Chương 24: Giết cùng không giết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dễ tin là sai nhưng thiện lương không sai, không muốn giết người cũng không sai."

---

Trong bóng tối thỉnh thoảng có ám khí đánh úp khiến người ta khó lòng phòng bị, ba người không dám dùng khinh công, ngây ngốc đứng ở nóc nhà làm bia ngắm.

Hoa Vô Nha lau mưa trên mặt, "Những người đó làm sao phân rõ vị trí của chúng ta vậy?"

Dạ vũ ảnh hưởng tới thính lực của nàng, trong bóng tối, chỉ khi những người đó có điều hành động, nàng mới có thể đoán được vị trí cơ thể to lớn.

Lạc Quy Niệm như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ trên người các nàng gắn thuốc bột đặc biệt? Nhưng thuốc bột bình thường, ta đều......

Nàng mặc dù còn trẻ lại biết rõ y lý, dược vật bình thường đều không thể gạt được nàng.

"Chẳng lẽ là truy hồn hương?" Giọng nói của nàng trầm xuống.

Hoa Vô Nha cử động cánh tay xuống, ôm nữ tử trong lòng càng ổn. May thay, nàng ngày thường nhảy xuống vực rèn luyện không ít, võ công không giống sư tỷ muội khác, chiêu số chuyên đi nhẹ nhàng, nếu không e rằng chỉ có thể lực thôi cũng không đủ dùng.

"Khoan đã, xem đáy giày của chúng ta đi." Nữ tử lên tiếng.

Hai người vội vàng cúi đầu xem chân của mình, quả nhiên thấy trên giầy của mình tản ra một chút lục quang nhàn nhạt.

"Đây là bột huỳnh quang?" Hoa Vô Nha cả kinh nói.

Lạc Quy Niệm nghĩ, "Thì ra là thế."

Bột huỳnh quang khi không có ngọn đèn dầu vào ban đêm càng hữu hiệu, trời vừa mới tối sẽ không lộ vẻ, hiện tại dưới loại tình huống này liền vô cùng rõ ràng.

"Bọn họ cũng chịu hạ vốn như thế." Ánh mắt Lạc Quy Niệm dừng trên người nữ tử, nữ tử mỉm cười với nàng.

Hoa Vô Nha thăm dò nhìn bốn phía, "Đáng tiếc kiếm của ta không ở đây, nếu không chúng ta cũng không cần bị động như vậy. Chúng ta cần cởi y phục cùng giày không?"

"Vô dụng, truy hồn hương...... Khụ khụ...... Thiên Lý Truy Hồn hàng đầu, không phải nói không." Nữ tử khụ hai tiếng.

Lạc Quy Niệm khoát tay lên cổ tay nàng, "Dược hiệu Hộ Tâm Hoàn không thể giúp nàng chống đỡ bao lâu, mau chóng phá vây."

Hoa Vô Nha quyết đoán nói, "Ta dẫn dắt lực chú ý của những người đó cho, ngươi mang nàng đi trước."

"Ta không thể ôm nàng." Lạc Quy Niệm vô cùng tự mình hiểu lấy nói, "Hơn nữa trên người các ngươi có truy hồn hương."

Nữ tử nói, "Ta có biện pháp, hai người các ngươi buông ta ra, tách ra hành động. Nếu vận khí tốt có lẽ đều có thể thành công."

"Mục đích của bọn họ một khi bại lộ, tám phần sẽ giết chết phu nhân ngươi diệt khẩu." Tuy Hoa Vô Nha thiếu kinh nghiệm giang hồ nhưng không ngốc, lập tức nói, "Tuy ta đến bây giờ đều không rõ mục đích của bọn họ, nhưng nhất định là chuyện không thể để người khác biết."

Ánh mắt của Lạc Quy Niệm đột nhiên ngưng tụ, nhưng nàng phản ứng không mau bằng Hoa Vô Nha, đối phương vung tay áo, người đánh lén đã ngã văng ra ngoài thật mạnh.

Nàng lập tức ném ra ngân châm, đúng lúc lấy tính mạng người nọ.

"Chúng ta hàn huyên lâu, bọn họ đợi không nổi nữa." Lạc Quy Niệm nhìn chằm chằm đằng trước, "Ta vừa rồi suy nghĩ, bọn họ có lẽ đã sớm nhận ra ta lẻn vào."

"Cái gì?"

"Cố ý để chúng ta chạy trốn, lại mai phục hảo liệp sát chúng ta, tựa như dã thú đùa bỡn con mồi nhỏ yếu của mình vậy." Ngữ điệu Lạc Quy Niệm không có phập phồng, "Đáng tiếc chính là bọn họ đánh giá sai rằng ta thông y lý, cũng đánh giá sai rằng trình độ khôi phục võ công của ngươi."

Hoa Vô Nha có nội lực hộ thể, nguyên bản không biết lạnh, hiện tại trong lòng lại dâng trào lên một loại hàn ý, không biết có phải là do ngữ điệu cứng nhắc của nàng, hay là do lời nói của bản thân.

"Này...... Ngươi nghĩ bọn họ cũng quá tệ rồi."

Ngay cả nữ tử cũng nhịn không được, nghiêng đầu liếc nhìn Lạc Quy Niệm.

"Chẳng lẽ bọn họ còn chưa đủ tệ sao?" Ngữ điệu của Lạc Quy Niệm bình thản.

Hoa Vô Nha không đáp.

"Ngay mặt giao chiến, chúng ta chưa chắc sẽ thua. Đáng tiếc trời mưa, không thể đốt phòng ở." Lạc Quy Niệm tiếc nuối, nàng quay đầu nhìn Hoa Vô Nha, "Võ công của ngươi khôi phục bao nhiêu rồi?"

"Ba bốn thành." Hoa Vô Nha nói.

"Ba bốn thành...... Cũng đủ rồi. Ta có biện pháp để bọn họ hành động, ngươi phụ trách giết chết bọn họ." Lạc Quy Niệm nói xong, không đợi hai người phản ứng liền xông ra ngoài.

Thân hình nàng ảo ảo, ở trong bóng đêm tựa như quỷ mị.

Nữ tử khen, "Hảo khinh công."

Không bao lâu liền nghe được liên tiếp kêu thảm thiết.

Lạc Quy Niệm vọt trở về, nàng ném cho Hoa Vô Nha một thanh trường kiếm.

Hoa Vô Nha trợn mắt há hốc mồm, "Ngươi làm cái gì rồi?"

"Ta vẩy thuốc bột vào một trong số người đó, nó có công hiệu lập tức khiến làn da lở loét, đau ngứa khó chịu, như vậy bọn họ rất nhanh sẽ loạn lên. Bọn họ loạn lên, những người khác chưa hẳn có thể giữ được bình tĩnh, cho dù bọn họ có thể giữ được bình tĩnh cũng sẽ bị đám người hỗn loạn này ảnh hưởng. Đến lúc đó muốn đánh lén chúng ta cũng không phải chuyện dễ, bởi vậy chúng ta hiện tại không cần đánh, tiếp theo chạy.

Bọn họ sợ chúng ta chạy trốn nhất định sẽ toàn lực vây công, chúng ta như vậy là chính diện giao phong."

Một buổi tối này, Lạc Quy Niệm lần thứ hai cảm thấy nói chuyện thực sự mệt chết đi được.

Hoa Vô Nha gật đầu, "Kế tiếp phải nhờ vào ta, ta đã rõ."

Lạc Quy Niệm ngẩng đầu, cảm thấy mưa bụi càng thêm tinh mịn lạnh như băng.

***

Lê Tẫn lần thứ hai trở lại y quán, nhìn thấy Tô Bích Lạc ngồi bên cạnh bàn, dưới chân nàng thả một cái chậu than, có một chút tro tàn, châm linh tinh ánh lửa.

"Lạc Lạc, ngươi lạnh không?" Nàng chau mày, hỏi.

Tô Bích Lạc xua tay, "Không lạnh, ta chỉ đang thử biện pháp dùng phù chú tìm người mà trước kia cùng người khác học qua ấy mà."

Nàng giơ lên lá bùa cuối cùng, mặt trên dùng chu sa họa tự nguyền rủa rườm rà, nếu vẽ được trên không thì mới thực sự là nắm giữ môn đạo.

Lê Tẫn nhìn nàng ném lá bùa vào chậu than, lại nâng mắt nhìn nàng, "Có thu hoạch gì không?"

Tô Bích Lạc có chút kinh ngạc, "Ngươi chỉ muốn nói điều này?"

"Nếu không thì sao?" Lê Tẫn hỏi lại, sau đó còn nói, "Ta chỉ nghĩ rằng ngươi khác với Tô Mộng Lai mà chúng ta đã tưởng. Nhưng bất luận ngươi là ai, làm chuyện gì, ta đều tin ngươi."

Tin ngươi, cũng tin bản lĩnh của ngươi.

Tô Bích Lạc cong khóe môi, "Cũng chỉ có ngươi nói như vậy."

Thanh âm của nàng rất thấp, rất nhanh lại khôi phục bình thường: "Có một phương vị lớn, đi xem đi!"

***

Kiếm vũ của Hoa Vô Nha kín không kẽ hở, bảo hộ chặt chẽ hai người ở sau lưng cách đó không xa, thời điểm máu nhuộm trên thân kiếm, nàng không thể ức chế có chút hoảng hốt.

Chỉ cần mũi kiếm di chuyển về phía trước một chút, một cái mệnh sẽ không còn.

Ngân châm lập tức bay tới lúc nàng đang chần chờ, đưa vào cổ họng địch nhân.

Tay đang cầm kiếm của nàng run lên một chút, nhịn không được quay đầu lại nhìn phía sau.

Con ngươi đen kịt của Lạc Quy Niệm thoạt nhìn không tình cảm như trước, còn lạnh hơn lưỡi kiếm sắc bén trong tay nàng: "Không muốn giết thì đừng giết."

Ngữ điệu nàng nhẹ nhàng, lời nói lại hoàn toàn tương phản sở liệu của Hoa Vô Nha.

Nữ tử ỷ ở đầu vai Lạc Quy Niệm, khẽ cười một tiếng, "Kiếm pháp của Lăng Vân phái quả nhiên linh hoạt nhanh chóng, nhưng cô nương này e là dưới kiếm còn chưa từng có vong hồn."

"Ừ." Lạc Quy Niệm chuyên chú nhìn chằm chằm đằng trước.

"Vừa nhìn là biết nàng chưa từng giết người."

"Không biết có phải là do nàng quá mức nhân từ mà nương tay hay không?" Khóe miệng nữ tử hàm chứa cười, theo ngay từ đầu đến bây giờ, hình như phát sinh cái gì đều không thể ảnh hưởng đến vẻ thong dong của nàng.

"Không muốn giết người là sai sao?" Lạc Quy Niệm nói, "Dễ tin là sai nhưng thiện lương không sai, không muốn giết người cũng không sai. Ít nhất hiện tại, ta có thể giết mà."

Nữ tử ngẩn ra.

Tay của Hoa Vô Nha lại không hề run rẩy, nàng cắn răng đâm kiếm vào ngực địch nhân, thi thể té lên mặt đất thật mạnh, giọt nước bắn tung tóe phát ra tiếng lả chả.

Nàng như bị kích thích gì đó, tóc mực đổ xuống bị mưa ướt nhẹp tích nước, chiêu thức càng phát ra sắc bén, gắng đạt tới một kích mất mạng.

Lạc Quy Niệm nhẹ giọng nói, "Không ngoan chút nào."

Nàng đưa tay bao trùm đôi mắt nữ tử, "Nữ nhân sắp sinh không nên xem cái này."

Nữ tử hình như run lên vì lạnh, "Ngươi biết, ta từng giết qua bao nhiêu người không?"

"Rất nhiều đi!" Lạc Quy Niệm nói.

"Không tồi, rất nhiều." Khóe miệng nữ tử gợi lên nụ cười, Lạc Quy Niệm lại cảm giác lòng bàn tay có một chút độ ẩm, "Ngươi khóc sao?"

Thanh âm của tiểu cô nương so với đêm mưa còn lạnh hơn, lại ngoài ý muốn làm cho người ta cảm thấy an tâm, nàng nghĩ.

Nếu giờ phút này, chết bên cạnh hai người lòng mang thiện ý này hình như cũng không phải chuyện xấu.

Nàng đưa tay, sờ bụng mình.

Nàng xuất thân danh môn, từ nhỏ đã được giáo dưỡng, trừ gian diệt ác, trợ giúp người yếu kém.

Tự biết tay nhuộm máu tươi, giết người vô số nhưng cũng không thẹn với lương tâm.

Nàng cũng từng vô số lần nghĩ tới cái kết cuối cùng của mình, có thể giống trước đó kiếm bạn cùng chung chí hướng, cùng địch đồng quy vu tận, cũng có thể sẽ trọng thương không thể trị, hoặc là sau khi bị nghiền xương thành tro, nàng cũng không để ý.

Nàng không ngờ chính mình có thể viên mãn lập gia đình sinh con, tuổi già ẩn lui giang hồ, an ổn cả đời.

Nếu an ổn cả đời cũng đạt thành mong muốn kiếm bạn đời, vì nhân gian chính đạo khó có chết già.

Nàng không có phòng bị uống thuốc dưỡng thai phu gia chuẩn bị, tỉnh lại sau đã bị bán vào tay kẻ thù, tùy ý nhục nhã tra tấn.

Bạn của tôi, ngươi chờ mong năm tháng tĩnh hảo, ta chung quy không thể đạt thành.

Nàng ban đầu muốn hỏi vì sao, nhưng về sau liền hiểu được, trên đời nào có nhiều vì sao như vậy.

Nếu đã chiếm được kết quả này, kia bởi vì sao cũng sẽ không quan trọng.

Đứa nhỏ trong bụng cũng kiên cường, nàng gây sức ép muốn chết đi sống lại, đứa nhỏ vẫn an ổn đứng trong bụng nàng.

Nàng đôi khi hoài nghi, đứa nhỏ này ngay từ ban đầu đã là tử thai, hoặc là ở một số thời khắc nào đó lặng yên không một tiếng động mà ly khai.

Như thế cũng không phải chuyện xấu, đứa nhỏ sinh ra không có tình yêu cùng sự chờ mong, cuộc đời này nhất định khó có thể hạnh phúc.

Nếu đi theo con đường giống nàng......

Nàng không hối hận con đường mình đã chọn, cùng bạn bè ái mộ tương giao đã cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng cuộc đời này hình như nhất định là một bi kịch.

Hai tiểu cô nương lăn lộn một phen, nàng xem ở trong mắt, cảm thấy vô cùng thú vị.

Cá tính hai người tương phản thật lớn, vừa thấy chính là hoàn cảnh trưởng thành hoàn toàn bất đồng, mà lại đều có chút thiện tâm.

Nàng không ôm chờ mong, cũng không hi vọng trước khi chết lại làm phiền người khác, bởi vậy mới đưa ra ý kiến để các nàng bỏ nàng lại. Thật ra đây là thực lý trí, thực hiện một cách tự nhiên, các nàng không thân chẳng quen, mang nàng cùng nhau đào tẩu, là nhấc tay không tốn sức cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Nhưng không dự đoán được, ai cũng không đồng ý, cho dù là cô bé phát huy lý trí đến mức tận cùng kia cũng không đồng ý.

Đơn giản là các nàng cũng biết nếu bỏ nàng lại, một tia sinh cơ cuối cùng của nàng sẽ cắt đứt.

Hiện tại nghe đối phương nói một câu như vậy, nàng rõ ràng cảm giác được mình đang được bảo hộ.

***

"Lại mưa rồi." Nàng nói.

Lê Tẫn mở ô, ở trong bóng đêm vội vàng hành tẩu, nàng bán tín bán nghi đối với loại huyền thuật phỏng đoán kết quả, nhưng tóm lại có mục tiêu còn hơn không có.

Bách Hồi thành lớn như vậy, nếu tìm không thấy nàng vẫn sẽ đi tìm, cho nên đây chỉ là vấn đề về thời gian cùng trước sau.

Huống chi, không biết có phải ảnh hưởng sự thiên vị cùng tín nhiệm từ Tô Bích Lạc hay không, nàng có một loại linh cảm, sự việc sẽ có một kết quả.

Ngỏ tắt nhỏ ở trong bóng đêm tối như mực như là ngõ ngách bị thế giới quên đi, không thấy người cùng ngọn đèn dầu.

Xa xa người ta có đèn lồng màu đỏ, ánh có chút lầy lội giọt nước như là một tầng huyết sắc nổi trên đó, cổ quái và chẳng lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro