Chương 9: Mới biết yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Có thể,

Vận mệnh sớm đã vẽ ra cuộc đời cho chúng ta,

Nhìn lại,

Là những năm tháng tuổi trẻ, làm thanh mai, làm trúc mã, nét mặt ngươi cười tươi như hoa, làm lòng ta nhìn mà si mê.

Đó là,

Năm thắng mới biết yêu, nhưng cũng bắt đầu biệt ly,

Ta nói,

Nam nhi chinh chiến sa trường, chí ở tứ phương,

Ngươi nói,

Bây giờ đi xa, gặp nhau sẽ thêm bận lòng.

-----------------------

Ra kinh thành, không bao xa, đã thấy tầng băng mỏng trên sông. Tầng băng mỏng trên mặt sông sau giờ ngọ của ánh mặt trời dần dần tan ra từng khối từng khối băng, sông nước yên tĩnh mà trong suốt, im lặng chảy xuống dưới hạ nguồn. Bụi cây lau bên sông nhẹ nhàng đung đưa trong gió, thân cây đã sớm khô héo cùng với một ít lá khô héo đung đưa trong gió tạo ra thâm âm sột soạt, ngày đông tiêu tàn làm tô thêm sự thần bí.

Tất Quyền Ngọc cùng Tôn Cẩm Hà chậm rãi đi theo miếng băng mỏng hướng về thượng nguồn mà đi, đi xa thêm một chút đã không nhìn thấy người ở. Ở phía xa trồng ruộng, sương tuyết trên hoa mầu đã sớm chảy ra, lộ ra hoa mầu màu xanh thẩm, trở thành cuộc sống dạt dào trong ngày đông lạnh giá.

Bây giờ là mùa đông, không phải mùa xuân, cũng không phái mùa thu, dân chúng chỉ ngẫu nhiên đến chăm sóc ruộng đất thua hoạch, cho nên đồng ruộng trong lúc này, vô cùng yên lặng.

Tất Quyền Ngọc đi bên cạnh Tôn Cẩm Hà, trong lòng bồn chồn, trước kia hai người gặp nhau, một là ở Tất phủ, hai là ở Tôn phủ, bên người luôn có nha hoàn gia đinh, đi ra ngoài chơi, thường thường cũng có Thành Quân cùng mấy đồng bọn. Thời điểm hai người ở chung thật ra rất là ít, giống như bây giờ.

Huống chi bên ngoài yên tĩnh như vậy.

Tất Quyền Ngọc cảm thấy được trái tim của mình, đột nhiên trở nên hưng phấn mà cũng thấp thỏm, trước kia ở bên người nàng, bướng bỉnh cũng được, lưu manh cũng được, làm sao cũng được, bây giờ chỉ có hai người, trong lòng cảm thấy căng thẳng. Giống như muốn nói cái gì đó, nhưng lòng lại tràn đầy mê loạn, cảm thấy nói cái gì cũng đều không thích hợp, muốn làm chút gì đó, rồi lại cảm thấy làm cái gì cũng đều không tốt.

Căng thẳng, làm cho Tất Quyền Ngọc *thao thao bất tuyệt, nhất thời biến thành trầm mặc ít nói, mặc cho gió sông lạnh lạnh bên tai, lòng bàn tay cư nhiên lại xuất mồ hôi.

*thao thao bất tuyệt - nói liên tục, nói không ngớt.

Tôn Cẩm Hà lại cúi đầu, giống như đang nhìn mủi chân của mình. Trong lúc này bầu không khí của hai người có chút quái vị. Không nói ra được sự căng thẳng, cũng không nói ra được sự hưng phấn.

Tất Quyền Ngọc cảm thấy chính mình rất muốn nắm tay nàng, nhưng lấy hết dũng khí, nắm thành nắm đấm, lại buông ra, lặp lại nhiều lần như thế, trong lòng hỗn loạn đến đáng sợ, nhưng không có can đảm -- bình thường ầm ĩ, cũng không cảm thấy có quan hệ gì, mà hiện nay lại cảm thấy mỗi một động tác của mình đều biểu đạt ý tứ khác.

"A..." Tôn Cẩm Hà thét lên một tiếng, vì liên tục nhìn chằm chằm vào mủi chân của mình, lòng tràn đầy suy nghĩ lung tung, không nhìn đến cục đá dưới chân, liền bị vấp chân một cái.

Tất Quyền Ngọc vội vàng đưa tay ôm lấy eo Tôn Cẩm Hà, đem nàng đỡ lên, rồi mới phát hiện khoảng cách hai người gần như vậy.

Tôn Cẩm Hà ở trong lòng Tất Quyền Ngọc. Trong tình thế cấp bách mà cầm lấy quần áo của hắn. Mà Tất Quyền Ngọc một tay ôm eo Cẩm Hà, ôm eo tinh tế mềm mại trong tay, Tất Quyền Ngọc cố định ở nơi đó, không nỡ buông tay, lại không biết nên làm gì.

Trầm mặc chốt lát. Hai người đỏ bừng mặt, giống như đụng trúng bàn ủi mà nhanh chống thu tay về. Tôn Cẩm Hà cảm thấy tim mình đập rất nhanh, không có cách nào bình phục lại, cũng không thể đối mặt với Tất Quyền Ngọc, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chỉ có thể xách váy chạy về phía trước.

Tất Quyền Ngọc bị cảnh tượng vừa rồi làm cho không thể suy nghĩ bình thường được, lúc này bị Cẩm Hà dứt bỏ, sợ là nàng giận rồi, vội vàng đuổi theo "Cẩm Hà, Cẩm Hà, ta không phải cố ý... Ta... xin lỗi..."

Tôn Cẩm Hà chạy một lúc rồi dừng lại. Mặt đỏ bừng quay đầu nhìn hắn "Ngươi lại không có sai... Ai trách ngươi!" Nói xong, lại nhịn không được đưa tay đánh vào ngực hắn một cái.

Tất Quyền Ngọc thấy Cẩm Hà không giận, trong lòng muôn vàn vui mừng, chỉ cảm thấy cái eo hẹp biến mất phân nửa, một cỗ kích động không biết từ đâu đến, nắm lấy tay Tôn Cẩm Hà.

"Làm cái gì..." Tôn Cẩm Hà cúi đầu nhẹ giọng nói.

"Ta... Ta... Cẩm Hà... Ta..." Tất Quyền Ngọc ta nửa ngày, cũng không ra ta cái gì.

"Ngốc tử!" Tôn Cẩm Hà dậm chân nói "Không phải muốn dẫn ta đi tìm con cua sao..."

"Đúng, tìm con cua!" Tất Quyền Ngọc cảm thấy mùa đông rất lạnh, hầu như chính mình cũng bị một thân lạnh lẽo. Vội vàng nắm tay Tôn Cẩm Hà đi đến bờ sông rộng lớn, sau đó bắt đầu nâng tảng đá lên... Ân, như vậy tốt hơn nhiều, không xấu hổ như vậy! Tuy rằng không thể nắm tay nàng, có chút mất mát. Nhưng nàng đang ở bên cạnh, cũng rất vui vẻ.

"Mau xem mau xem... Cẩm Hà... Mau đến xem..." Tất Quyền Ngọc nâng lên một tảng đá lớn, phía dưới là một tổ cua, có lớn có nhỏ, lúc này đem tảng đá đẩy ra, những con cua kia liền chạy loạn chung quan.

"Oa, thật nhiều... Thật nhiều cua nhỏ..." Tôn Cẩm Hà bị mấy con cua nhỏ hấp dẫn sự chú ý, ngượng ngùng vừa rồi mới được giải trừ.

Tất Quyền Ngọc đưa tay ấn vào vỏ lưng con to lớn nhất, ép con cua lớn kia xuống bùn cát một chút, đợi một chút rồi buông tay cho cua bò lên. Tôn Cẩm Hà thấy chơi rất vui, cũng ấn theo, ấn lần thứ hai liền bị càng cua to lớn kẹp ngón tay, nhất thời đau đớn đến nước mắt đều chảy xuống.

Dưới tình thế cấp bách Tất Quyền Ngọc vội vã đi qua, trực tiếp xuyên thủng con cua, liền đem con cua đáng thương đưa lên tây thiên, sau đó Tất Quyền Ngọc mới lấy càng lớn ra, thấy ngón tay trắng mịn của Tôn Cẩm Hà bị kẹp ra máu. Tất Quyền Ngọc đau lòng vạn phần, vội vàng nắm tay nàng đưa vào trong miệng.

"Quyền Ngọc..." Tôn Cẩm Hà nhìn Tất Quyền Ngọc khẩn trương cùng bộ dáng đau lòng, trong lòng một trận ấm áp.

"Ân?" Tất Quyền Ngọc ngậm ngón tay Tôn Cẩm Hà giương mắt nhìn nàng.

"Ngươi... Cũng biết nam nữ khác biệt, không thể không thụ thụ bất tương thân..." Tôn Cẩm Hà mặt đỏ bừng, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.

Tất Quyền Ngọc đình chỉ động tác hút ngón tay, đôi mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm Tôn Cẩm Hà "Ta yêu ngươi."

"Vậy, ngươi cũng biết, ngươi ôm ta, lại hôn ta... Cả đời này, ta cũng sẽ không đi theo người khác..." Tôn Cẩm Hà ngượng ngùng khắp nơi. Cũng không phải ôm hôn qua liền không thể đi theo người khác, mà vốn là không muốn đi theo người khác, chỉ muốn đi theo ngươi mà thôi.

"Ngươi nói, chính là thật sự?" Tất Quyền Ngọc nắm tay nàng, nhìn thẳng hai mắt nàng.

"Đương nhiên." Tôn Cẩm Hà gật gật đầu.

"Vô luận ta là hạng người gì" Thanh âm Tất Quyền Ngọc có chút run rẩy-- mình là nữ nhân? Câu nói này, nàng không dám hỏi, cũng không thể hỏi. Nhưng trong lòng nàng biết, chính mình muốn lấy được đáp án này biết bao.

"Đúng vậy!" Tôn Cẩm Hà gật đầu.

"Vô luận ta không có tiền đồ cỡ nào?" Tất Quyền Ngọc lại hỏi. Một đời này của mình có quá nhiều bí ẩn, sư phụ dạy mình phải che dấu, có thể cả đời này, chính mình sẽ làm ra một sự nghiệp lẫy lừng, mà cũng có thể chính mình phải ở đây để giấu kín thân phận, tính tình hèn nhát mà sống hết đời còn lại.

"Đúng vậy." Tôn Cẩm Hà vẫn như cũ gật đầu "Nhưng mà ta biết, ngươi không phải người không có tiền đồ."

"Nếu cùng ta một chỗ, sẽ mang đến tai ương ngập đầu?" Tất Quyền Ngọc lại hỏi, một khi thân phận bị bại lộ, người bên cạnh mình, tự nhiên sẽ bị liên lụy.

"Nếu đã cùng với ngươi một chỗ, tự nhiên là muốn đồng cam cộng khổ..." Tôn Cẩm Hà nói "Quyền Ngọc, đừng hỏi. Nếu theo ngươi, sống là người của ngươi, chết cũng là ma của ngươi."

"Cẩm Hà... Ta không thể hứa hẹn cái gì cho ngươi... Thế nhưng ta có thể nói với ngươi, đời này nếu có một ngày ta phải thành thân, vậy người kia, cũng chỉ có thể là ngươi!" Tất Quyền Ngọc nhẹ giọng hứa hẹn—Cái này là lời hứa hẹn duy nhất với nàng.

Tất Quyền Ngọc nói xong, tay đặt lên vai Tôn Cẩm Hà, nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, ngũ quan xinh xắn, ánh mắt cuối cùng cũng bị đôi môi mỏng đỏ bừng hấp dẫn, một loại xúc động không tên dâng lên, Tất Quyền Ngọc cảm thấy ánh mắt chính mình làm sao cũng không đi ra được, không biết đôi môi đỏ mọng kia có mùi vị ra sao.

Tôn Cẩm Hà khẩn trương mà quên cả hô hấp. Tất Quyền Ngọc rốt cục cũng nhích lại gần, ở trên đôi môi của nàng hôn một cái.

Chỉ một cái, ấm áp, mềm mại, còn có hơi thở ôn nhu khiến người ta trầm mê. Tất Quyền Ngọc cảm giác mình say rồi.

Trái tim hai người đập thình thịch, trong thiên địa, giống như chỉ còn lại hai người bọn họ. Sa vào trong không khí đặt thù, một lúc lâu còn chưa hoàn hồn lại.

"Quyền Ngọc... Ta có chút sợ..." Tôn Cẩm Hà nhìn Tất Quyền Ngọc, rốt cục mở miệng.

"Sợ cái gì?" Tất Quyền Ngọc đang suy nghĩ rốt cục cũng bị kéo tỉnh lại. Ánh mắt ôn nhu nhìn Tôn Cẩm Hà.

"Chúng ta... Chúng ta như vậy, có thể hay không sẽ có em bé?" Tôn Cẩm Hà có chút lo lắng, mà cũng có chút ngượng ngùng nói. Thậm chí trong lòng đang nghĩ, nếu như mang thai, vậy phải làm sao bây giờ? Đây là đứa nhỏ của Quyền Ngọc, mình nhất định phải cố gắng sinh nàng nuôi dưỡng nàng. Nhưng phụ thân nhất định sẽ đánh chết mình. Vậy nên làm sao đây? Trong lúc này chỉ cảm thấy càng suy nghĩ thì càng khủng bố.

(Dân chúng vây xem cười lăn cười bò! Tiểu Đông nhắc nhở mọi người, khi ấy tính giáo dục tuyệt đối là không đủ, thậm chí là không có!)

"Sẽ không!" Tất Quyền Ngọc nói như đinh đóng cột. Mình là nữ, hôn thế nào, cũng không thể mang thai hài tử. Hai nữ nhân mà.

"Làm sao ngươi biết?" Tôn Cẩm Hà mắt đầy hy vọng nhìn Tất Quyền Ngọc, hy vọng hắn có thể nói ra lý do.

"Bởi vì..." Tất Quyền Ngọc trong lòng rối rắm, cũng không thể nói, chính mình cũng là nữ nhân, hai nữ nhân làm sao có thể có hài tử "Bởi vì ta tuy rằng hôn ngươi, thế nhưng không có trao đổi nước miếng... Hơn nữa, hai người phải ngủ cùng nhau, mới có thể có tiểu hài tử..." Tất Quyền Ngọc vội vàng tìm lý do, tuy rằng chột dạ, nhưng nói cũng hết sức tự tin.

"Nguyên lai trao đổi nước miếng sẽ có tiểu hài tử..." Trái tim Tôn Cẩm Hà giờ lúc này mới xem như được thả xuống.

Tất Quyền Ngọc nhìn Tôn Cẩm Hà, cảm thấy dáng vẻ tiểu nữ nhi của nàng hết sức mê người, cảm giác mình lại muốn hôn nàng, vội vàng chuyển đề tài "Xem, con cua đều chạy mất..."

Tôn Cẩm Hà vừa nhìn, quả nhiên, vốn là một tổ cua phía dươi tảng đá trong chốt lát đã chạy trốn sạch sành sanh. Tôn Cẩm Hà vội vàng mở tảng đá bên cạnh xem, vẫn không tìm thấy.

Tất Quyền Ngọc thấy tay nàng bị thương, sắc trời cũng đã không còn sớm, liền dẫn Tôn Cẩm Hà trở về thành.

~~~~~~~~~~~~~~~

Hôn rồi hôn rồi!! Chương này ngọt chết Sam rồi ~.~", mà thích chế Hà ghê vậy đó, hôn thôi cũng có em bé =]]~ bây giờ trong sáng bao nhiêu, thì trong tương lai đen tối bấy nhiêu =]]~.

Một ngày ngọt ngào kết thúc là lúc đón tiếp những chuỗi ngày ngược phía sau *hahahahaha* Sam cười giùm t/g chứ Sam thương cặp này lắm nên cũng ko muốn ngược cặp này đâu TvT

Mà Sam tạm thời ngưng edit cho tới ngày 7/11 nha mọi người! lý do là bận cài rank rồi =]]~ gần hết mùa giải rồi nên mọi người thông cảm Sam nha ^^!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro