CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----------

Thế là đã thấm thoát hai tháng nữa trôi qua, Huỳnh càng ngày càng ít có mặt trong cái biệt thự này hơn và hầu như là chỉ có việc cần thì mới về nhà. Thay vào đó Linh luôn thường xuyên ở bên cạnh Tú, vừa chăm sóc và vừa trò chuyện với Tú, dẫu sao cũng muốn làm cho Tú bớt đi cái cảm giác cô đơn hơn. Nhưng những cuộc trò chuyện đó đã làm hai người thật sự đã hiểu hơn về đối phương rất nhiều....

-----------

Hôm nay Linh đưa Tú tới một quán coffee khá nhỏ được thiết kế theo phong cách đơn giản tối đa nhưng lại không lạnh lẽo mà mang đến cảm giác rất ấm cúng, quán nằm khuất sâu trong một góc trên đường phố, trước quán là một đám hoa giấy pha trắng lẫn đỏ ươm tườm thơ mộng.... Dạo này cô và Linh đều mỗi khi rảnh rỗi là cùng nhau đi ra đường thư giãn đầu óc bằng nhiều cách thức khác nhau. Sau mấy tiếng đi mua sắm mỏi mệt thì hai người phụ nữ đang hưởng thụ quãng thời gian nghỉ ngơi của mình.

" Đây là đâu vậy mẹ? " Tú tò mò hỏi Linh, cô không nghĩ là cái quán khuất hẳn sâu ở một góc đường mà Linh lại có thể vô tình nhìn thấy được mà lôi kéo mình vào.

" Đây.... " Linh đảo mắt một vòng nhìn quanh quán một chút, cái ánh nhìn của Linh làm cho Tú cảm giác như là đang mất mát một thứ gì đó nhưng cũng rất vui tươi..... Linh hít sâu một hơi như cố gắng tìm lại một điều gì mà trước đây đã mất " Đây đã từng là quán coffee của mẹ! "

Tú đang không hiểu Linh vừa nói gì với mình, cứ nghĩ mình nghe lầm nên trơ mắt hỏi lại " Đây là quán coffee của mẹ sao? "

" Đã từng thôi! " Linh nhìn vào mắt Tú mỉm cười nói rõ " Trước đây khi trẻ mẹ rất yêu Việt Nam nên đã lấy niềm đam mê coffee của mình mà mở một quán nhỏ ở đây, khi nào về nước thì rảnh rỗi ra thăm quán.... " Linh hồi tưởng lại về lúc trẻ của mình mà tự cảm thấy khi đó mình quả là một con người rất có ý thức tự lập.

" Vậy sao bây giờ nó lại như vầy? " Tú ngơ ngác tò mò mà nhìn Linh hỏi.

" Rồi mẹ lấy ông Khoa, buông bỏ mọi thứ, sang lại quán cho người khác mà về cái gia đình đấy làm nội trợ! " Linh nhẹ nhàng nói, giọng nói đang cố giấu đi tất cả niềm tiếc nuối về tuổi trẻ của mình.

Tú nghe thế cũng không nói gì hơn, cô nhận thấy được vẻ tiếc nuối ấy của Linh, ai mà tuổi trẻ chẳng dám hi sinh hết mình vì tình yêu chứ! Cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi, mùi coffee thoang thoảng bay bay thơm ngào ngạt, chiếc chuông gió nhỏ nhỏ ở ngay cửa cứ kêu leng keng nhưng nơi đây lại rất yên bình và đầy hoài niệm....

------------

Sau một hồi thì mặt trời cũng đã sắp lặn, hoàng hôn dần buông xuống trông thật não nề.... Tú và Linh đã ra khỏi quán coffee đó và hiện giờ cả hai đang cùng nhau đi bộ thong thả trên phố đi bộ. Nơi đây hễ cứ đi vài ba bước là thấy một hai cặp tình nhân đan chặt tay nhau cười nói trông thật vui vẻ.... Hai người đang đi thì đụng phải một đứa bé trai từ đâu chạy vụt tới mà va vào người Tú.

Đứa bé ngã ra khóc òa, Linh vội đỡ đứa bé mà dỗ dành, thì ra đứa bé lo mải mê chạy theo chiếc máy bay trên trời mà để lạc mất cha mẹ mình. Linh phải dỗ dành mãi thì nó mới chịu nín, Linh đã lâu quá chẳng dỗ con nít nên cảm thấy khó khăn vô cùng!

Sau cùng Tú ẵm đứa bé lên đi cùng Linh, lúc này ở ngoài nhìn vô trông họ thật giống một gia đình... Hai người lại tới chỗ có bồn nước to to như lời đứa bé nói thì quả thật là thấy hai vợ chồng nọ đang sốt sắng tìm con. Thấy con mình hai người vội ào tới cảm ơn Tú và Linh rối rít rồi dắt tay con mình vui vẻ ba người đi chơi. Linh và Tú cùng nhau nhìn thấy ba người họ hạnh phúc mà tâm trạng đang vui tươi cũng không khỏi chạnh lòng....

Trong lúc hai người đang đứng yên chẳng ai nói gì với ai thì ở đâu có một bé gái cột tóc hai chùm đi lại cầm bàn tay Linh lay lay.

" Chị xinh đẹp ơi mua giúp em một bông hồng với ạ! " Trên tay cô bé cầm một cây hoa hồng đỏ thẫm được gói kiếng đẹp đẽ giơ giơ lên trước mặt Linh.

" Chị sao? " Linh nghe cô bé nói thế liền khom người ngồi xuống tít mắt cười hỏi lại cô bé.

" Dạ vâng chị xinh đẹp mua giúp em đi! " Cô bé tít hai con mắt nhỏ nhắn của mình cười lại với Linh.

" Để chị mua tặng chị này cho em nha! " Tú cũng khom người xuống ngồi cạnh Linh mà cười cười vừa nói vừa xoa đầu cô bé.

" Dạ dạ! " Cô bé thấy Tú mua thì vui mừng mà vội vàng ríu rít nói.

Sau khi mua cây hoa hồng ấy, Tú vui vẻ đứng thẳng người dậy xoay qua nhìn Linh " Em tặng chị này! " Tú nở nụ cười xinh đẹp đưa cây hoa hồng cho Linh, mặc dù là đang chọc Linh nhưng tim Tú cũng phập phồng hồi hộp như thể đang tỏ tình.

" Thôi ngay cái việc trêu chọc tôi như thế đi! " Linh cũng đứng lên lườm lườm Tú, tay vô thức đưa ra đón nhận cây hoa hồng Tú đưa mình.

Hai người tâm trạng đã tốt lên hẳn nên đi chơi đến tận tối, hầu hết đều là Linh dẫn Tú đi đến những nơi mà cô đã tới, đều đầy mùi hoài niệm và lưu luyến. Nhưng điều làm Tú ngạc nhiên nhất là những nơi Linh dẫn Tú đến đều rất dân dã chứ không sang trọng gì nhiều, điều này cũng làm Tú hiểu thêm về con người thật của Linh hơn, đây quả là một người rất thú vị chứ không nguy nga tráng lệ chút nào!

------------

Đi đây đi đó một lúc thì trời đã sập tối hẳn, hai người đều là phụ nữ mà đi đêm thế này thì quả thật không an toàn xíu nào nên mau chóng đi lại chỗ đã đỗ xe trước đó mà về nhà. Điều không ai ngờ nhất là đang đi thì trời lại đổ mưa khá lớn và không có dấu hiệu nào là cơn mưa sẽ dừng lại, Tú và Linh đều cùng nhau chạy tới chỗ có khoảng che trên đầu để tránh mưa.....

" Kính chào quý khách ạ! " Cậu nhân viên mặc một bộ vest đen sơ mi trắng chỉnh chu gật đầu hướng về Linh và Tú.

Lúc này Linh và Tú mới nhìn kĩ lên thì mới biết mình đang đứng dưới cửa của một cái club to lớn.... Hai người tròn mắt nhìn nhau một lúc rồi Linh chủ động nắm tay kéo Tú tiến vào trong club.

" Me... Mẹ! " Tú nhìn Linh đang nắm tay lôi mình vào mà ngạc nhiên pha lẫn chút ngượng ngùng, cô vào nơi này để làm gì chứ!

" Lỡ rồi thì vào thôi! Không sao đâu! " Linh xoay người lại nhìn Tú mà mỉm cười nói, trông Linh không có dáng vẻ gì là sợ sệt cả.

Tú nghe Linh nói thế cũng cảm thấy bình ổn hơn. Nhưng cô cứ là có cái cảm giác gì đó rất lạ lẫm, không phải là lạ lẫm ở không khí club mà là có đời nào mẹ chồng lại dẫn con dâu đi club chứ!

Hai người vào một góc khuất ở club mà kêu hai ly rượu, cứ ngồi ở đó mà uống. Tuy là lúc đầu không khí có hơi ngượng ngùng giữa hai người, không ai nói chuyện với ai, chỉ lo uống rượu. Nhưng các ly rượu mỗi ngày mỗi tăng lên, hai người đều đã say lừ rồi nên mới nói ra hết nỗi lòng mình....

" Yêu đương, gia đình gì chứ? Ông ta có yêu tôi đâu! " Linh vừa uống cạn ly rượu vừa ỉ ôi với Tú ở trước mặt.

" Thôi mà thôi mà, mẹ còn con mẹ mà! " Tú mặt đã đỏ gay lên vừa cười vừa vuốt vuốt mặt Linh mà giọng như là đang dỗ con nít.

" Con gì mà con chứ! Nó... Nó biết ba nó ngoại tình mà vẫn chẳng nói gì... Còn dung túng ông ta nữa.... Nữa chớ...! " Linh vừa nói mà mắt ở đâu đã rớt xuống một giọt nước mắt, cô thật sự nhắc tới Huỳnh đã cảm thấy tâm trạng quá đau lòng rồi!

" Em gái à! Sao lại khóc thế? " Một tên con trai trẻ tuổi ở đâu lại ngồi kế Linh vuốt vuốt lên giọt nước mắt của cô.

" Chị làm mẹ chú em được đấy! " Linh nhìn tên con trai trước mặt mà cười cười vỗ má hắn nói, Linh đã say tới mức chẳng biết chống cự là gì rồi!

" Mẹ cũng được! Cô em thật sự quá cuống hút đấy! " Hắn lấy ánh mắt quét từ trên người Linh xuống.... Hắn quả thật là nói không sai, tuy Linh ăn mặc không hở hang cho lắm nhưng nhìn vẫn rất nổi bật và cuống hút. Mắt hắn lia tới lui rồi dán chặt ở cái nơi tư mật nhất trên người Linh.

" Có sao cũng không liên quan tới mày! " Tú nãy giờ nhìn hắn như thế trong lòng bỗng nổi lên cảm giác cuồng nộ vô cùng chỉ muốn nhào lại mà tả cho hắn một trận nhưng cô vẫn còn giữ chút tỉnh táo để kìm lại được, cô choàng tay qua cổ Linh kéo Linh để Linh ngã gọn vào lòng mình mà quát với hắn.

Linh say bí tỉ nên ngả vào lòng Tú một cách dễ dàng, cô thật muốn chối bỏ nhưng lúc say vẫn là lúc con người chân thật nhất, cô cảm thấy bờ vai này của Tú an toàn và vững chắc biết là bao!

" MÀY LÀ GÌ CỦA NÓ MÀ NÓI NĂNG NHƯ VẬY HẢ CON LÁO XƯỢC? " Tên thanh niên kia giận mặt nổi đầy gân cả lên mà quát vào mặt Tú.

" TAO LÀ NGƯỜI YÊU CỦA CÔ TA ĐÓ! CÓ QUYỀN KHÔNG? " Tú thấy hắn quát mình thì miệng nhanh hơn não quát lại, cũng nhất thời chẳng biết nội dung của câu nói mình vừa thốt ra nặng nề như nào.

" Cái lũ bệnh hoạn! " Tên con trai liếc nhìn hai người, cười đểu một cái rồi bỏ đi.

" Cô... Cô vừa nói gì? " Linh vẫn còn đang nằm trong lòng Tú mà ngước mắt lên hỏi, khi nãy đang mơ mơ màng màng mà nghe Tú quát cô hết hồn cả lên.

" Ơ... Con... Con Xi... " Tú chợt nghĩ lại điều mình vừa nói thì cảm thấy mình vừa tự đào hố chôn mình rồi, định mở miệng ra nói lời xin lỗi chưa kịp nói hết câu thì có cái gì đó đã dán chặt miệng mình lại....

Men say nổi lên dồn dập, không hiểu sao khi nghe được Tú nói như vậy đáng lý ra Linh phải tức giận mới đúng chứ! Tại sao tim lại đập mạnh liên hồi lại còn không muốn phủ định điều Tú vừa nói chút nào! Không lẽ cô yêu Tú rồi sao? Không! Không được! Lý trí đang cố ngăn lại nhưng rượu quả thật là một thức uống làm cho con người ta dám làm những điều mà mình không nghĩ tới mà! Cô chồm người lên hôn lấy đôi môi đang ấp a ấp úng của Tú....

------------

Au: Chap này dài quá! 😃 Tú liệu có tỉnh hơn Linh mà đẩy Linh ra không? 😯
Chờ ở chap sau nhé! 😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro