Chương 4: Thoả thuận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Thoả thuận.

"Em thật sự không hiểu! Sở bạc bẽo kia rốt cuộc cho chị uống thuốc gì." Hàn Nhược Yên trừng mắt nhìn người trong gương.

Hàn Tuyên mỉm cười chải tóc cho nàng, không những không trách thái độ không lớn không nhỏ của nàng còn cưng chiều nói: "tiểu Đình lại chọc giận em?"

Hàn Nhược Yên là một người có khuynh hướng tỷ khống, cho dù nàng biết Hàn Tuyên chấp nhận hôn sự phần lớn là vì Hàn gia, nhưng trong lòng vẫn mặc định là do Sở Đình gây ra. Nếu Sở Đình chịu mở miệng ngăn cản hôn sự, thì Hàn Tuyên xem người yêu như mạng kia nhất định liều chết phản kháng, chỉ là từ đầu đến cuối con người bạc bẽo kia không nói một lời, còn không chút lưu tình đề nghị chia tay.

Đúng vậy, đều tại tên Sở bạc bẽo kia mà ra.

"Nếu chị không muốn kết hôn, em sẽ nghĩ cách ngăn cuộc hôn sự này lại, hơn nữa ngẫm kỹ ánh rể tương lai cũng không quá xứng với chị." Hàn Nhược Yên cho là hiển nhiên, chỉ sợ trên đời này không ai thật sự xứng với chị của nàng.

Hàn Tuyên chải xong mái tóc của nàng, vỗ vỗ đầu nàng cười nói: "Tiếng anh rể cũng đã gọi, còn nghĩ xứng hay không. Hơn nữa chị thấy yêu cầu của tiểu Lãnh cũng không quá vô lý."

Hai chị em ngồi xuống giường, Hàn Nhược Yên trợn mắt, dường như những gì có liên quan đến Sở Đình, chị gái của nàng đều thấy hợp lý thì phải.

"Mở miệng như sư tử ngoặm mồi, nói dễ nghe là 7%, nói khó nghe là một chân bước vào phòng cổ đông. Lãnh ngụy liên hoa kia lại là người của Sở Đình, ai mà biết bọn họ giấu cái gì trong hồ lô."

Hàn Tuyên đưa cho nàng notebook, bên trong phân tích tỉ mỉ số liệu thâm hụt của công ty, còn có phần định giá bán ra công ty: "Nếu không làm gì Hàn thị lụng bại là chuyện nay mai, đến lúc đó 7 hay 17% đều là giấy trắng. Vực dậy Hàn thị là trách nhiệm của thế hệ trẻ chúng ta, không lẽ em muốn nhìn thấy cha mẹ tuổi này vẫn còn đi gặp đối tác?"

"Xì!" Hàn Nhược Yên đẩy notebook sang bên, nói thật chuyện liên quan đến công ty nàng không muốn quản, càng không thèm quản. Nếu không phải không muốn nhìn chị gái một mình vất vả chèo chống chiếc thuyền mục Hàn thị, nàng căn bản sẽ không nhúng tay.

Bởi vì công việc, từ nhỏ hai chị em đã không gần song thân. Hàn gia bề thế trong nhà lạnh lẽo trống trải, mỗi một hơi thở đều đọng lại sự cô đơn. Hàn Nhược Yên thuở nhỏ là một đứa nhút nhát, luôn như thỏ con nép vào lòng Hàn Tuyên, không biết vì lý do gì, trưởng thành thì tính tình đại biến, như tiểu ma vương không sợ đất không sợ trời, song thân cũng không thể nói được nàng, duy chỉ có lời nói của Hàn Tuyên là còn chút giá trị.

Từ khi lột xác, một câu mở miệng đều muốn lấy mạng người, điển hình như mỗi lần tranh cãi với Hàn phụ, đều làm ông tức đến đỏ mắt kém chút đứt bo mạch não mới chịu thôi.

"Yên Yên, nếu em không thích chị nhất định không ép em." Hàn Tuyên xoa xoa đầu nàng, giống như lúc còn nhỏ, mỗi lần nàng làm sai gì đó Hàn Tuyên vẫn sẽ mỉm cười nói không sao, hoặc mỗi lần nàng ngang bướng kháng cự, Hàn Tuyên sẽ xoa đầu nàng nói 'Không ép em'.

"7% là quá có lợi cho cô ta rồi. Cổ phiếu Hàn thị rớt thảm em cho người điều tra đã có kết quả rồi, mấy ngày gần đây có người liên tục thu mua, em nghĩ ngụy liên hoa và tên bạc bẽo kia khó tránh liên quan."

"Chị cũng mới biết chuyện đó, đợi có cơ hội sẽ đi hỏi tiểu Đình. Em không cần ép bản thân, Hàn thị có sập cũng có chị chống cho em." Nói xong Hàn Tuyên tắt đèn ngủ, kéo chăn cho Hàn Nhược Yên, cúi đầu hôn lên trán Hàn Nhược Yên chúc nàng ngủ ngon  rồi rời khỏi phòng.

Hàn Nhược Yên đợi cửa đóng lại liền mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, nàng biết lời Hàn Tuyên nói không sao, cũng tin tưởng Hàn Tuyên có thể vì nàng chống cả một đời, chỉ là...
....

Sau năm ngày nghỉ phép, Sở Đình tươi sáng đi vào công ty, lễ tân nhìn thấy sắc mặt rạng ngời của bà chủ liền nhiệt tình chào hỏi.

Thư ký đợi cô từ sớm vừa nhìn thấy cô đã lập tức chạy tới, đưa lên sấp văn kiện sau đó mới phát giác kế bên cô có nhiều hơn một người.

Vị kia thần thái tao nhã, giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong thái thiên kim, tóc dài được tỉ mỉ cột lên, ngũ quan như hoạ câu mắt người khác.

Thấy thư ký thất thần, Sở Đình hằng giọng ho một tiếng, thư ký Trân biết mình thất thố lúng túng cười nói: "Sở tổng, mọi thứ đã xong chỉ chờ ngài phê duyệt. Mười giờ sẽ có cuộc họp với người bên kia, ngài xem có thuận tiện không?"

"Để trưởng phòng thay tôi đi." Nói xong không thèm nhìn văn kiện, bàn tay cầm bút lưu loát ký ra tên mình, sau đó nhìn nhìn thư ký Trân một chút, lại nói: "Tất cả cuộc họp hôm nay đều cho người đi thay tôi. Cuối ngày gửi báo cáo là được."

"Vâng. Vậy tôi đi trước." Nói xong liền ôm văn kiện rời đi.

Trong phòng làm việc của Sở Đình, Lãnh Nguyệt Lam đi dạo một vòng rồi yên vị rồi trên ghế, nhấp ngụm trà nhàn nhạt nói: "Đã thu mua xong chưa?"

Sở Đình gật đầu, mắt vẫn dán vào điện thoại.

"So ra hơi lâu với dự đoán của tớ, bên phía Hàn thị vẫn không có động tĩnh gì sao?"

"Tuy là chúng ta thu mua số lượng nhỏ nhưng liên tục, cậu nghĩ bên phía Hàn thị không phát giác ra sao? Lại nói hai chị em Hàn gia cũng không phải bù nhìn, thiết nghĩ họ đang nghĩ xem chúng ta muốn giở trò gì thôi." Sở Đình đặt điện thoại xuống bàn, khoé miệng hơi cong, tin tức mới nhất từ báo giải trí đưa tin, Lục Vĩ Hâm lại tiếp tục được đề cử giải Ảnh Hậu, trong số những vị được đề cử chưa xuất hiện người nào có thực lực hơn Lục Vĩ Hâm.

"Hừm, Hàn thị bây giờ như cái xác rỗng, đề nghị của tớ đúng lúc như phao cứu sinh. Dù cho phát hiện cũng không có vấn đề gì, hơn nữa thu mua cổ phiếu Hàn thị cũng không lấy danh nghĩa của Sở gia. Không cần lắng." Lãnh Nguyệt Lam nói chuyện như nước chảy mây trôi, sau đó nhìn nhìn Sở Đình tò mò nổi dậy lại hỏi.

"Cậu, Hàn Tuyên và Lục Vĩ Hâm kia, rốt cuộc là có gì chuyện?"

Sở Đình không chút phản ứng, giống như nhìn Lãnh Nguyệt Lam nói hưu nói vượn: "Đừng nói bậy, một người là chị dâu tương lai, một người là vị hôn thê của người ta, có chuyện gì được."

"A~" Cô cười cười, ý đồ châm chọc lại càng tăng: "Phải rồi, một chị dâu một hôn thê của người ta, hai người đều bị cậu ăn qua?"

Cô nhanh nhẹn tránh được miệng lót mông, Sở Đình trừng mắt: "Miệng chó không mọc được ngà voi, cẩn thận xuống ngục Tu La cắt lưỡi."

"Cậu đó, rõ ràng có ý với hôn thê người ta, tức giận cái gì? Tớ cũng không phải mù..."

Lời còn chưa nói hết, tiếng điện thoại đã reo vang, Lãnh Nguyệt Lam nhìn dãy số lạ, đoán được tám phần mười là ai gọi đến nên cũng không vội vàng.

Đợi đến khi điện thoại sắp hết rung, mới nhàn nhạt nhấn nút: "Xin chào."

"Là tôi." Bên kia điện thoại rõ ràng rất không hài lòng.

"Tôi biết, suy nghĩ kỹ rồi?" Lãnh Nguyệt Lam ra hiệu với Sở Đình, Sở Đình gật đầu lại chuyên tâm xem tài liệu.

"Gặp mặt đi." Hàn Nhược Yên báo xong địa điểm liền cúp máy.

Sở Đình thấy bạn mình cười cười cũng hiểu được cuộc gọi này có dụng ý gì, tiện tay ném chìa khoá xe cho Lãnh Nguyệt Lam, phất tay đuổi khách.

"Lần sau cậu phải kể rõ chuyện ân ái ba người cho tớ nghe đó." Trước khi để Sở Đình phản ứng, Lãnh Nguyệt Lam đã đóng cửa tiêu sái bước đi.
....

"Nhị tiểu thư, như này là biển thủ công quỹ rồi. Nếu truy trách nhiệm công ty sẽ không chịu nổi."

Hàn Nhược Yên nhịp đầu ngón tay lên bàn, trầm tư một lúc nói với người đối diện: "tiếp tục thu thập bằng chứng, đừng nên bứt dây động rừng. Đi đi."

Người nọ 'vâng' một tiếng rồi bước nhanh ra khỏi phòng, Hàn Nhược Yên nheo mắt, âm trầm hừ lạnh 'Để tôi xem mấy con cáo già các người chết như thế nào'.

"Hàn tiểu thư, khách của ngài." Phục vụ dẫn Lãnh Nguyệt Lam tới phòng xong tự giác đi ra.

Ngồi xuống ghế, nhìn một bàn trống không trước mặt, lại nhìn Hàn Nhược Yên 'Không phải nói không rượu không thịt không bàn chuyện sao?'

"Nhìn cái gì?" Hàn Nhược Yên không chút khách khí miết một câu, sau đó đẩy ra một sấp văn kiện.

Lãnh Nguyệt Lam phối hợp nhận lấy đưa mắt nhìn sơ, trên văn kiện xuất hiện bốn chữ 'Thoả thuận hôn nhân'.

"Từ chối, tôi không muốn bị ràng buộc bởi quá nhiều pháp lý." Lãnh Nguyệt Lam không nhận thoả thuận tự rót một ly rượu, chất lỏng nâu đỏ thuận theo miệng chai chậm rãi chảy vào ly.

"Những thứ này đều là vì lợi ích hai bên. Cũng không ép cô làm cái gì." Hàn Nhược Yên đầu không ngẩng vẫn nhìn chằm chằm điện thoại.

"Hàn thị thì có lợi ích gì với tôi?"
Lời vừa dứt lập tức thu hút ánh mắt của Hàn Nhược Yên.

Nàng nhíu mày: "Không có lợi ích cô cần gì nhào vào?"

"Xem như bản tiểu thư thừa tiền muốn ném qua cửa sổ? Không được?" Lãnh Nguyệt Lam nhàn nhạt nói ra không nhìn phản ứng của người đối diện.

Hàn Nhược Yên hừ lạnh: "gà mái vàng*."

Nghe ba chữ này, Lãnh Nguyệt Lam trừng mắt, hai người không ai nhường ai cùng muốn đấu mắt với đối phương.

"Thoả thuận này tôi không ký, tại đây chúng ta tự viết điều kiện, song phương giữ một bản là được." Lãnh Nguyệt Lam không muốn đôi co nhiều, trực tiếp lấy ra giấy bút.

[Hợp đồng hôn nhân.
Bên A - Lãnh Nguyệt Lam đồng ý thoả thuận kết hôn với bên B - Hàn Nhược Yên. Trong vòng hai năm sẽ là song thê trên danh nghĩa của nhau. Sau hai năm dù xảy ra chuyện gì song phương đều có quyền đơn phương kết thúc quan hệ hợp đồng. Hậu quả sau ly hôn Bên B - Hàn Nhược Yên tự thân giải quyết.

Điều khoản.
1: Trong thời gian thực hiện hợp đồng không được can thiệp vào đời sống riêng tư của đối phương.

2: Chỉ diễn trước ngoại giới và người có liên quan. Những hoàn cảnh khác miễn động tay chân.

3: Bất luận phát sinh ra tình huống nào cũng không được bước vào không gian riêng tư của đối phương.

Hàn Nhược Yên giật bút, lưu loát viết thêm.

4: KHÔNG ĐƯỢC PHÁT SINH CẢM TÌNH NẾU VI PHẠM BỒI THƯỜNG GẤP MƯỜI LẦN!

5: Trong thời gian thực hiện hợp đồng có quyền tự do nói chuyện yêu đương với người khác.

Giá trị hợp đồng một trăm triệu, sau khi ly hôn bên B - Hàn Nhược Yên sẽ trả lại số tiền này kèm theo 7% cổ phần tập đoàn Hàn thị.]

Viết xong những câu này, Hàn Nhược Yên không chút suy nghĩ hạ bút ký tên, sau đó đưa cho Lãnh Nguyệt Lam.

Lãnh Nguyệt Lam nhìn điều khoản viết hoa khoa trương kia khoé miệng liền nhếch. Không nói gì cũng tự mình hạ bút.

Sau đó chụp lại hợp đồng gửi cho Sở Đình nhờ cô in ra, phần hợp đồng viết tay giao cho Hàn Nhược Yên.

Hàn Nhược Yên xếp giấy quăng bừa vào túi xách, mở miệng là lập tức đòi tiền.

~~~~
Gà mái vàng: chỉ biết đẻ trứng :))~ ý nói tiểu Lam ngực to óc nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro