☆Chương 1: Nữ nhân kỳ quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm có chút ánh dương quang chói mắt, xuyên thấu qua khe hở bức màn treo trên cửa sổ rơi vào trong phòng. Trên chiếc giường lớn, chăn mỏng màu trắng được vén kín, bên trong có một nữ nhân nghiêng người ngủ, tóc dài màu đen tán lạc trên gối, ánh mặt trời soi vào mái tóc của nàng, mấy sợi tóc như phát quang óng ánh, thoạt nhìn cả người nàng càng thêm nhu thuận.

Sau một hồi, người đang vùi ở trong chăn khẽ giật giật thân mình, ngay sau đó che lại đôi mắt có chút khó chịu mà ngồi dậy, nàng tựa hồ tinh thần rất kém cỏi, cũng không có dáng vẻ thoải mái lười biếng sau một giấc ngủ ngon, ngược lại thập phần mệt mỏi nhăn chặt mày.

Chờ đến hơi chút thích ứng ánh sáng, nàng mới buông tay xuống, khẽ vén qua sau tai mấy sợi tóc rối loạn, lộ ra một gương mặt xinh đẹp tái nhợt. Nàng mặc một kiện váy ngủ tơ tằm, cánh tay trắng nõn lộ ở bên ngoài, áo ngủ mềm mỏng ẩn ẩn miêu tả dáng người tinh tế của nàng.

Nàng xoa xoa đầu, mệt mỏi mà đứng lên, nhìn xung quanh căn phòng trống trơn không một bóng người, thần sắc có chút kỳ quái, Lâm Thần luôn luôn tinh tế nghiêm cẩn, mang theo chứng bắt buộc, như thế nào sẽ đã quên kéo nghiêm bức màn.

Đầu đau đến có chút lợi hại, nàng gần nhất càng ngày càng mệt mỏi, ban ngày chỉ ngồi xuất thần, buổi tối khi nào ngủ cũng không biết, sau khi thức dậy vẫn là mệt như vậy. Lâm Thần gần nhất cũng bề bộn nhiều việc, mỗi ngày trừ bỏ phải đi làm, còn phải chiếu cố mình, sợ là thực vất vả đi.

Nhạc Duyên có chút tự trách, chính mình tựa hồ vẫn luôn tự cấp Lâm Thần thêm phiền toái, từ sau khi nàng bị bệnh, Lâm Thần cơ hồ cũng chưa cười qua, mỗi lúc ăn cơm đều sẽ nhìn nàng đến phát ngốc. Nghĩ vậy, Nhạc Duyên càng phát ra đau đầu đến lợi hại, nàng như thế nào gặp phải loại bệnh này? Bất quá Lâm Thần rất giỏi, cô khám bệnh kê toa cho mình, lại như vậy săn sóc tinh tế, mình hẳn là sẽ dần khôi phục, Lâm Thần cũng nhiều lần nói, chỉ cần mình hảo hảo nghỉ ngơi, không cần loạn tưởng, đúng hạn uống thuốc, liền sẽ tốt.

Rửa mặt xong, nàng đi phòng khách rót ly nước nóng, hai cái ly cùng kiểu dáng đặt ở bên nhau, màu hồng phấn đào tâm, Nhạc Duyên cảm thấy thực đáng yêu, chính là luôn cảm thấy Lâm Thần không quá thích hợp cái ly kia, hơn nữa Lâm Thần cũng hiếm khi dùng nó.

Nàng nghĩ nghĩ, lại phát hiện mình nghĩ không ra vì sao phải mua tình lữ ly như vậy? Nhắc đến, nàng cùng Lâm Thần là người yêu, ân, đặc thù người yêu, bởi vì Lâm Thần cũng là nữ tử, là một bác sĩ khoa tâm thần rất giỏi, ở phương diện điều chế dược cũng rất có thiên phú.

Nguyên bản hai người sống ở thành phố A, Lâm Thần công tác tại một Viện nghiên cứu, thập phần coi trọng, chính là sau này nàng bị bệnh, vì để nàng an tâm dưỡng bệnh, Lâm Thần rời bỏ vị trí công tác, mang nàng tới thành thị nhỏ này điều dưỡng, chính mình mở một phòng khám.

Nghĩ đến đây, Nhạc Duyên nắm thật chặt tay, Lâm Thần thực hảo, cô nói cô là người yêu của nàng, nàng cũng nhớ mang máng mình có một ái nhân, ân, cũng là nữ tử. Cho nên lúc nàng tỉnh dậy trí nhớ thập phần hỗn loạn, nghe Lâm Thần nói như vậy, nàng cũng không kỳ quái. Nàng nhớ rõ mình cùng người kia tình cảm thực tốt, mình thực yêu người kia, cho nên mình hẳn là thực ái Lâm Thần.

Nhấp miệng cười cười, Nhạc Duyên vặn ra một lọ thuốc màu trắng, mặt trên viết chính là nàng xem không hiểu tiếng Pháp, bất quá Lâm Thần nói, thuốc này cô đặc biệt nhờ người mua từ nước Pháp, đối với bệnh mất trí nhớ, rối loạn tâm thần, hội chứng phân ly dùng rất tốt, nàng sẽ thực nhanh khôi phục.

Nàng hiện giờ trừ bỏ đau đầu, ngủ không tốt, mặt khác đều khá tốt, Nhạc Duyên biết Lâm Thần nói không sai, đổ hai viên thuốc, ngửa đầu nuốt vào. Mà liền ở nàng đỉnh đầu, tựa hồ có cái màu đỏ điểm nhỏ lóe lóe.

Uống thuốc xong, Nhạc Duyên ngồi nghỉ ngơi hồi lâu, chờ đã có tinh thần, nàng mở ra tủ lạnh, phát hiện nguyên liệu nấu ăn không còn đủ, Lâm Thần buổi tối luôn về nhà ăn cơm, nàng cần đi chợ mua thêm đồ ăn. Mua cái gì đâu, tư duy có chút chậm, Nhạc Duyên chậm rãi nghĩ, hẳn là Lâm Thần thích ăn cá? Vậy nàng nên đi mua con cá trích, hấp nước tương là tốt nhất. Nghĩ xong nàng đột nhiên dừng lại, không đúng, Lâm Thần không thích ăn cá, ngày hôm qua món cá nàng làm, cô một ngụm cũng chưa động đũa, nàng hỏi cô, cô chỉ nói xương nhiều, không thích ăn.

Lâm Thần không thích ăn cá, Nhạc Duyên lặp lại một lần, chính là lại mạc danh cảm thấy người kia thích ăn cá, trong trí nhớ người kia ở bên tai nàng cười khẽ, ôn nhu nói: "Chị thích nhất Nhạc Nhạc làm cá, như thế nào làm đều thích."

Trong đầu đột nhiên nhớ đến một câu như vậy, Nhạc Duyên cả người có chút hoảng hốt, cũng không chú ý giờ phút này là đèn đỏ, một trận dồn dập tiếng còi đem nàng bừng tỉnh, nàng lấy lại tinh thần liền được một người kéo vào lề, ngay sau đó giọng nữ có chút gấp vang lên, tuy rằng vội vàng lại lộ ra quan tâm cùng ôn nhu: "Tiểu thư, cô làm sao vậy, lúc băng qua đường lớn ngàn vạn phải cẩn thận."

Nàng mơ hồ ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Nữ tử lôi kéo tay nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, cô ấy ăn mặc một thân áo sơ mi màu trắng, đơn giản màu đen quần dài, lớn lên rất tốt nhìn, thập phần điển hình dáng vẻ nữ tử phương đông, dịu dàng trí thức, chỉ là giờ phút này cô ấy trợn to mắt, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm nàng, ngay sau đó cả người đều có chút run rẩy, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi, còn mang theo một cổ tình cảm thập phần mãnh liệt, làm Nhạc Duyên có chút khó chịu, nàng thối lui một bước, lại vội vàng nói: "Cảm ơn." Ngay sau đó bước nhanh rời đi.

Nàng kia cũng không theo kịp, chính là Nhạc Duyên cảm thấy tim đập thực nhanh, nàng kia bộ dáng thế nhưng thập phần rõ ràng xuất hiện ở trong đầu nàng, làm đầu của nàng càng thêm đau. Quơ quơ đầu, nàng tiếp tục hướng siêu thị đi, sau khi tiến vào, trực tiếp đi khu rau dưa, chọn chút rau quả.

Trên đường trở về, Nhạc Duyên thực bất an, nàng luôn cảm thấy có người đi theo nàng, chính là quay đầu lại nhưng không có bất luận cái gì khác thường. Nàng đa nghi? Vẫn là bệnh cũ lại tái phát? Thẳng đến nàng vào cửa nhà, loại cảm giác cổ quái này mới biến mất, nàng cảnh giác mà nhìn ngoài cửa hồi lâu, một chút động tĩnh cũng không có, nàng mới yên tâm đi vào nhà.

Buổi tối Lâm Thần đã trở lại, cô đem áo khoác treo lên, ôn thanh nói: "Hôm nay thế nào, em có không thoải mái sao?"

Nhạc Duyên lắc lắc đầu: "Em khá hơn nhiều, còn đi ra ngoài mua chút đồ ăn, cơm làm tốt, chị rửa tay ăn đi."

Lâm Thần liếc mắt đồ ăn trên bàn, rau diếp, đậu giá, rau trộn dưa chuột, canh bí đao, đều là món cô thích ăn, trừ bỏ...... Trừ bỏ kia đĩa đậu hủ Ma Bà, cô không ăn cay, Nhạc Duyên cũng không thích ăn đậu hủ. Cô con ngươi hơi rũ, tựa hồ có chút trầm thấp, lại rất mau cười nói: "Nhạc Nhạc càng ngày càng hiền huệ, vất vả, nhanh đến ăn đi."

Sau khi ăn xong, Nhạc Duyên ngơ ngác nhìn chằm chằm kia dĩa đậu hủ không người hỏi thăm, tinh thần hoảng hốt. Lâm Thần thực mau thu thập cái bàn, ôn nhu nói: "Đi trước tắm rửa đi, chị tới thu thập thì tốt rồi."

Nhạc Duyên lấy lại tinh thần, vội nói: "Em...... Em tới, chị công tác một ngày, sẽ mệt."

Lâm Thần hôn hôn cái trán của nàng, thấp giọng nói: "Đi thôi, em sắc mặt không được tốt, tắm rửa xong trước nghỉ ngơi, được không?"

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Thần như cũ đi ra ngoài, phòng bếp ngao cháo, mặt trên dán tờ giấy: "Nhớ rõ ăn bữa sáng, thuốc chị đã đổi mới, nhớ rõ uống đúng liều lượng, buổi tối chị sớm một chút trở về. Yêu em."

Nhạc Duyên nhìn tờ giấy, uống lên mấy ngụm cháo, như cũ chuẩn bị uống thuốc, chỉ là nhìn viên thuốc màu trắng kia, nàng đột nhiên cảm thấy bực bội, uống lên ngụm nước sôi để nguội, nàng xoay người xách theo túi đi ra ngoài, thuốc đã nằm yên vị trong thùng rác ngoài hiên. Nhạc Duyên cũng không quản, nàng thẳng đi đến cửa hàng bán vật nuôi cách đó không xa, nhìn nhìn.

Nàng xuất thần mà nhìn chằm chằm một con mèo nhỏ màu vàng nhạt, giữa ấn đường của nó có một ấn ký hình đóa hoa mai, đôi mắt màu xanh biển xinh đẹp, nàng càng xem càng thích, chính là Lâm Thần có thói ở sạch, không thích mèo.

"Thích nó?" Giọng nữ ôn nhu quen thuộc vang ở bên tai nàng, Nhạc Duyên vội ngẩng đầu, lại phát hiện chính là nữ nhân kỳ quái hôm qua. Trên mặt cô mang theo đạm cười, thấy nàng ngẩng đầu liền thực lễ phép lui về phía sau nửa bước, nhu hòa nhìn nàng.

Nhạc Duyên tuy rằng bị phản ứng của cô hôm qua kinh tới rồi, nhưng không thể không nói, nữ nhân này rất có mị lực, ôn nhu xinh đẹp, thập phần có chừng mực. Huống hồ cô còn cứu chính mình, vì thế Nhạc Duyên cũng không hề trầm mặc, thấp giọng nói: "Ừ."

Nữ nhân cười càng thêm ôn nhu: "Nhà chị cũng có một con, rất giống nó, phi thường đáng yêu, người yêu của chị đặt cho nó cái tên, em đoán gọi là gì?"

Nhạc Duyên sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Chẳng lẽ kêu Tiểu Hoa Cúc?"

Nữ nhân tươi cười hơi ngưng lại, Nhạc Duyên cho rằng chính mình mạo phạm, đang muốn xin lỗi, nữ nhân lại thấp giọng nói: "Ừ, chính là Tiểu Hoa Cúc."

Bầu không khí này có chút xấu hổ, Nhạc Duyên đối cô chào hỏi liền chuẩn bị rời đi, nữ nhân lại hỏi nàng: "Thích như thế nào không mua?"

Nhạc Duyên lễ phép nói: "Người yêu của em không thích mèo, cho nên em không định mua."

Nàng lời này vừa nói ra, nữ nhân sắc mặt tức khắc có chút trắng bệch, cô yết hầu giật giật, thập phần gian nan nói: "Em có người yêu?"

Nhạc Duyên cảm thấy vấn đề này đã cổ quái lại không lễ phép, cũng có chút không cao hứng: "Em còn có việc, liền không bồi chị, tái kiến."

Nàng cảm thấy có chút buồn, rõ ràng người kia thoạt nhìn như vậy làm người thoải mái, như thế nào luôn khiến nàng không được tự nhiên. Buổi sáng ăn không nhiều lắm, giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, thời điểm cũng không còn sớm, một mình cũng lười nấu cơm, nàng nghĩ nghĩ đi đến nhà hàng gần tiểu khu gọi chút đồ ăn. Chính là nàng lại gặp nữ nhân kia, đối phương tựa hồ không phát hiện Nhạc Duyên, ngồi ở bàn bên cạnh nàng, ôn thanh nói: "Tới một phần cá trích hấp nước tương, một phần đậu hũ Ma Bà, cảm ơn."

Điểm xong đồ ăn, ánh mắt cô đột nhiên xoay lại đây, vừa lúc ấm áp vui vẻ nhìn nàng, Nhạc Duyên có chút xấu hổ, đỏ mặt cười cười.

Ngay sau đó cô đứng lên, bước qua bàn của nàng: "Thật đúng dịp, ngồi chung bàn có tiện không?"

Nhạc Duyên bất đắc dĩ, rõ ràng còn nhiều bàn trống, nhưng người đã ngồi xuống trước mặt, còn rất nhanh nói phục vụ đổi bàn, nàng còn có thể đuổi người sao?

Nữ nhân đối diện không hề tự giác, nhẹ nhàng cười: "Em hảo, chị là Trì Mộ, còn không biết tên của em đấy?"

"Nhạc...... Nhạc Duyên" Nhạc Duyên nói xong nghĩ thầm, chị còn biết chúng ta liền tên cũng không biết, còn như thế da mặt dày.

Không ngờ nữ nhân đối diện lại mở miệng nói: "Em không phải đang suy nghĩ, chị liền tên của em cũng không biết, còn cùng em như thế thân thiện?"

Nhạc Duyên sắc mặt đỏ lên, vội vàng lắc đầu: "Không...... Không có." Đầu lại đau.

Trì Mộ thấy nàng như vậy vô thố, thậm chí nhíu nhíu mày, xoa nhẹ ấn đường, tựa hồ có chút không khỏe, cũng là nhăn lại mi: "Em nơi nào không thoải mái?"

Nhạc Duyên lắc lắc đầu: "Không có...... Chỉ là đau đầu." Nàng xoa đầu, vẫn là giảm bớt không được, không biết vì sao nàng luôn cảm thấy sau khi gặp được nữ nhân này, chứng đau đầu của nàng càng thêm nghiêm trọng.

Nàng nhịn không được muốn ôm đầu, tay lại bị người ngăn lại, ngay sau đó ngón tay lành lạnh đặt lên huyệt thái dương của nàng, thay nàng xoa nhẹ lên, nàng tức khắc cương tại chỗ.

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro