Chương 6: Hứa nguyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Hi vào phòng liền nhìn cái hộp trên bàn, trên hộp là LOGO nàng quen thuộc, mở ra thì thấy, quả nhiên là mặt hàng nàng đại diện.

Trong mắt hiện lên một tia không vui rõ ràng.

Chỉ cần là thứ nàng làm đại diện, toàn bộ đều sẽ thu thập, thậm chí là vật dụng hàng ngày cũng không bỏ sót, làm nàng cảm thấy Giang Diễn giống như là fans cuồng nhiệt, cái gì đều phải mua cùng kiểu.

Cũng may fans chỉ là fans, sẽ không vượt giới hạn quá nhiều.

Mà Giang Diễn trong mắt nàng là người cố chấp lại tùy hứng, trừ bỏ làm nũng cái gì cũng không biết, thậm chí còn là cái cuồng theo dõi, cho dù không có hợp đồng, Ninh Hi cũng sẽ không thích loại người này.

Dư lại một tháng cuối cùng, trong lòng Ninh Hi sâu kín thở dài.

Cuối tuần này, Giang Diễn muốn đi công viên giải trí chơi, Ninh Hi vốn là không muốn đi, nghe được Giang Diễn nói đã bao toàn bộ công viên thì nàng cũng còn lí do gì để từ chối.

Quả nhiên, có tiền thật tốt.

Lần đầu tiên vào cuối tuần mà công viên giải trí lại quạnh quẽ như vậy, khu vực rộng lớn như vậy trừ bỏ hai nàng thì cũng có vài nhân viên làm việc.

Các loại hình giải trí đều hết sức kích thích và vui sướng đó là do nhiều người nói, Ninh Hi bị kéo lên vòng xoay ngựa gỗ tâm trạng có hơi buồn bực ngược lại Giang Diễn là vẻ mặt thích thú.

Nàng có chút ghét bỏ nói: "Chơi vui lắm sao?"

"Ò." Nói thật cũng không thú vị như tưởng tượng, nhưng đây là lần đầu tiên cùng Ninh Hi ra ngoài mà không cần che che giấu giấu ngụy trang, lúc này tựa như một đôi tình nhân bình thường. "Chơi vui lắm!"

"..."

Giang Diễn thấy nàng chỉ thể hiện một vẻ mặt từ đầu đến cuối, "Tỷ tỷ không thích chơi sao?"

"Giống nhau." Ninh Hi dừng một chút, "Lúc trước chơi rất nhiều lần, không có gì mới mẻ."

"Thật tốt a." giọng điệu Giang Diễn mang theo sự hâm mộ, Ninh Hi nhịn không được quay đầu nhìn nàng, nghi hoặc nói: "Ngươi chưa từng tới?"

Đại tiểu thư có thể bao cả khu giải trí như vầy hẳn là cái gì cũng từng chơi mới đúng.

Giang Diễn lắc đầu, rũ đôi mắt giống như đứa trẻ vô lực, hai tay nắm lại "Lúc ta còn nhỏ mẹ đã qua đời, ba ba...Hắn rất bận."

Ninh Hi không hỏi đến chuyện của nàng, đây là lần đầu tiên các nàng chủ động nhắc tới người nhà, khó trách nàng mỗi năm ăn tết đều ăn vạ nàng, Ninh Hi còn tưởng rằng lại cùng người nhà cãi nhau, thì ra...

Nghĩ vậy, Ninh Hi biểu tình nhu hòa hơn, áy náy nói: "Xin lỗi."

"Có gì mà xin lỗi chứ." Giang Diễn cười cười, ánh mắt nhìn Ninh Hi trở nên nóng bỏng, "May mắn gặp được tỷ tỷ, làm ta cảm thấy ta không phải là một người cô đơn."

"..." Nhìn cặp mắt chờ mong kia, Ninh Hi mím môi, tâm tình có chút phức tạp, nói: "Một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ tách ra."

Mà ngày đó...rất nhanh sẽ đến.

Giang Diễn sửng sốt, biểu tình có chút thất thố, vội la lên: "Ngươi muốn đi đâu?"

"..." Ninh Hi không nói gì, trong lòng có chút không đành, tạm thời...đừng phá vỡ cảnh tượng như bây giờ.

Đúng lúc này vòng xoay ngựa gỗ ngừng lại, nàng cho rằng việc này liền bỏ qua, Giang Diễn đỡ nàng từ trên xe ngựa xuống, lực nắm thật chặt, buồn bã mất mát nói: "Đừng rời bỏ ta..."

Ta chỉ có ngươi.

Hiện tại mặc kệ nói cái gì đều là không nên, cho nên Ninh Hi không trả lời nàng, mang Giang Diễn đi lên phía trước, đi vào tàu lượn siêu tốc, chỉ vào đường ray uốn lượn nói: "Đây là trò chơi được nhiều người thích nhất, nếu ngươi chưa từng chơi, lần này cùng nhau chơi đi."

Chỉ cần Ninh Hi đối tốt với nàng một chút, Giang Diễn có thể vui vẻ thật lâu, lần này cũng không ngoại lệ, nàng lập tức quên mất vừa rồi xảy ra chuyện không vui, cao hứng phấn chấn cùng Ninh Hi cùng nhau ngồi trên tàu lượn siêu tốc.

Sau đó sắc mặt tái nhợt từ tàu lượn siêu tốc bước xuống...Nàng cảm thấy bước chân không thật, sắc mặt Ninh Hi như thường, thậm chí còn đưa khăn giấy cho nàng.

"Ta...Ta không ói." Giang Diễn nói theo bản năng.

"......" Ninh Hi không nói nên lời "Cho ngươi lau mồ hôi."

Giang Diễn sờ trán, thật đúng là dọa ra không ít mồ hôi lạnh, đỏ mặt tiếp nhận khăn giấy lau mồ hôi.

Bộ dáng biệt nữu* này bị Ninh Hi thấy, nàng buồn cười nói: "Còn rất nhiều trò kích thích ở kia, nếu ngươi không muốn chơi chúng ta có thể trở về."

(*có lời nói và hành động đi ngược nhau (nói 1 đằng làm 1 nẻo) )

Giang Diễn liều mạng lắc đầu, "Không về!"

"Ngươi đều..." câu nói kế tiếp Ninh Hi không có nói ra, nhưng Giang Diễn cũng biết nàng muốn nói gì, Giang Diễn lấy lại bình tĩnh, kéo tay Ninh Hi, nhìn bầu trời sáng trưng ở trên đầu.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta đi chơi...Cũng là một trong số ít cơ hội chúng ta sóng vai ra ngoài...Ta...Ta không muốn lãng phí."

Giang Diễn đã không nhớ rõ nàng cùng Ninh Hi hẹn hò cách đây bao lâu rồi, có lẽ là từ lúc Ninh Hi trở thành người của công chúng, có lẽ là lúc sau khi kí hợp đồng, lại có lẽ là sớm hơn nữa, rốt cuộc các nàng từ lúc bắt đầu chính là ở trong bóng tối gặp gỡ.

Khát vọng trong lòng Giang Diễn là cùng Ninh Hi sóng vai đi ra ngoài với nhau, tựa như những đôi tình nhân khác có thể nắm tay hẹn hò giữa phố mà không sợ bất cứ gì, nhưng thân phận Ninh Hi đã định là không thể nào thỏa mãn nguyện vọng nàng, Ninh Hi không muốn, mà Giang Diễn cũng không muốn vì mình mà Ninh Hi bị tin không tốt.

Nàng thích Ninh Hi, thích đến có thể xem nhẹ cảm thụ chính mình, toàn tâm toàn ý chỉ vì nàng một người.

Ninh Hi nhìn thấy ánh mắt cô đơn khi nàng nói lời này, chung quy vẫn là mềm lòng, tùy ý Giang Diễn dẫn nàng đi lại một cái trò chơi khác.

Chơi đến buổi chiều, Ninh Hi mệt mỏi, hai người ngồi dưới một cây đại thụ nghỉ ngơi, Giang Diễn mua đồ uống lạnh đưa cho nàng, cười nói: "Vừa rồi nhìn thấy tiệm kia có bán thẻ cầu nguyện, chúng ta chơi lâu như vậy cũng chưa thấy nơi nào có thể ghi."

Nghe nàng nói xong, Ninh Hi duỗi tay chỉ cây phía sau, cách đó không xa có một cái lộ đình thiên mặt trên viết "Hứa nguyện đình", trên đỉnh là mấy cái giá, dưới cái giá treo đầy thẻ.

Giang Diễn trước mắt sáng ngời, hưng phấn chạy lại tiệm, qua một phút đồng hồ, trên tay nàng cầm hai cái thẻ gỗ đi ra, "Tỷ tỷ!"

Nàng đem một cái thẻ gỗ đưa cho Ninh Hi, "Cùng tới cầu nguyện đi!"

Ninh Hi vốn là không muốn, bị nàng ảnh hưởng, cũng cầm lấy bút viết trên thẻ bài vài chữ.

Ở bên kia Giang Diễn viết nguyện vọng, tay trái còn che ở phía trước, bộ dáng thần bí, trong miệng không quên nhắc nhở nói: "Tỷ tỷ không được nhìn lén nha!"

"......" Ninh Hi khóe miệng co lại, "Ta không có hứng thú với nguyện vọng của ngươi."

Cuối cùng tìm một vị trí trống trải, hai người đưa lưng về phía đối phương, đem thẻ cầu nguyện treo lên.

Giang Diễn biểu tình thành kính, biếtcái này chỉ là mê tín, nàng đều nguyện ý nghe theo.

Từ công viên giải trí đi ra, sắc trời tối dần, Giang Diễn chọn một quán ăn gia đình, nghe nói quán này có nhiều minh tinh từng ăn qua.

Cùng Ninh Hi ăn cơm, khẩu vị không phải nguyên nhân thứ nhất Giang Diễn chú ý, nàng chú trọng chính là tính bảo mật của quán ăn. Quán ăn theo kiểu phòng, một đường quanh co lòng vòng, nếu không phải người phục vụ dẫn đường tuyệt đối sẽ đi lạc, có thể yên tâm ở chỗ này ăn cơm không cần lo lắng có người theo dõi.

Giang Diễn đem bộ dụng cụ ăn lau sạch sau đó đưa cho Ninh Hi, săn sóc tỉ mỉ.

"Giang Diễn." Ninh Hi bỗng nhiên kêu tên nàng.

"Sao vậy?"

"Sau khi tốt nghiệp tính làm gì?"

"Ba ta trừ trước đã muốn ta về nhà tiếp quản..."

Ninh Hi vô tình nhẹ nhàng thở ra, Giang Diễn phải về nhà tiếp quản công ty vậy thì thời gian gặp mặt sẽ ít hơn... Không chờ nàng thở phào xong, liền nghe được câu tiếp theo: "Ta không định trở về."

"Vì sao?"

"Bởi vì nơi đó không có ngươi."

Mấy năm trước Giang thị đem tổng bộ từ X thị chuyển qua kinh thành, nếu trở về tiếp quản  thì phải rời khỏi thành phố nàng đã sống 21 năm, cùng Ninh Hi phân cách hai nơi, nàng đương nhiên không muốn.

"...Vậy ngươi tính làm gì?"

"Ta làm trợ lý ngươi được không?" Giang Diễn nói lời này với đôi mắt phát sáng, không giống như bộ dạng nhất thời hứng khởi, Ninh Hi nhịn không được nhíu mày nói: "Đừng giỡn."

"Ta không có nói giỡn, ta suy nghĩ thật lâu, làm trợ lý ngươi mỗi ngày chúng ta đều thấy mặt nhau." Giang Diễn nghiêm túc khi nói như vậy làm Ninh Hi run lên, Giang Diễn mỗi ngày đi theo nàng? Như vậy nàng sẽ phát điên.

"Không được." Ninh Hi dứt khoát cự tuyệt.

"Vì cái gì?"

"Không vì cái gì."

Giang Diễn trầm mặc trong chốc lát, thử hỏi: "Tỷ tỷ...Ngươi không muốn mỗi ngày đều nhìn thấy ta sao?"

"Không muốn."

Giang Diễn hừ một tiếng: "Ngạo kiều."

"..."

Nhìn tình huống trước mtắ, Ninh Hi cảm thấy chờ ngày dứt hợp đồng tách nhau ra, ai cũng đừng nghĩ sẽ sống thoải, ít nhất đều mất một lớp da.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro