☆Chương 3: Hoang vắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Nhạc Duyên ngẩng đầu nhìn Trì Mộ, phát hiện trong mắt Trì Mộ tựa hồ ngấn lệ, nàng nhỏ giọng hỏi: "Chị làm sao vậy?"

Trì Mộ lắc lắc đầu: "Em đã khỏe hơn chưa, thực xin lỗi, chị dọa đến em."

Nhạc Duyên cười khổ nói: "Người bình thường sẽ bị dọa đến nông nỗi này sao?" Nói xong nàng rót ly nước đưa cho Trì Mộ, xoay người đi lấy thuốc.

Trì Mộ ôn thanh nói: "Đấy là bởi vì người khác không hiểu, chị thấy em rất bình thường."

Trì Mộ thần sắc nhu hòa, tuy rằng vẫn luôn nhìn Nhạc Duyên, nhưng một chút đều không có tính xâm lược, ngược lại khiến Nhạc Duyên thực an tâm.

Chỉ là đang nhu hòa nhìn xem, ánh mắt Trì Mộ khi thấy thuốc trên tay Nhạc Duyên, liền đột nhiên biến sắc: "Cô ta... cô ta cho em uống thuốc này sao?" Trì Mộ vội bước qua, muốn trực tiếp lấy thuốc, nhưng tựa hồ nghĩ đến cái gì, lui về phía sau một bước, nhẹ giọng nói: "Chị cũng là bác sĩ, em có thể đưa thuốc cho chị xem không?"

Nhạc Duyên tuy rằng cảm thấy kỳ quái, chính là Trì Mộ hiển nhiên không thể bắt bẻ, nàng gật gật đầu, đưa thuốc cho Trì Mộ.

Trì Mộ đổ ra mấy viên thuốc, ngửi ngửi, sau đó đặt ở đầu lưỡi nếm thử, tức khắc sắc mặt trắng bệch.

"Trì Mộ, loại thuốc điều trị tinh thần này dược tính quá mạnh, không tránh khỏi tác dụng phụ."

"Tân dược trải qua thực nghiệm trên động vật, nhìn không thấy vấn đề, chính là thử nghiệm lâm sàng, lại xảy ra vấn đề, không thể lại dùng. Một lần nữa thực nghiệm phát hiện, nó đối với não bộ của loài vượn gây tổn thương không nhỏ, em kiểm tra kĩ cho thầy, vì sao trước đây thực nghiệm trên động vật khác lại không phát hiện."

Lời nói của giáo sư vẫn còn quanh quẩn, khiến Trì Mộ đôi mắt đỏ bừng: "Lâm Thần, cô tên hỗn đản này."

Trì Mộ thật sự chịu không nổi, cô xoay người đôi mắt đỏ bừng mà nhìn Nhạc Duyên, tiếng nói nhiễm khóc nức nở: "Nhạc Nhạc, em đi theo chị, được không?"

Nhạc Duyên cả người đều hồ đồ: "Chị gọi em là gì? Chị quen biết Lâm Thần đúng không, chị cũng quen biết em, vậy chị rốt cuộc là ai, chị mới vừa rồi nói là có ý gì?"

Trì Mộ ánh mắt thống khổ: "Nhạc Nhạc, chị là..." Nàng còn chưa có nói xong, cửa bỗng nhiên bị người đẩy mạnh, đánh vào vách tường phát ra một tiếng vang lớn.

Lâm Thần trên trán đổ đầy mồ hôi, giày cao gót đều bị cô xách ở trên tay, hiển nhiên là chạy vội đến. Cô đi đến bên người Nhạc Duyên, đem nàng che ở sau lưng, lạnh giọng nói: "Trì Mộ, mình cho rằng ngày hôm qua, mình đã cùng cậu nói rõ ràng."

Trì Mộ môi trắng bệch, cô chỉ vào Lâm Thần, cắn răng nói: "Lâm Thần, cậu điên rồi, cậu đối mình như thế nào cũng được, mình không sao cả, nhưng cậu vì cái gì đối nàng như thế?"

Lâm Thần ánh mắt có chút hung ác, híp mắt nói: "Đừng ở chỗ này cùng mình giả bộ thâm tình, mình yêu nàng không thể so cậu kém! Mình sẽ mang nàng đi, về sau cũng sẽ không...... Sẽ không lại cho nàng......"

Trì Mộ cả người đều mau điên rồi: "Cậu yêu nàng? Cậu cư nhiên còn mặt mũi nói yêu nàng, cậu xem tình huống của nàng bây giờ, cậu đã hủy hoại nàng, Lâm Thần!"

"Cậu câm miệng! Cậu bất quá là không cam lòng thôi, nàng ở bên mình rất vui vẻ, có mình bồi nàng, nàng tuyệt đối so trước kia càng vui vẻ." Lâm Thần tựa hồ cũng bị kích thích, đối Trì Mộ giận dữ hét.

Nhạc Duyên đầu óc đều có chút choáng váng, nghe các nàng nói, nàng nỗ lực chải vuốt rõ ràng ký ức, nếu Lâm Thần là người yêu của nàng, vậy Trì Mộ là ai? Dựa theo bọn họ đối thoại, các nàng hẳn là quen biết nhau, vì sao mình nhớ không ra Trì Mộ là ai. Nàng thống khổ ôm đầu, cong lưng rên rỉ.

Trì Mộ sắc mặt đều trắng, gấp giọng gọi: "Nhạc Nhạc!"

Lâm Thần bỗng nhiên ngăn lại: "Cậu đừng tới gần nàng."

Không ngờ Trì Mộ nguyên bản dịu dàng lịch sự tao nhã, giờ phút này lại bỗng nhiên cho Lâm Thần một cái tát, nàng nắm vạt áo đối phương, đỏ mắt nói: "Cậu không yêu nàng, cậu chỉ yêu chính mình, cậu xem nàng biến thành cái dạng gì, mình coi nàng là trân bảo quý trọng nhất trên đời, cậu lại như thế phá hủy nàng!"

Lâm Thần cũng là điên cuồng, hung hăng đạp Trì Mộ một phát: "Nếu không phải cậu xuất hiện, chúng mình nguyên bản có thể hảo hảo, vì cái gì cùng nhau lớn lên, nàng trong mắt chỉ có cậu, cậu còn ở đây giả mù sa mưa cùng mình nói cái gì là tình yêu, cậu khiến mình ghê tởm."

Hai người ở kia xé rách, Nhạc Duyên cố nén đau đầu, thất tha thất thểu muốn đi kéo ra các nàng: "Lâm Thần, đừng đánh, chị đừng đánh."

Này một tiếng Lâm Thần làm Trì Mộ đột nhiên không có khí lực, Nhạc Duyên chỉ nhớ rõ Lâm Thần, chỉ nhớ rõ Lâm Thần. Trong tay lực đạo nới lỏng, mà Lâm Thần đang trong cơn điên cuồng, lập tức thoát ra, tiện tay sờ soạng lên mâm trái cây trên bàn trà tìm được con dao gọt hoa quả, cơ hồ là không kịp suy nghĩ đâm thẳng vào Trì Mộ.

Nhạc Duyên ôm tay Trì Mộ, sững sờ nhìn con dao kia hoàn toàn đi vào trong cơ thể Trì Mộ, chỉ nghe Trì Mộ kêu lên một tiếng, thân thể cô run rẩy lui về phía sau một bước, mềm mại ngã vào trên sô pha, áo sơ mi màu trắng trong nháy mắt một mảnh huyết hồng.

Nhạc Duyên vẫn giữ tư thế kéo Trì Mộ, ngơ ngác nhìn, từ sâu trong đáy lòng dâng lên sợ hãi cùng đau ý hoàn toàn át đi cơn đau đang vạn phần tra tấn đầu nàng.

Trì Mộ dựa vào trên sô pha, môi khẽ run, nhưng một câu cũng nói không nên lời, cô chỉ là thẳng tắp nhìn Nhạc Duyên, trong mắt tràn đầy quyến luyến cùng thống khổ, môi mấp máy, tựa hồ muốn nói cái gì, thẳng đến trong đầu Nhạc Duyên xuất hiện một tia sáng xẹt qua, Nhạc Duyên biết, cô đang gọi mình.

Nhạc Duyên chỉ cảm thấy chung quanh không khí đều bị rút ra, nàng rõ ràng nghe được chính mình dồn dập thở dốc, chính là ngực hít thở không thông, tựa như bị cái gì chẹt lại. Trì Mộ ngã vào trên sô pha, dưới thân lan tràn một mảnh huyết sắc, bên người một sợi dây bạch kim trượt ra tới, kiểu dáng thập phần tinh xảo, lại treo một cái đồng hồ quả quýt nhỏ, bởi vì vừa rồi giằng co mà cái nắp bật ra, để Nhạc Duyên nhìn rõ bên trong một trương ảnh chụp. Hai nữ tử trẻ tuổi dán mặt hôn môi, cười thập phần vui vẻ, người bên trái gương mặt ôn nhu là Trì Mộ, mà bên phải nữ tử đang hôn má cô, nàng ở trong gương xem qua vô số lần, chính là nàng —— Nhạc Duyên.

Nhạc Duyên run run rẩy rẩy mà nắm chặt vạt áo trước ngực quỳ xuống, nàng gắt gao ôm đầu, quỳ trên mặt đất cọ bên người Trì Mộ, gắt gao nắm góc áo của cô, trong đầu vô số hình ảnh ùn ùn kéo đến.

"Chị thích nhất Nhạc Nhạc làm cá, như thế nào làm đều thích."

"Nhạc Nhạc, chị muốn ăn đậu hủ Ma Bà."

"Không muốn, em không thích ăn."

"Chị đây liền ăn em đậu hủ."

"Ha ha, chị không biết xấu hổ."

"Nhạc Nhạc, chị yêu em, chờ phòng ở trang hoàng tốt, chúng ta liền dọn qua đi, chị nói rồi, chị sẽ cho em một gia đình."

"Nhạc Nhạc...... Nhạc Nhạc."

Trong đầu tất cả đều là người này ôn nhu tươi cười, không ngại phiền mà gọi tên nàng. Nàng vẫn luôn suy nghĩ, gặp được Trì Mộ đại khái là nàng đời này hạnh phúc nhất may mắn nhất, chính là hiện giờ nàng đã biết, gặp gỡ nàng, là Trì Mộ lớn nhất tai nạn.

"Trì Mộ...... Trì Mộ, đừng bỏ em, cầu chị......" Nàng kêu tên Trì Mộ, tê thanh hô lên, ngay sau đó khóc đến tê tâm liệt phế.

Lâm Thần xụi lơ mà ngồi dưới đất, cô không thể tin nhìn tay chính mình, lại nhìn nữ nhân đang ôm Trì Mộ mà khóc đến tuyệt vọng, cả người phát run.

Không biết khóc bao lâu, Nhạc Duyên cổ họng đều tắt nghẹn, một dao kia trực tiếp lấy đi sinh mệnh Trì Mộ, cũng huỷ hoại các nàng. Nhạc Duyên hai mắt đăm đăm, chỉ là ôm Trì Mộ cả người lạnh băng, thấp thấp nỉ non: "Trì Mộ, Trì Mộ."

Lâm Thần hai mắt đỏ bừng, thống khổ mà thê lương, ngày đó cô nhịn không được muốn cường thế Nhạc Duyên, sở dĩ dừng lại, bởi vì nghe được Nhạc Duyên trong vô thức nỉ non gọi tên Trì Mộ. Cô vĩnh viễn thua Trì Mộ, vĩnh viễn là kẻ thua cuộc.

Lâm Thần thất hồn lạc phách mà súc ở một bên, cô giết người, giết đi người bạn thân cùng nhau lớn lên, cũng là tình địch lớn nhất của cô, Trì Mộ chết rồi, chính mình cũng... Cũng xong rồi.

Sau một hồi, Nhạc Duyên đột nhiên nở nụ cười, nàng nắm bàn tay lạnh băng của Trì Mộ, đối Lâm Thần cười, ý cười hoang vắng mà tuyệt vọng: 'Lâm Thần, chị lại đây."

Lâm Thần không dám nhìn nàng, cũng không dám xem giờ phút này an tĩnh nằm ở trên sô pha Trì Mộ.

"Chị lại đây!" Nhạc Duyên ý cười đột nhiên có chút dữ tợn, nàng cuồng loạn mà thấp hô, khàn khàn thanh âm làm Lâm Thần trực tiếp run rẩy.

Lâm Thần nhắm hai mắt quỳ trên mặt đất, thống khổ mà bò qua đi. Hiện giờ liền tính Nhạc Duyên muốn giết cô, cô cũng nhận, cô không nghĩ tới, không nghĩ tới sẽ như vậy nghiêm trọng, cô, cô chỉ là nhất thời mất lí trí.

Dao gọt hoa quả cắm trên cơ thể Trì Mộ đã được Nhạc Duyên lấy ra nắm ở trong tay, nàng sắc mặt trắng bệch, trong mắt rốt cuộc nhìn không tới một tia bi thống, chỉ có vô tận hờ hững cùng hoang vu.

Lâm Thần sợi tóc tán loạn, cả người suy sụp mà tĩnh mịch, cúi đầu vẫn không nhúc nhích quỳ gối trước mặt Nhạc Duyên.

Nhạc Duyên toàn bộ dán lại đây, khẽ cười nói: "Lâm Thần, chị thích tôi, tôi rất sớm liền biết, tôi cho rằng xa cách chị liền có thể chặt đứt tâm tư của chị, giữ lại tình bạn tốt của chúng ta, tôi trước kia thật sự cảm kích chị vì tôi làm hết thảy."

Nàng thấu thật sự gần, tinh thần thoạt nhìn thập phần thanh minh, này cơ hồ là dưới tình huống bình thường, nàng lần đầu tiên như vậy thân cận Lâm Thần. Lâm Thần tim đập dồn dập, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cười mà có chút yêu diễm Nhạc Duyên. Nhạc Duyên sinh đến thực nhu mị, chính là tính tình đơn thuần, bị Trì Mộ bảo hộ quá hảo, thoạt nhìn chính là một cái nữ hài ngoan ngoãn, giờ phút này như thế yêu mị cười, câu đến Lâm Thần có chút không biết làm sao.

Nàng càng thấu càng gần, gần đến mức Lâm Thần ngẩng đầu liền có thể hôn đến nàng. Lúc Lâm Thần còn đang có chút choáng váng, nàng lại cười, Lâm Thần chỉ cảm thấy trong tay bị nhét vào một vật sắt lạnh, ngay sau đó Nhạc Duyên mạnh mẽ cầm tay cô đâm tới.

Nhạc Duyên mày nhíu một chút, ngay sau đó cười càng thêm thỏa mãn, Lâm Thần cảm giác dày đặc mùi máu tươi từng đợt khuếch tán bốc lên. Cô sắc mặt đọng lại, cúi đầu nhìn tay chính mình, Nhạc Duyên nắm tay cô, lòng bàn tay cô mang theo dao gọt trái cây, toàn bộ cắm vào trong ngực Nhạc Duyên.

Cô cả người đều đang phát run, sắc mặt xanh trắng một mảnh, thấp thấp tê tiếng la từ trong cổ họng muốn thoát ra, nhưng lại kêu không được một lời.

Nhạc Duyên run rẩy một chút, thấp thấp nói: "Tôi hận chị, cũng thương hại chị, tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không đối với chị có một chút luyến tiếc nào."

Miễn cưỡng đẩy ra Lâm Thần, thân thể Nhạc Duyên liền ngã vào trên người Trì Mộ, nước mắt từng giọt dừng ở trên gương mặt trắng bệch của Trì Mộ, gắt gao ôm cô vào lòng.

"Trì Mộ, chị có hay không cũng có một ngày giống mẹ của em, không cần em nữa."

"Ồ, có lẽ sẽ có một ngày." Trì Mộ tiếng nói như cũ là ôn như như nước, dịu dàng ngọt ngào mê người.

"Chị...."

"Đó là ngày chị chết, cô bé ngốc à."

Trì Mộ, dù đến ngày chị chết, em cũng không muốn rời đi chị. Em liền đi tìm chị, chị đừng không cần em.

-------------------

Tác giả có lời muốn nói: Đây là một chuyện xưa, thật lâu trước đây ta đã viết, kết cục không thể thay đổi, ta thật không thể viết ngược qua 3 chương, nên chuyện xưa này kết thúc tại đây. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro