Chương 11: Quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu Ly khóc lóc nói: "Ta đột phá!!!"

Lương Thiên Điềm á khẩu một lúc lâu mới vỗ vỗ sống lưng nàng, từ trong vòng tay ôm ấp mềm mại của nàng thoát ra, bất đắc dĩ nói: "Không phải chuyện tốt sao?"

Lưu Ly uể oải, lải nhải lại: "Ta cần cù chăm chỉ tu luyện, là vì cái gì còn không phải vì đoạt giải cao nhất ở sư môn đại bỉ sao, ta...... Ta! Ta chăm chỉ như thế mà!"

Lương Thiên Điềm: "Sư tỷ rõ ràng mỗi ngày ngủ đến mặt trời lên cao......"

"Đó là ta đang trong minh tưởng tu luyện!"

Lương Thiên Điềm: →_→ không tin.

Lưu Ly hừ lạnh một tiếng, nàng mới không cùng tiểu hài tử so đo. Nàng xác thật là đả toạ rất lâu ở trong minh tưởng, tuy rằng ngồi một hồi liền ngủ quên nhưng chân khí vẫn vận chuyển đều đặn lan khắp tứ chi, này cũng là minh tưởng tu luyện nha!

Tuy rằng ngẫu nhiên sẽ xảy ra sự cố, chân khí chạy sai vị trí, dẫn tới thường xuyên phun huyết, bất quá phun phun dưỡng thành thói quen, lúc sau thuần thục rồi nàng liền rất thiếu ngủ...... Vận sai công.

Thử hỏi khắp thiên hạ, còn có ai so với ta chăm chỉ như vậy!

Lưu Ly ngửa mặt lên trời rơi lệ: "Ta muốn đi tìm Phong Hề Ngô!"

Lương Thiên Điềm bất đắc dĩ kéo Lưu Ly trở về, vừa đi vừa quở trách:

"Sư tỷ, một tháng trước ngươi đi Ngô Đồng Sơn, Phong chân nhân cửa cũng không ra; nửa tháng trước ngươi đi Ngô Đồng Sơn, bị ném vào minh tưởng thất nhốt ba ngày, ngươi chính miệng cùng ta nói ngươi vuốt trên người rất nhiều lông...... Khụ, tóc, vẫn lí do là từ trước cửa minh tưởng thất thắt ; mười ngày trước ngươi đi Ngô Đồng Sơn, đột phát ý tưởng đứng tắm rửa ở thác nước Minh Nguyệt Đàm, kết quả bị nước hướng cho hôn mê, cũng chưa thấy cái bóng của Phong chân nhân thì đã bị đưa trả về; năm ngày trước ngươi đi Ngô Đồng Sơn, nói muốn trích mật ong cấp chân nhân ăn, kết quả bị ong đốt một đầu, lại ngượng ngùng bị Phong chân nhân nhìn thấy, nên mới tự chạy về."

Lương Thiên Điềm sổ một tràn xong, thật sâu thở dài: "Sư tỷ, ngươi bị thương nhiều vậy, vẫn cảm thấy chưa đủ tự ngược sao!"

Lưu Ly giảo ngón tay, suy yếu nói: "Không trải qua mưa gió, sao có thể thấy cầu vồng."

Lương Thiên Điềm liền biết khuyên không được nàng, đứng ở dưới cây hoa anh đào nhìn thân ảnh mảnh mai của sư tỷ chân đạp phi kiếm, nói thầm: "Học thật là nhanh."

Bên này, Ngô Đồng Sơn.

Lưu Ly lên núi theo thói quen đi chào hỏi Đại Phong Tiểu Phong sư muội một cái, thuận tiện hỏi hôm nay Phong Hề Ngô có ở đây không.

Từ khi nàng học được cách dùng nhẫn trữ vật, liền dùng trữ hàng tặng cho hai sư muội phần lễ gặp mặt. Tuy không phải đồ vật đặc biệt quý trọng nhưng cũng coi như một phần tâm ý.

Đại khái cũng vì phần này tâm ý nên Tiểu Phong sư muội đối với cái người cứ cách ba ngày lại tới núi môn làm phiền, nàng chưa từng có thái độ không kiên nhẫn qua.

Đại Phong sư muội tương đối trầm ổn, lời nói cũng không nhiều lắm nhưng chưa nói qua cái gì, Lưu Ly cùng nàng không quá thân thuộc...... Này cũng không thể trách nàng, mỗi lần Lưu Ly kêu Đại Phong sư muội, nàng đều mở miệng gọi không được nhân gia người ta, tuổi tác đều gần bằng nãi nãi của nàng mà bối phận lại thấp hơn nàng, gọi là muội muội nàng cũng không dám a.

Hôm nay Lưu Ly lại chạy tới đây, không cần mở miệng hỏi, Tiểu Phong sư muội liền cười nói: "Sáng nay lúc ta đi quét tước thấy chân nhân ở trong viện, ngươi muốn tìm có thể tự đi."

Phong Hề Ngô không thích náo nhiệt, ngày thường một mình một người ở một cái tiểu viện, cũng không cảm thấy tịch mịch.

Lưu Ly sớm đem đường đi nhớ đến từng cây cỏ, lúc này gật gật đầu, không trì hoãn mà đi thẳng theo đường núi.

Nàng đi vào một cái tiểu viện, cách một hàng rào tre nhìn thấy Phong Hề Ngô đứng ở trong viện xa xa.

Hôm nay nàng mặc một thân y phục màu vàng cam tay áo dài thẳng đứng, khí chất thanh lãnh nhu hòa, trong tay nàng cầm một cái bầu rượu bằng ngọc hồ đang tưới chậu hoa nhỏ, xa xa nhìn phảng phất giống đại tỷ tỷ nhà bên ôn nhu lương thiện.

Nguyên lai trong viện xanh um hoa cỏ tươi tốt đều là do nàng tự thân thủ dưỡng, Lưu Ly nhẹ chân đẩy rào tre môn, bước vào sân.

Nàng còn chưa mở miệng, Phong Hề Ngô đầu cũng không ngẩng lên nói: "Tới."

Là khẳng định không phải nghi vấn, phảng phất nàng đã sớm đoán được Lưu Ly sẽ đến.

Trong viện có một cái đình hóng gió, quanh đình là những phiến hoa viên nhỏ nhỏ, Lưu Ly ngắt một bông hoa, một chân vòng qua lan can đình ngồi lên ngẩng mặt đối với Phong Hề Ngô cười:

"Chân nhân thật quan tâm ta, ta cũng chưa nói, ngươi liền biết ta đến."

Phong Hề Ngô tưới xong một bụi hoa linh lan, lại đi tưới hồng tú cầu bên kia, một cái ngọc hồ nho nhỏ như thế nào tưới hoài không hết nước. Nàng nhàn nhạt nói: "Lần trước gặp ngươi, nhìn ra sắp đột phá, tốc độ so với ta đoán còn nhanh hơn."

Lưu Ly hoảng loạn miệng cười chợt tắt, mặt ủ mày ê: "Nhưng ta còn không phải vì chuyện này mới tới tìm ngài sao!"

"Cảm giác như thế nào?" Phong Hề Ngô hỏi.

Lưu Ly ấn ấn vào ngực bụng, hồi tưởng một chút: "Không cảm giác được a."

Lúc đột phá nàng cũng có dự cảm, vốn dĩ nàng nghĩ có thể khống chế một chút, nhưng trời không chiều lòng người, nàng một giấc vừa tỉnh lại mơ màng hồ đồ đã đột phá.

Lưu Ly bĩu môi, ý đồ cò kè mặc cả: "Chân nhân, nay đã khác xưa ta cảm thấy ước định của chúng ta có phải hay không nên tính toán lại một chút?"

Phong Hề Ngô dừng tay, cười như không cười nhìn về phía nàng: "Ngươi muốn như thế nào?"

"Điều kiện có thể dễ hơn một chút sao?" Lưu Ly nhìn chằm chằm thần sắc biến hoá của nàng, thử hỏi.

Phong Hề Ngô lại không dễ bàn điều kiện như vậy, nàng lắc đầu cự tuyệt: "Lời thề đã lập, nào có dễ dàng sửa đổi đạo lý."

"Nhưng này không công bằng."

"Vậy ngươi liền nỗ lực tu luyện."

"Hảo đi."

Lần này bị cự tuyệt không ngoài dự đoán nên nàng càng lạc quan, không dây dưa mà dứt khoát đáp ứng.

Nhìn nàng quyết đoán như vậy, ngược lại Phong Hề Ngô có chút giật mình nhưng thực mau nàng liền biết tiểu hồ ly này đánh chủ ý chính là gì.

Lưu Ly ôm cây cột đưa nửa người trên ra, hất một loạn tóc đuôi ngựa dính lên cây thêu toái hoa đào, cánh hoa rơi vào lọn tóc của, hai tròng mắt giảo hoạt sáng ngời cong cong: "Phong chân nhân --"

Phong Hề Ngô tay nắm ngọc hồ run lên, một giọt nước nhỏ vụn phun ra tưới vào thảo chuông gió.

Lưu Ly bóp giọng nói, thốt ra lời đường mật: "Đệ tử ở trong viện không có chân nhân giúp đỡ bên minh tưởng thất, nỗ lực tu luyện cũng hảo a, không biết có thể hay không dùng minh tưởng thất của chân nhân?"

"Hảo hảo nhờ cái miệng ngọt của ngươi." Phong Hề Ngô bất đắc dĩ bấm tay gõ nhẹ trên trán nàng một cái.

Lưu Ly liền ôm cây cột đổi sang bên kia, cười ngâm ngâm nói: "Hảo sao hảo sao?"

"Ngươi mượn thật ra cũng không khó." Phong Hề Ngô vẫn là thực dễ nói chuyện, "Chỉ là đi vào phải chuyên tâm tu luyện, không được phân tâm."

Nàng nói đó là do chuyện lúc trước Lưu Ly ở trong minh tưởng thất ba ngày, đứa nhỏ này căn bản ngồi an tĩnh tu luyện không được bao lâu, liền bắt đầu thở ngắn than dài đi tản bộ.

Người tu hành tâm không tĩnh sao có thể thành, không nói cái khác đại tài năng, Phong Hề Ngô chính là một tấm gương đột phá đại cảnh giới một khi bế quan là ba năm liền.

Lưu Ly hiện tại một ngày ngồi cũng không được, đến lúc cảnh giới cao hơn thì làm sao bây giờ?

Phong Hề Ngô thấy nàng không tự chủ, không màng Lưu Ly cầu xin đem người ném đến minh tưởng thất đóng cửa ba ngày.

Kết quả, nàng ở trong mình tưởng thất thắt một đầu bím tóc, lúc Phong Hề Ngô mở cửa nàng còn hỏi chân nhân chân nhân ngươi xem kiểu tóc của ta đẹp không, nếu không ta giúp ngươi thắt một cái?

Thật là gọi người không bớt lo.

Nếu thu nàng làm đồ đệ thật...... Vị sư phụ kia còn không tức chết a.

Lúc này, Lưu Ly nghe Phong Hề Ngô đáp ứng mặt mày rạng rỡ thanh thúy đáp lại: "Ta bảo đảm! Đúng rồi, đã nhiều ngày chân nhân không ra khỏi nhà đi? Với tu hành là một chuyện, đệ tử còn có chút nghi vấn muốn thỉnh giáo chân nhân."

"Cứ nói đừng ngại."

"Kia được!"

Nghĩ đến liền làm Lưu Ly từ lan can đình hóng gió nhảy xuống, hai chân lảo đảo tiếp đất sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm đình bên cạnh suýt nữa thì thét lên.

Phong Hề Ngô thấy nàng dị thường, theo ánh mắt nàng nhìn qua, nguyên lai trong đình hóng gió bên cạnh có đủ loại con sâu đang trườn bò chỗ Lưu Ly vừa ngồi.

"Làm sao vậy?"

"......" Lưu Ly gian nan cười cười, bay nhanh tới bên cạnh Phong Hề Ngô lui về phía sau hai bước, khi mở miệng còn có chút run rẩy, "Nơi này sao lại có nhiều sâu như vậy a?"

Nguyên lai nàng sợ sâu.

Làm Phong Hề Ngô có chút ngoài ý muốn.

Phong Hề Ngô nhẹ nhàng vung tay lên, đem con sâu vùi xuống bùn đất, con sâu mấp máy xoay hai vòng rồi hướng phía dưới tản đi. Phong Hề Ngô nói: "Nơi này có sâu, không phải thực bình thường sao."

"Nhưng ở địa phương khác ta cũng chưa từng thấy qua."

Lưu Ly có điểm ủy khuất, cuộc đời nàng không sợ trời không sợ đất, đầu lão tử không sợ xà không sợ, biến thái không sợ quỷ không sợ, vậy mà lại sợ sâu liền sợ sâu!

Chuyện này cũng là cùng chuyện lúc còn nhỏ trải qua có quan hệ. Khi còn nhỏ nàng còn ở nông thôn, trong thôn có trồng thảo dược nhiều nên cũng nhiều sâu.

Còn là nhà cũ nên lúc còn nhỏ da thịt Lưu Ly khi vừa đến hè thì không một ngày nào không bị sâu cắn, ngay cả mùa đông đôi khi chúng ở dưới phía đệm giường phát triển, khi nàng giở tấm đệm lên thấy cả một đoàn sâu đang cuộn thành một đoàn đang xử lý một con rết còn mấp máy.

Thậm chí khi đi ở trên đường, gió thổi nhẹ qua, sâu lông ở hai bên cây táo bị gió thổi xuống dưới rớt đến cánh tay Lưu Ly, đều làm da nàng phồng rộp hồng một mảnh!

Có cái bóng ma này là cả đời đều không thể thôi sợ.

Phong Hề Ngô sớm biết rằng nàng đã quên trống trơn, cũng không kỳ quái giải thích nói: "Người thường đi đến chỗ có mấy con vật này, thường thường sẽ đuổi cùng giết tận, giấc ngủ mới không bị quấy rầy. Nhưng đây là hoa viên, sâu cùng cỏ cây tương sinh làm bạn, tự nhiên sẽ không như vậy."

Lưu Ly tỏ vẻ lý giải, nhưng không thể tiếp thu.

Vẫn là trốn vào minh tưởng thất hảo a, sạch sẽ, mộc mạc, đừng nói sâu, ngay cả sợi tóc chỉ có thể nhặt được một cọng duy nhất.

Nghĩ nghĩ, Lưu Ly lại dò ra nửa thanh thân người, cường điệu: "Chân nhân, ngươi tùy thời sẽ còn giải thích nghi hoặc cho ta a!"

Phong Hề Ngô thu ngọc hồ, ở hoa viên nửa ngày dưới ánh mặt trời nóng như vậy vẫn không nhìn ra một tia mệt nhọc, ngược lại nàng đi qua địa phương nào chỗ đó đều trở nên mát mẻ vài phần, đây hẳn là diệu dụng của Băng linh căn.

Phong Hề Ngô thầm nghĩ ta khi nào nói là tùy thời giải thích, lại nghĩ không được cùng hài tử so đo, nên liền gật gật đầu ôn thanh nói:

"Đã biết."

Lưu Ly rốt cuộc vừa lòng, lùi về sau ngồi vào vị trí trung tâm minh tưởng thất, cũng chính là Tụ Linh Trận trung tâm đả tọa.

Vốn dĩ nàng nghĩ Lưu Ly lần này vẫn như lần trước ngồi không yên, nhưng một ngày đi qua, hai ngày đi qua, Lưu Ly vẫn như cũ ở minh tưởng tu luyện, hẳn là không phải ngủ -- cũng không ra hỏi vấn đề nào đó.

Phong Hề Ngô còn phải thay đổi ánh nhìn về nàng.

Thì ngay lúc này, minh tưởng thất đột ngột nổ tung.

Không, không phải......

Không phải minh tưởng thất nổ.

Là Lưu Ly.

----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu Ly ( anh anh khóc thút thít ): Cảm tạ phương đông cùng một khắc đều không được nhàn địa lôi, ta...... Tạc ta chính mình. Bất quá đừng lo lắng, có kỳ tòa, cọc cọc cùng mưa bụi Giang Nam tưới dinh dưỡng dịch, ta sẽ khỏi hẳn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro