Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngu Thư Hân quả thật mấy ngày này rất nhớ tiếng thê tử của Triệu Tiểu Đường đi. Mân mê lá bùa mà nàng ấy để lại bên người, nàng tưởng nhớ đến dáng vẻ bởn cợt của nàng ấy. Bỗng giọng nói non nớt đâu đó lọt vào tầm tai nàng, hướng mắt về phía phát ra âm thanh, hóa ra là lão đại của quỷ linh nhi.

"Nương, người buồn?"

"Nương?"

Là gọi nàng sao? Nàng lấy đâu ra hài tử, nàng còn không phải người đã nuôi chúng. Bộ dạng không tin vào thứ mình vừa nghe thấy, tiểu quỷ hít hít một hơi, phồng má dõng dạc nói.

"Mẫu thân nói với bọn ta, người là nương, bảo bọn ta sau này phải gọi người là nương, hảo hảo chiếu cố người."

"A, nhưng ta không có sinh các ngươi, nàng ấy cũng vậy."

Cầm lấy bàn tay Ngu Thư Hân, Tiểu quỷ đặt tay nàng lên đỉnh đầu mình, giọng bất mãn thấy rõ.

"Bọn ta từ khi sinh ra đã không nhìn rõ mặt phụ mẫu, cũng may có mẫu thân thu nhận chúng ta, chúng ta chính là xem các người như thân nhân."

Ngu Thư Hân tuy có nghe đến hình thức nuôi quỷ linh nhi nhưng không nghĩ đến hoàn cảnh lại đáng thương như vậy. Ánh mắt ngập tràn mẫu tính, Ngu Thư Hân nếu không phải không có thân sinh tỷ đệ thì nàng cũng sẽ rất yêu chúng, nhưng bù lại, nàng từ trên trời, à không Triệu Tiểu Đường lại ban cho nàng bốn hài tử khả ái như thế này, vui vẻ làm sao cho hết đây a.

Sau một hồi cũng bốn tiểu quỷ trò chuyện, đem quỷ linh nhi nhỏ nhất đặt vào trong lòng, tựa như nương của chúng cùng chúng vui vẻ. Ngu Thư Hân chính là không hoàn toàn để ý đến ánh mắt nghi ngờ của hai nữ nhân ngoài cửa. Khổng Tuyết Nhi cùng Tiểu Nhan nhìn nhau, khuôn mặt thập phần khó coi, nàng có phải ở gần Triệu Tiểu Đường lâu quá nên đầu óc có vấn đề rồi không. Vẫn là lắc đầu.


...


Đêm đến, Ngu Thư Hân bỗng chốc lên cơn sốt, Tiểu Nhan cũng không rõ nguyên nhân đi. Vị đại phu trong phủ trạch cũng không dò đoán được, chỉ có thể kê đơn thuốc hạ sốt bình thường cho nàng. Vốn thân thể nàng yếu kém đến độ chỉ cần một cơn đại bệnh cũng sẽ để lại di chứng. Hôm nay đổ bệnh thật không có gì tốt lành. Cho dù Tiểu Nhan cùng Khổng Tuyết Nhi thay nhau chờm khăn lạnh cho nàng nhưng tình hình vẫn không có thuyên giảm mà lại bắt đầu nguy kịch hơn. Đại khái, Ngu Thư Hân chìm vào mê sảng, mơ hồ cứ gọi lấy tên Triệu Tiểu Đường, tay cầm chặt lấy bùa nàng ấy để lại bên người.

"Tiểu thư, để nô tỳ đi tìm cô gia."

Triệu Tiểu Đường dù sao cũng cùng Ngu Thư Hân bái đường, nàng cũng nên gọi nàng ấy một tiếng cô gia rồi. Nói là đi tìm nàng ấy nhưng Tiểu Nhan hiện tại càng không biết Triệu Tiểu Đường ở đâu, chợt nghĩ đến bốn tiểu quỷ kia, chúng nhất định biết.

Chạy một mạch đến tư phòng mình, Tiểu Nhan lấy ra một ít đồ chơi nàng mua được trong lúc dạo phố. Quỷ linh nhi cũng như những đứa trẻ bình thường, chắc chắn thích. Tiểu Nhan cầm lên vòng gắn lục lạc khẽ lắc lên, thanh âm vang vang khắc phòng, nàng thầm cầu mong chúng sẽ xuất hiện.


Ban đầu bốn tiểu quỷ còn e ngại, còn đang định hình nó, xem nó là thứ đồ vật gì. Sau đó nhìn thấy nàng lắc lên liền phát ra âm thanh, sinh ra thích thú. Vẫn là lão đại dũng cảm hiện lên từ mặt đất tiến về phía nàng dò hỏi.

"Cho ta được không?"

Tiểu Nhan thầm cảm tạ lão thiên gia, hài tử quả nhiên hứng thú với mấy thứ mới lạ này. Nàng cười bất đắc dĩ, dù sợ nhưng tay vẫn không ngừng lắc lắc lục lạc.

"Nếu ngươi nói cho ta biết mẫu thân của ngươi ở đâu, ta sẽ đưa nó cho ngươi?!"

"Ngươi đưa trước, ta mới nói."

"Được được, ngươi nhanh nói một chút."

Nhận lấy món đồ chơi thú vị, mặt bốn tiểu quỷ liền cười vui vẻ. Không để Tiểu Nhan chờ lâu, lão đại đứng trước mắt nàng kiêu ngạo nhếch môi.

"Nể tình lục lạc bằng hữu ta sẽ nói cho ngươi biết mẫu thân đang ở đâu!"

Thiên a, đây có phải một đứa con nít hay không, nàng còn thấy giọng điệu Triệu Tiểu Đường đâu đây.

"Vậy ngươi nói đi, cô gia đang ở đâu?"

"Phía sau núi Tiêu Du, mẫu thân đang ở đó."

Nói xong liền cùng ba hài tử còn lại biến mất, Tiểu Nhan sau đó cũng chạy đi tìm Triệu Tiểu Đường, phải nhanh lên, Ngu Thư Hân sẽ không cầm cự được mất.


...


Nhìn Dạ Ái Lan bộ dạng đáng thương đang hấp hối, Triệu Tiểu Đường có chút bất lực. Nhưng sổ sinh tử đã gọi tên nàng ấy, nàng không có khả năng thay đổi cũng không thể ngăn cản. Chỉ trách Dạ Ái Lan là cô nhi, ngay cả thân tỷ đệ cũng không có, lại sống ở nơi hẻo lánh này. Triệu Tiểu Đường trải qua quan sát nàng ấy ba ngày, cũng không nghĩ người này khỏe mạnh cơ hồ lại mắc một căn bệnh lạ, cho dù đi đến đại phu càng không có cách trị. Nhìn nàng ấy khổ sở vật vã trên giường, Triệu Tiểu Đường chỉ muốn nàng ấy chết thật nhanh, không còn đau đớn, trên đường đi đầu thai sẽ an tĩnh hơn.

Tiếng chuông gọi hồn vang lên, quỷ sai từ dưới đất hiện lên nhìn một chút Triệu Tiểu Đường mới xoay người đi. Câu hồn Dạ Ái Lan xong liền hướng nàng cung kính, Triệu Tiểu Đường không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nữ nhân nhìn y đúc nàng được quỷ sai đưa đi. Nàng cảm tưởng lúc nàng cũng vì tận duyên rồi rời đi thì nàng ấy sẽ như thế nào?


Nghĩ cũng đã đến lúc, Triệu Tiểu Đường ngồi bên cạnh Dạ Ái Lan, để mặc cho thân xác nàng ấy hút vào. Cùng lúc đó, bên ngoài một tràng đập cửa, nàng nghe thấy, là tiếng của Tiểu Nhan. Vốn dĩ sau khi nhập có thể tỉnh ngay nhưng vì thân thể Dạ Ái Lan chịu quá nhiều thương tổn, bất quá không thể tỉnh lại ngay lập tức được. Cảm giác người bên ngoài gấp đến nơi, Triệu Tiểu Đường vẫn không thể mở mắt nổi.

Sầm một tiếng, cửa rốt cuộc bị Tiểu Nhan đánh sập, vội vã nương theo ánh sáng tìm kiếm Triệu Tiểu Đường, nếu lần đó Ngu Thư Hân không cho nàng xem bức họa đó có lẽ nàng cũng không nhìn ra đó là Triệu Tiểu Đường. Bất động thanh sắc nàng vẫn nằm trên giường, Tiểu Nhan không nghĩ đến một hình ảnh nàng thảm hại như vậy. Không được, tiểu thư cần nữ nhân này.

"Cô gia, người dậy, tiểu thư sắp chịu không nổi rồi."

Triệu Tiểu Đường nghe đến Ngu Thư Hân gặp nguy, lòng còn nóng hơn lửa đốt, dùng chính tiên khí của mình sưởi ấm cho thân thể này. Rốt cuộc cộng sức mạnh lay đến chấn kinh của Tiểu Nhan, Triệu Tiểu Đường mi mắt mơ màng nhìn người đang lo lắng kia.

" Ta sắp bị ngươi lay đến chết đi."

"Cô gia, nhanh, tiểu thư..."

"Đi!"

Chỉ một từ ngắn gọn, Triệu Tiểu Đường bắt lấy cánh tay Tiểu Nhan chạy như ma đuổi, nàng cảm thấy may mắn, thân thể này chỉ cần hấp thụ một chút tiên khí của nàng liền hồi phục nhanh như vậy. Hơn nữa lão thiên gia ưu ái cho Dạ Ái Lan một nội công thâm hậu như vậy, chỉ là kinh mạch chưa thông, nàng nhất định không lãng phí.


Ngu Thư Hân cứ mê mang không thôi, nàng nằm mộng chính là cảnh Triệu Tiểu Đường bị quỷ sai bắt đi, nàng không có cách nào với tới được, nàng ấy đi vào bóng tối rồi dần dần biến mất. Khổng Tuyết Nhi chau mày, bất giác đặt trên bàn tay đang nắm lấy tay Ngu Thư Hân của nàng tựa hồ có thêm bốn bàn tay nhỏ nhắn khác, có chút lạnh lẽo. Nàng đối với vị tỷ tỷ từ trên trời rơi xuống này, sau một thời gian cùng nhau sinh hoạt, không thể nói dối là không để tâm. Từ nhỏ, Khổng Tuyết Nhi không được đối xử tử tế như ca ca của mình, nàng chỉ như một nhị tiểu thư bù nhìn tại Khổng phủ. Rồi một ngày ca ca nàng lấy thê tử, sau đó lại chết bất đắc kỳ tử, nàng cũng bị Triệu Tiểu Đường bám lấy, mọi thứ xảy ra có chút huy hữu nhưng đại khái rất tốt. Những người ở phủ trạch này nàng sớm đã xem như thân nhân, có được một tỷ phu suốt ngày cùng Ngu Thư Hân bán thức ăn chó, có một Tiểu Nhan muội muội ngày ngày cùng nàng chạy trốn bốn tiểu quỷ. Đúng vậy, họ là gia đình của nàng, bất luận như thế nào, Ngu Thư Hân phải khởi bệnh.


Nội tâm Khổng Tuyết Nhi như đê sắp vỡ, Tiểu Nhan rốt cuộc có tìm được nàng ấy Triệu Tiểu Đường, tâm tình như sắp rối tung thì bên ngoài liền truyền đến tiếng thở dốc. Thân ảnh Triệu Tiểu Đường hiện rõ mồn một trước mắt từng người ngự ở căn phòng này. Buông tay Ngu Thư Hân ra, Khổng Tuyết Nhi lui về phía sau vuốt vuốt lưng Tiểu Nhan đang thở hồng hộc kia.

" Ngu Thư Hân..."

Dường như trong cơn mê, nàng nghe được tiếng gọi của Triệu Tiểu Đường. Nàng ấy đến rồi, một cỗ ấm áp phủ ở lòng bàn tay nàng, là nàng ấy, nàng không nhầm lẫn đâu. Môi mấp máy, hơi thở ổn định trở lại, chỉ là thân thể Ngu Thư Hân nhiệt lượng càng lúc càng tỏa ra rất nhiều. Nàng buộc phải dùng âm khí của mình ổn định lại giúp Ngư Thư Hân, nhưng sẽ có nguy hại. Chính là, nữ nhân này cơ thể quá yếu kém, hoàn toàn không thể chịu được bất kỳ lượng lớn loại loạn khí nào. Vị đại phu nhìn biểu tình rối bời của Triệu Tiểu Đường, ông cơ bản nghĩ đến một cách, nếu nàng đồng ý, ông nhất định sẽ giữ được mạng của Ngu Thư Hân.

"Tiên sinh, ngài có thể giúp ta một chút không, bằng mọi giá, giữ lấy nàng ấy."

"Nhưng ngươi có thể sẽ hồn phi phách tán."

"Cứu nàng ấy quan trọng hơn."

"Hảo, ta giúp ngươi."

"Mọi người ra ngoài hết đi, để ta cùng tiên sinh ở đây được rồi."

Dù sao cũng chết một lần rồi, chết thêm lần nữa cũng không sao. Ngu Thư Hân, nàng nhất định không được chết.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro