Chương 4: Thế giới game.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Vi Hiệp》 là một game online chuyển thể từ tiểu thuyết.

---

Dưới sự chỉ dẫn của dược đồng, Lê Tẫn bế người vào khách phòng. Vừa mới thả người trên giường, liền thấy Lâm công tử mang theo lười nhác tươi cười bước vào.

"Lâm sư ca, ngươi đi du học đã trở lại rồi?" Lê Tẫn tiến lên túm ống tay áo Lâm công tử, "Vừa lúc, đến xem nàng."

Lâm công tử theo động tác của nàng đi tới bên giường, đưa tay bắt mạch cho người ta đồng thời, ngoài miệng không nhàn rỗi, "Lê sư muội, không phải vì huynh nói ngươi, ngươi nói ngươi nhặt bao nhiêu đứa nhỏ trở lại, lớn mạnh sư môn cũng không có cách làm như vậy."

"Sư ca nói rất đúng." Lê Tẫn cúi đầu, "Chỉ là cứu một mạng người hơn xây bảy tháp Phật, ta thật không thể làm chuyện thấy chết mà không cứu được."

Lâm công tử sắc mặt đổi đổi, lại tinh tế sờ mạch một lúc mới thu hồi tay, đi đến cạnh bàn châm chước phương thuốc.

"Ngươi liền ỷ vào chính mình công phu cao, nơi nơi nhặt phiền toái, không biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên."

Lê Tẫn bất đắc dĩ, "Sư ca sao biết cô nương này là phiền toái?"

"Tuổi còn trẻ thân mắc bệnh nặng, ngươi lại nhìn quần áo sửa soạn của nàng phi phú tức quý, cố tình một mình bị ngươi nhặt được, đây không phải là phiền toái còn có cái gì là phiền toái?"

"Lúc ta cứu nàng, nàng đúng là bị người đuổi giết, trước khi nàng té xỉu đã cùng ta nói."

Lê Tẫn thành khẩn bổ sung, "Không phải lẻ loi một mình, ta còn giúp nàng chôn thân nhân của nàng."

Lạc Quy Niệm luôn luôn giữ trầm mặc không nói, tựa như muốn cho người quên nàng tồn tại, chậm chạp mở miệng, "Có phiền toái cũng không sánh bằng ta. Phiền toái tìm tới cửa, đánh ra gọi tới là được."

Tiểu dược đồng cười khúc khích một tiếng, che miệng nở nụ cười.

Lâm công tử lập tức trừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lê Tẫn, "Một đám điển hình khẩu phục tâm không phục. Có biết chết đuối đều do biết bơi, đánh chết đều do già mồm hay không."

"Sư ca nói rất đúng." Lê Tẫn vô cùng thói quen gật đầu.

Lâm công tử ngoài miệng nói không buông tha người, nhưng mỗi lần cứu người cũng không thấy hắn rớt lại phía sau. Hắn viết ra phương thuốc đưa cho dược đồng, lại dặn dò hắn một vài chú ý công việc.

Tiểu dược đồng không dám qua loa, liên tục gật đầu.

Lê Tẫn một vắt khăn lông ướt, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt Tô Bích Lạc, nàng động tác mềm nhẹ thuần thục, "Sư ca, bệnh Tô cô nương thực nghiêm trọng không?"

Nàng chôn thi thể thời điểm cùng Tô Bích Lạc nói chuyện với nhau qua hai câu, đã liên hệ tính danh, chỉ là như trước không nghĩ ra đối phương vì sao nhận thức nàng.

"Bệnh của nàng đánh trong bụng mẹ mang đến, bình thường hảo hảo nuôi cũng không có vấn đề lớn, chỉ là..."

Lâm công tử một lần nữa cầm lấy cây quạt nhẹ đập lòng bàn tay, "Ta vừa rồi bắt mạch cho nàng, phát hiện điểm chết người trên người nàng không phải bệnh của nàng, mà là..."

Lạc Quy Niệm bên cạnh xem xét trong chốc lát, thấy hắn không nói chính mình tiến lên cũng sờ mạch người ta, từ trước đến nay khuôn mặt vô cảm xuất hiện dao động.

Nàng quay đầu nhìn Lâm công tử, "Cổ?"

"Cổ." Nàng nghi vấn, Lâm công tử khẳng định giọng điệu.

Lê Tẫn nghe không rõ, tiểu dược đồng cũng tò mò, "Ai nha công tử, các ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu."

Lâm công tử vung lên chiết phiến, "Miêu Cương có cổ, cùng vây trăm trùng, tàn sát lẫn nhau, con thắng cuối cùng nuôi trở thành cổ. Loại này đồ vật thực tà tính cũng thực thần bí, ta đi qua Nam Cương, nơi đó vu y dùng cổ chế dược cứu người. Trên người thiếu nữ người ngươi cứu trở về lại có cổ."

Hắn nhíu mày, "Hơn nữa vô cùng bá đạo, chiếm cứ ở tâm mạch của nàng."

"Vậy nàng không sao chứ?" Lê Tẫn hỏi.

"Hiện tại không sao, về sau lại rất khó nói." Lâm công tử lắc đầu, "Ta với cổ hiểu biết không nhiều lắm, nếu phải giải cổ vẫn khuyên nàng đi một chuyến Nam Cương."

"Thôi, vẫn chờ nàng tỉnh rồi nói sau đi!" Lâm công tử thấy những người khác không nói, lại là bất đắc dĩ thở dài, "Chúng ta đi ra ngoài trước."

Tô Bích Lạc trên giường lông mi nhẹ nhàng run run, như là sắp tỉnh.

Lê Tẫn dàn xếp Tô Bích Lạc xong, cùng Lâm công tử đi ra cửa. Lạc Quy Niệm dẫn đầu đi ra đã chờ ở cửa, thấy bọn họ đi ra lập tức giơ lên tân trích hoa đưa cho Lê Tẫn.

Lê Tẫn mỉm cười xoa đầu nàng, mặc nàng giống con thú nhỏ vây quanh chính mình chuyển. Vài người đi đến cạnh bàn trong viện thạch nói chuyện phiếm.

"Lê Tẫn, ta có thể tiếp nhận chức vụ kiếm tiền."

Lạc Quy Niệm nói.

"Làm càn."

Lê Tẫn không đồng ý nói.

"Thực sự, công phu của ta mặc dù không kịp ngươi nhưng có thể kiếm tiền nuôi môn phái." Lạc Quy Niệm nói, "Ngươi không cần băn khoăn nhiều lắm, muốn làm cái gì thì làm cái đó."

Nàng nghĩ nghĩ bổ sung nói, "Ta cuối cùng sẽ giúp ngươi."

Lê Tẫn nở nụ cười, thì ra sợ chính mình bị đả kích nên tri kỷ an ủi mình, kết quả lại nghe đối phương nói, "Ta biết ngươi thích nhặt đứa nhỏ là bệnh nan y, trị không được. Không sao, ta thông cảm ngươi."

Tiểu dược đồng đứng trên thềm đá gạt bỏ dược liệu, cười đến mức thiếu chút nữa không ngay cả người mang dược tài hạ xuống thềm đá.

Lâm công tử tay mắt lanh lẹ, một phen bám trụ người sau áo túm người trở về, chính mình cũng nhịn không được vui vẻ.

Lê Tẫn không nói gì, nàng bắt đầu hoài nghi Lạc Quy Niệm không phải đang trấn an nàng, mà là đang giễu cợt nàng, cố tình đối phương vẻ mặt chân thành lại vô tội.

.

Tô Bích Lạc cảm giác ngủ thực an ổn, chỉ là nàng làm một cái giấc mơ.

Trong mộng nàng đứng giữa một mảnh thuỷ vực, nước trong suốt thấy đáy có thể chiếu ra bóng dáng nàng, mà nàng một thân hiện đại giả dạng, giống như ngày xưa đô thị dạ hành hằng ngày.

Mặt nước tạo nên từng trận gợn sóng, cô gái màu thủy lam quần áo chậm rãi mà đến, khuôn mặt nàng cùng Tô Bích Lạc giống nhau như đúc.

Tô Bích Lạc biết, người trước mặt là Minh chủ võ lâm Tô Mộng Lai thật.

"Tuy rằng hai ta bộ dạng giống nhau như đúc, nhưng ta cảm giác ngươi so với ta đẹp hơn?" Nàng dừng khuôn mặt đối phương thì thào tự nói.

"Nói ngốc cái gì đó."

Cô gái áo lam cười khẽ thành tiếng, nàng tựa đầu vào trán Tô Bích Lạc, "Cám ơn ngươi."

Mềm nhẹ ngữ điệu kia, Tô Bích Lạc tự hỏi học cũng học không được.

Tô Bích Lạc mở to mắt, liền trông thấy ánh chiều chiếu vào lăng cách hoa cửa sổ, đẹp nói không nên lời, cảnh sắc như vậy ở hiện đại đô thị rất ít thấy.

Chỉ là ánh sáng trong phòng có chút tối sầm, nàng nhìn quanh một vòng phát hiện trong phòng không ai, cũng không nóng lòng đứng dậy.

Nàng nhìn chính mình ngoại bào được khoát lên giá áo cách đó không xa, đưa tay sờ sờ chính mình tuyết trắng áo trong, quả nhiên từ trong lòng ngực lấy ra một khối lệnh bài.

Lệnh bài thoạt nhìn có chút lâu năm, hoa văn phong cách cổ xưa đã bị năm tháng ăn mòn có chút biến thành màu đen, mặt trên rõ ràng có khắc ba chữ —— Minh chủ lệnh.

Nhìn thấy Lê Tẫn một khắc kia, nàng liền biết chính mình đến tột cùng xuyên vào thế giới game nào.

《Vi Hiệp》 là một game online chuyển thể từ tiểu thuyết, trong thế giới kia của nàng rất được hoan nghênh, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, nàng đương nhiên cũng là một trong những người chơi thử nghiệm.

Thân phận hiện tại của nàng đúng là NPC cốt truyện, là một đoản mệnh quỷ khúc dạo đầu liền ngỏm, phó thác Minh chủ lệnh cho nhân vật chính, còn đưa tiền cho nhân vật chính.

Tô Bích Lạc lấy thị giác nhân vật chính chơi game thời điểm, không có cảm giác gì, hiện tại chính nàng biến thành NPC này, thật sự là rất hoang mang.

Hệ thống kia đem nàng lại đây, an bài một thân phận như vậy, đến tột cùng là vì sao?

Chẳng lẽ bởi vì lúc đầu nhân vật chính quá yếu, cần phải có một nhân vật giá trị vũ lực cao mới có thể tồn tại?

Tô Bích Lạc nghĩ đến mình ở cốt truyện chương thứ nhất liền ngỏm ba lần, cảm giác suy đoán này không phải không có cơ sở.

Thế nhưng thân thể Minh chủ này không phải rất mạnh, hệ thống đem mình lại đây, đến tột cùng là muốn mình làm cái gì?

Manh mối vẫn quá ít, nàng vuốt ve Minh chủ lệnh nghĩ.

Đạo cụ Minh chủ lệnh ở trong game cũng coi như rất trọng yếu, sẽ được Minh chủ võ lâm tự tay truyền lại cho chức vụ giả. Tuy rằng không có uy lực giành thiên hạ hoặc là hiệu lệnh quần hùng chớ dám không theo, nhưng cũng là một loại công nhận cùng tượng trưng thân phận.

Đương nhiên theo quan điểm của Tô Bích Lạc, hiệu quả của Minh chủ lệnh có thể phát huy bao nhiêu tác dụng phụ thuộc vào năng lực của người sử dụng.

Thân phận Minh chủ với nàng bây giờ tuyệt đối là phiền toái, Minh chủ lệnh cũng là khoai lang phỏng tay.

Dù sao nàng tuy rằng khúc dạo đầu phải ngỏm sớm, nhưng mạch chính cốt truyện vẫn không rời khỏi nàng. Nhân vật chính cùng tiểu đồng bọn chính là luôn luôn truy tra nàng chết, đến tột cùng thế lực phương nào đã hạ thủ.

Thật sự chết cũng phiền toái, không chết cũng phiền toái.

Tô Bích Lạc trở mình, một lần nữa cất kỹ Minh chủ lệnh. Nàng quyết định trước không rối răm một vấn đề, nghĩ về chuyện thoải mái hơn, ví dụ như Lê Tẫn.

Ở trong game có phần trải nghiệm chuyên môn công lược NPC có nhân khí, đóng vai trò quan trọng trong cốt truyện.

Khi Tô Bích Lạc làm nhân vật chính, người đầu tiên nhận thức chính là Lê Tẫn, hai người làm bạn thời gian rất lâu trước khi những đồng bọn khác lên sân khấu.

Có lẽ do chim non tình tiết, lại có lẽ do thiết lập hình tượng cùng tính cách của Lê Tẫn tương đối chọt điểm yêu thích của nàng, cho dù đến tiếp sau mở khoá nhân vật khác, nàng cũng chỉ chuyên tấn công Lê Tẫn.

Hiện tại nhìn thấy chân nhân so với trong game càng đẹp mắt, cũng có loại cảm giác không thể nói rõ tới.

Như vậy tưởng tượng, xuyên qua lại đây cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Tô Bích Lạc nghĩ nhập thần, chợt nghe ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, không bao lâu cửa được đẩy ra nhẹ nhàng, nàng vội vàng ngồi dậy.

"Ngươi tỉnh."

Thật đúng là dự kiến bên trong tiêu chuẩn mở đầu.

Tô Bích Lạc tuy nghĩ như vậy, lại nói, "Cám ơn ngươi đã cứu ta."

Người tới đúng là Lê Tẫn, nàng một thân hồng y, cho dù trong phòng ánh sáng ảm đạm cũng khó dấu vẻ tao nhã. Dung mạo cùng trang phục như vậy nguyên bản nên thiết lập hình tượng tính cách nổi bật bá đạo, chỉ là phía nhà phát hành vì hãm hại người chơi một phen, nhất quyết không theo thông lệ.

Chính nguyên tác tiểu thuyết được game này chuyển thể cũng không đi đường tầm thường, thường quy mạo hiểm thăng cấp, nhân vật chính cốt truyện cũng là thiếu niên nhiệt huyết tiêu chuẩn.

Có nhiệt huyết, có tình bạn, có tình cảm, duy nhất khiến người ta lên án chính là đồng bọn bên người nhân vật chính đều là mỹ nhân, bất luận nam nữ.

Độc giả một lần hoài nghi tác giả muốn mở hậu cung cho nhân vật chính, nhưng toàn bộ thanh thuỷ văn, cho dù có cái gì dắt tay ôm công chúa linh tinh làm người ta đánh máu gà cũng cùng nhân vật chính không có gì quan hệ.

Nhân vật chính vẫn độc thân tới kết cục, sau đó được tiết lộ thật ra là một nữ nhân.

Nhóm độc giả rốt cục hiểu được, vì sao nhân vật chính vẫn tránh tứ chi tiếp xúc cùng với người khác, nhân vật nữ vì sao yêu thương nhân vật chính như thương đứa nhỏ.

Sau đó các nàng vẫn vô cùng muốn đánh chết tác giả, không ai dám chơi đùa như vậy cả.

Nghe nói tác giả là chức nghiệp biên kịch, từng là một tác giả, đôi khi sẽ viết văn, vô cùng cho phép cất cánh mình.

Tô Bích Lạc cảm thấy như vậy mà cũng sử dụng vào game, nhà phát triển thật tràn đầy dũng khí. Dũng khí này đại khái là Lương Tịnh Như ban cho*.

*Vào một hôm, ca sĩ Lương Tịnh Như hát bài Dũng khí, và kể từ đó netizen bên đại lục hay có câu đùa "Ai cho cậu dũng khí vậy? Là Lương Tịnh Như sao?" =)))))))

Nhưng chính mình chơi cũng rất vui vẻ.

Nói đến đây, chính mình trong lúc rãnh rỗi còn thêm fan club Lê Tẫn, tán gẫu cùng đống lớn đồng bọn tự xưng là tiểu Lê phu nhân. Bình thường không thấy có gì, hiện tại người thực đứng ở trước mặt, thật là xấu hổ.

_____________________________

Hoa Hoa có lời muốn nói: trên phần giới thiệu không thấy Tô tác ghi ai sẽ thành đôi với nữ chính, giờ có chương thế này, không lẽ chính là Lê Tẫn sao?

Lương thiện girl với Tâm cơ gei, một tổ hợp na ná như bộ Thiên kim giả, mong Lạc tỷ không làm em thất vọng như Kiều tỷ cách vách =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro