Chương 10 Bà nội đến rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bà nội vẻ mặt tức giận ,Tô An Lâm rụt rè núp sau lưng Trần Hiểu Lam,  Tô nãi nãi nhìn cháu mình sờ mó nữ nhi của người ta sắc mặt đen lại.

"Buông ra lếch lại đây cho bà".

"A dạ". Tô An Lâm vội đứng dạy xuống giường,cô đứng trước bà nội đầu cúi thấp nhìn xuống chân.

Trần Hiểu Lam che miệng lại , nếu không nàng sẽ cười chết mất ,Tô An Lâm thật khiến nàng muốn cười lớn. Nghe tiếng khúc khích, Tô nãi nãi nhà ta lại tưởng đâu cháu mình khi dễ người ta đến khóc nức nở ,bà lấy tay gõ đầu Tô An Lâm.

"A đau". Tô An Lâm ôm đầu bĩu môi nhìn bà nội ai oán.

"Còn biết đau hả con  khi dễ con bé đến phát khóc như vậy, bà chưa đánh con mạnh tay là hay rồi". Tô nãi nãi tức giận còn muốn gõ thêm vài cái ấy chứ.

"Con đâu có khi dễ nàng". Tô An Lâm phản bác do nàng đồng ý mà.

"Còn lý lẽ". Tô nãi nãi gỏ một cái nữa lên đầu cô rôi tiến lại gần Trần Hiểu Lam." Con có sao không đừng khóc bà thay mặt Lâm nhi xin lỗi con".

"Con không sao bà đừng đánh Lâm nhi nửa". Trần Hiểu Lam thấy cô nhăn mặt ôm đầu cũng rất đau lòng.

"Bà đây là lão bà của con ".

Tô An Lâm vui mừng chạy đến ôm cánh tay bà lắc lắc cười đến rạng rỡ, Trần Hiểu Lam hoảng lên khi Tô An Lâm công khai mối quan hệ của mình ,dù quyết tâm muốn ở cạnh cô, nhưng nàng vẫn sợ hãi người nhà cô sẽ phản đối. Nàng không muốn cô vì nàng đối nghịch với người thân, nàng nắm áo cô mà kéo kéo. Tô An Lâm quay qua nhìn nàng, liền thấy sắc mặt tái nhạt của nàng đau lòng, cô buông tay Tô nãi nãi nắm tay nàng xoa xoa.

"Lam Lam chị không khỏe à sao sắc mặt kém sắc quá".

"Chị không sao ".

Trần Hiểu Lam lí nhí nói ,nàng không biết phải làm sao chợt thấy bà ấy tiến lại gần mình.

"Con là Trần Hiểu Lam". Giọng Tô nãi nại dịu dàng không giống ngữ khí hung dữ khi nãy.

"Dạ phải". Trần Hiểu Lam luống cuống đáp lời.

Tô nãi nãi quan sát Trần Hiểu Lam ,mi thanh mục tú ngũ quan tinh xảo ,nhất là đôi mắt kiên định sắt bén. Nàng chỉ mặc áo thun dài tay màu hồng, chiếc váy màu lam làm nổi bật làn da trắng mịn. Tô nãi nãi gật đầu nhìn về phía cháu gái mình, bà giơ ngón tay cái lên Tô An Lâm thấy thế cười to tự hào ra mặt.

Trần Hiểu Lam ngơ ngác nhìn hai bà cháu, kỳ lạ này họ đang trò chuyện bằng mật mã à.

"Haha không hổ danh cháu gái của ta" 

Bà ấy vỗ vỗ đầu Tô An Lâm khen ngợi ,chuyện Tô An Lâm thích nữ nhân bà đã sớm biết. Bảy năm trước lúc đứa cháu lớn của bà mất, Tô An Lâm đã nói với bà mình cũng yêu nữ nhân, Tô nãi nãi rất kinh ngạc nhưng bà không có ý phản đối, yêu ai cũng được nam hay nữ đều được chỉ cần cô thấy hạnh phúc là đủ.

"Lam Lam bà nội biết em yêu chị lâu lắm rồi nên chị đừng sợ".

Khi nắm tay nàng cô cảm thấy nàng run lên ,cô biết nàng đang nghĩ gì, nhưng thấy nàng không hề phủ nhận mà đáp lời bà nội trái tim cô hạnh phúc biết bao.

"Lâm nhi con nghỉ ngơi đi bà có chuyện muốn nói với cháu dâu". Tô nãi nãi mỉm cười xoa đầu cô cháu gái, đứa nhỏ này chịu khổ bấy lâu nay giờ cũng được mãn nguyện rồi.

"Dạ ".

Tô An Lâm ngoan ngoãn nằm xuống giường ,cô không lo sợ chỉ vì hai chữ "cháu dâu" bà nội vừa gọi. Tô nãi nãi không phải người dễ dàng chấp nhận một ai ,đôi mắt bà rất tinh vi có thể nhìn thấu nhiều đều, nếu bà gọi nàng như thế cô không còn lo lắng đều gì nữa ngoại trừ ông ta.

Trần Hiểu Lam theo Tô nãi nãi ra ngoài, nàng nhanh nhẹn pha trà mời bà uống ,cảm giác cho nàng biết bà rất tinh ý giống hệt mẹ nàng. Tô nãi nãi đợi nàng rót trà xong, bà nâng tách uống một ngụm ,đặc tách trà xuống nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói.""Chắc con cũng biết chuyện của Hân nhi".

"Dạ con biết ,Lâm nhi đã từng kể qua". Trần Hiểu Lam nhẹ giọng trả lời.

"Vậy con có sợ kết cục như thế không , dù con cùng Lâm nhi có yêu sâu đậm đến mức nào ,bà cũng không mong chuyện quá khứ lập lại ,bà sợ con không chịu đựng nổi nên giờ hai con nên dừng lại". Ngữ khí Tô nãi nãi rất nhẹ nhàng , nhưng từ lời từng chữ đều mang ý nghĩa sắc bén.

"Con sẽ chịu được, Lâm nhi đã không bỏ cuộc toàn tâm toàn ý yêu con suốt 7 năm qua, con không biết ngần ấy thời gian Lâm nhi phải vượt qua như thế nào ,nhưng giờ con khẳng định một đều ,con sẽ yêu thương chăm sóc cho Lâm nhi đến hết đời". Trần Hiểu Lam nhìn thẳng vào mắt bà ,trong mắt là ý chí kiên định không khuất phục.

"Còn người nhà con thì sao". Tô nãi nãi nhấm nháp ly trà hỏi tiếp.

"Con đã nói cho người nhà biết họ đều chấp nhận". Trần Hiểu Lam mỉm cười tự tin ,gia đình nàng không khó khăn ,anh trai thì đã có vợ con ,còn cô em gái giống nàng yêu thích nữ nhân, cha mẹ nàng sống cởi mở nên không phản đối nàng.

"Lâm nhi quả không chọn lầm người sau này nhờ con chăm sóc cho nó rồi".
Tô nãi nãi cười hiền hậu ,đã lâu rồi bà không cảm giác tốt đẹp thế này ,trên đời lại có một cô gái có đôi mắt sáng như thế ,lại mang một ý chí kiên định không dễ dàng khuất phục.

Vài ngày sau vết thương của Tô An Lâm đỡ hẳn ,cô xuất viện về nhà nhưng gương mặt lại bí xị, Tô nãi nãi muốn ở lại nhà cô làm cô xụ mặt, nhưng khi Tô nãi nãi nói buồn muốn Trần Hiểu Lam ở cùng mấy hôm thì mắt cô lại sáng lên.

Nhìn Tô An Lâm hớn hở ,Tô nãi nãi cũng thừa hiểu vì nguyên do gì ,tuy bà đã già nhưng không phải người cổ hữu, bà muốn trêu tức Tô An Lâm một tí cho cái tội không chịu về thăm bà.

Thu don đồ xong Trần Hiểu Lam bế bé hạt tiêu vào lòng, nàng đến trụ nhà cô không thể để bé ở nhà một mình được, mấy hôm nay nàng đã gửi bé hạt tiêu cho Doãn Tiểu Thiện chăm sóc. Vừa tới nhà mới  bé hạt tiêu chạy lon ton khắp nơi, do chạy nhanh quá nên tông thẳng vào cạnh cửa.

"Ẳng".

Tiếng kêu đau đớn phát ra, bé hạt tiêu nhanh chóng được bế lên, được bàn tay chủ nhân xoa nhẹ nó hưởng thụ híp mắt lại kêu nhẹ.

Tô An Lâm đen mặt nhìn chú cún nằm trong lòng lão bà chiếm tiện nghi ,cô tiến đến xóc nách bé lên bỏ xuống đất ,rồi trừng mắt nhìn như muốn nói "cấm đụng vào lão bà của ta".

Trần Hiểu Lam lắc đầu cười nhẹ ,lão công của nàng tính khí thật giống con nít, lại đi ghen với bé hạt tiêu thật đáng yêu a. Nghe Trần Hiểu Lam cười Tô An Lâm híp mắt lại, cô nhìn nàng khóe miệng vẻ lên nụ cười gian, cô tiến lại gần áp nàng vào tường môi trực tiếp chặn lại môi nàng đang cười.

Trần Hiểu Lam không có phản kháng nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của cô, lưỡi cùng lưỡi quấn chặt với nhau, cánh tay cô không an phận sờ mó eo của nàng,v rồi chui vào áo tiến lên ôm trọn một bên ngực nàng xoa nắn.

"Ưm". Trần Hiểu Lam kêu ra tiếng, cơ thể tê dại chân nàng nhũn ra dựa vào Tô An Lâm. Cô thấy nàng run lên ,thì tiếp tục chuyển xuống hôn lên xương quai xanh mút nhẹ tạo ra vết hồng nhạt, bé hạt tiêu tròn mắt nhìn chủ nhân của nó bị người ta khi dễ ,nó kêu lên vài tiếng nhưng bị làm lơ.

"A" Tô An Lâm hét lên quay lại nhìn ai dám đánh mình ,thì thấy bà nội tay cầm cái gối to đánh cô.

"Dám khi dễ Lam Lam nữa hả ,có bà ở đây cháu đừng hòng giở trò". Tô nãi nãi vừa đánh vừa mắng cô ,làm Tô An Lâm chạy khắp nhà.

Trần Hiểu Lam mặt đỏ bừng ,nàng đưa mắt nhìn Tô nãi nãi đang đuổi đánh Tô An Lâm ,trong lòng cảm thấy ấm áp. Cuộc rược đuổi phân thắng bại Tô nãi nãi thở mạnh chóng nạnh trừng mắt cháu mình ,Tô An Lâm cũng mệt lả giơ tay đầu hàng. Trần Hiểu Lam đem cơm dọn lên rồi mời bà nội ăn cơm, còn về phần Tô mỹ nhân lại nhận được cái liếc mắt.

Tô nãi nãi rất thích bé hạt tiêu, bà cứ bế nó vào lòng vuốt ve ,được chủ nhân mới cưng chiều bé hạt tiêu có mới nới cũ, xách mông chạy theo Tô nãi nãi mà quen mất cô chủ của mình. Tô An Lâm đắc ý nằm trong lòng để nàng chải tóc, cứ đà này sẽ không ai giành lão bà với cô.

Đến tối Tô An Lâm muốn ngủ cùng nàng  nhưng Tô nãi nãi phản đối ,bà muốn ngủ cùng cháu dâu để tâm sự đôi điều.  Nhìn lão bà bị bà nội mình kéo đi ,Tô An Lâm tức đến dậm chân ,cô nằm lăn qua lăn lại trên giường không sao ngủ được.

Tô An Lâm bực mình bò dậy đi uống nước ,cô chợt thấy nàng đang đứng cạnh bàn ,thì vội phi thân bế nàng lên. Trần Hiểu Lam giật mình chưa kịp phản ứng đã bị đặt xuống giường , tiếp theo đó nụ hôn cuồng nhiệt.

Tô An Lâm hôn càng ngày càng sâu, cái lưỡi di chuyển uốn lượn muốn đoạt hết mật ngọt, tay kéo váy ngủ nàng lên,rồi  di chuyển đến nơi mẩn cảm của nàng đè lên chỗ tư mật.

"Ưm " Trần Hiểu Lam phát ra tiếng rên nhỏ, cơ thể bị chọc ghẹo đến ngứa ngáy không chịu được .

Cách lớp áo Tô An Lâm ngậm lấy khỏa đầy đặn mút lấy ,cô vén quần lót nàng sang một bên cho ngón tay vào.

"Lâm ... Lâm nhi .. ưm..".

Tô An Lâm đẩy nhanh tốc độ đưa nàng đến cao trào, nhìn nàng nằm trong lòng mình thở gấp, cô ôm lấy nàng hôn lên trán nàng thì thầm vào tai nàng.

"Em yêu chị nhiều lắm".

Đến sáng ngày thứ ba ,Tô nãi nãi muốn đến công ty xem thử , cũng như kiểm tra xem công ty vận hành như thế nào. Tô nãi nãi cũng là cổ đông lớn của công ty, khi bà xuất hiện ai cũng sợ hãi không biết xảy ra chuyện gì, nhưng khi biết bà chỉ đến xem qua thì liền vuốt ngực an tâm. Tô nãi nãi nhìn cách vận hành và thái độ của nhân viên, rồi nhìn đến cháu gái nghiêm túc làm việc, trong lòng bà có ý định sẽ đem hết cổ phần chuyển cho cô.

"Bà nội mời bà dùng trà". Ngụy Thư Diệp rót trà cho bà lễ phép nói.

"Thư Diệp càng ngày càng đẹp ra". Tô nãi nãi nhấp ngụm trà mỉm cười trêu chọc Ngụy Thư Diệp.

"Bà lại chọc con". Ngụy Thư Diệp mặt đỏ lên phản bác.

"Ha ha con bé này đã là mẹ rồi còn hay mắc cỡ a".Tô nãi nãi mỉm cười nhìn đứa cháu nuôi của mình,  đúng là đã làm mẹ rồi mà hay thẹn thùng.

Ngụy Thư Diệp là trẻ mồ côi, năm 15 tuổi cô được Tô nãi nãi nhận nuôi , cô  thật rất biết ơn bà.

Lúc đó Tô Gia Hân 18 tuổi còn Tô An Lâm mới 8 tuổi quan hệ cả ba rất tốt, sau cái chết của Gia Hân cô đã tự hứa sẽ chăm sóc tốt cho bà cùng Tô An Lâm. Ngụy Thư Diệp nhìn đến đứa nhỏ hay khóc từng bước trưởng thành, cũng nhìn cô càng lúc càng trầm lặng ít nói.

Trần Hiểu Lam sắp xếp lại tài liệu, nàng nhìn đồng hồ đã trễ rồi nên vội xuống căn tin , nàng thấy Tô An Lâm đang tươi cười nói chuyện với một nam nhân xa lạ. Hai người còn khoác tay nhau nói cười vui vẻ,  trong mắt nàng nổi lên tia lửa, bình dấm chua bắt đầu vỡ ra. Cảm giác có ánh mắt nhìn mình nam nhân nhìn xung quanh, thì thấy Trần Hiểu Lam đang nhìn hắn như muốn giết người ,hắn vội nói gì đó với Tô An Lâm rồi rời đi.

Tô An Lâm đi đến gần nàng nắm lấy tay nàng ,nhưng nàng giật ra không nói lời nào đi đến bàn làm việc. Không khí áp bức toát ra khiến mọi người dựng tóc gáy ,ai náy nhìn nhau không biết chuyện gì xảy ra,đến giờ tan tầm Trần Hiểu Lam bỏ mặc không thèm quan cô, nàng tức giận mà về nhà trước.

Tô An Lâm sau khi ra khỏi công ty cũng ba chân bốn cẳng chạy nhanh về nhà,  định vào phòng ngủ nhưng cửa đã  bị khóa trái, mặt cô bí xị tiêu nghỉu đi đến sopha nằm chết dí ở đó.

Tô nãi nãi thấy cháu gái buồn thiu nằm dài thì lại gần vuốt tóc cô."Con sao vậy".

"Con không biết sao Lam Lam lại giận con". Nói xong vẻ mặt cô tràn đầy ủy khuất.

"Có phải con làm gì có lỗi với Lam Lam không". Tô nãi nãi híp mắt xoa xoa cằm nhìn cô.

"Không có". Tô An Lâm bật dậy la lên, cô đâu phải dạng người hồng hạnh xuất tường.

"Thôi lớp trẻ bây giờ khó hiểu quá ,tối nay bà qua chỗ Thư Diệp ngủ lại một đêm tiểu Yến nói rất nhớ bà". Tô nãi nãi lớn tuổi rồi cũng không biết phải khuyên thế nào, thôi để tự tụi nhỏ nó giải quyết.

"Dạ để cháu gọi bác Hà đưa bà đi".Tô An Lâm ngồi dậy định đi ra ngoài thì tiếng chuông cửa vang lên.

Tô An Lâm đi đến mở cửa thì thấy Lục Quân đứng ở bên ngoài, cô tránh người để anh đi vào nhà.

"Anh đến đón bà". Lục Quân lên tiếng hắn là chồng của Ngụy Thư Diệp, con gái cả hai là Lục Yến.

"Bà đến ngay". Tô nãi nãi bước ra cửa thì quay lại nói với cô. "Bà dành không gian cho con, phải biết tranh thủ đừng chọc giận Lam Lam nữa".

"Con biết rồi bà". Tô An Lâm có chút phát cáu.

Tô nãi nãi dẫn Lục Yến ra xe ,Lục Quân nhìn vào cánh cửa đang mở ra ,có ánh mắt nhìn hắn sắc lạnh ,hắn nhận ra ánh mắt này rất nhanh cửa đóng lại.

"An Lâm , anh nói cái này ". Lục Quân kề vào tai Tô An Lâm xầm xì gì đó rồi chào cô đi về.

Tô An Lâm đóng cửa lại ,cô nhìn vào cánh cửa đang khép chặt , nhưng còn một khe rãnh tức là không khóa cửa. Ánh mắt cô chợt lóe lên cô hiểu vì sao nàng giận cô, tay cô xoa xoa càm đi qua đi lại vài lần , chợt cô đứng lại môi nhếch lên nụ cười tà mị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt