Chương 5: Người này có thể là...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc nhất thời, hầu hết trong lòng các văn võ đại thần không ngừng tính toán, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn khuôn mặt băn khoăn của hoàng thượng cùng Tất Trạch Việt tướng quân, muốn nhìn ra chút gì đó.

Hiển nhiên, hoàng thượng cũng khó xử, cũng tức giận, làm thần tử, luôn luôn cực kỳ quan tâm đối với ngôn hành cử chỉ của vua, dần dần, một cái ánh mắt của hoàng thượng, một động tác, liền có thể nhìn ra được hắn muốn biểu đạt cái gì. Lúc này, long mày hoàng thượng hơi hơi nhíu lại, trong ánh mắt có tức giận! Chúng đại thần ngồi ngay ngắn nín thở, vừa cẩn thận mắt nhìn bốn phía tai nghe tám phương, vẫn cứ làm ra vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt.

Sự thật như thế, giờ phút này trong lòng hoàng thượng đang mắng to Tất Trạch Việt: Ngươi có thể ở trong quân đội bồi dưỡng được nhiều tướng tài như vậy, như thế nào hai người con trai trong nhà liền nuôi dưỡng thành bộ dáng ăn no chờ chết? Nếu là như vậy, Tất gia vẫn là Tất gia sao? Tất gia còn có thể dựa vào bọn hắn sao? Chỉ sợ một ngày nào đó Tất Trạch Việt ra đi, Tất gia sẽ ngày càng xuống dốc trên tay hai nhi tử chẳng ra gì này.

Con cháu Tất gia như vậy, nếu chính mình kiên trì đưa bọn hắn đến bên người thái tử Phượng Bác, không chỉ thế còn ngay trước mặt văn võ đại thần, làm rối kỉ cương, chỉ sợ đối với thái tử không phải trợ thủ, nếu làm không cẩn thận, có thể làm cho thái tử không biết tiến thủ.

"Tôn đại nhân... Ngươi tiến lên đây, cùng trẫm xem các bài văn này..." Hoàng thượng kêu Tôn Yến đi qua. Lực chú ý của chúng đại thần đang tập trung độ cao, trong triều đình này, Tôn Yến chính là người đứng đầu văn thần, là người đa mưu túc trí bên cạnh hoàng thượng, lúc này hoàng thượng kêu một tiếng, tất nhiên là muốn Tôn Yến giúp hắn cân nhắc lợi và hại.

Tôn Yến vội vàng đứng dậy, đến bên cạnh hoàng thượng, khom người đợi lệnh, hoàng thượng nhìn Tôn Yến liếc mắt một cái "Ngươi xem trong các con cháu đại thần, không thiếu nhân tài, ngươi ngấm nghía cẩn thận, nhất định phải vì thái tử chọn lựa một người thích hợp nhất..." Hai chữ "Thích hợp" này, âm cực nhẹ, Tôn Yến đương nhiên biết rõ ý tứ trong đó.

Tôn Yến khom người, nói một tiếng vâng. Hoàng thượng còn nói "bắt đầu đấu võ đi."

Thi đấu thứ nhất, chính là kỵ xạ, các hài tử đại thần đã sớm mặc giáp dẫn ngựa ra đứng.

Kỵ xạ chính là công phu quan trọng nhất trong quân đội, cưỡi ngựa bắn cung yêu cầu rất cao đối với người sử dụng, nếu người bình thường cưỡi ngựa, hai tay đều nắm lấy dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, ổn định thân thể, mà kỵ xạ này, người cưỡi ngựa chỉ dùng hai chân đánh ngựa, hai tay phải bắn tên, hơn nữa còn phải chính xác. Người bình thường đều làm không được.

Cho dù là ở trong quân đội, biết kỵ xạ cũng chỉ có tướng lĩnh, ngoài ra chỉ là quân nhân dắc ngựa đi bộ mà thôi, cho nên đối với *kỵ thuật cũng có chút yêu cầu.

*kỵ thuật – kỹ thuật cưỡi ngựa

Con cháu thế gia trong kinh thành, đều là tướng tài trong tương lai, vì thế từ nhỏ đã tập cưỡi ngựa bắn cung, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có chút trình độ.

Hoàng thượng thấy các hài tử mặc giáp, tay cầm cung, bộc phát một chút anh khí, không làm mắt mặt đế quốc, lúc ấy bởi vì hài tử Tất gia mà tức giận, bây giờ mới coi như bình ổn một chút, thấy mấy hài tử đại thần Binh Bộ đều anh vũ, không khỏi mỉm cười nói "Con cháu Phượng Linh ta, đều là những người tài..."

Đến phiên Tất Quyền Ngọc cùng Tất Quyền Sinh, hai người xoay người lên ngựa, cầm cung giục ngựa chạy qua, đến phạm vi, kéo cung bắn, tuy rằng không trúng hồng tâm, nhưng thành thích cũng được bảy, tám điểm.

Thành tích này cũng không được gọi là ưu tú, lại cũng không có người nhận ra. Tốt xấu cũng không có làm mất mặt Tất Trạch Việt hai lần, thành tích bình thường, muốn che lại bài thi văn bị thua, hiển nhiên là không có khả năng.

Kỵ xạ được chia làm hai bên để thi, rất nhanh liền kết thúc, nhìn đến bảng xếp hạng kỵ xạ, mọi người vẫn như cũ chú ý đến thành tích hai hài tử Tất gia, xuất sắc nhất chính là con trai độc nhất Vũ tướng quân Vũ Sách.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là hài tử công bộ Thành đại nhân Thành Quân, thành tích bắn cung cũng không tồi, trong số ít các con cháu đại thần ngày hôm nay hắn cũng tham dự đấu võ, đương nhiên cũng là một trong những người xuất sắc nhất. Ngược lại làm cho các văn thần ở phía trên sân đấu hãnh diện một phen.

Lễ quan thông báo tiến hành cuộc thi đấu tiếp theo, binh khí. Lúc này chính là thời điểm các hài tử thi triển sở trường.

Hành lễ với Hoàng Thượng, tham kiến đại thần, bên trong võ đài một trận vui vẻ. Đao kiếm mỗi người mỗi vẻ. Hoàng thượng gật đầu khen ngợi, dù sao đều là nhân tài đế quốc trong tương lai.

Nhìn hai hài tử Tất gia biểu hiện quá kiếm, Vũ Sách đã trở thành đối tượng trọng điểm để mọi người chú ý.

Hôm nay hắn một thân màu đen, lông mày rậm mắt to, mũi cao môi dày, sắc mặt ngăm đen, tay cầm một thanh trường kiếm, nhìn chung trong lúc đó, đều có một cỗ dũng khí, lúc này cầm kiếm đi đến giữa sân, sau đó hành lễ thần tử với hoàng thượng, đứng dậy rút kiếm ra, chặt, chém, đâm, chọt... Biểu diễn tất cả, thật là vui vẻ, dị thường hoa lệ, có thể thấy được một chút dũng mãnh.

Hoàng thượng mỉm cười gật đầu, Tôn Yến cũng để xuống bài thi trong tay, nói nhỏ "Người này có thể là..."

Hoàng thượng gật gật đầu, Vũ gia cũng là hào môn võ tướng, tuy rằng không thể so với Tất gia, nhưng hiện giờ Vũ Chiêu trong coi quân đội bốn phương, cũng là nhân vật trọng yêu trong quân đội, mà Vũ Sách chính là con nối dỗi duy nhất của Vũ gia.

Lúc hoàng thượng gật đầu, tất nhiên đã rơi vào trong mắt các văn võ bá quan quen nghe lời đoán ý, các đại thần rốt cuộc cũng biết kết quả trận tranh tài ngày hôm nay. Ý của hoàng thượng đã quá rõ ràng, con cháu Tất gia cùng Vũ gia đã sớm đã sớm phân tài cao thấp, chỉ sợ không qua bao nhiêu năm nữa, Vũ gia sẽ trở thành võ tướng đứng đầu thiên hạ, thay thế Tất gia.

"Vũ công tử văn võ song toàn, quả nhiên không tầm thường..." Có người đã muốn nịnh hót Vũ Chiêu.

Vũ Chiêu cũng âm thầm đắc ý, hiểu ra, chính mình chỉ có đứa con duy nhất, hưng suy sau này của Vũ gia đều ở trên người hắn, thường ngày, Tất Quyền Ngọc đánh lộn gây sự khắp nơi, vui đùa từ đầu đường ra tới cuối ngõ, còn chính mình thì dạy dỗ Vũ Sách, không thể làm cho hắn giống như Tất Quyền Ngọc được, hiện giờ xem ra, quả nhiên là phụ nghiêm tử dũng. Múa một bộ kiếm pháp cẩn thận không có chỗ hỏng... Vũ Chiêu càng xem càng đắc ý, nhịn không được mà hiện lên nụ cười thỏa mãn trên khuôn mặt, những lời khen kia, lại càng dễ nghe.

Tất Trạch Việt rốt cục yên lòng.

Mất mặt mà thôi, có quan hệ gì, mất mặt dù sao cũng đở hơn mất mạng, phải biết rằng nếu như hoàng thượng nhìn trúng Quyền Ngọc, một khi đưa đến bên người thái tử, nếu bị phát hiện là nữ nhân, chính là tội khi quân. Tất gia coi như là xong đời.

Tôn Yến đã về vị trí, ngồi ngay ngắn nhìn hậu bối ở giữa sân biểu diễn này.

Cuộc thi đã thành biểu diễn, bởi vì kết cục đã định.

Tất Quyền Ngọc là người ra trận cuối cùng, khuôn mặt dính mực lúc thi văn, đã sớm rữa sạch sẽ, lúc này mặc giáp màu đỏ, cầm trường thương đi lên. Mọi người xem hắn, xinh đẹp tuyệt trần như núi non, trong mắt mang theo chút ý cười nghịch ngợm, sống mũi cao ngất, da thịt trắng nõn, có thể dùng tuấn tú tuyệt trần để hình dung, thế nhưng văn cùng võ, thật sự không thể bì kịp với Vũ Sách.

Tất Quyền Ngọc hành lễ với hoàng thượng, lại mỉm cười thi lễ chúng đại thần, rồi nói một tiếng "Bêu xấu." Sau đó vươn trường thương một cái, cư nhiên cũng có chút khí thế. Dựa theo võ nghệ trong quân đội, Tất Quyền Ngọc biểu diễn một bộ thương pháp, tuy rằng tuổi còn nhỏ, khí lực không đủ, nhưng cũng coi như đúng quy đúng củ, rất có dáng dấp.

Cuối cùng là đối chiến.

Tất Quyền Sinh võ công bình thường cũng không có cái gì xuất sắc, lại thêm có lòng muốn ẩn dấu, đã sớm bại trận.

Tất Quyền Ngọc thật sự vẫn có tài, cùng Vũ Sách so tài mấy chiêu, sau đó cũng thua trận. Cái này cũng đã nằm trong dự liệu của mọi người.

Trong lòng hoàng thượng đã có vài phần tự nhiên không còn rối rắm, đợi đến cuộc tỷ thí kết thúc, liền hỏi mọi người "Các khanh cho rằng, cuộc đấu võ này, vị công tử nào xuất sắc nhất?"

"Hồi bẩm hoàng thượng, đương nhiên là Vũ Sách hạng nhất..." Mọi người tất nhiên đã muốn sáng tỏ ý tứ hoàng thượng, không nhìn xem sắc mặt hoàng thượng, không cần phân tích lợi và hại, giờ phút này chỉ cần theo dòng nước liền hảo.

"Tôn đại nhân đã xem qua bài thi văn của các vị công tử, cho rằng vị nào là tốt nhất?" Hoàng thượng gật gật đầu, hỏi lại.

"Con trai đại thần Công khanh, gánh vác vận mệnh tương lai của đế quốc, bình thường được đại thần dạy dỗ nghiêm khắc, là người lương thiện, thần xem văn chương của công tử, mỗi người mỗi vẻ, nếu như phụ tá thái tử, thì chọn con trai Vũ tướng quân, là nhất thích hợp..." Tôn Yến hồi bẩm xong, không nhìn Tất Trạch Việt cũng không nhìn phụ tử Vũ Chiêu, chỉ ngồi xuống, cũng không biết hắn đang có tâm tư gì.

Hoàng thượng ha ha cười nói "Các ái khanh tuy ngày thường bận bịu quốc sự, nhưng dạy dỗ con cháu, cũng không hề lười biếng, khá là để tâm, hôm nay gặp mặt, thành quả to lớn, không khỏi cảm khái, anh hùng xuất thiếu niên, lòng trẫm rất an ủi! Cuộc tỷ thí hôm nay đến đây kết thúc, hộ vệ thái tử, từ nay do Vũ Sách đảm nhiệm."

Mọi người lên tiếng thi lễ, hoàng thượng rời khỏi nơi thi đấu.

Trong lúc nhất thời, văn võ đại thần hướng phụ tử Vũ Chiêu chúc mừng, thậm trí trong lời nói, đã có ý tứ muốn kết thân.

Vũ Chiêu tuy là đế quốc tướng quân, thế nhưng từ trước cho đến giờ Tất gia còn lớn hơn so với hắn, cho dù là bàn về mang binh, Tất Trạch Việt cũng mạnh hơn hắn nửa phần. Bời vì cuộc tỷ thí hiện giờ, mà một phen hãnh diện, cảm nghĩ tự nhiên là không giống nhau. Xa xa nghiêng đầu nhìn phụ tử ba người Tất Trạch Việt, chỉ cảm thấy cũng chỉ đến như thế mà thôi. Ngày khác, vị trí đứng đầu tướng quân, tất nhiên là của Vũ gia.

Thi đấu cuối cùng Tất Trạch Việt đưa tay vỗ vỗ người Tất Quyền Ngọc, bụi rơi trên mặt mắt, cũng không để ý đến Vũ Chiêu đang ngạo mạn, về phần chính mình, tất nhiên sẽ không có khả năng đi nịnh hót, Tất gia tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.

Tôn Yến hơi phất tay áo đứng lên, xem thường Tất Trạch Việt nói "Tướng quân *hổ phụ vô khuyển tử, Tôn Yến bội phục."

*hổ phụ vô khuyển tử - cha là hổ thì con không phải là chó.

Tất Trạch Việt vội vàng ôm quyền lắc đầu "Hôm nay trước mặt văn võ bá quan, mặt mũi lão phu đều mất hết, Tôn đại nhân đừng giễu cợt."

"Tất tướng quân... Trong lòng ngài đang bán thuốc gì, ta không biết, thế nhưng tiểu công tử rất thông minh, ta biết rất rõ. Nếu là người khác tất nhiên sẽ không biết, mà ta cùng tiểu công tử tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng biết hôm nay hắn đang che dấu thực lực mà thôi... Tướng quân cùng ta cộng sự nhiều năm, cần gì phải che giấu, nếu tướng quân thật sự cảm thấy Quyền Ngọc không tốt, ta liền đem Cẩm Hà gả cho hắn, ngươi thấy thế nào?" Tôn Yến nói xong, khẽ cười một tiếng "Ta xem Quyền Ngọc cùng Cẩm Hà chơi từ nhỏ tới lớn, tình cảm cũng rất tốt..."

Tất Trạch Việt trên mặt cứng đờ... nếu có thể cùng Tôn gia kết thành thân gia, không gì có thể tốt hơn, dù sao Tôn gia cũng là người đứng đầu văn thần, mà thiên kim Tôn gia Cẩm Hà, là hài tử thông minh nhu thuận. Nhưng lại coi trọng Quyền Ngọc, nếu là Quyền Sinh liền hảo?

"Khuyển tử ngang bướng, khó nhận trọng trách lớn, chỉ sợ không xứng với Cẩm Hà, nhưng thật ra Quyền Sinh, được cho là phẩm chất nghiêm chính, có hiếu có nghĩa, chắc Tôn đại nhân không quên..." ý tứ Tất Trạch Việt tất nhiên đã quá rõ ràng.

Tôn Yến thế nhưng lắc lắc đầu, cười mà không đáp, chỉ đưa mắt đặt trên người Tất Quyền Ngọc, ánh mắt kia giống như nhạc phụ đang xem con rễ càng xem càng vui mừng "huynh đệ, ta và ngươi tìm chút thời gian hảo hảo uống ly rượu mới được."

"Bất cứ lúc nào..." Tất Trạch Việt ha ha cười, biết hôm nay là đề tài hôn sự, liền kết thúc ở đây, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tất Quyền Ngọc cũng không để ý tới người khác cảm thấy mình như thế nào, nhưng không muốn mắt mặt trước Tôn Yến, tuy nhiên bởi vì thân thế của chính mình, hôm nay nhất định phải như vậy, nhưng trong lòng Tất Quyền Ngọc cũng có chút lo lắng, Tôn Yến thấy mình văn không được võ cũng không xong. Nếu thật sự cho rằng mình chính là phá gia chi tử, vậy sau này làm sao để mình nhìn thấy Cẩm Hà tỷ tỷ?

Lúc này nghe được, Tôn Yến cư nhiên khen ngợi, Tất Quyền Ngọc tất nhiên là vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro