Chap 22: Tâm Sự Tuổi Hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haru mở mắt ra, mơ màng nhìn trần nhà, chóng người ngồi dậy. Cô vẫn còn đang trong hình hài người lớn, ngày hôm qua khá trễ cô mới về tới. Vươn người tới lấy cái đồng hồ, đã mười một giờ rồi à, cô giơ lên các ngón tay bắt đầu đếm rồi tự nói thầm.
"Còn tám tiếng nữa là thuốc hết tác dụng." Cô bước xuống giường, đi vào toilet.

Năm phút sau, Haru vuốt vuốt đầu đi ra, cô không biết nên làm gì trong tám tiếng này. Đứng vuốt cằm một hồi cũng nghĩ ra, Haru cầm điện thoại bấm số gọi bên kia rất nhanh nhấc máy, Haru nói.

"Chị, ra ngoài dạo với em nha." Diana bên kia nói.
"Làm sao? Có chuyện muốn nói à?" Haru nhìn cái bánh mình đang ăn rồi nói.
"Ừm!" Diana bên kia cười.
"Ai yo, đợi chị nửa tiếng rồi phi qua chỗ em." Diana nói xong liền cúp máy. Haru tắt lửa bỏ trứng ốp la vào dĩa, từ từ thưởng thức.

Ba mươi phút sau, Diana cũng tới, cô bước xuống xe nhìn Haru. Cô gái thở dài lần nữa vòng vào trong xe lấy gì đó, Diana quăng đôi giày cho Haru, đôi bata màu đen cho Haru, Diana nói.

"Đi chung với chị thì mang giày cho đàng hoàng." Haru bĩu môi.

"Em mang dép có gì sai." Diana khoanh tay nói.
"Sai toàn bộ!" Haru nghe lời cởi ra đôi dép và mang vào đôi bata, mang xong mở cửa xe.
"Đi thôi." Diana kéo áo Haru, Haru khó hiểu nhìn, Diana mỉm cười.

"Đi bộ."

"Tại sao?"

Yuuki trong xe nói.
"Xe sẽ được đem đi bảo dưỡng." Yuuki vươn người tới đẩy Haru ra rồi đóng cửa xe lại chạy đi mất, Haru nhìn theo chiếc xe chạy, Diana đứng kế bên nhún vai.

Cả hai dừng chân tại một công viên, Diana đưa cho một lon coca rồi ngồi xuống cạnh cô, Diana nói.
"Vậy, em muốn tâm sự gì?" Haru nhìn nước trong lon nói. "Em...nghĩ là em thích cậu ấy rồi." Diana thờ ơ nói.
"Theo đuổi đi." Haru ngạc nhìn quay qua nhìn, Diana nhìn Haru.
"Làm sao?" Haru nói.
"Em tưởng chị sẽ ngăn cấm em." Diana nhíu mày.

"Em muốn chị ngăn cản em? Được thôi, Alex em không được thích cô ấy, nếu không chị sẽ giết em." Haru lắp bắp.
"Ý em không-" Diana cắt ngang lời Haru.
"Ý em là như vậy!" Haru á khẩu, Diana nghiêm túc nói.
"Chỉ cần chị ngăn cản em sẽ lập tức từ bỏ đúng không?" Haru mím môi nhìn xuống đất.
"Chị ở với em bao lâu rồi còn không biết em đang nghĩ gì à." Haru lên tiếng.

"Em không dám." Diana nhìn đám trẻ chơi nói.
"Vậy từ bỏ đi." Haru không lên tiếng.
"Không nỡ?" Haru gật đầu.
"Bảo em từ bỏ em lại không chịu, bảo em theo đuổi em lại không dám, thế em muốn sao?" Haru thở dài.
"Em sợ..." Diana nhìn Haru nói.
"Em sợ ông ấy sẽ ra lệnh?" Haru gật đầu, Diana nhìn lên trời.

"Cũng đúng, nào ai lại muốn thương tổn người mình yêu. Vậy bỏ cuộc đi, quay về lại căn cứ, khi nào có thuốc chị sẽ sang lấy cho em." Haru cắn môi.

"Nhưng em không nỡ..." Diana mỉm cười.
"Vậy em chấp nhận đánh cược không?" Haru ngước lên nhìn Diana, cô gái vẫn ngửa đầu nhìn trời, cô nói.
"Chấp nhận cược không?" Haru ngửa đầu nhìn trời theo Diana, mây bồng bềnh chầm chậm trôi qua.

"Đừng vì những thứ xung quanh mà bỏ mặc hạnh phúc của bản thân." Diana nói đúng, năm cô tám tuổi đã từng thích cô bạn cùng bàn nhưng chỉ vì sợ bị người đời nghị luận, sợ bản thân lún sâu sẽ không thoát ra được mà trốn tránh. Chối bỏ tình cảm đó và nói ra nhưng lời cay độc, mãi sau này cô mới nhận ra là cô bạn đó cũng thích mình. Bản thân là người xua đuổi người ta nhưng lại âm thầm chờ năm năm, nghe thật tức cười, lần này cô sẽ không để lỡ nữa, Haru siết chặt nắm tay ánh mắt kiên định nói.

"Em sẽ đánh cược." Cô sẽ dồn toàn bộ mọi thứ để cược một ván với số phận của mình, Diana cười.
"Nhớ kỹ câu này của em!" Haru gật đầu, Diana uống lon cà phê rồi nói.

"Cưng à, em cứ việc theo đuổi đi, chị sẽ dẹp đường cho em." Haru cười.
"Ổn không? Em thấy hơi sợ nha." Diana xoa đầu Haru.
"Ổn chứ, nếu bây giờ quyết định của em là từ bỏ thì chắc chắn em sẽ hối hận." Haru nhìn đám trẻ đang chơi từ xa gật đầu, nói.

"Em chỉ sợ cô ấy thấy phiền." Diana vỗ vào đầu cô.
"Đã theo đuổi người ta mà con sợ phiền à, mà cũng đúng thật. Nhưng mà em cứ theo đuổi đi, điều cần nhớ là em nên chậm rãi thôi cưng à."
Diana lấy trong túi ra hộp thuốc, lấy ra một điếu đưa cho cô, Haru từ chối.

"Em không-" Diana cắt ngang.
"Đừng bảo chị là em không biết hút, lúc trước lén chị hút giờ chị cho em đường đường chính chính thì lại không chịu." Haru bĩu môi cầm lấy rồi châm lửa, Haru phả ra một ngụm khói, thờ ơ nói.
"Chị, có thấy đám trẻ đằng kia có chút quen không?" Diana cũng nhả ra ngụm khói.
"Quả thật." Haru tiếp tục nhả ra đám khói.
"Chị, hình như cô bé đằng kia đang nhìn em." Cô nhìn cô bé tóc nâu đang ngồi trên băng ghế gỗ, Haru híp lại.

"Hình như hôm nay cuối tuần nhỉ?" Diana gật đầu, Haru gạt tàn thuốc nhìn cô bé nhảy khỏi ghế và cùng một cô bé khác đi lại, cô nói.
"Giờ này đứng lên chạy kịp không?" Hai cô nhóc đi gần tới, Diana lắc đầu.
"Không kịp rồi." Hai cô gái đứng trước mặt Haru, Haru mỉm cười.

"Trùng hợp quá haha." Ayumi lên tiếng.
"Hai chị làm gì ở công viên vậy?" Diana cười trả lời.
"Đi dạo." Haibara nghiêng đầu nhìn Haru, Haru cười bỏ điếu thuốc xuống, Haibara gật đầu. Haru đứng dậy xoay xoay, lưng cô kêu 'răng rắc', đám nhóc ôm trái banh chạy qua, Haru cười nói.
"Chơi đá banh không mấy nhóc." Bọn nhóc vui vẻ gật đầu.

Sau nửa tiếng hoạt động đầu cô đầy mồ hôi, một lớn ba nhỏ chạy lại chỗ của ba người kia, Ayumi vui vẻ nói.
"Chúng ta đi ăn bánh kem ở quán mới mở nha." Haibara nhìn đồng hồ rồi lắc đầu nói.
"Các cậu cứ đi, tôi phải về."
Bọn nhóc không vui nói.
"Cậu đi chung đi." Haibara lắc đầu, bọn nhóc vẫn năn nỉ nhưng nào có tác dụng, ba đứa nhỏ thở dài để Haibara đi, Haru quay qua nói với Diana.
"Em đi nha." Diana gật đầu, Haibara đang đi Haru chạy lại cúi xuống bế cô gái nhỏ nhắn kia lên. Haibara giật mình với hành động của Haru, cô gái quay ra sau nhìn năm người kia, bốn người đều ngạc nhiên khi Haru làm vậy. Diana huýt sáo, làm tốt lắm em gái, Haibara đỏ mặt đấm nhẹ vào vai Haru.

"Thả tôi xuống!" Haru nhe răng cười lắc đầu, cả hai đều đã đi ra khỏi công viên, Haibara không thương tiếc kéo hai má của Haru nhưng Haru nhất quyết không bỏ Haibara xuống, Haru nói.

"Bây ờ cậu uốn đi âu?" Vì bị véo mặt nên có vài từ phát âm không rõ. Haibara thấy mình có ngắt nhéo cỡ nào Haru vẫn không thả cô xuống, cô đành bỏ cuộc mặc ai kia thích làm gì làm, Haibara khoanh tay nói.
"Siêu thị." Haru làm tư thế nghiêm.

"Yes sir!"

Tới siêu thị, một tay đẩy xe, tay còn lại tất nhiên là bế ai kia. Vừa bước vào siêu thị, gian hàng đầu tiên chính là rau củ, nhìn Haibara như kiểu muốn hốt hết đóng rau dưa này về.

Haru chỉ biết nhìn từng củ cải, từng bó rau được cô quăng vào xe đẩy, cô thật muốn khóc thành một dòng sông. Lượn hết cái siêu thị Haibara mới vừa ý đi về, cô bỏ Haibara xuống để xách hai túi đồ to tổ bố này. Cuối cùng cũng về tới, Haibara chỉ.

"Để hai bao đồ lên đó đi rồi đi tắm." Haru gật đầu, cô mang hai bao đồ lên bếp, Haibara mang đồ lại đưa cho nói.
"Tắm lẹ ra phụ tôi làm cơm tối." Haru khẽ cười gật đầu.

Haru từ phòng tắm bước ra, Haibara đóng lại laptop, đi tới bếp cả hai bắt tay vào làm, Haibara nói.
"Cậu biết nấu cơm không?" Haru gật đầu, cô lên tiếng.
"Lát nữa, cậu cho tôi chiên thịt heo đi." Haibara nhìn cô một lúc mới gật đầu, cô vo gạo nấu cơm xong thì chạy sang Haibara đang chuẩn bị chiên thịt, Haibara nói.

"Ừ, nhớ cẩn thận."

Haru vui vẻ gật đầu, hôm nay Haibara nói các cô sẽ ăn 'Tonkatsu' là món thịt thăn lợn chiên với bột. Thịt sẽ được ướp muối, tiêu và rắc nhẹ một lớp bột mì, sau đó là nhúng vào trứng và tẩm bột chiên xù bắt đầu chiên. Haru bỏ thịt vào chảo dầu bắt đầu chiên, khi thấy một mặt của nó vàng rồi thì trở mặt lên, nhưng điều kì lạ là thịt đã dính vào chảo...

Haru nhìn qua Haibara đang thử súp miso, không tiện làm phiền. Cô liền cầm lên xẻng, cố gắng dích miếng thịt ra, đột nhiên 'bụp' một tiếng, dầu bắn lên, Haru sợ hãi ôm đầu ngồi xuống, không kịp né nên la lên.

"Oa!!!" Haibara nghe tiếng động xoay qua nhìn thì thấy Haru đang ngồi ôm đầu, cô thở dài, bắt ghế đứng lên ngay chỗ Haru chiên thịt, cô tắt lửa nói.

"Thật đúng là. Thôi được rồi, cậu ra ngoài ngồi đợi đi." Haru gật đầu, tháo ra tạp dề đi ra, sau cú nổ lúc này cô bị sang chấn tâm lý nặng, cô chỉ chiên trứng được chứ không chiên cái khác được!

Ngồi đọc truyện một lúc bụng cũng kêu, Haru cầm lên đồng hồ nhìn, đã sáu giờ rồi, ở phía bếp Haibara nói.
"Ăn cơm này." Haru vui vẻ quăng quyển truyện chạy ra ăn cơm, Haru nhìn dĩa thịt của mình, trong đó có một miếng thịt đã biến dạng, chắc chắn nó của cô, không sai được, hai người im lặng ăn. Không khí cực kỳ thoải mái, Haibara chóng cằm hơi nhếch miệng lên cười, cô thích không khí này khi ở cạnh Haru, Haibara gắp qua cho Haru thêm hai miếng thịt nói.

"Vết thương cậu chỉ mới lên da non, ăn nhiều một chút." Haru nhai cơm gật gật đầu, Haibara lắc đầu cười và bắt đầu ăn.

_________________________________________________
Đăng hơi trễ, các bạn đọc truyện vui vẻ nha. Mới đổi bìa, các thím thấy đẹp không :)). Chúc ngủ ngon❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro