Chương 1 : Xuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Xoảng!'

Pha lê vở vụn, từng mảnh ánh sáng long lanh trượt xuống cùng hai thiếu nữ mang mặt nạ. Theo sau là những tiếng còi báo động cùng sự ồn ào trong tòa cao ốc ECL.

"Mau bắt người lại!" Một đám lính màu đen quân trang, nhìn không ngừng nhanh chóng rơi xuống hai người, cũng nhanh hơn tốc tộ từ tầng cao nhất chạy xuống dưới.

"Một mắt, bắt lấy!" Thiếu nữ tóc màu xanh lục vứt lấy vali cho một thiếu nữ khác.

Thiếu nữ một mắt, mắt trái đeo một bịt mắt, nghe vậy vội chụp lấy thứ đang bay tới, cũng tháo ra bịt mắt, để lộ ra một con ngươi màu đỏ tươi, sau đó nhanh hơn tốc độ bay xuống dưới.

Bên dưới đã đứng từng tốp binh lính, cùng một số người quái dị.

"Thông tin bị tiết lộ, sửa đổi kế hoạch! Bay qua bên trái 100m, mình sẽ nhanh nhất đem lộ tuyến an toàn tìm ra!" Giọng nói trầm ấm, lại lộ ra vài phần hoảng loạn truyền ra từ tai nghe của hai vị thiếu nữ tóc xanh lục cùng một mắt.

Nghe theo giọng nói, hai người nhanh chóng chạy theo chỉ định, gần tiếp đất khi, thiếu nữ tóc xanh lục đôi tay kết ấn, duới đất nhanh chóng nở ra từng luồng cây dây đằng, nhẹ nhàng tiếp được hai người an toàn xuống đất.

"Đứng lại!" Binh lính muốn đuổi theo, một giọng già nua vang lên.

"Một lũ phế vật!"

"Tiến sĩ!"

"Các ngươi đi, nhớ bắt sống."

"Vâng, tiến sĩ!" Đám người quái dị nở nụ cười đắc ý, nhanh chóng lóe người biến mất.

Căn cứ dưới lòng đất, trong một căn phòng toàn máy tính xếp thành hàng lớn nhỏ, nữ nhân tóc ánh kim, da trắng như tuyết, đôi tay nhanh như chớp thao túng máy tính, miệng không ngừng mấp máy, giọng nói trầm ấm cứ vang lên cùng tiếng bàn phím.

Lúc này, sau lưng cô truyền đến tiếng bước chân chậm rãi.

Nữ nhân tai giật giật, ánh mắt tĩnh lặng, chờ đợi hành động tiếp theo của vị khách không mời mà tới.
...
...
'Crắc!' , 'Pằng!'

Nữ nhân nhào sang một bên, tránh thoát gần trong gang tấc họng súng.

"Không ngờ gián điệp lại là ngươi Âu Dương." Nữ nhân bình tĩnh đứng lên, đưa tau phủi bụi trên người mình.

"Aly, thân thủ của cô cũng càng ngày càng lợi hại. Tiếc là....." Âu Dương nắm súng, cười vặn vẹo.

"Hôm nay sẽ là ngày giỗ của cô!"

Dứt lời, bắn liên tục từng viên đạn vào người cô. Dù thân thủ nhanh nhẹn đến đâu, trong căn phòng nhỏ hẹp, nữ nhân cũng không tránh khỏi bị bắn trúng vai trái. Âu Dương cũng bị cô một đấm ngã xuống đất, hoa mắt chưa thể đứng lên.
Lúc nữ nhân nghĩ rằng an toàn, thân thể đột nhiên cứng đờ, mạch máu từ từ giống như bị đọng lại, toàn thân không thể nhút nhít.

Âu Dương lúc này lại đỡ trán đứng lên, hắn lắc lắc đầu, cười cợt nhìn từ từ hít thở không thông nữ nhân.

"Tạm biệt, Đường Muội!". 'Pằng!'

----------------

'Tít! Tít! Tít!'

"1, 2, 3! Tiếp tục! 1, 2, 3,..."

"Bác sĩ, nhịp đập thai phụ đã ổn định!"

"Phù! Thật tốt quá!"

...........

Trong phòng hồi sức, nữ nhân ngũ quan sắc sảo, tóc đen tán loạn, mồ hôi trên trán chảy ra không ngớt, dường như đầu óc đang rất thống khổ nhận lấy thứ gì đó không tốt, người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh giường bên, không ngừng cấp cô lau mồ hôi.

Trong phòng, còn có một người đàn ông trung niên không ngừng đi qua đi lại, và một thanh niên tuấn tú đang ngồi ngắm đứa bé sơ sinh đang ngủ.

"Ông đừng đi qua đi lại nữa coi, coi chừng cháu gái ông thức, lúc đó ông tự cho nó bú đi!" Phụ nữ trung niên mở miệng, càm ràm với người đàn ông.

Người đàn ông đứng lại, thở một hơi dài cũng tìm chỗ ngồi xuống.

"Sao con bé vẫn chưa tỉnh lại nữa?"

"Bác sĩ không phải nói chị ấy mất sức sao, lát nữa liền tỉnh, ba yên tâm đi." Thanh niên lấy tay đang muốn chọc khuôn mặt cháu gái ra, ngồi thẳng lưng lại, trả lời với người đàn ông.

Có lẽ vì chứng minh thanh niên nói là sự thật, nữ nhân trên giường bỗng mở bừng mắt.

Mình Chết Rồi!

"Ai da, hù chết tao! " Người phụ nữ trung niên giật mình la lớn, ôm ngực thở một hồi.

Biết mình phản ứng quá lớn, nữ nhân vừa tỉnh lại nhỏ giọng nói: "Mẹ....Mẹ, con xin lỗi, mẹ không sao chứ?"

"Không sao, không sao. Thấy sao rồi, có đói bụng không?" Người phụ nữ xua xua tay, mở nắp hộp giữ nhiệt ra.

Nữ nhân nhờ lực đỡ của cậu thanh niên đỡ dậy, tựa vào giường bệnh, cầm lấy ấm cháo của người phụ nữ húp từng ngụm, chỉ một lát liền không thấy đáy. Dường như cảm nhận được náo nhiệt, đang nằm ở giường bên cạnh tiểu nhãi con bỗng tỉnh lại, miệng không ngừng oe oé.

"Ờ ờ ờ, ngoan ngoan, không khóc, không khóc, đói rồi đúng không, kêu mẹ cho con bú nhá, ngoan ngoan,....." Người phụ nữ trung niên bế lên đứa bé, miệng an ủi dỗ dành, đôi tay lại cẩn thận nhét đứa bé vào tay của nữ nhân đang ngơ ngác.

"Nhanh lên, mau cho nó bú đi."

"Con á??"

"Đúng rồi. Triệu Đại Mễ, không phải con chẳng lẽ là ba con, nhanh lên, nó đói rồi này!"

Nghe vậy, ba người còn lại há hốc mồm, người đàn ông và người thanh niên lặng lẽ đào tẩu đi ra khỏi phòng, để lại người phụ nữ đang thao thao giảng dạy bài học cho con bú cùng nữ nhân ngồi trên giường bệnh, khóc ròng nhận mệnh làm theo.

****************

Aly: Gì? Cho con bú á? Con ai?

Mẹ: Kêu ba con.

Tiểu nhãi con: con rơi, con trong bụi chuối, thùng rác, lụm, nhặt,..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt