống cằm, đôi mắt sáng long lanh ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Khương Tân Nhiễm. Dù nhìn từ góc nào, chị cũng cảm thấy thật yêu thích.

Mãi đến sáng sớm sáu giờ, khi trời còn lờ mờ sáng, Cố Nhược mới nhẹ nhàng rời giường, chuẩn bị bữa sáng cho người đã kiệt sức suốt cả đêm qua.

Cố Nhược phấn khích đến mức không ngủ suốt đêm, nhưng chị không hề thấy mệt mỏi. Đầu óc tỉnh táo và tràn đầy hứng khởi, vẫn còn vương vấn dư âm của tối hôm qua.

Sự thỏa mãn chỉ là tạm thời, trái tim trẻ trung, nồng nhiệt lúc nào cũng đói khát và khao khát, đặc biệt là sau khi đã thưởng thức những dư vị tuyệt vời. Những khoảnh khắc ấy khiến người ta càng thêm bất an và rung động.

Theo phong tục ở Lâm Uyên, vào sáng mùng một, người ta ăn mì canh gà, ngụ ý mong muốn một năm mới thuận lợi và suôn sẻ.

Canh gà đã được chuẩn bị từ tối hôm qua, chỉ cần hâm nóng và thêm mì vào là có thể dùng được.

Sau một đêm mệt mỏi, thể lực tiêu hao, bụng Khương Tân Nhiễm đã trống rỗng từ lâu. Bị mùi thơm của canh gà đánh thức, nàng mở mắt, muốn cử động cánh tay, nhưng cơ bắp đau nhức khiến nàng phải nhíu mày thật sâu.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, Khương Tân Nhiễm không những không thấy khỏe hơn, mà cảm giác đau nhức từ xương và cơ bắp còn rõ rệt hơn. Đặc biệt là hai chân, thậm chí cả phần bắp chân cũng như muốn rút gân.

Khương Tân Nhiễm đỡ lấy eo, tê tái kêu lên một tiếng, nhưng không làm dịu đi chút nào.
Cái đồ đáng ghét Cố Nhược, chị ấy còn có thể được gọi là con người sao? Quả thực chính là đồ đầu trâu mặt ngựa!

Khương Tân Nhiễm muốn vén chăn lên, mở mắt nhìn xuống tình trạng của chăn đệm bên dưới, lập tức trợn mắt há mồm một lúc, đỏ mặt, rồi lại nhanh chóng kéo chăn đắp lại.

Thật là thảm hại.

Chỉ có từ đó mới diễn tả được tình trạng hiện tại của Khương Tân Nhiễm.

Nói đến những dấu vết trên cằm và cổ, Khương Tân Nhiễm còn có thể hiểu được, dù sao thì lúc đó nàng vẫn còn tỉnh táo.

Nhưng trên đùi thì... hơn nữa là rất...

Nàng rốt cuộc là làm sao lại đến mức này? Thực sự nghĩ mãi cũng không ra!

Tối hôm qua rên la quá lâu, cổ họng của Khương Tân Nhiễm đau rát vô cùng, mở miệng vẫn chưa kêu được tiếng nào, nhưng mặt đã nhăn lại, không còn cách nào khác, nàng đành phải cuốn chăn xuống giường.

Khương Tân Nhiễm nghiến răng chịu đựng, như một người già khập khiễng xuống giường, tay chống lưng, rón rén mở tủ quần áo, tiện tay lấy một chiếc váy ngủ rộng rãi, mặc vào rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Khi ra khỏi cửa, Khương Tân Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy nghi hoặc, tối hôm qua là ngủ trong phòng của mình sao? Sao lại có cảm giác giống như là ở phòng của Cố Nhược?

Thân thể đau nhức khiến nàng không thể tập trung suy nghĩ được, nàng đành phải bỏ qua, tùy tiện nghĩ rằng chắc mình nhớ lầm.

Ký ức cuối cùng của nàng là cùng Cố Nhược chúc nhau năm mới vui vẻ, sau đó nàng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ mà thiếp đi, hầu như là ngất xỉu, trong đầu tối tăm, không còn chút ấn tượng nào.

Vừa bước đến cửa, Cố Nhược cũng vừa lúc làm xong bữa sáng đầu tiên của năm mới, chuẩn bị vào phòng gọi Khương Tân Nhiễm dậy.

Hai người vừa vặn chạm mặt nhau.

Cố Nhược đột ngột xuất hiện trước mắt, Khương Tân Nhiễm chưa kịp chuẩn bị, tim nàng đập loạn nhịp, hơi thở cũng rối loạn.

Trong lúc bối rối, nàng liếc qua Cố Nhược một cái, rồi cúi đầu, tai nàng đỏ bừng.

Trên cổ vẫn còn in dấu răng của Cố Nhược.

Cố Nhược nhìn nàng thật sâu, tâm trạng rất tốt, nói: "Nhiễm Nhiễm, năm mới vui vẻ."

"Năm... năm mới vui vẻ," Khương Tân Nhiễm căng thẳng, nói không rõ ràng.

"Điểm tâm làm xong rồi," Cố Nhược nói.

"Biết rồi, em... em tới ngay..."

Cố Nhược gật đầu, quay người đi.

Khương Tân Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

Không biết vì sao, sau khi vượt qua được bước ngoặt đó, nàng vốn nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người sẽ trở nên bằng phẳng hơn, nhưng mỗi khi nhìn thấy Cố Nhược, trái tim nàng lại không thể kiểm soát được mà xao động và ngượng ngùng, còn hơn cả trước đây.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của chị ấy, trái tim nàng lại đập loạn như con nai vàng ngơ ngác.

Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã ném phiếu Bá Vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho ta từ 2021-06-30 17:00:31 đến 2021-07-01 21:33:42 nha ~

Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro