Chương 14: Đêm cay đắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thì ra đường về nhà cũng có một ngày khó đi như thế.

---

Tô Bích Lạc thấy đối phương có ý lùi bước, chỉ là kinh ngạc, lại không kinh ngạc bằng chính mình võ công cao cường.

Lão nhân này võ công cao hơn so với hắc y nhân mà nàng trước kia từng giao thủ, nhưng không đến nỗi không đối phó được, thậm chí có thể nói so với nàng tưởng tượng yếu nhược hơn. Cho nên, nguyên chủ chết ở trong tay của hắn như thế nào?

Thấy nam tử đối diện đồng dạng lộ ra vẻ hoảng sợ, "Nàng... Minh chủ võ lâm Tô Mộng Lai?"

Tô Bích Lạc nhìn hắn một cái, trong lòng hiểu được bọn họ đang sợ hãi cái gì.

"Xem ra giang hồ đồn đãi quả nhiên không có thực." Mạc trường lão thở dài, "Chúng ta tính sai."

"Gọi Minh chủ cái gì." Tô Bích Lạc mỉm cười, "Gọi ba ba đi, có lẽ ta có thể cân nhắc lưu đủ toàn thây cho các ngươi."

Mạc trường lão tự động xem nhẹ đối phương nhục nhã, che lại trong mắt một tia cáu giận, chỉ nói, "Tô minh chủ gây sức ép làm gì? Lão hủ nếu thi triển toàn lực, ta và ngươi nhất định là ngọc nát đá tan. Tô minh chủ không để ý chính mình, cũng phải nhớ những người khác. Lão hủ nếu chết, ma giáo sẽ không từ bỏ ý đồ."

"Coi như ta thả ngươi, chuyện hôm nay liền coi như kết thúc. Các ngươi đã làm gì, trong lòng mọi người biết rõ ràng."

Tô Bích Lạc giọng điệu trở nên tàn nhẫn, lưu loát giương kiếm hoa, biến hóa chiêu thức, "Nguyệt Lạc Thiên Sương xem được không? Lại đến Nguyệt Lạc Tinh Trầm, như thế nào?"

Mạc trường lão trong lòng trầm xuống, xem ra sự việc không thể thiện. Tiểu Minh chủ tuổi còn trẻ đã ra tay lại không chết không ngừng, tàn nhẫn chấp nhất như vậy cũng là hiếm thấy.

Sát khí cùng kiếm khí ngưng kết cùng nhau, cuồn cuộn nổi lên hoa bay đầy trời. Mạc trường lão liên tiếp biến hóa ba chiêu chưởng pháp, mới khó khăn lắm tiếp được một chiêu công tới của Tô Bích Lạc.

Trong lòng hắn lui ý càng đậm, Tô Bích Lạc lại không có ý tứ dừng tay, lãnh đạm nói, "Ngươi nghĩ chuyện này sẽ kết thúc?"

Nàng xoay kiếm chiêu, quét ngang qua.

Mạc trường lão cảm thấy cổ chợt lạnh, ý niệm cuối cùng của hắn chính là, khi nha đầu kia sử xuất Nguyệt Lạc Thiên Sương căn bản không đem hết toàn lực.

"Ngươi không nên... lão nhân gia. Không ai sẽ cho địch nhân đường lui, ngươi lần này thua lỗ. Nguyên bản ngươi có cơ hội kéo ta cùng nhau tiến địa ngục, đáng tiếc... Ngươi sợ."

Tô Bích Lạc thở dài, nhẹ giọng thấp lẩm bẩm.

Mạc trường lão cơ thể thật mạnh nện xuống đất, thân hình Tô Bích Lạc bay ngược về phía sau, dây cột tóc không có buộc chặt phiêu nhiên rơi xuống đất, mái tóc đen xoã xuống.

Trong viện mọi người bị Kinh Hồng Nhất Kiếm này sinh kinh sợ, ngay cả hô hấp đều theo bản năng ngừng lại.

Nam tử phản ứng nhanh nhất, hắn không thể tin nhìn thi thể Mạc trường lão, ném ra vài quả bom khói, hô một tiếng, "Mau rút lui."

Tô Bích Lạc mâu quang nhất ngưng, dùng tay áo che mặt, cao giọng nói, "Chạy thật nhanh.

Ngày khác nợ cũ nợ mới, ta chắc chắn cùng các ngươi tính toán từng cái từng cái một. Chỉ hy vọng các ngươi rút ra điểm giáo huấn, đừng mong đánh lên môn chịu chết."

Người trên trấn vừa ho khan vừa dùng sức khua tay áo, vội vàng nói, "Thanh Vân đại nhân!"

Thanh Vân trấn định tự nhiên đứng tại chỗ, làm thủ thế đình chỉ, "Giặc cùng đường chớ đuổi, chúng ta đuổi theo chưa chắc có thể đòi được.

A Nguyệt cùng Lê Tẫn các nàng tình trạng không rõ, chúng ta phải tùy thời chuẩn bị đi cứu trợ các nàng.

Trảm Nguyệt môn cao thấp, hiện tại cần chúng ta chiếu cố."

Người nọ nghe vậy, không khỏi không cam lòng hít một tiếng.

Tên còn lại nói, "Những người đó đều là cao thủ giang hồ, hình như đến từ ma giáo gì đó, lần này tiến tới đến tột cùng ý muốn như thế nào?"

Di Quang thấp khụ hai tiếng, thần sắc ảm đạm, "Việc này đề cập ân oán tiền bối, đối phương chỉ là mượn cơ hội trả thù, hôm nay là ta liên lụy Trảm Nguyệt môn cao thấp mọi người."

"Môn chủ nói cái gì, mọi người nguyên bản chính là người một nhà, đáng lẽ hẳn là giúp đỡ cho nhau."

"Đúng đó, Phi Ưng tộc những năm gần đây quấy rầy chúng ta, Trảm Nguyệt môn làm sao khoanh tay đứng nhìn."

Thanh Vân thở dài một tiếng, "Môn chủ nén bi thương, như vậy chúng ta cáo từ trước."

Di Quang chắp tay, lại không nói gì nữa.

Lạc Quy Niệm bên cạnh nàng nhìn về phía Tô Bích Lạc, đối phương đứng dưới tàng cây hoa, bất ngờ lặng im, tay vân vê đóa hoa rơi xuống như đang xuất thần suy nghĩ.

Không biết vì sao, giờ phút này không có người nào dám lên trước cùng nàng nói chuyện.

Thanh Vân lưu lại vài người, dàn xếp Trảm Nguyệt môn cao thấp liền mang theo những người khác vội vàng ly khai.

Lạc Quy Niệm theo căn phòng Di Quang đi ra, lại nhìn xem những người bị thương khác, phân phó người lưu lại hỗ trợ tiên dược, lúc này mới có thể tạm nghỉ.

Tô Bích Lạc một người ngồi ở đại sảnh, so với những người khác, tâm tình của nàng thực bình tĩnh, bởi vì kết quả sự việc tốt hơn so với trong dự đoán nàng nhiều.

Mà cục diện không còn là nhất thành bất biến nước lặng, lại xuất hiện bước ngoặt cùng manh mối, mặc dù việc đó không phải bước ngoặc làm người ta dễ chịu.

Nàng cúi đầu xuống nhìn lòng bàn tay mình, giá trị vũ lực của nguyên thân mạnh hơn rất nhiều so với nàng nghĩ, nàng khổ trung mua vui nghĩ, thì ra ta còn là cao thủ võ lâm.

Boss tân thủ thôn đã đánh, nên tiến vào đầu mối chính, hệ thống thủy chung không để chỉ thị rõ ràng. Có lẽ người Ma giáo truy tra, đuổi giết nàng cùng với tàn sát Trảm Nguyệt môn chính là bước tiếp theo chuyện nàng nên làm.

Nghĩ như vậy, Tô Bích Lạc ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Quy Niệm từ bên ngoài đi đến, đối phương vẫn nhất quán khuôn mặt vô cảm, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.

Tô Bích Lạc dâng lên vài phần thương tiếc chi tâm, đồng dạng ác mộng, đối phương không sai biệt lắm đã trải qua hai lần.

"Đừng sợ." Nàng nói, "Đã kết thúc."

Lạc Quy Niệm trong nháy mắt giật mình, từng có người nói với nàng như vậy, làm cho nàng không tự giác chợt nghĩ muốn đến dựa vào.

Nàng đi tới, nhẹ nhàng tựa đầu lên cánh tay đối phương như một tiểu thú cô độc.

Cho đến khi nhiệt độ lạnh như băng trên tay Tô Bích Lạc làm nàng bừng tỉnh, Lạc Quy Niệm bắt lấy lòng tay nàng.

Lòng bàn tay nàng một mảnh dính mồ hôi lạnh, Lạc Quy Niệm đánh giá sắc mặt tái nhợt đối phương, "Cổ độc trên người ngươi phát tác?"

Tô Bích Lạc chỉ cúi đầu xuống nở nụ cười, "Nó luôn phát tác đúng lúc như vậy, nếu không ta nhất định khiến bọn chúng đều đi ngang ra ngoài."

Lạc Quy Niệm nhíu mày, "Thuốc Lâm sư huynh phối cho ngươi đâu?"

"Ở trong phòng." Tô Bích Lạc nói.

Lạc Quy Niệm xoay người, "Ta đi lấy."

Tô Bích Lạc giữ chặt nàng, lười biếng dựa vào ghế, "Không cần, lần này không phải đặc biệt đau. Lâm công tử cũng nói đó là giảm đau, uống nhiều sẽ không tốt, thuốc này vẫn nên dùng một cách khôn ngoan."

"Một cách khôn ngoan?" Lạc Quy Niệm giọng điệu lạnh lẽo như hồ nước trong đêm, "Cùng người liều mạng thời điểm à."

Tô Bích Lạc nghiêng đầu cười cười, "Niệm Niệm, ta cảm thấy ngươi giống như rất tức giận, có phải bởi vì ta không nói cho các ngươi biết ta là Tô Mộng Lai hay không."

Lạc Quy Niệm nhìn nàng, đột nhiên thở dài, "Ngươi người này..."

***

Khi Lê Tẫn trở lại Trảm Nguyệt môn đã qua đêm khuya, nàng cõng Triều Lộ, đạp trên thềm đá, chưa từng cảm thấy thì ra đường về nhà có một ngày khó đi như thế.

A Dạ giơ cây đuốc đứng ở cửa, nhìn thấy các nàng lộ ra nụ cười khổ, "Sư tỷ, các ngươi đã trở lại?"

Thanh âm của hắn khàn khàn, mặt mày lộ vẻ bi thương, giống như trong một đêm trưởng thành rất nhiều.

Tịch Nhan ánh mắt thoạt nhìn trống trơn như bị thần thái nào đó thôn tín hết thảy, khi ánh mắt của nàng rơi xuống trên người A Dạ vẫn tụ lên một chút thủy quang.

"A Dạ, tỷ tỷ... đã chết."

"Ta... biết rồi."

Khoảnh khắc A Dạ mở miệng lại không thể nào điều chỉnh.

Khi Tịch Nhan hạ xuống nước mắt, hắn tiến lên một bước, đưa tay đặt đầu nàng nhẹ nhàng tại chính mình trên vai, "Ta biết, ngươi không thích chúng ta... nhìn thấy ngươi khóc. Hiện tại yên tâm khóc đi! Không có người thấy đâu."

Tịch Nhan nắm chặt áo trước ngực hắn, tay hơi hơi phát run. Nàng không phát ra một chút thanh âm, A Dạ lại cảm giác nhiệt độ ẩm ướt đầu vai đang một chút khuếch tán.

Hắn nhìn Triều Lộ trên lưng Lê Tẫn, hơi hơi cúi đầu, đồng dạng nước mắt rơi như mưa.

Lê Tẫn nhìn bọn họ, như là nhìn bên trong cánh cửa rộng mở, lại như là nhìn địa phương xa hơn.

Nàng cảm thấy rất lạnh, như thể máu quanh thân đều bị gió đêm thổi lạnh tận xương.

Lê Tẫn bước ra khỏi phòng Tịch Nhan, Lạc Quy Niệm đứng ở hành lang đợi nàng, giống như mọi buổi sáng, buổi chiều và buổi tối.

Hai người thần sắc không thấy đau buồn gì, chỉ là bên môi Lê Tẫn không còn ý cười ôn nhu của ngày xưa, con ngươi Lạc Quy Niệm càng thêm lạnh lẽo. Hai người đứng trong chốc lát, ai đều không có mở miệng.

Qua một hồi lâu, Lạc Quy Niệm nhẹ giọng nói, "Tịch Nhan, sao rồi?"

Lê Tẫn ánh mắt ngưng ở trong đêm tối vô tận, ngữ điệu trầm tĩnh, "Nàng nói muốn cùng Triều Lộ một mình trong chốc lát, A Dạ thì đang trông chừng bên ngoài."

Lê Tẫn dừng một chút, đưa tay xoa tóc Lạc Quy Niệm, "Tối nay các ngươi đều vất vả rồi."

Đầu Lạc Quy Niệm cọ cọ lòng bàn tay nàng, nhẹ giọng nói, "Ta không sao, không sợ."

Nàng nhìn Lê Tẫn, "Ta có chuyện về A Lạc cùng ngươi nói."

***

Tô Bích Lạc vẫn ngồi ở đại sảnh, rất có một bộ tư thế ngồi vào vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, cũng không có ai đến quấy rầy nàng.

Đêm nay, mặc dù không ai ngủ được, lại bởi vì đau đớn kịch liệt mà có vẻ phá lệ yên tĩnh.

Nàng ngồi như vậy, có điểm cảm giác vô lực với vận mệnh không thể kháng cự. Tất cả nhìn như đã xảy ra rất lớn thay đổi, lại phát triển theo cốt truyện tuyến nguyên tác, huống chi không thấy người trở về, chung quy không quá yên tâm.

Nàng thở nhẹ một hơi, chỉ thấy gió đêm xuyên qua đại sảnh, thổi ánh nến lay động, khóe mắt thoáng hiện một tia ửng hồng.

Nàng nghiêng đầu, quả nhiên thấy Lê Tẫn đứng ở cửa, quần áo đối phương nhẹ nhàng bay bổng, trên y phục màu đỏ có tảng lớn tảng lớn màu đỏ sậm.

"Trở lại rồi à."

"Cám ơn ngươi." Lê Tẫn nhìn nàng.

Tô Bích Lạc muốn đứng lên, động tác chần chờ một chút, lại không cử động nữa, "Tiếng cảm ơn này của ngươi, ta không dám nhận."

Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là không nói nhiều lời nén bi thương, đừng quá khổ sở. Nhưng nàng lại không quá am hiểu khuyên giải an ủi người khác, hiện ngao một nồi canh gà cũng ngao không được.

"Những người đó ta sẽ không bỏ qua, thù này sớm hay muộn cũng phải báo, hiện tại chỉ là gởi đầu trên cổ bọn chúng thêm vài ngày trước thôi."

Nàng trầm xuống mặt mày, còn có sát khí mà tuổi này không có khiến lòng người phát run.

Lê Tẫn nhìn nàng không biết đang suy nghĩ gì, trầm mặc một lúc lâu mới nói, "Đi nghỉ ngơi đi!"

Nàng hoang mang trong lòng nhiều lắm, lại biết hiện tại cùng Tô Bích Lạc nói chuyện chưa hẳn có thể lấy được đáp án, huống chi thể xác và tinh thần nàng đồng dạng mệt mỏi.

Tô Bích Lạc đánh giá sắc mặt của nàng, "Lê Tẫn, ngươi có phải đang rất tức giận không?"

Nàng thở dài, "Niệm Niệm, hẳn là nói cho ngươi biết, ta..."

Lê Tẫn rốt cục hướng nàng đi tới, "Ta biết rồi."

Trên người nàng huyết tinh khí vô cùng dày đặc, thanh âm trầm, "Đừng nghĩ nhiều, bất luận ngươi là Tô Bích Lạc hay là Tô Mộng Lai thì đều là bằng hữu của ta. Ta chỉ là rất bất ngờ cũng rất may mắn, các ngươi còn sống là tốt rồi."

"Ngươi bị thương sao?"

Tô Bích Lạc nhịn không được đứng lên, tay thật cẩn thận đặt ở trên cánh tay nàng, "Ngươi như vậy... Ta là lần đầu tiên thấy."

Lê Tẫn hơi nghiêng đầu, đột nhiên đưa tay ôm ngang người, "Cơ thể không thoải mái nên sớm đi nghỉ ngơi, ta đưa ngươi trở về."

"Ta không sao, ngươi đột nhiên đến... Ta lại không bị thương."

Tô Bích Lạc kinh ngạc nhìn nàng, ngữ điệu theo sau trở nên ôn nhu, "Ta biết ngươi là Đại sư tỷ môn phái, những đứa nhỏ đều cần ngươi an ủi cùng chống đỡ, nhưng mà..."

Nàng rướn người về phía trước, quàng tay qua cổ Lê Tẫn, "Nhưng quá khó chịu thời điểm thì đừng gắng chịu đựng. Con người của ta không thể nói có bao nhiêu tin cậy, nhưng ngươi khổ sở thời điểm có thể cho ngươi một cái ôm."

Hai người duy trì tư thế gần như ôm, vô cùng thân mật.

Sợi tóc Lê Tẫn có chút hỗn độn rũ xuống, nàng đưa tay ôm sát Tô Bích Lạc, nhẹ giọng nói: "Cám ơn ngươi, Lạc Lạc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro