Chương 72: Trở lại cô nhi viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 72: Trở lại cô nhi viện

Thư phòng vốn là nơi yên tĩnh, nhưng lúc này lại bị làm ồn bởi những âm thanh không mong muốn. Ánh sáng mặt trời qua cửa sổ lớn, chiếu qua những tấm rèm mỏng, không chỉ che được cảnh bên ngoài mà còn khiến ánh sáng tháng Ba trở nên gắt gao hơn, len lỏi qua các khe hở.

Khương Tân Nhiễm chống đỡ cơ thể trên bàn mới, nắm chặt vạt áo Cố Nhược, ngón tay nàng đã trắng bệch vì siết chặt, như muốn đẩy Cố Nhược ra, nhưng cũng như muốn kéo nàng lại gần hơn.

Cố Nhược chống một tay lên bên tai Khương Tân Nhiễm, mái tóc dài đen mượt của nàng hòa quyện với mái tóc của Khương Tân Nhiễm, tạo thành một mớ hỗn độn quyến rũ.

Kéo màn cửa lên, cửa sổ mở ra, gió mát từ bên ngoài lùa vào, vén lên một góc của rèm.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy trái tim mình như nghẹt thở, cắn môi, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, sợ rằng sẽ có người nghe thấy.

Càng về sau, Khương Tân Nhiễm chỉ còn biết khóc, đôi mắt đỏ hoe, cuống họng khản đặc, vô lực từ chối Cố Nhược. Cố Nhược tiếp tục hôn từ cổ tay lên đến đầu ngón tay của nàng, như muốn lấp đầy từng phần cơ thể nàng bằng sự quan tâm và tình yêu.

Cuối cùng, Khương Tân Nhiễm không còn sức để nói, mồ hôi trên trán đã thấm đẫm, chân tóc cũng ướt sũng. Đôi mắt nàng mệt mỏi nửa khép, ý thức mơ hồ khi Cố Nhược ôm nàng đi tắm rửa. Sau khi tắm xong, Cố Nhược ôm nàng về phòng ngủ để nghỉ ngơi.

Khương Tân Nhiễm quấn khăn tắm lớn quanh người, hai tay nắm chặt biên khăn, đỏ mặt nói mình có thể tự đi. Mỗi lần kết thúc như vậy, nàng đều cảm thấy xấu hổ vì phải để Cố Nhược ôm mình. Nhưng hôm nay, do Cố Nhược đã kiềm chế sức mạnh của mình, Khương Tân Nhiễm có thể tỉnh táo hơn so với bình thường và cảm thấy mình có thể tự đi.

Tuy nhiên, ngay khi chân vừa rời khỏi mặt đất, đầu gối nàng lại run rẩy, mềm nhũn, và nàng lại ngã vào người Cố Nhược. Khi không động đậy, nàng không cảm thấy gì, nhưng chỉ cần nhúc nhích, cơ bắp hai đùi đã bắt đầu phản đối, khiến Khương Tân Nhiễm phải cắn chặt răng để chịu đựng.

Cuối cùng, nàng vẫn bị Cố Nhược ôm vào phòng. Khác với những lần trước, lần này Khương Tân Nhiễm tỉnh táo hơn khi bị ôm. Hai cánh tay nàng treo lơ lửng trên cánh tay Cố Nhược, mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, cảm nhận từng hơi thở của Cố Nhược phả vào tai mình. Nhịp tim nàng như sắp cháy lên.

Kể từ khi phòng ngủ của Cố Nhược được chuyển thành thư phòng, phòng ngủ vốn thuộc về Khương Tân Nhiễm đã trở thành phòng của cả hai. Mọi thứ trong phòng đều được chuẩn bị cho cặp đôi, từ gối đôi trên đầu giường đến hai chiếc điện thoại sạc pin trên tủ đầu giường. Dưới giường, Khương Tân Nhiễm đã tự chọn một đôi dép lê hình chú heo lông nhung.

Cố Nhược nhẹ nhàng đặt Khương Tân Nhiễm lên giường, đắp chăn cho nàng và vén sợi tóc của nàng ra khỏi trán. Nàng cúi đầu hôn lên trán Khương Tân Nhiễm, nhẹ nhàng nói: "Em ngủ trước một lát, chờ cơm chín, chị sẽ mang cho em."

Về phần tại sao lại mang đến, không cần phải nói rõ.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy thẹn thùng, vội vàng gật đầu và đuổi Cố Nhược ra ngoài. Khi cơm sắp xong, Khương Tân Nhiễm cũng nghỉ ngơi đủ, mặc dù eo còn hơi bủn rủn, nàng vẫn cố gắng nhe răng cười một hồi, tốt xấu có thể đi lại, liền mặc vào bộ váy ngủ, chầm chậm đi ra khỏi phòng ngủ.

Cố Nhược đang nấu món rau xanh cuối cùng, tiếng dầu sôi và tiếng máy hút mùi ầm ầm, nên không nghe thấy Khương Tân Nhiễm ra ngoài.

Khương Tân Nhiễm chống tay vào eo, đi qua thư phòng thì thấy cửa nửa mở. Không thể kiềm chế, nàng bước vào và nhìn xung quanh.

Nhìn thấy phòng lộn xộn, nàng hít vào một ngụm khí lạnh. Mỗi dấu vết còn lại đều khiến nàng nhớ đến những chi tiết hỗn loạn sau giờ ngọ.

Khương Tân Nhiễm trong đầu không ngừng lặp lại cảnh tượng, ký ức càng rõ ràng, cảm giác xấu hổ càng mãnh liệt. Trên bàn sách, vết nước đã khô, nhưng những vết bẩn từ mép bàn nhỏ xuống thảm vẫn còn ướt, in đậm trên lớp lông dê màu sáng.

Cổ Khương Tân Nhiễm đỏ bừng, nàng vội vàng lùi ra ngoài, đóng cửa lại. Nàng tự an ủi mình rằng, tất cả đều do Cố Nhược làm ra, và nàng có thể để Cố Nhược tự xử lý mọi thứ.

hời gian trôi qua nhanh chóng, giờ đã là tháng Ba.

Vào một cuối tuần, Khương Tân Nhiễm và Cố Nhược đang ở trong thư phòng. Cố Nhược ngồi trước máy tính, chăm chú gõ gõ đập đập, không biết đang bận rộn việc gì. Còn Khương Tân Nhiễm thì ôm một quyển sách, tựa mình vào tatami, đọc một cách mê mẩn.

Khi Khương Tân Nhiễm đang chìm đắm trong sách, đột nhiên nghe thấy Cố Nhược nhẹ nhàng thở ra một tiếng, khiến nàng nghĩ có vẻ như có điều gì khó xử. Tò mò không biết chuyện gì xảy ra, Khương Tân Nhiễm bỏ sách xuống, vòng qua bàn đọc sách và đi đến phía sau Cố Nhược. "Thế nào?" nàng hỏi.

"Không có gì." Cố Nhược đáp, đồng thời đưa tay chỉ vào màn hình máy tính, để Khương Tân Nhiễm có thể thấy rõ. Trên màn hình là một bản tin địa phương với tiêu đề: "Lâm Uyên sẽ quy hoạch lại khu vực thứ hai của thành phố."

Khương Tân Nhiễm đọc tiêu đề và thấy nội dung chủ yếu về việc sửa chữa và phá dỡ các khu vực trong thành phố, không có gì đặc biệt. Thoạt nhìn, chuyện này dường như không có gì đáng để Cố Nhược phải lo lắng.

Khi Khương Tân Nhiễm chuẩn bị chế giễu, Cố Nhược chỉ vào màn hình và nói: "Con đường này ở khu Lâm Tây sắp bị dỡ bỏ toàn bộ."

Khương Tân Nhiễm nhìn kỹ vào màn hình và nhận ra đó là một khu phố cũ. Khu Lâm Tây là khu vực xa xôi của Lâm Uyên, phát triển chậm hơn so với các khu vực khác. Con đường mà Cố Nhược nhắc đến là một khu thôn trong thành phố, với nhiều công trình xây dựng trái phép và dân cư đông đúc, việc quản lý rất khó khăn. Đây là khu vực đã nên bị dỡ bỏ từ lâu, chỉ là việc đấu thầu gặp khó khăn, nên đến năm nay mới có kế hoạch thực hiện.

"Chỗ này không phải đã nên bị dỡ bỏ từ lâu rồi sao?" Khương Tân Nhiễm chống hai khuỷu tay lên bàn đọc sách, nghiêng đầu nhìn Cố Nhược.

Cố Nhược cảm thấy trái tim mình mềm nhũn trước vẻ dễ thương của Khương Tân Nhiễm. Nàng nhẹ nhàng ôm Khương Tân Nhiễm ngồi lên chân mình, chỉ vào màn hình máy tính và giải thích: "Chỗ này là nơi chị lớn lên."

Cố Nhược đã lớn lên ở một cô nhi viện nằm trong khu thôn trong thành phố này. Khương Tân Nhiễm suy nghĩ một hồi và bỗng nhiên hiểu ra. Khu vực đó, nơi Cố Nhược đã sống trong suốt thời thơ ấu, không phải là một nơi lý tưởng, mà là một khu vực nghèo khó và đầy rẫy khó khăn.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy trái tim mình đau nhói. Nàng không hỏi Cố Nhược về điều kiện sống ở cô nhi viện, nhưng nàng tưởng rằng dù sao đó cũng là nơi Cố Nhược đã lớn lên, có lẽ không quá tệ.

Nhưng sự thật là khu vực đó là một nơi tụ cư của các tầng lớp thấp, và điều kiện sống của Cố Nhược trong suốt thời thơ ấu thật sự rất khó khăn. Cố Nhược không chủ động kể về quá khứ của mình cho Khương Tân Nhiễm, nếu không phải nàng nói, Khương Tân Nhiễm cũng sẽ không bao giờ biết.

Bây giờ, Cố Nhược tự chủ động chia sẻ với Khương Tân Nhiễm mà không giữ lại điều gì. Khương Tân Nhiễm đau lòng nhìn Cố Nhược, hỏi: "Chị có muốn trở về xem một chút không?"

Cố Nhược cảm thấy trái tim mình run lên dưới ánh mắt của Khương Tân Nhiễm, nàng do dự một lát, rồi mới mỉm cười nói: "Không cần đâu."

"Không đi à?" Khương Tân Nhiễm hỏi lại.

"Ở đó..." Cố Nhược ngừng lại một chút, rồi nhẹ giọng nói: "Chị không có những hồi ức tốt đẹp."

"Em sẽ cùng chị trở về." Khương Tân Nhiễm nhẹ nhàng cầm lấy mặt Cố Nhược, chân thành nói: "Em muốn biết, Nhược Nhược của em đã lớn lên như thế nào."

Cố Nhược cảm thấy trong lòng mình bị nhói một cái, mắt cũng chớp chớp vài lần.

Nàng giữ chặt yết hầu, đặt cằm lên vai Khương Tân Nhiễm, qua một hồi lâu mới nói: "Được."

Ngày hôm sau, là một ngày chủ nhật, Khương Tân Nhiễm tranh thủ thời gian rảnh cùng Cố Nhược đi đến cô nhi viện ở Lâm Tây khu.

Kể từ khi việc di dời khu thôn trong thành phố được hoàn tất, những con phố vốn dĩ nhộn nhịp giờ đây như một thành phố ma. Dưới ánh nắng, những dây điện và mái hiên thấp bé dường như tạo ra một cảm giác hoang vu và hiu quạnh không thể diễn tả.

Băng qua những con hẻm quanh co, Cố Nhược dẫn Khương Tân Nhiễm đến trước cửa cô nhi viện mà nàng từng sống.

Cô nhi viện này là một cơ sở tư nhân, không hợp quy, và đã bị cưỡng chế ngừng hoạt động từ nhiều năm trước. Tòa nhà đã sớm xuống cấp, góc tường và mái hiên đều phủ đầy mạng nhện, bên ngoài trông càng thêm rách nát.

Dưới ánh nắng, những bồn hoa đã bị phai màu, khô cạn, còn vòi nước ngoài trời thì ống nhựa đã oxy hóa, kim loại bị gỉ sét, không còn một giọt nước nào chảy ra.

Nói là cô nhi viện, nhưng do không chính quy, diện tích rất nhỏ, chỉ có hai tòa nhà: một cao hai tầng và một cao năm tầng, cùng với hai bức tường cao chưa đầy hai mét tạo thành sân, diện tích sống của trẻ nhỏ thật sự rất hạn chế.

"Nhược Nhược... Chị đã lớn lên ở đây sao?" Khương Tân Nhiễm ngạc nhiên đến mức giọng nói cũng không tin nổi.

Một nơi như vậy sao có thể là nơi nuôi dưỡng con người?

Cố Nhược không trả lời ngay, chỉ nói: "Đi theo chij."

Nàng dẫn Khương Tân Nhiễm lên tầng hai của tòa nhà thấp. Tầng hai là tầng cao nhất, và tòa nhà này được xây dựng từ rất lâu, không có cách nhiệt, nên mới tháng ba mà trong phòng đã cảm thấy oi bức và ngột ngạt.

Bên trong chỉ có một căn phòng đầy bụi bặm.

Cố Nhược đứng cạnh góc tường, chỉ vào một bức tường đơn và một khoảng đất trống nói: "Nơi này trước đây là giường của chị."

Khương Tân Nhiễm đến gần cảm nhận nơi Cố Nhược đã từng ngủ. Góc tường này còn oi bức hơn cả giữa phòng.

"Trước đây, trong căn phòng này có mười mấy đứa trẻ, giường của chị bị chen vào góc tường. Vào mùa hè, khi mồ hôi ra nhiều, không thể tắm rửa mỗi ngày, vì vậy mỗi mùa hè, người chị luôn có mùi hôi chua, và các đứa trẻ khác thấy ta thì bịt mũi chạy đi."

Cố Nhược đã có thể thản nhiên đối mặt với tất cả, nói với nụ cười nhẹ, "Đôi khi nóng đến mức ngất xỉu,chị thường lén ra ngoài vào giữa đêm để hóng mát, nhưng đáng tiếc, thành phố Lâm Uyên quá phồn hoa, ánh sáng ban đêm quá sáng, nên trong những lần hóng mát, chị chưa bao giờ thấy được một vì sao."

Khi nàng nói chuyện bình tĩnh như vậy, Khương Tân Nhiễm lắng nghe trong im lặng, trái tim nàng dần cảm thấy chua xót, như bị một cái búa đục vào, cảm giác không nặng không nhẹ nhưng rất khó chịu, không biết làm sao để giải tỏa, đành phải im lặng tiến lại gần, ôm lấy Cố Nhược, vùi mặt vào ngực nàng, cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ.

Thùng thùng, đều đặn và mạnh mẽ.

Khương Tân Nhiễm không biết nàng đã phải chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể đứng trước mặt mình. Nàng cảm thấy, dù thời gian bên nhau là trước hay hiện tại, đều là đang tận hưởng sự yêu thương của Cố Nhược.

"Nhược Nhược," nàng mở miệng, giọng nói mang theo nỗi nghẹn ngào, "Về sau, em muốn cùng chị ngắm sao."

"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro