Chương 7: Đánh nhau giữa đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh thành phố xá sầm uất, một mảnh hỗn loạn, mấy quầy hàng được sắp xếp ngay ngắn cũng bị đụng rớt xuống, trên mặt đất, trứng gà cải trắng nát bét... Ở giữa đường có hai người đang đánh nhau, rất nhiều dân chúng vây xem.

"Thành Quân, tài nghệ ngươi không bằng người còn chưa tính, còn đến cản đường của ta, không phải đang tự rước lấy nhục sao?" Vũ Sách một thân quần áo màu lam, ngồi trên xe ngựa, hai chân bắt chéo, đôi giày da trâu mới tinh đưa trước mặt mọi người, trên tay thì nhẹ nhàng đùa bỡn roi ngựa, đôi lông mày rậm hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn Thành Quân đứng trước xe ngựa, khóe môi tràn đầy châm biếm.

"Trong kinh thành, lại ở nơi này gây sự, ngươi tại sao có thể đánh ngựa chạy thẳng như thế? Ngươi cũng không nhìn xem chuyện tốt ngươi làm, ngang nhiên quấy nhiễu dân, không biết hối cải, uổng cho ngươi là con trai của tướng quân..." Thành Quân đứng cách tám bước, vung kiếm trước người, ngang ngạch không sợ, ánh mắt nhìn thẳng Vũ Sách.

"Đánh ngựa chạy thẳng như vậy? Ha ha...... Có gì không thể? Thái tử phái ta làm việc, tất nhiên là càng nhanh càng tốt, nếu có chút chậm trễ, ngươi đảm đương nổi không?" Vũ Sách đem roi ngựa từ trong tay thẩy lên, ở trên không trung lộn vài vòng, ầm ĩ cười to nói.

Thành Quân giận dữ đến mức đỏ bừng, nhưng lại không nói ra câu nào, trong kinh thành này, một khi dùng hoàng gia ra để nói chuyện, cho dù chuyện lớn như thế nào cũng không có chuyện gì... Điều này đã được lưu truyền ngàn năm, phải phục tùng tuyệt đối với hoàng gia.

Dân chúng vây xem xì xào bàn tán, nhưng không dám nói ra, Vũ Sách, hiện giờ làm hộ vệ thái tử, cũng không phải là quan chức lớn gì, nếu bàn về cấp bậc, sét về quyền lực ở kinh thành này, chỉ có thể coi là nhân vật không đủ tư cách, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, nhân vật không đủ tư cách này, chính là cận thần, phàm là cận thần, cấp bậc tuy thấp, nhưng những người khác cũng không dễ dàng mà động vào được.

"Làm việc cho thái tử, liền có thể đánh ngựa chạy thẳng, quấy nhiễu dân sinh? Cái này cũng là lần đầu tiên ta nghe nói..." Thanh âm nữ tử rõ ràng dễ nghe trong đám người truyền đến, trong lòng mọi người không khỏi vì câu này của người kia mà lau mồ hôi, cũng không biết là nữ nhi nhà ai, lá gan lớn như vậy, cũng không biết có phải hay không không biết Vũ Sách chính là người của thái tử, mới đến Hoàng Thành...

Đang lúc mọi người lo lắng, trong đám người tự động nhường ra tạo một con đường, Vũ Sách cùng Thành Quân nghiêng đầu nhìn, người này, cư nhiên là tiểu thư Tôn phủ Tôn Cẩm Hà.

Tôn Cẩm Hà hiện giờ đã mười bốn tuổi, lớn lên thanh tú xinh đẹp, dung nhan tiểu thư khuê cát không phải nữ tử khác có thể sánh bằng, hơn nữa nàng đọc đủ thứ thi thư, thông tình đạt lí, một cái giơ tay nhấc chân, đều là mấy đời học vấn mới có thể làm thành cao quý, hôm nay nàng một thân quần áo hồng nhạt, chỉ thêu màu trắng vây quanh, khóe miệng lộ ra chút ý cười, khi nói chuyện, có một cỗ uy nghiêm.

"Cẩm Hà tỷ tỷ đến rồi!" Thành Quân quay lại nói chuyện Tôn Cẩm Hà, hắn nhỏ hơn vài tháng so với Tôn Cẩm Hà, tính cờ gặp lại, nên xưng là tỷ tỷ.

"Không nên đến, đến lúc này, liền quấy rầy Vũ đại thiếu gia bắt đầu phát uy. Cẩm Hà tội đáng muôn chết..." Tôn Cẩm Hà hướng Thành Quân gật gật đầu, cũng không nhìn tới Vũ Sách vênh vang đắc ý, rồi lại hời hợt nói.

"Tôn Cẩm Hà, ta kính trọng phụ thân ngươi là thừa tướng, dù vậy nhưng ta không phải là sợ hắn, ngươi đừng có ở đây mà hồ ngôn loạn ngữ, một nữ nhi, mà lại chạy tới đây quản chuyện nam nhi chúng ta, vẫn nên sớm trở về một chút học thêu thùa, về sau tìm một nam nhân tốt gả đi mới là quan trọng..." Vũ Sách nhìn Tôn Cẩm Hà một cái, trước kia nhìn nàng, cao cao tại thượng, xem như là một đóa hoa trong kinh thành này, hiện giờ nhìn nàng, cũng không phát giác cái gì, ngẫm lại thân phận của chính mình, muốn nữ nhân loại gì không có? Lúc biết chính mình bắt đầu làm hộ vệ thái tử, nữ tử chủ động yêu thương nhớ nhung chính mình có thể xếp thành hàng... Đáng giận chính là, nữ tử này không thể so với các nữ tử khác, đọc rất nhiều thi thư, người cũng thông minh, muốn tranh chấp tranh luận, cái gì mà lễ nghĩa cổ xưa đặt ra, căm ghét nhất.

"Ô, ô, ô... Hảo cho câu chuyện nam nhi... Vậy ta tự nhiên là có thể đến xem..." Một thanh âm có chút vô lại có chút mơ hồ ở phía sau mọi người vang lên.

Dân chúng vây xem vội vàng nhìn lại, không biết lại là thiếu gia nhà ai đây, chẳng qua thanh âm kia, thật ra có chút quen thuộc.

Vũ Sách nhướng mày, hôm nay chính mình đúng là xui xẻo, không phải chỉ đánh ngựa chạy nhanh thôi sao? Kết quả gặp phải Thành Quân bắt đầu gây sự, căn bản không coi sự uy nghiêm của thái tử ra gì, Thành Quân cũng chỉ là không khuất phục, không nghĩ tới lại thêm một Tôn Cẩm Hà, bây giờ, ngay cả tên vô lại này cũng đến đây...

Gạt mọi người ra, không phải Tất Quyền Ngọc thì là ai. Hắn vừa mới tạm biệt Băng Hồn Lão Ni cùng Liên Đồng, ở trên bờ sông cẩn thận suy nghĩ bộ thương pháp kia, cảm thấy đã lĩnh ngộ, lòng lúc này mới tràn đầy hưng phấn trở về, liền thấy trò hay.

Lúc này trong tay hắn còn cầm cỏ lau sử dụng như cây thương, quả trám kia đã sớm ăn sạch sẽ, chỉ nhớ kỹ câu nói kia của Quy Nhất đạo nhân, trong miệng vẫn còn ngậm hột, không có nhổ ra... Cho nên khi nói chuyện, có chút không rõ ràng cho lắm.

Thành Quân thấy Tất Quyền Ngọc, tinh thần lập tức tỉnh táo, đi tới trước người Tất Quyền Ngọc, vỗ vỗ vai hắn "Lão đại đến rồi..."

"Chỗ nào có náo nhiệt, làm sao có thể thiếu ta?" Tất Quyền Ngọc nhếch miệng cười, cùng Thành Quân chào hỏi. Liền cười hì hì đi đến bên người Tôn Cẩm Hà "Ta vừa mới nghe hắn khi dễ ngươi, phải không?"

"Nếu nghe được, còn hỏi?" Tôn Cẩm Hà cười nói "Lại chạy đi đâu? Ta chính là đi tìm ngươi a..."

"Đến bờ sông bắt cua, đáng tiếc trời lạnh, cua đều ẩn đi, không thấy, thật thất vọng, đi trở về nhưng ở trên đường đụng ngay một con cua... Lúc này cảm thấy thật mới mẻ a!" Tất Quyền Ngọc cười hì hì, có ý riêng.

"Tất Quyền Ngọc, ngươi nói ai là con cua?" Vũ Sách căn bản đang đắc ý, vào lúc này sắc mặt không tốt đứng lên, chỉ nghe Tất Quyền Ngón *chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, trong lòng không khỏi tức giận. Cũng không có gì phải lo lắng Tất Quyền Ngọc này, võ công không tốt, hằng ngày là một tên vô lại, khó chơi vô cùng.

*chỉ cây dâu mà mắng cây hòe – nói bóng nói gió

"Ai là con cua? Mọi người đều biết, con cua bò ngang, hôm nay ai ở trên đường bò ngang thì chính là con cua, Vũ hộ vệ muốn câu trả lời, kia tự nhiên là tự mình tìm hiểu..." Tất Quyền Ngọc cầm cỏ lau, cực nhàm chán.

Mọi người vây xem nín cười, biết nhân vật Tất Tam công tử nói là ai, chọc hắn, không phải là chuyện tốt gì, nhưng trong kinh thành này, mọi người đều yêu thích hắn, tuy rằng nghịch ngợm, nhưng đối sử với mọi người rất tốt, phụ thân hắn quyền cao chức trọng, nhưng hắn xưa nay không bắt nạt bách tính, gặp người ăn xin, còn có thể bố thí.

Dân chúng cũng không cầu cái gì, có thể bình yên sống đã cảm thấy hạnh phúc, gặp được Tam công tử vừa thú vị lại thiện lương như vậy, xuất thân cao quý nhưng không bắt tội người, chính hắn cũng phạm một ít sai lầm, mọi người cũng cực kì bao dung hắn.

Nhưng vào lúc này, mọi người thật kỳ vọng hắn có thể chèn ép Vũ Sách một chút.

"Tất Quyền Ngọc, trước kia ngươi ỷ vào phụ thân ngươi mà đắc ý, hiện giờ ta cũng không sợ ngươi, đừng để ta tìm được cớ đánh chết ngươi!" Vũ Sách bị mắng liền lên cơn giận dữ, lông mày cũng nhướng một cái.

Tất Quyền Ngọc nhếch miệng cười, duỗi cánh tay một cái, ôm Thành Quân nói "Vũ hộ vệ hiện giờ là người của thái tử, làm sao giống chúng ta—bách tính bình thường mà thôi. Trước kia chúng ta đánh nhau, đó là đánh thật, hiện giờ Vũ hộ vệ ngài cùng chúng ta không giống nhau, chỉ cần đem thái tử ra nói ngoài miệng, chúng ta đều là người lương thiện, nào có ai là đối thủ của ngài? Đánh cẩu, chúng ta đánh được, tục ngữ có câu, đánh cẩu cần phải nhìn chủ nhân, cẩu của thái tử, cũng có giá trị hơn chúng ta, đánh không được... Đánh không được..."

Dân chúng vây xem đã có người nhịn không được, đưa tay che miệng cười trộm, trong lòng không ngừng vỗ tay.

Tôn Cẩm Hà ở bên cạnh nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa, cũng không nhịn được nhẹ giọng cười mắng "Lưu manh..." Trong lòng lại cảm thấy nên ghi nhớ.

"Hảo một cái Tất Quyền Ngọc, cư nhiên dám nói ta là cẩu!" Vũ Sách ở trên xe ngựa tức giận đến nổi trận lôi đình, hai chân sớm đã buông xuống, tay nắm roi ngựa run lên, người đã từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhưng nhìn bộ dáng khí thế hùng hổ kia, chỉ sợ là muốn động thủ.

"Không phải, không phải, ta chỉ là dí dụ... Vũ hộ vệ làm sao là cẩu? Tuy rằng chỉ có súc sinh mới không biết chọn đường, khắp nơi chạy loạn, thế nhưng bây giờ Vũ hộ vệ từ lâu đã không còn tầm thường, cho dù là cẩu, cũng là cẩu của thái tử điện hạ, cũng là thiên hạ đệ nhất cẩu, ân, cũng là cẩu thích hợp với cẩu..." Tất Quyền Ngọc nhìn Vũ Sách từ trên xe nhảy xuống, vội vàng lui về phía sau hai bước, một bên xua tay, vừa nói "Ngươi không thể bắt nạt ta... Tuy rằng đánh cẩu cần phải nhìn chủ nhân, nhưng nếu cẩu cắn ta, ta vẫn đánh cẩu..."

Mọi người thật sự không nhịn được nữa, đã bắt đầu cười ha ha, liền hô bỏ qua đi.

Vũ Sách thấy mọi người chế nhạo, khuôn mặt đã tức giận đến đỏ bừng, thật vất vả mới ổn định cảm xúc, nhưng giận dữ cười "Hảo hảo hảo... Tất Quyền Ngọc, miệng lưỡi ngươi cũng thật lợi hại quá đi, ngày hôm nay ta sẽ đánh cho răng ngươi rơi đầy đất!"

Vũ Sách nói xong nắm roi ngựa đánh tới Tất Quyền Ngọc. Tư thế kia làm cho mọi người vây xem bên cạnh phải vội vã lui về phía sau, trong nhất thời, cũng không biết ai giẫm ai, tiếng sợ hãi vang lên.

Thành Quân rút kiếm, miễn cưỡng cản roi Vũ Sách lại, bằng không một roi này, nhất định là trúng lên người Tất Quyền Ngọc.

Tôn Cẩm Hà thấy Tất Quyền Ngọc bị đánh, cũng biết võ công của hắn không thua Vũ Sách, cũng không có nguy hiểm, chỉ là thân phận Vũ Sách bây giờ không giống như lúc trước, nếu như hôm nay thật sự là có việc, lại cùng Thành Quân cùng Quyền Ngọc đánh một trận, vậy thì Tất Quyền Ngọc cùng Thành Quân nhất định sẽ bị phạt. Liền xoay người về phía đám người bên ngoài kêu lớn "Nhanh đi thông báo cho quân Thần Sách... Vũ hộ vệ muốn giết Tất Tam công tử cùng Thành công tử..."

Trong đám người chỉ có Tôn Cẩm Hà là nữ nhi, một tiếng kêu, âm thanh rất cao, mọi người vội vã làm theo, chạy đi tìm người.

Vũ Sách đói phó với Thành Quân, không thoát thân được, có điều Thành Quân cũng không là đối thủ của hắn, mới có mấy chiêu, Vũ Sách đã rút kiếm, Thành Quân liền rơi xuống thế bất lợi, trong lúc nhất thời bị đuổi theo đánh.

Tất Quyền Ngọc ở bên cạnh cầm cây cỏ lau hét lớn "Thành Quân đừng sợ, ca ca đến giúp ngươi... Cho dù hắn ỷ thế hiếp người, muốn hạ sát thủ, huynh đệ chúng ta cũng không thể để cho hắn bắt nạt được..."

Tất Quyền Ngọc nói xong, cầm cây cỏ lau nhào tới. Mọi người vây xem kinh hô một tiếng, chỉ sợ xảy ra chuyện lớn, võ công Tất Quyền Ngọc không phải mọi người không biết, nhưng Vũ Sách là hộ vệ thái tử, võ công còn có thể có giả bộ sao?

Tất Quyền Ngọc cầm cây cỏ lau quơ một cái, liền đâm tới Vũ Sách, Vũ Sách cả kinh, nhìn cây cỏ lau hung hăng, tuyệt đối là vật có thể lấy mạng, nhưng lúc này không còn kịp suy nghĩ nữa, lập tức vung kiếm tự cứu, Thành Quân coi như tránh được một kiếp, rút ra khoảng cách, trả lại một kiếm.

Có cây cỏ lau của Tất Quyền Ngọc thỉnh thoảng giúp Thành Quân giải vây, Thành Quân cùng Vũ Sách như ngang tài ngang sức, đang lúc ba người không phân thắng bại, tiếng bước chân đội tuần tra quân Thần Sách cũng lại gần.

"Thành Quân ngươi lui ra, xem ta báo thù cho ngươi!" Tất Quyền Ngọc kêu lên, đưa tay đẩy Thành Quân qua một bên.

Thành Quân biết Tất Quyền Ngọc âm mưu ma quái rất nhiều, từ trước cho tới nay Tất Quyền Ngọc nói gì nghe nấy. Chỉ sợ lão đại đang muốn làm gì đó, vội vàng lui qua một bên.

Thành Quân lui ra, Vũ Sách liền đánh tới Tất Quyền Ngọc.

Tất Quyền Ngọc cũng không lui bước, nhìn Vũ Sách quỷ dị cười, hột trám trong miệng bị hắn vận hết nội lực phun ra, đánh tới lỗ tai phải Vũ Sách, Vũ Sách vội vàng né tránh, cảm thấy hoa mắt, thân mình không di động được, hột trám liền cắt rớt lỗ tai hắn xuống, Vũ Sách đau đớn, rút kiếm muốn ám sát...

"Dừng tay!" tiểu đội trưởng quân Thần Sách chạy tới, lớn tiếng quát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro