Chương 3: Không bái sư chỉ học nghệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lưng các anh hùng, còn có rất nhiều nhân vật chưa được biết tên, ở lúc các anh hùng đang trên đường trưởng thành, bọn họ đưa ra rất nhiều trợ giúp cùng chỉ điểm, vì lẽ đó, đến cuối cùng họ trở thành anh hùng trong một lúc, hay là trở thành anh hùng lưu truyền qua mọi thời đại, cái này cũng giống như gà sinh trứng hoặc là trứng sinh gà, vĩnh viễn không có đáp án, lại có người vĩnh viễn tranh chấp vấn đề. Nhưng không thể phủ nhận, một anh hùng đột nhiên xuất hiện, sẽ kéo theo vô số nhân vật kiệt xuất xuất hiện.

-- Thời đại anh hùng Tất Quyền Ngọc --

"Quyền Ngọc đâu?" Tất Trạch Việt nhìn lên bàn cơm ngồi có mấy người. Hai vị phu nhân, còn có Tất Quyền Sinh, chỉ còn tiểu nhi tử nghịch ngợm của mình không biết lại chạy đi đâu.

Hài tử này là nhi tử nghịch ngợm nhất Tất gia, một đám gia đinh nha hoàn trong phủ cả ngày vây quanh hắn, vẫn không có cách nào trong chừng hắn được. Chuyện này cũng không phải xảy ra một hai lần. Một lát nữa đến giờ cơm trưa, Tất Quyền Ngọc vẫn chưa trở về, chuyện này rất hiếm khi xảy ra.

"Bẩm lão gia, lão nô vừa mới đi gọi Tam công tử, nhưng trên dưới trong phủ đều tìm qua, vẫn không tìm thấy, hỏi người gác cửa, nói là ngài đi ra ngoài một lát." Phúc Quý cúi đầu nói... Từ lúc Tam công tử có thể chạy có thể nhảy, bộ xương già này của chính mình đã bị hắn chơi đùa muốn gãy rồi.

"Trưa hôm nay không phải có bài học sao? Lão sư như thế nào cho hắn đi ra ngoài?" Tất Trạch Việt mặt tối sầm lại, có chút phát hỏa. Tất Quyền Ngọc cũng không còn nhỏ, cũng đã gần chín tuổi! Còn nghịch ngợm như vậy, nhưng việc duy nhất làm cho mình cảm thấy an ủi là hắn tuy rằng bướng bỉnh, nhưng học vấn rất tốt, lịch sử binh thư, hắn học rất nhanh, trên phương diện võ công cũng rất có thiên phú, hai ca ca hắn ở vào tuổi này của hắn, tuyệt đối không đuổi kịp hắn.

"Ách...Cái này... Lão gia... Hôm nay lão sư cùng Tam công tử đàm luận về lích sử có mấy lần đại chiến, Tam công tử nói muốn uống rượu đàm luận sử... Kết quả lão sư say, cho nên, cũng không biết Tam công tử đi ra ngoài vào lúc nào..." Phúc Quý âm thầm lau mồ hôi, làm lão sư của Tam công tử cũng không phải dễ dàng gì, mấy năm qua đều như vậy, lão sư yêu thích Tam công tử thông minh lanh lợi, nhưng cũng hận hắn bởi vì quá mức bướng bỉnh, nhiều lần bị chơi đùa rất muốn cáo lão về quê.

Giống như việc hôm nay, ai có thể nghĩ đến tiểu công tử mới bảy tuổi, cư nhiên làm cho lão sư uống đến hôn mê kia chứ?

"Tiểu tử này! Cư nhiên còn có năng lực này!" Tất Trạch Việt vừa cười vừa mắng "Mọi người ăn cơm, không đợi hắn, ân huệ của hắn, ở kinh thành này có chỗ nào có thể bỏ đói hắn?"

Mọi người lúc này mới thở phào một cái!

Điều Tất Trạch Việt không nghĩ tới chính là, Tất Quyền Ngọc thật sự không có ở trong thành!

Buổi sáng đọc sách rất vô vị, lời lão sư nói đều rất dễ hiểu, Tất Quyền Ngọc liền nghĩ biện pháp làm cho lão sư té ngã, sau đó chạy ra ngoài. Ngày hôm qua Thành Quân nói hắn có được con dế, rất lợi hại, hôm nay muốn cùng với công tử Vũ phủ đấu dế, yêu cầu chính mình đi ra yểm trợ. Thật ra Tất Quyền Ngọc là muốn đi xem con dế kia lợi hại ra sao.

Điểm hẹn là chỗ đất trống cạnh cửa thành Bắc, Tất Quyền Ngọc đi ra Tất phủ liền chạy đi thành Bắc. Không ngờ đi tới địa điểm phát hiện bọn Thành Quân còn chưa có tới, hỏi tiểu thương bên cạnh, hắn nói là các đại nhân biết, bị bắt trở về chịu phạt. Tất Quyền Ngọc le lưỡi, thầm nghĩ nguy hiểm thật, nếu đi sớm một chút, có thể cũng sẽ bị bọn họ tóm trở về.

Trong lúc rãnh rỗi, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, Tất Quyền Ngọc nghĩ, hay là đi tìm Tôn Cẩm Hà, hay là nên đi ra ngoài đi dạo một vòng, nghĩ đến hai ngày trước mới đi tìm Tôn Cẩm Hà, nếu như lại đi qua, chỉ sợ nàng lại muốn nói chính mình không biết cố gắng, chỉ lo vui đùa... Mình khi nào chỉ lo vui chơi, chỉ là mình rất thích đi tìm nàng chơi đùa mà thôi.

Tất Quyền Ngọc dứt khoát từ thành Bắc chạy ra ngoài... Kỳ thật ngoài thành cũng không có cái gì để chơi, nhưng ở bên ngoài thành Bắc có một con sông cách đó không xa, ở trong đó có cá tôm, có lúc sẽ có người câu cá ở đó. Tất Quyền Ngọc liền chạy đi ra ngoài thành.

"Tam công tử muốn ra khỏi thành?" hộ vệ cửa thành nhìn thấy Tất Quyền Ngọc, nhất thời năng cao tinh thần. Tuy rằng Tất Trạch Việt không phải là cấp trên trực tiếp của mình, nhưng ở trong quân đội, là đại nhân vật, Tất Tam công tử mới bảy tuổi, một mình ra khỏi thành, nếu như xảy ra việc ngoài ý muốn, mấy huynh đệ hôm nay cùng để hắn đi ra ngoài có thể được nếm mùi đau khổ.

"Há, cũng không đi xa, lão sư kêu ta đi ra ngoài một chút, nhìn phố phường, nhìn xem dân tình, cũng nhìn xem phong cảnh, lão sư nói, phải yêu thương thiên nhiên, lòng mang thiên hạ, nếu không sẽ thành mọt sách mất... Có điều cũng chỉ cho ta đi nữa ngày rồi trở về, không đi xa." Tất Quyền Ngọc tay đặt sau lưng, trịnh trọng mở miệng, bộ dáng kia, rất người lớn, rất nguy hiểm.

"Vậy tiểu nhân gọi huynh đệ cùng công tử đi nhìn phong cảnh được không? Cũng có thể cho công tử ăn một chút gì đó, nếu xem mệt, có thể ăn đồ ăn, công tử cũng có thể chỉ điểm một chút cho các huynh đệ. Làm bọn họ tiến bộ một chút." binh lính thủ thành cũng không dám dễ dàng cho hắn đi.

"Không cần không cần, các ngươi còn có công vụ trên người, nếu như phụ thân biết các ngươi tự ý rời vị trí, sẽ chịu phạt. Ta đi gần đây, một hai canh giờ sẽ trở về." Tất Quyền Ngọc phất phất tay, mặc kệ binh lính kia, liền đi ra ngoài.

Người lính kia không biết làm sao, đành phải kêu một huynh đệ đến "Đi theo ngài ấy, đừng đi xa, nếu người mất tích, chúng ta liền đầu rơi khỏi cổ."

"Lại phái người đi theo ta, thật là!" Tất Quyền Ngọc nói thầm, tay lại để sau lưng, bộ dáng giống như tài tử ngao du, còn thật sự vừa đi vừa nhìn lên bầu trời, một bên đi về phía bờ sông. Binh lính phía sau thấy Tất Quyền Ngọc đi chậm rãi, cũng không chạy loạn trong lòng thả lỏng, đi theo sát lại sợ Tất Quyền Ngọc phát hiện. Cho nên chỉ đi ở xa xa.

Bên bờ sông có bụi cỏ lau rất cao, Tất Quyền Ngọc nhìn chung quanh, sau đó đi vào bụi cây, cởi quần ngồi xuống. Xa xa ở phía sau người đi theo thấy Tất Quyền Ngọc đi đại tiện ở trong bụi cỏ lau, cũng không nghĩ nhiều, tựa vào thân cây chờ hắn đi ra, qua *nữa khắc người kia cảm thấy không ổn, chạy lại đẩy bụi cỏ ra, nhưng không còn thấy người?

*nữa khắc – chắc khoảng 10 phút

Lại một lần nữa dùng phương pháp "đi tiểu" từ trong bụi cỏ ở một bên khác thuận lợi chạy thoát, Tất Quyền Ngọc dọc theo bờ sông lặng lẽ chuồn ra thật xa. Vỏ sò cùng sỏi đá trên bờ sông rất đẹp đẽ, Tất Quyền Ngọc lượm vài cái bỏ vào trong túi, chờ về nhà sẽ vẽ lên bảng kế hoạch, sau đó đưa cho Tôn Cẩm Hà.

Cẩm Hà Cẩm Hà, không nghĩ tới tên này có nghĩa là hoa sen, còn tưởng rằng là sông núi, trong lòng vẫn cảm thấy tên của người này chính là non sông tươi đẹp... Thật tốt, thật nhiều không khí.

Làm sao mà mình luôn nhớ tới người này chứ? Một bên Tất Quyền Ngọc nghĩ về vấn đề này, một bên bẻ cây cỏ đưa lên miệng ngậm, bên bờ sông rất sạch sẽ, đẩy tản đá ra sẽ có cua từ bên trong bò ra ngoài. Tất Quyền Ngọc dở mấy tảng đá lên, bắt được mấy con cua, đặt lên trên một tảng đá lớn. Con cua phun bong bóng, hoảng sợ bò đi, Tất Quyền Ngọc dùng nhánh cây chặn lại không cho bọn nó bò qua, nhìn xem mấy con cua giương nanh múa vuốt.

Tại sao lại nhớ tới người này? Tôn Cẩm Hà rất đẹp, là nữ hài tử sinh đẹp nhất trong Hoàng Thành. Luôn mặc quần áo sạch sẽ, trên đầu còn cài nơ con bướm, ở trong Hoàng Thành là người hiểu lễ nghĩa nhất, ngoan ngoãn nhất, nữ hài tử thông minh nhất, không giống chính mình, luôn một thân bẩn thỉu.

Tuy rằng cha nương để cho mình mặc y phục nam trang, người Hoàng Thành đều biết mình là nam hài, nhưng mình biết mình là nữ hài tử. Tất Quyền Ngọc suy nghĩ, cũng thôi động tác chơi đùa với mấy con cua, đi đến bờ sông, rửa mặt sạch sẽ, nhìn trên mặt sông yên tĩnh chiếu ra bóng của hắn.

Cũng không tệ lắm, nếu như mình mặc nữ trang, cũng sẽ xinh đẹp, cùng Cẩm Hà đứng cùng một chỗ hẳn là rất xứng.

"Nhưng tại sao cha lại cho phép Cẩm Hà gả cho nhị ca?" Tất Quyền Ngọc thở dài một tiếng, đặt mông ngồi trên bờ sông, lấy cục đá nhỏ ném xuống sông. Bóng trên mặt sông nhất thời nổi lên gợn sống lúc ẩn lúc hiện.

Có điều, một cái bóng lúc ẩn lúc hiện, làm sao đã biến thành ba cái?

Tất Quyền Ngọc lại nhìn mặt nước dần dần yên tĩnh lại... ba cái... Có hai người đang ở phía sau mình.

Quay đầu, quả nhiên có hai người, một là ni cô mặc quần áo nữ nhân, chẳng qua tuổi tác hơi lớn, trên eo đeo một thanh kiếm, một người khác đang nắm tay ni cô, là tiểu cô nương nhỏ hơn mình vài tuổi, tiểu cô nương rất đẹp, khuôn mặt hồng nhạt nhỏ nhắn, hai mắt thật to màu trắng đen rõ ràng, nhưng bộ dáng rất gầy yếu.

Lúc này, ni cô kia mỉm cười nhìn mình, mà đôi mắt to đen nhánh của tiểu cô nương kia cũng rơi vào trên người mình, ánh mắt yên tĩnh, không hề có chút tức giận nào.

Tất Quyền Ngọc hứng thú, chống tay lập tức nhảy lên "Các ngươi tới nơi này ngắm phong cảnh?"

Ni cô kia lại hướng Tất Quyền Ngọc cười cười "Chúng ta đang tìm người."

"Tìm ai a? tên gì? Ngài cứ việc nói ra đi, người ở kinh thành ta biết rất nhiều, nói không chừng có thể giúp các ngươi tìm." Tất Quyền Ngọc ngửa đầu cười với ni cô, sau đó đưa tay vào trong lòng ngực tìm một cục đá sỏi đẹp đẽ cho tiểu cô nương "đẹp không?"

Tiểu cô nương nhận lấy, hơi kéo khóe miệng, gật gật đầu, nhưng không nói lời nào.

"Nhìn thấy ngươi, tự nhiên đã tìm được." Ni cô nhìn Tất Quyền Ngọc cười nói.

"Tìm ta? Người biết ta sao?" Tất Quyền Ngọc ánh mắt lại nhìn lên vị ni cô kia, nhìn kỹ lại, lại nghĩ một hồi, khẳng định mình chưa từng thấy người này.

"Tiểu công tử không biết ta, nhưng ta lại biết tiểu công tử, Tam công tử Tất phủ, Tất Quyền Ngọc. Năm nay bảy tuổi, đúng không?" Ni cô cười ha ha, nhìn Tất Quyền Ngọc cười đến đáng yêu, không khỏi đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tất Quyền Ngọc.

"Ngài làm sao biết?" Tất Quyền Ngọc mở to con mắt đen, tò mò nhìn ni cô.

Ni cô cười lắc lắc đầu "Đừng hỏi ta làm sao biết, ngươi và ta có duyên, ta đến tìm ngươi, chính là muốn truyền thụ võ công cho ngươi, ngươi có nguyện ý học không?"

"Cùng muội muội xinh đẹp này cùng nhau học? Ta nguyện ý! Vậy ta mang hai vị hồi phủ, nói với cha, sau đó bái sư." Tất Quyền Ngọc nói xong, nhìn tiểu cô nương kia một chút, liền kích động nắm lấy tay ni cô.

"Không cần bái sư, ta cũng không phải là sư phụ ngươi, ta chỉ dạy ngươi một ít công phu mà thôi. Dạy ngươi xong, ta liền rời đi..."

"Vậy ngươi không muốn thu ta làm đồ đệ sao?" Tất Quyền Ngọc không hiểu, lễ bái sư không thể bỏ được, lão sư có dạy một ngày là thầy, suốt đời là thầy, nếu người kia muốn dạy võ công cho mình, tất nhiên chính là sư phụ của mình.

"Không cần câu nệ tục lễ, ở chỗ của ta, ngươi có thể học nghệ mà không cần bái sư." Ni cô cười cười.

"Được! liền nghe sư phụ, xin hỏi sư phụ tên là?" Tất Quyền Ngọc nhu thuận gật đầu, trong sách có câu, phàm là người tài, đều thích đi tới đi lui, không thích trói buộc, cử chỉ lời nói, tự do tự tại mà không thuận nghe theo tục lễ, Tất Quyền Ngọc cũng không đi dây dưa.

"Người khác đều gọi ta là Băng Hồn Lão Ni... Nhưng chuyện ta dạy võ công cho ngươi, ngươi không thể kể cho người khác nghe."

"Hảo, đệ tử nhớ rõ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro