☆Chương 200: Phó bản 008: Cố nhân không nên trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đó, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu đã từng suy xét qua, mấy người Trần Giai Kiệt có muốn lưu lại làm dân bản xứ hay không, nhưng hiện tại băn khoăn này hoàn toàn không còn nữa.

Đây chỉ là thế giới ảo, hệ thống đã xuất hiện lỗi và cần được chữa trị, lưu lại nơi này cũng không ý nghĩa.

Vào phó bản tranh đua một phen còn có thể sống sót, lưu lại nơi này, khả năng cuối cùng chính là theo hệ thống tan thành hư vô.

Trong những ngày nghỉ ngơi tại Thiên Võng, các nàng cũng không hề nhàn rỗi, Thẩm Thanh Thu tiếp tục huấn luyện ba người Trần Giai Kiệt, Tiêu Mộ Vũ cũng phân công mọi người ra ngoài đi làm thêm.

Bất quá tạm thời không cần lo lắng sinh tử, cho dù bị Thẩm Thanh Thu giáo huấn cực kỳ tàn nhẫn, bọn họ cũng vừa đau vừa vui vẻ.

Vẫn luôn trải qua cuộc sống khẩn trương kích thích ở phó bản, trở lại thời gian an nhàn luôn nhanh hơn rất nhiều, hơn một năm trôi qua trong chớp mắt, thời điểm các nàng ước định vào phó bản cũng gần kề.

Sinh hoạt ở nơi này cần tiếp xúc nhiều người khác, từ khi biết được bí mật Thiên Võng, các nàng đối người xung quanh quan sát càng tinh tế.

Số lượng NPC ngày một gia tăng, những gương mặt quen thuộc vẫn ở đó, rồi lại nhiều thêm cái gọi là 'người đến từ nơi khác.'

Rốt cuộc là có thêm người chơi biến thành NPC, hay chỉ là người ảo do hệ thống tạo ra, Tiêu Mộ Vũ không thể hiểu hết, nhưng nàng đã chắc chắn suy đoán của mình.

Bởi vì nàng thấy được người quen cũ trên phố, người nọ từng tham gia cùng nàng trong phó bản Cô nhi oán, nay chỉ là một NPC bày bán vật phẩm trang sức bên đường.

Cô gái trước mắt buộc tóc đuôi ngựa, lúc nhìn đến hai người Tiêu Mộ Vũ, thực tự nhiên toát ra ý cười, "Mời ghé xem hàng, những hoa tai vòng nhẫn này đều rất đẹp, là hàng mới về, giá cả cũng không cao, quý khách có thể mang thử."

Tính cách có phần khác với cô gái ổn trọng kiên định trong trí nhớ, nhưng gương mặt cô ấy, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu đều nhớ rõ.

Thẩm Thanh Thu đứng nhìn một lúc lâu khiến cô gái kia có chút khó hiểu, "Có chuyện gì ạ?"

Thẩm Thanh Thu chọn một đôi hoa tai nhìn kỹ, cười nói: "Chỉ là cảm thấy cô hơi quen mắt, rất giống một người bạn của tôi. Đúng rồi, cô biết Chương Dương Phong không?"

Sắc mặt cô gái vốn thực bình thản, nghe được Thẩm Thanh Thu nhắc tới Chương Dương Phong, biểu tình của cô thoáng ngẩn ngơ, "Chương Dương Phong? Tôi không quen biết, bạn bè của tôi không có ai họ Chương."

Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ liếc mắt lẫn nhau, cười nói: "Tôi đây hẳn là nhận sai."

Sau khi rời khỏi quầy hàng, Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói: "Em cảm thấy cô ấy là Dương Nhụy sao?"

Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện, chỉ là đến cuối phố liền mang theo Thẩm Thanh Thu vòng trở lại. Cô gái kia vẫn còn ở đó, như cũ đối các nàng cười, nhưng gương mặt đã đổi thành một người khác.

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ đảo qua Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu cong môi cười, so ngón tay cái.

Về đến nhà Thẩm Thanh Thu cởi áo khoác, mở ra điều hòa. Lúc này đã là tháng mười hai, thời tiết tại Thiên Võng cũng thực hợp tình hình mà xuống dưới âm độ.

Nhìn Thẩm Thanh Thu vội vàng đi rót nước ấm, Tiêu Mộ Vũ cúi đầu từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, khóe miệng rụt rè mà nhấp nhấp, thấy Thẩm Thanh Thu không chú ý tới, nàng đem hộp cầm ở trong tay nhìn nhìn.

Chợt tiếng nước trong bếp ngừng lại, nàng ngăn không được hốt hoảng đem hộp nhét trở về, kết quả bởi vì quá hoảng loạn nhét hụt rồi, mắt thấy Thẩm Thanh Thu đã từ phòng bếp ra đây, nàng đành phải nhanh chóng đem hộp giấu ở sau lưng.

Chỉ là động tác này có chút kỳ quái, tuy Thẩm Thanh Thu không thấy rõ nhưng cũng phát hiện không thích hợp, vì thế khó hiểu nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Em làm sao vậy?"

Đầu óc Tiêu Mộ Vũ cực kỳ linh động, liếc nhìn áo khoác treo ở một bên, nghiêm mặt nói: "Không có việc gì, em vừa rồi trúng phải tĩnh điện."

Mùa đông cởi quần áo bị tĩnh điện là chuyện bình thường, Thẩm Thanh Thu không hoài nghi, chỉ là nhíu mày: "Là quá khô ráo đi, bị giật điện rất khó chịu, em đừng vội chạm vào đồ vật khác. Chờ một chút uống nước ấm, hôm nay ngoài quán Thẩm Thập Nhất pha cà phê quá nhạt, còn không bằng nước sôi để nguội."

Nói xong nàng lại nhịn không được bật cười, "Chị thật sự bội phục Thiên Võng, nó mô phỏng không một kẽ hở, nếu nó là một chương trình, toàn bộ hệ thống của nó phải khổng lồ đến mức nào."

Tiêu Mộ Vũ điều chỉnh góc độ theo động tác của nàng, sợ bị nàng nhìn đến, nhưng sớm hay muộn đều đưa cho nàng, vì vậy Tiêu Mộ Vũ có chút do dự, thoạt nhìn hành vi rất là mâu thuẫn.

Thẩm Thanh Thu vốn dĩ liền giỏi quan sát, Tiêu Mộ Vũ một tia biến hóa cũng không trốn được đôi mắt nàng, nàng thử thăm dò đi vài bước, phát hiện Tiêu Mộ Vũ cũng đi theo dịch chuyển.

Hơn nữa từ lúc nàng ra đây, tay Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn để ở phía sau, vừa rồi nghĩ là bị chạm điện, nhưng lâu như vậy cũng nên khỏi rồi đi?

Tiêu Mộ Vũ đang giấu vật gì sau lưng?

"Em thấy thế nào về chuyện của Dương Nhụy?" Thẩm Thanh Thu giống như tùy ý hỏi, thân thể lại nghiêng về bên này của Tiêu Mộ Vũ.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ sớm đã có đáp án, "Dương Nhụy từ bỏ, cô ấy trở thành NPC, đại khái hệ thống xuất hiện lỗi mới làm cô ấy xuất hiện trước mắt mình."

"Ừm, chị cũng nghĩ vậy, nhưng Chương Dương Phong đâu rồi? Anh ta đã chết, hay cũng trở thành NPC? Hơn nữa, Dương Nhụy gần như đã mất đi ký ức." Thẩm Thanh Thu vừa nói vừa dán gần Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ vẫn đối mặt nàng, tay súc ở phía sau. Thẩm Thanh Thu vốn là muốn nhân lúc đối phương không chú ý đoạt lấy vật kia, nhưng nhìn dáng vẻ Tiêu Mộ Vũ cảnh giác thật sự quá đáng yêu, vì thế đơn giản tiến lên ôm lấy nàng ấy.

Đột nhiên bị Thẩm Thanh Thu ôm lấy, Tiêu Mộ Vũ thoáng hoảng sợ, dưới tay vừa động liền bị Thẩm Thanh Thu kiềm chế, nàng ngẩng đầu có chút bất đắc dĩ nói: "Chị làm gì vậy?"

Thẩm Thanh Thu đầy mặt ý cười, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo cánh tay Tiêu Mộ Vũ, "Em nói đi, em đang giấu chị cái gì?"

Kỳ thật chỉ cần duỗi tay, Thẩm Thanh Thu liền có thể bắt lấy đồ vật trong tay Tiêu Mộ Vũ, nhưng nữ nhân thích đùa dai này một hai phải bức người yêu của mình chủ động giao ra.

Tiêu Mộ Vũ môi mỏng nhấp thành một đường, con ngươi xoay chuyển, cả người đột nhiên nghiêng tới dán ở trong ngực Thẩm Thanh Thu, để sát vào thấp giọng nói: "Chị rất muốn biết ư?"

Nàng thình lình xảy ra chuyển biến làm Thẩm Thanh Thu sửng sốt, nhưng nàng yêu dã bức người như vậy xưa nay vô cùng hiếm thấy, làm cho trái tim Thẩm Thanh Thu ngăn không được thình thịch loạn nhảy, "Đương nhiên muốn." Thanh âm đều có chút ngưng sáp.

Tiêu Mộ Vũ rũ mắt xuống, cười khẽ ra tiếng, "Vậy chị trước......" Nàng dán thật gần, khóe miệng mang cười trong mắt ẩn tình, khiến cho Thẩm Thanh Thu người đã hưởng qua tư vị của nàng hoàn toàn chống đỡ không được.

Không ngờ chiêu trò của chính mình bị Tiêu Mộ Vũ sử dụng ngược lại, Thẩm Thanh Thu vô pháp ứng đối, chỉ trách Tiêu Mộ Vũ quá mức thông minh, đã sớm học đến thấu triệt.

Nàng nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, mặc kệ có muốn biết vật kia là gì hay không, hiện tại nàng chỉ muốn hôn nàng ấy mà thôi.

Tiêu Mộ Vũ vốn tưởng đảo khách thành chủ, nhưng nàng thật đã xem nhẹ lực hấp dẫn của Thẩm Thanh Thu, cho dù đối phương không hề câu dẫn nàng, nàng cũng sẽ rơi vào trong tay nàng ấy.

Giữa nụ hôn nồng nhiệt, Thẩm Thanh Thu đem Tiêu Mộ Vũ áp trên cửa phòng ngủ, bàn tay theo bản năng luồn vào ngực áo đối phương, mềm nhẹ vuốt ve. Đến tận khi ngón tay nàng chạm đến dây áo phía sau, mới bị Tiêu Mộ Vũ ngăn lại.

Lý trí chậm rãi thu hồi, Thẩm Thanh Thu nhớ tới chuyện quan trọng bị bỏ quên, nhịn không được buồn cười: "Đến mức này sao?"

Tiêu Mộ Vũ sờ sờ môi, "Không đến mức, chỉ là không đoán được chị nhiệt tình như vậy."

Nói xong nàng cũng nở nụ cười, cuối cùng đưa lên cái hộp.

Chiếc hộp nhung đỏ thường dùng để đựng nhẫn, Thẩm Thanh Thu nhìn thấy trái tim đều căng chặt, trong mắt kinh hỉ không cách nào che giấu, nhưng lại có chút khó có thể tin, "Em...... Tặng cho chị sao?"

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ không tự giác né tránh, mím môi hồi lâu nàng mới thấp giọng nói: "Chị mở ra xem đi."

Thẩm Thanh Thu tay trái vẫn ôm Tiêu Mộ Vũ, tay phải nương tư thế Tiêu Mộ Vũ cầm hộp mở ra, có một đôi nhẫn nằm an tĩnh dưới ánh đèn, giờ phút này đang lấp lánh sáng lên.

Cho dù Tiêu Mộ Vũ ngượng ngùng, nàng cũng không muốn bỏ lỡ bất luận biểu tình gì của Thẩm Thanh Thu, nàng nhìn chằm chằm nàng ấy, mà đối phương lúc này vẫn đang ngơ ngác nhìn đôi nhẫn cưới.

Thẳng đến cặp con ngươi màu xám kia lấp đầy ánh sao nhỏ vụn, Tiêu Mộ Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, "Chị nói rằng mua nhẫn có chút đường đột, nhưng em không cảm thấy như vậy. Cho dù đây là thế giới ảo nhưng nghi thức cơ bản vẫn phải có, cho nên em đã ngầm chuẩn bị nó. Bởi vì chúng ta phải tiết kiệm tiền, vật này ở Thiên Võng quá đắt đỏ, em chỉ có thể mua nhẫn bạc rồi nhờ người chế tác theo mẫu, hy vọng chị không ghét bỏ nó đơn giản mộc mạc."

Thẩm Thanh Thu vội vàng lắc đầu, nàng cầm lấy nhẫn nhìn kỹ, thật là nhẫn bạc nhưng được mài giũa rất tinh tế, bên trong nhẫn còn khắc hai chữ mẫu S &X.

(Phiên âm tiếng Trung của Thẩm Thanh Thu là /Shen Qing Qiu/ ; Tiêu Mộ Vũ là / Xiao Mu Yu/. Trên nhẫn khắc theo họ của hai nàng /Shen & Xiao/).

"Có chút đơn điệu." Tiêu Mộ Vũ thẹn thùng nói.

"Ai nói đơn điệu, đặc biệt đẹp, chị thực thích. Em khi nào thì lãng mạn như vậy, chị thật sự......"

Đại khái là thật sự kích động, Thẩm Thanh Thu có điểm nói năng lộn xộn, cuối cùng lấy lại tinh thần vội nói: "Em đeo cho chị đi."

Tiêu Mộ Vũ nhịn không được cười rộ lên, theo sau nàng thu cười, thập phần nghiêm túc, gần như thành kính mà đem nhẫn mang lên tay Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu cầm lấy một khác cái chạy nhanh cấp Tiêu Mộ Vũ mang lên, hai người mười ngón khấu ở bên nhau, ngay sau đó sợi tơ hồng kia lại một lần hiện ra tới, quấn quanh hai chiếc nhẫn bạc, ngân quang cùng đỏ tươi đan chéo, là cảnh tượng độc nhất vô nhị trên đời này.

Thẩm Thanh Thu ôm Tiêu Mộ Vũ, nghĩ đến ba ngày sau mở ra phó bản, nhắm hai mắt lại.

Vô luận sẽ gặp phải cái gì, nàng đều không hối hận lựa chọn của mình, cũng không bao giờ tiếc nuối việc yêu Tiêu Mộ Vũ, giữa các nàng trừ bỏ cộng kết bạc đầu, những gì nên có nàng đều được đến.

Thời điểm phó bản mở ra, người tiếp đón các nàng vẫn là trọng tài Sĩ. Hắn nhìn các nàng, biểu tình có chút kinh ngạc, "Các vị thật sự quyết định rồi sao? Vẫn còn hơn một năm rưỡi mới tới thời hạn, trong các đội ngũ, các vị là đội đầu tiên nhanh như vậy liền yêu cầu mở phó bản."

"Đây không phải lần đầu chúng tôi tiến hành, vào đi thôi." Tiêu Mộ Vũ bình tĩnh trả lời.

Trọng tài Sĩ nhìn nàng, ánh mắt chậm rãi dừng trên tay trái của nàng, nhẫn bạc kia cũng không quá lóng lánh nhưng lại rõ ràng rơi vào trong mắt hắn.

Ánh mắt của Sĩ tới lui, không có nói thêm gì nữa, trên môi thoáng nở nụ cười, dặn dò nói: "Bảo trọng."

Tiêu Mộ Vũ gật gật đầu, cũng không ngạc nhiên vì hắn đột nhiên cung kính như vậy.

Lúc nhắm mắt lại chờ đợi tiến vào phó bản, Tiêu Mộ Vũ nhẹ nhàng động đậy ngón áp út, bên kia Thẩm Thanh Thu thoáng nhìn Tiêu Mộ Vũ, cũng đi theo cong cong ngón tay.

"Văn kiện đang download, download xong! Đang giải nén, giải nén xong! Đang tải cảnh, tải cảnh xong!"

"Hoan nghênh đội Tiêu Mộ Vũ tiến vào phó bản 008 Cố nhân không nên trở về. Tải dữ liệu hoàn thành, nạp xong nhân vật, chúc các vị chơi game vui vẻ thuận lợi!"

Giữa một loạt âm thanh máy móc, Tiêu Mộ Vũ dần khôi phục ý thức, trước mắt một mảnh mơ hồ, căn bản nhìn không thấy ánh sáng.

Màn sương nước đọng lại xung quanh nàng, mưa lớn như hạt đậu vỗ xuống khiến nàng không thể nào mở mắt, mùi bùn đất hư thối dày đặc xông lên chóp mũi, còn kèm theo khí vị tanh tưởi.

Tiêu Mộ Vũ tức khắc cảnh giác lên, trên người bị nước mưa đánh đến đau buốt, nàng duỗi tay che ở trước mắt, nỗ lực đứng vững thân thể, dưới chân lảo đảo giẫm phải một vật cứng, hình dạng như đầu gỗ nhưng xúc cảm lại hoàn toàn không giống gỗ.

Nàng cuống quít muốn di chuyển, thế nhưng 'Đầu gỗ' kia lại động đậy, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai chế trụ chân Tiêu Mộ Vũ, lạnh băng cứng đờ, đau đớn, này đó cảm giác phá vỡ nước mưa mãnh liệt mà đến.

Tiêu Mộ Vũ sắc mặt biến đổi cúi đầu vừa nhìn, một đạo tia chớp không tiếng động xẹt qua, phía dưới năm ngón tay khớp xương lộ rõ kèm theo bùn đất đang bấu vào chân nàng.

Đồ vật kia không phải muốn kéo nàng xuống, mà nó muốn bám vào nàng để bò ra bên ngoài.

Bùn đất hòa với nước mưa chảy lầy lội, vật kia nhô lên không ngừng mấp máy, phát ra âm thanh tử vong.

Tiêu Mộ Vũ lập tức lấy ra Thuần Quân Kiếm, tay nâng kiếm chém xuống, nàng nhanh chóng lui về phía sau, lại đạp phải một đồ vật lạnh cứng suýt nữa làm nàng té ngã.

Miễn cưỡng nhìn xuống mặt đất, khắp nơi mọc lên một đám vật thể hình tròn, không ngừng phá vỡ đất bùn chui ra bên ngoài. Tia chớp lại lần nữa xẹt qua, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng, kia mấy chục bàn tay thò ra bám trên mặt đất, từng khối thi thể như là bị đánh thức, nhất loạt dựng đứng.

-----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt