Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1

Quyển nhật kí được mở ra, những dòng chữ dần nhòe đi, bởi mỗi lần lật lại là mỗi lần nước mắt tôi rơi, thấm vào từng trang giấy nhỏ chi chít những con chữ. Hôm nay cũng thế, quyển sổ ấy lại đưa tôi trở về dòng hồi ức của năm nào.

Từ Thanh mở cửa lạch cạch cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, lại cất lên tiếng chí chóe của nó như thường lệ. Tôi gấp vội quyển sổ, đưa nó trở về ngăn tủ.

- Mày ngồi đấy đọc ba cái nhật kí đó thì giúp ích được gì? - nó vừa nói vừa quăng lên bàn xấp hồ sơ.

Tôi vội vàng khui lấy từng mẫu hồ sơ, lần nào cũng vậy, tôi đều mang theo trong mình tia hi vọng nhỏ. Đây là đống lý lịch của những người trùng tên với La Lệ Mẫn, một năm qua, tôi đã tìm kiếm em bằng cách này, với từng sợi hi vọng mỏng manh, nhưng tiếc là, lần nào cũng như lần nấy, tôi thở dài đầy thất vọng.

Còn nhớ rất rõ một năm về trước, cái ngày định mệnh ấy...

Hôm ấy đúng vào ngày giao thừa, tôi gọi em có ý định rủ rê em đi xem pháo bông. Nhưng những gì tôi nhận lại chỉ là tiếng tút kéo dài trên điện thoại. Mười lần, rồi hai chục lần, điện thoại em nghiễm nhiên khóa máy.

Bản thân tôi không muốn, cũng như chẳng dám nghĩ đến những suy nghĩ tiêu cực. Cho rằng điện thoại em chỉ hết pin thôi, thế nên tôi đã nhanh chân dắt chiếc xe qua rước em. Không bằng cách này hay cách khác, tôi vẫn sẽ làm mọi cách để được bên em trong đêm giao thừa này.

Nhưng có những chuyện, bất ngờ ập đến, xót xa đến mức ta chỉ biết lặng đi mà chẳng thể làm gì khác. Chỉ thấy, một cảm giác bất lực, muốn ngã quỵ trong phút chốc.

Cánh cửa nhỏ quen thuộc đã bị khóa lại, trong nhà không một ánh đèn, mọi thứ đều tối đen một màu. Như muốn phủ nhận những gì mình đang nhìn thấy, tôi lay lay cánh cửa và gọi tên em trong hối thúc: "Lệ Mẫn. Lệ Mẫn. Lệ Mẫn."

Không lâu sau đó, bác Trịnh hàng xóm nhà em, bước ra lắc nhẹ đầu nhìn tôi.

- Mẫn nó mới bị tai nạn lúc sáng. - giọng bác thở dài, tôi nghe như sét đánh ngang tai.

- Vậy... vậy Mẫn có sao không bác? Bạn ấy đang ở đâu? Ở đâu vậy bác? - giọng tôi hấp tấp, tay run lấy thân người bác. Bản thân tôi đã dần mất bình tĩnh.

- Bác cũng không biết con ạ. Gia đình Mẫn rất kì lạ. Khi đưa Mẫn vào bệnh viện, nghe tin Mẫn cũng đã qua cơn nguy kịch rồi, họ lại vội vã gom luôn quần áo, những đồ thứ đồ quý giá bỏ đi. Hàng xóm ai cũng hỏi, họ chỉ bảo là họ sẽ chuyển nhà.

Ngay giây phút ấy, tôi như sụp đổ hoàn toàn. Và bắt đầu từ hôm đó, tôi đã chạy đến những nơi quen thuộc mà em thường hay lui tới, như mong một kì tích sẽ xuất hiện, rằng tôi sẽ gặp được em. Ròng rã một năm trời, thói quen tìm kiếm em tôi vẫn chưa từ bỏ, bởi tôi tin rằng, trái đất này tròn, những người yêu quý nhau rồi sẽ đủ duyên gặp lại nhau...

Trở về thực tại, khi tôi đang lục tung mớ hồ sơ, dò xét từng con chữ, từng ngày tháng năm sinh, thì Từ Thanh lại thở dài thườn thượt ngả người lên giường.

- Cứ moi hồ sơ của những người trùng tên thế này có phải là cách không? Khi mà mày đã làm như thế suốt một năm trời.

- Tao tin kì tích sẽ xuất hiện mà. - tôi nói với giọng chắc nịch. Rồi lại quay sang nhìn nó cười nhẹ. - Mà tao cám ơn nha. Cũng may có ba mày làm hình sự, lại còn chịu giúp tao nữa chứ.

Nói nói cười cười một lúc, ánh mắt tôi chợt sáng lên và dừng lại ở bộ hồ sơ có tên là La Lệ Mẫn, với ngày tháng năm sinh trùng với em. Tôi tất tốc mở ra xem, hồ sơ không ghi gì khác ngoài ngôi trường cấp ba người này đang theo học. Đó chính là ngôi trường điểm cách khá xa nhà tôi. Nhắm chừng phải mất đến tận một giờ đồng hồ chạy xe mới đến nơi.

***

Một tia hi vọng chợt lóe lên, tôi cùng Từ Thanh cất công chạy lên ngôi trường ấy, nhờ một giáo viên trong phòng hành chánh tìm giúp lý lịch của người này, bởi sơ yếu lý lịch trong nhà trường nhất định sẽ có ảnh thẻ.

- Xin lỗi các con. Nhưng theo quy tắc trường thì không được đưa hồ sơ của học sinh cho người lạ. - giọng cô khó xử nhìn chúng tôi.

- Tụi con... tụi con chỉ xem một cái thôi. Cô giúp con với. - tôi nài nỉ.

- Phải đó. Nhìn mặt hai đứa con đâu gian lắm đâu mà? - Từ Thanh biễu môi chớp chớp đôi mắt, khiến tôi đang trong lúc dầu sôi lửa bổng cũng phải bật cười thành tiếng.

- Cô thật sự không thể làm trái với quy định nhà trường. - cô lắc đầu nuối tiếc.

Chợt một dòng suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.

- Hay là vầy. Cô chỉ cần cho tụi con xem ảnh thẻ của người này. Những thông tin khác, tụi con sẽ không liếc tới. Như vậy ổn chứ?

Thấy giọng chúng tôi thành khẩn như vậy. Cô cũng lắc đầu chào thua. Theo đúng những gì tôi đề nghị, cô chỉ cho chúng tôi xem tấm ảnh thẻ của người ấy, bao nhiêu phần còn lại cô đều che mất.

Và trước mặt tôi, tấm hình thẻ ấy, chính là La Lệ Mẫn. Chính là em. Người con gái với đôi mắt to đen láy như hai hạt ngọc châu, rất hút hồn. Với mái tóc xõa ngang vai được uốn nhẹ phần đuôi tóc. Em vẫn vậy. Vẫn xinh, vẫn quyến rũ như khi ấy.

Tôi và Từ Thanh tròn mắt nhìn lấy nhau, đó chính là biểu hiện của sự hưng phấn tột độ, thứ cảm giác tìm lại được người mình yêu thương sau một năm trời biệt tích, thật sự không lời nào có thể diễn tả được.

***

Trên con đường về nhà, nếu là mọi ngày, tôi sẽ lại trách mắng đủ điều vô lí trên thế gian này. Nào là nắng gì mà gắt quá, nào là xe cộ đông đúc ồn ào quá, nào là cuộc sống này vô vị quá.

Nhưng hôm nay, thay vào đó là một thứ cảm xúc bồi hồi không yên, tôi thấy ánh nắng chói chang nhưng sao đẹp và ấm áp lạ. Con đường chen chúc dòng người qua lại, nhưng tôi thấy nó rộn rã và náo nhiệt lạ. Cuộc sống không còn vô vị mà bỗng chốc trở nên rất muôn màu, muôn sắc.

- Cái gì? Mày nói thật sao? - Từ Thanh hét toáng lên khi nghe tôi bảo sẽ chuyển đến trường Lệ Mẫn học.

- Nhìn mặt tao giống đang đùa lắm à? - tôi đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn nó.

- Ê. Ê. Vậy còn tao? Mày... mày... định bỏ rơi tao một mình sao? - giọng nó lắp bắp khiến tôi phì cười.

- Thế thì chuyển chung với tao.

- Nhưng mà còn người tình trong mộng của tao? Tao không muốn xa chị ấy mà. - nó biễu môi, vẻ mặt đáng thương.

- Thôi mệt mày quá. Tự mày quyết định đi. Tao chuyển trường. Nhưng vẫn sẽ đều đặn ghé thăm mày mà. Đừng lo. - tôi vỗ vỗ vai nó rồi bỏ vào nhà.

***

Một tuần sau đó, mọi thứ, thủ tục chuyển trường đã xong xuôi đâu vào đấy. Chỉ còn chờ đến ngày nhập học.

Nhưng lần này cũng phải cám ơn đến gia đình Từ Thanh. Vì là người có chức có quyền, kinh tế lại khá giả, nên việc đề nghị chuyển vào lớp theo mong muốn là một chuyện dễ trở bàn tay. Từ Thanh cũng phải suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nó cũng quyết định theo tôi chuyển trường.

Người ta nói đúng, trái đất này thật tròn, tôi thầm tạ ơn ông trời, đã cho tôi và em, đủ duyên đủ nợ để được gặp lại nhau, một lần nữa...

"La Lệ Mẫn, gặp em, anh nhất định sẽ bẹo nát má em, vì đã trốn anh suốt một năm trời. Chờ nhé!" - tôi cười thầm trong dòng suy nghĩ, hạnh phúc đến mức khi mắt đã thiếp đi, đôi môi tôi vẫn mỉm cười trong vô thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro