Chương 20: Điều tra.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không biết trong Trường Giang và Hoàng Hà này lại chìm bao nhiêu tân hồn thi cốt rồi?"

---

Thời điểm trời sáng, khách điếm đã có người rời giường bắt đầu tẩy rửa, thiếu nữ bạch y cửa đối diện lại chưa trở về như trước.

Lê Tẫn cất kỹ hà bao đã thêu tốt, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

"Ngươi đang rất hối hận, ngày hôm qua nếu bất hòa chúng ta giải thích, trực tiếp đuổi theo có lẽ đã đuổi được có phải không?"

Lê Tẫn nghiêng đầu, thấy Tô Bích Lạc đã tỉnh.

Sắc mặt của nàng luôn mang theo tái nhợt của người đã bệnh lâu, trên người lại luôn có loại sức sống cùng khí chất hoàn toàn tương phản.

"Trên đời nào có nhiều 'nếu' như vậy." Lê Tẫn đi đến bên giường, đưa tay sờ mặt nàng.

"Xem ra ngươi hiểu được." Tô Bích Lạc nghiêm nghị, "Ta lo ngươi sẽ nghĩ như vậy. Loại người có nhân cách trả giá luôn thích kéo tất cả lên người mình, luôn luôn suy nghĩ cho người khác."

Lê Tẫn bật cười, "Ở trong lòng ngươi, thì ra ta là người tốt như vậy sao?" Nàng cho tới bây giờ chưa nghe nói qua cái từ này, nhưng nghe Tô Bích Lạc giải thích cũng hiểu được.

"Ta cũng hiểu được một câu, đòi nhân lực nhiều lúc kiệt sức mà."

"Ngươi vốn dĩ chính là người như vậy." Tô Bích Lạc xoay người xuống giường, "Không thân chẳng quen, đổi lại ta sẽ không vì người xa lạ mà thủ cả đêm không nghỉ ngơi đâu."

Nàng động tác lưu loát cầm y phục mặc, vào thế giới này lâu như vậy, nàng cảm thấy thu hoạch lớn nhất chính là nắm giữ xuyên pháp các loại Hán phục.

"Nếu người đã không trở về, chi bằng chúng ta xem xét vị nhân huynh ném ngọc bội kia đi. Ngươi cùng hắc y nhân kia giao thủ, có cảm giác gì không?"

Lê Tẫn nghĩ nghĩ, "Ta cũng hoài nghi qua hắn, nhưng thân hình hắn khá bình thường, không mập không gầy, không cao không thấp, thân thủ thường thường, ta tự tin có thể trong vòng mười chiêu đã bắt được hắn.

Mà vị cô nương kia thoạt nhìn cũng là cao thủ dùng kiếm, cho dù không đuổi theo cũng nên trở lại rồi mới đúng."

Tô Bích Lạc nói, "Có lẽ là nhóm tội phạm."

Lê Tẫn nhíu mày, "Người nọ còn có đồng phạm?"

Tô Bích Lạc vỗ tay, "Tóm lại, tới phòng người nọ xem xét trước. Nếu hắn không ở, chúng ta vừa lúc lật tung điều tra."

Lê Tẫn nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu thực sự là người nọ, hắn làm việc không có khả năng lưu sơ hở lớn như vậy, sẽ không lưu lại manh mối gì đó ở trong phòng đâu.

Nếm qua điểm tâm, Lê Tẫn hướng tiểu nhị hỏi tình huống.

Tiểu nhị vẻ mặt thở dài nói, gần đây loại sự tình này phát sinh không ít. Không chỉ riêng khách điếm của bọn hắn, dịch quán khác, thậm chí thanh lâu liên tiếp có người nửa đêm phá cửa sổ mà ra, sau đó cuối cùng không trở lại.

Tô Bích Lạc nghĩ thầm, chả trách tối qua ngươi có thể bình tĩnh, quét tước lưu loát như vậy, cảm tình là thấy nhưng không thể trách.

"Không ai báo quan sao?"

Lê Tẫn hỏi.

"Sao lại không!" Tiểu nhị vỗ đùi, "Người quan phủ cũng tìm, bố cáo cũng dán, nhưng còn chẳng tìm được nửa bóng người. Vã lại, nhiều người mất tích liên tiếp mà vật chứng minh thân phận cũng không lưu lại, còn đều là người ở xứ khác thì làm sao có thể tìm người nhà của họ được."

Hắn cảm thán một tiếng, "Không biết trong Trường Giang và Hoàng Hà này lại chìm bao nhiêu tân hồn thi cốt rồi?"

Tô Bích Lạc cảm thấy tiểu nhị nói đúng, để hiện đại một người sống sờ sờ nói mất tích liền mất tích, sau đó sống không thấy người, chết không thấy xác. Huống chi đây là cổ đại, nơi tin tức bế tắc này.

Lê Tẫn dò la căn phòng của nam nhân kia, tiến lên gõ cửa, quả nhiên không thấy ai đáp lại.

Nàng đẩy cửa vào, cẩn thận nhìn quanh một vòng, bên trong quả nhiên không có ai.

Tô Bích Lạc đứng ở cửa chờ nàng, vừa trông chừng vừa hỏi, "Như thế nào?"

Lê Tẫn cẩn thận đảo đảo đồ vật này nọ, "Chăn căn bản không có dấu vết cử động trôi qua."

Nàng cầm lấy một kiện áo choàng màu lam bị thay thế, có thể nói vật này là vật bên người duy nhất trong gian phòng.

Nàng nhẹ nhàng rủ rủ, trên áo choàng hạ chút □□, lại ngửi ngửi, "Là thuốc mê bằng bột phấn."

Trong phòng không có vật giá trị gì, nếu hắn mất tích, muốn tìm đến sợ cũng khó khăn.

Tô Bích Lạc gật đầu, là kết quả trong dự kiến, "Phỏng chừng tên hắn lưu lại cũng là giả, không biết hắn đây là lần đầu tiên thất thủ hay là kinh nghiệm sóng gió, lật thuyền trong mương."

Lê Tẫn ra khỏi phòng nam nhân kia, chợt nghe Tô Bích Lạc nói tiếp, "Chi bằng, chúng ta tới đối diện nhìn xem."

Lê Tẫn chần chờ, điều tra người có hiềm nghi còn miễn cưỡng đối với nàng, tự mình xâm nhập căn phòng của thiếu nữ bạch y kia, bất luận theo mặt nào cũng đều hơi quá.

Tô Bích Lạc nói, "Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng chuyện gấp phải vượt quyền, lỡ như có manh mối gì, chúng ta cũng có thể đúng lúc viện thủ." Nàng dừng một chút, "Tuy tính khả năng không lớn."

"Chỉ là cho dù chúng ta không đi, phòng kì tới, tiểu nhị ca cũng sẽ thu thập. Lui một vạn bước, nếu nàng gặp được bất hạnh, chúng ta biết tên quê quán của nàng, về sau có cơ hội cũng có thể nói cho người nhà của nàng. Tận lực không để nàng làm oan hồn vô chủ."

Lê Tẫn gật đầu, "Ngươi nói đúng, ta quả thật rất câu nệ tiểu tiết, tin tưởng vị cô nương kia nếu biết cũng sẽ không trách chúng ta."

Tô Bích Lạc nói, "Đúng là như thế. Chỉ là nếu chúng ta mới vào căn phòng, vừa lúc người ta trở về cũng đủ xấu hổ, chúng ta chờ một chút cũng không muộn."

Nếu người đã xảy ra chuyện, này một buổi tối phỏng chừng đều lạnh thấu, thực sự không kém điểm ấy thời gian.

Lê Tẫn nói, "Vô luận như thế nào, ngươi hình như đều rất có đạo lý."

Tô Bích Lạc cười, "Bởi vì ta là người giảng đạo lý mà." Nàng chuyển nhẹ lay động cái vòng vạt áo, vào gian phòng của mình, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài.

"Ngày thoạt nhìn không tồi, chi bằng chúng ta ra ngoài đi dạo, trấn nhỏ phong cảnh như họa đã xảy ra chuyện kỳ quái như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều đồn đãi."

Trên đời này rất nhiều chuyện luôn có dấu vết để lần theo, điều đó phải xem dùng biện pháp gì.

Tô Bích Lạc nghĩ như vậy, nhưng cho tới trưa thu hoạch thực vả mặt.

Hai người xuất hành một ngày cũng không thu hoạch cái gì giá trị, hai người cũng không phải rất thất vọng.

Thật ra việc tận lực đến nước này đã là phạm trù tọc mạch trong mắt người khác rồi.

Lê Tẫn nhiệt tâm, mà Tô Bích Lạc lại có trực giác chuyện lần này chỉ sợ về sau sẽ cùng các nàng có rất sâu liên lụy, thiếu nữ bạch y mất tích càng như là một cái phục bút.

Thực sự là việc này chưa xong việc khác đã đến, nàng nghĩ.

Buổi chiều ở bên hồ, thừa dịp Lê Tẫn không chú ý, nàng bắt được một con ma nước đã chết từ lâu, đáng tiếc hắn bị trói buộc ở xung quanh ven hồ, biết cũng không nhiều.

Có lẽ thu hoạch lớn nhất cho tới trưa của các nàng chính là nghe xong các loại phiên bản quỷ cố sự, người cổ đại so với người hiện đại còn tin phục huyền học thần quái hơn, trình độ biên chuyện xưa phấn khích không hề kém cạnh chút nào.

Người từng dựa vào bắt quỷ ăn cơm Tô Bích Lạc nghe đến đều phải tin.

Lạc Quy Niệm hôm nay lại không ra ngoài, mà ở lại khách điếm đào y thư cũ ra đọc.

Tô Bích Lạc nhìn chữ phồn thể trên đó, chỉ cảm thấy xem thêm vài lần sẽ ngất mất, cho nên nàng rất bội phục định lực của đối phương.

Học y không dễ dàng, từ xưa đến nay đều thế.

Sau khi các nàng đã trở về được nửa canh giờ, Lạc Quy Niệm mới khép sách lại, bắt đầu ăn điểm tâm.

"Có thu hoạch không?"

Tô Bích Lạc ngã xuống giường, "Không có. Mà nè, Niệm Niệm ngươi vì sao muốn học y vậy? Chức nghiệp này nhất định rất vất vả."

"Ban đầu là vì nhà ta nhiều thế hệ làm nghề y." Lạc Quy Niệm nói, "Về sau là vì ta muốn lấy một loại phương thức khác đổi cường, có thể đối với các ngươi hữu dụng."

Trên đời này thật sự nhiều chuyện cũng không phải cố gắng là có thể hồi báo ngang nhau.

Liền tỉ như tập võ, có người luyện võ công cả đời cũng không đạt được cao thủ đứng đầu chi lưu.

Sau khi nàng trải qua thảm hoạ diệt môn cũng từng nghĩ tới cố gắng luyện võ, không làm một nhược giả, làm cừu non mặc người giết mổ.

Nhưng thứ thiên phú này tựa như một đạo khe rãnh thật lớn, kéo dài vào trong.

Về sau nàng hiểu được, giết người lấy mệnh không phải chỉ có một loại phương thức vũ lực, việc bảo hộ người trọng yếu, đổi một loại phương pháp cũng có thể làm được.

Nàng chỉ cần lấy loại phương pháp thích hợp, phát huy giá trị của mình ra lớn nhất, như vậy đủ rồi.

Tô Bích Lạc đưa tay vỗ vai nàng, "Người trẻ tuổi, ngươi rất có giác ngộ, ta thích."

Lạc Quy Niệm đẩy tay nàng ra, "Ăn cơm, ta đói bụng."

"Được rồi được rồi!" Tô Bích Lạc cười hì hì đuổi kịp, "Ta cũng đói bụng."

Chạng vạng thời điểm, trên bầu trời đột nhiên phiêu khởi mưa phùn, phối hợp mây tía hoàng hôn, ngã có loại ý thơ mỹ cảm.

Tô Bích Lạc nằm nhoài cửa sổ nhìn một hồi, cảm thán cảnh đẹp này đơn thuần tự nhiên, ở hiện đại không gặp nhiều đâu.

Mưa vẫn rơi đến ngày hoàn toàn đen đều không có ý tứ dừng.

Đêm dài đuổi dần bị yên tĩnh bao phủ, ba người Lê Tẫn đứng trong gian phòng thiếu nữ bạch y.

Tô Bích Lạc lắc đầu, "Xem ra phòng khách này vĩnh viễn không chờ được chủ nhân của nó lần này."

Lạc Quy Niệm cầm lấy lư hương chạm rỗng, nhẹ nhàng nhấc nắp lên, vê bột phấn đã cháy bên trong.

"Là an thần hương."

Nàng nói, "Người có giấc ngủ không tốt thường dùng."

Tô Bích Lạc cười cười, "Nàng tuổi còn trẻ, tâm sự không ít."

Lê Tẫn đứng ở cửa, trên nửa cánh cửa không sụp đổ có một lổ nhỏ to bằng ngón tay, xem ra người nọ muốn hôn mê cô gái trước để bớt việc gây rối, nhưng không dự đoán được cô gái kia vô cùng nhạy bén.

Có lẽ sáng sớm liền chú ý tới dị động ở các nàng ngoài cửa ngày đó.

Tuy nhiên, đây không phải là một phát hiện có giá trị gì, nhiều lắm là nghiệm chứng dự đoán bản thân.

Nhưng khi Tô Bích Lạc mở gói nhỏ mà cô gái đặt bên gối lại phát hiện bên trong có hai kiện y phục để thay, sau đó lấy được một khối lệnh bài màu đen dưới y phục, mặt trái của lệnh bài là hoa văn quen thuộc —— bỉ ngạn hoa.

"Là lệnh bài ma giáo!" Lê Tẫn tiến lên vài bước, tiếp nhận lệnh bài, tinh tế đánh giá.

"Thoạt nhìn thiếu nữ bạch y này là cán bộ cao cấp." Tô Bích Lạc nhét y phục trở lại, không chút để ý nói, "Tuổi trẻ đầy hứa hẹn!"

Nàng ngẩng đầu, phát hiện hai người đối diện đều nhíu mày trầm tư, không khỏi cười nói, "Ta nói các ngươi đừng nghĩ phức tạp việc này lên.

Trước đó Lăng Vân phái truyền tin nói, ma giáo đưa tin hàm đã giải thích chuyện ta bị ám sát, lại đuổi Mạc trường lão ra khỏi giáo và hạ lệnh giết chết rồi. Mặc kệ cụ thể tình huống như thế nào, ít nhất vẫn là rất có thành ý. Có lẽ người ta chỉ đang đi chấp hành nhiệm vụ, lại gặp được chúng ta thôi."

Lê Tẫn suy nghĩ trong chốc lát, "Bất luận ma giáo chân chính lập trường như thế nào, Mạc trường lão này là tên phản đồ dưới cờ hiệu của ma giáo, còn đang rục rịch, chúng ta làm sao phân biệt được thiếu nữ này là người của ai."

"Chui rúc vào sừng trâu làm gì, nàng hiện tại sống không thấy người, chết không thấy xác. Là người của ai cũng không quan trọng." Tô Bích Lạc mỉm cười, "Nếu có cơ hội nhìn thấy người của ma giáo, chúng ta không thể không báo tang. Lệnh bài chúng ta hãy thu đi!"

Lạc Quy Niệm đã không nói gì từ nãy đến giờ, lúc này mới chậm rãi nói, "Ta cho rằng ở trên đường trì hoãn lâu rồi, hẳn mau đi Bách Hồi thành thôi."

Theo quan điểm của Lạc Quy Niệm, ma giáo nội loạn gì đó, sự việc mất tích gì đó, mấy chuyện nhỏ nhặt này còn không quan trọng bằng việc đi tìm Quỷ y, chỉ cần mệnh còn tại, khi nào cũng có thể đi điều tra.

Huống chi các nàng tại đây chậm trễ vài ngày cũng không phát hiện cái gì giá trị.

Nhân sinh nào có nhiều vì sao như vậy, cố dễ làm hạ mới là tối trọng yếu.

Nàng bởi vì tự thân trải qua, đã tiêu hao hết nửa đời sức sống và sự tò mò rồi.

Có thể nói là người có mục tiêu vô cùng minh xác và kiên định.

Tô Bích Lạc cười tủm tỉm tới sờ đầu nàng, "Ai nha, ngươi xem Niệm Niệm đang sốt ruột đó hả?"

Lạc Quy Niệm ghét bỏ liếc nàng một cái, nhưng không có trốn.

Lê Tẫn cũng cười, "Thôi, bất luận nàng là ai, việc này chúng ta cũng đã hết sức. Ngày mai để tiểu nhị ca đi báo quan, chúng ta cũng xuất phát đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro