Chương 61. Phòng Nước Nóng Tham Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

‘Tiểu thư, đến sân bay.’ thanh âm của sư phó lái xe đánh gãy hồi tưởng của Lăng Giản, nàng mê ly nhìn người đến người đi ngoài cửa sổ, trả tiền đi vào hậu cơ đại sảnh. Nhóm đồng sự trung y viện đã muốn ở nơi nào chờ đợi, trừ bỏ Ngọc Linh Lung, bác sĩ Tống đã đứng ở giữa đội ngũ.

Bởi vì phải đi du lịch, Ngọc Linh Lung mặc phá lệ thoải mái. Nàng đơn giản đem tóc dài cột ở sau đầu, xưa nay thích mang giày cao gót lại đổi thành giày đế bằng thoải mái. Phát hiện Lăng Giản lại đây, Ngọc Linh Lung không nhanh không chậm đem vé máy bay của nàng đưa cho nàng, đối mọi người nói:‘Đi thôi, không
sai biệt lắm nên làm đăng ký thủ tục .’

Đi thôi, đi thôi. Mọi người tựa hồ đã muốn đem Ngọc Linh Lung trở thành người dẫn đầu của bọn họ, chỉ cần nàng mở miệng, bọn họ sẽ trước tiên làm theo. Có lẽ,  người du lịch bên trong chỉ có Lăng Giản không biết, lần này các nàng tổ chức du lịch trên danh nghĩa là tự phát du lịch, trên thực tế tiêu phí đều là từ Ngọc Linh Lung một người xuất tiền túi.

Thử nghĩ một chút, ai lại cự tuyệt du lịch xa hoa miễn phí như vậy đâu? Không ai.

Công việc nên làm đều xong, đợi  cho thời điểm đăng ký tìm chỗ ngồi, Lăng Giản mới phát hiện bi kịch nàng cùng Ngọc Linh Lung nhưng lại bị an bài chỗ ngồi ở kế nhau. Được rồi, đối người thầm mến Ngọc Linh Lung mà nói có lẽ là thiên đại hảo sự; Nhưng đối với Lăng Giản, nàng chỉ biết đêm đó đã phát sinh chuyện tình rối
rắm không thôi, càng sẽ bị mùi nước hoa trên người Ngọc Linh Lung phát ra cực kì dụ hoặc tra tấn. Dù sao, biết có người thích chính mình, là loại mâu thuẫn hạnh phúc.

Không dám đối mặt cặp con ngươi thâm tình kia của Ngọc Linh Lung, cũng không biết có thể cùng nàng tán gẫu thế nào thích hợp. Vô sự khả làm, Lăng Giản cũng chỉ có thể đeo tai nghe điện thoại nghe nhạc đi vào giấc ngủ. Có lẽ, nàng cũng không có vì tiếng nhạc truyền vào trong tai mà nặng nề ngủ, mà là bởi vì trên người Ngọc Linh Lung phát ra mùi nước hoa khêu gợi mơ hồ đi vào giấc mộng.

Nàng đang ngủ, Ngọc Linh Lung lại thực thanh tỉnh. Nghe nhạc trong điện thoại, Ngọc Linh Lung nghiêng đầu dừng ở khuôn mặt đang ngủ của Lăng Giản . Đó là hé ra khuôn mặt gần như hoàn mỹ, bất luận là mi, là mắt, là mũi, vẫn là kia môi mỏng, đều mang theo lực hấp dẫn làm cho người ta luân hãm. Có lẽ là mơ thấy chuyện tình không vui, Lăng Giản mày gắt gao nhăn lại, sau lại hơi hơi mở ra đôi môi, thói quen
tính nói xong nói mớ:‘Linh Lung… Linh Lung… Đừng hướng bên kia đi, không thể! Linh Lung …Đừng!’ tựa hồ là ác mộng thực kịch liệt, Lăng Giản sau nhiều lần giãy dụa rốt cục tỉnh lại, nàng hô hấp dồn dập nhìn Ngọc Linh Lung nàng mở to mắt phía trước liền quay đầu đi , phát hiện là mộng sau lại nhắm hai mắt lại, hô hấp dần dần cân xứng.

Lăng Giản, ngươi kỳ thật thực để ý ta đúng không? Quay đầu, Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng bắt tay đặt ở trên mu bàn tay của Lăng Giản, bên miệng giơ lên một tia vui mừng ý cười. Lăng Giản, ngươi đã để ý ta, như vậy ta trả giá nhiều thứ đều là đáng giá .

Phi cơ ở vài giờ sau tới Tam Á.
Hạ phi cơ, Ngọc Linh Lung kêu mấy xe taxi đưa bọn họ đến khách sạn chỉ định. Bởi vì du lịch này là Ngọc Linh Lung đi đầu tổ chức, chi phí sử dụng cũng là nàng ra, cho nên an bài rượu

‘Nhiệm vụ’ đặt phòng liền giao trong tay Ngọc Linh Lung. Nhớ việc đám đồng sự chống lại nàng chủ động hôn Lăng Giản có chút để ý, Ngọc Linh Lung vẫn là có chút ý niệm tị hiềm trong đầu, trực tiếp đem chính mình cùng Lăng Giản an bài ở cùng gian phòng giường lớn xa hoa, còn lại mọi người đơn giản mà tùy ý bị an bài tiêu chuẩn hai người cùng giường.

Đối với an bài như vậy, nhóm đồng sự tự nhiên là không có gì nghi vấn hoặc phản đối . Nhưng thật ra Lăng Giản, thời điểm nàng phát hiện cùng với Ngọc Linh Lung ngủ ở cùng giường,
đầu óc lại bắt đầu không chịu thua kém hồi tưởng đến cái kia ban đêm màu hồng phấn.

Buông hành lý, Lăng Giản rất muốn đi qua bên kia một lần nữa đặt một gian phòng khác, ai ngờ điện thoại gọi đi qua, bên kia trả lời là không có phòng trống. Rơi vào đường cùng, Lăng Giản cũng chỉ cứng đầu ngồi vào bên giường, nhìn Ngọc Linh Lung dường như không có việc gì theo hành lý lấy ra khăn tắm cùng một loạt đồ dùng tắm rửa sa hoa.

‘Đi thôi, khách sạn này có phòng nước nóng chuyên môn, đặc biệt thích hợp tiêu trừ đi đường mệt nhọc. Đều đã muốn chạng vạng ,  cũng đã không còn sức lực tinh. Chẳng bằng đi phòng tắm ngâm mình một thời gian, cũng tốt trở về ngủ thoải mái hơn.’ Ngọc Linh Lung đề nghị nói, nàng xem
Lăng Giản tựa hồ không hưng trí lắm, liền chủ động cầm một cái khăm tắm sạch sẽ khoát lên trên vai nàng, lôi kéo nàng đứng dậy, lại nói:‘Nhanh lên đi, ở chỗ này lười làm gì? Ngươi nhưng đừng bẩn như vậy ngủ ở trên giường, ta sợ bẩn. Vẫn là nói, ngươi cảm
thấy phòng tắm quá nóng, sợ cây củ cải biến nhân sâm, cho nên không dám đi…’

‘Ai không dám đi ! Im lặng đi! Hiện tại phải đi! Ta nói cho ngươi, ta không sợ nhất chính là nhiệt!’

‘Chậc chậc, nhưng đừng chỉ  nói không làm đâu! Có bản lĩnh chúng ta liền thử xem, xem ai ở
bên trong ngốc thời gian dài hơn!’

‘So thì liền so! Ngươi định là thua  rồi!’ tuy rằng biết Ngọc Linh Lung lại dùng phép khích tướng bức nàng đi phòng nước nóng, nhưng Lăng Giản chính là không nghĩ làm cho nàng xem thường.

Nói cái gì sợ cây củ cải biến nhân sâm, nói cái gì không dám đi ngâm nước nóng?! Nàng hôm nay sẽ làm cho Ngọc Linh Lung nhìn một cái, rốt cuộc ai sẽ từ cây củ cải biến thành nhân sâm! Sợ
nhiệt thì là ai!!!

Đi vào phòng thay quần áo, Lăng Giản vì tránh cho lại thấy Ngọc Linh Lung làm cho người ta dục vọng lan tràn thân thể, cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất đem quần áo cởi sạch, đơn giản rửa qua rồi chạy nhanh lấy khăn tắm vây quanh người ngồi vào bể nước nóng trong phòng.

Trong phòng tắm độ ấm không tính là cao, trừ bỏ Lăng Giản ở ngoài, còn ngồi hai cái nữ nhân trung niên dáng người thật béo. Các nàng thấy Lăng Giản tiến vào, đều hướng nàng gật gật đầu, sau đó tiếp tục cùng đối phương trò chuyện nhà.

Ước chừng qua năm phút đồng hồ, Ngọc Linh Lung rốt cục đem khăn tắm màu trắng quấn quanh người mở cửa phòng tắm. Ngực của nàng thật đại, bị khăn tắm gắt gao bao vây nhưng vẫn thấy được dáng người ngạo nhân của nàng, thậm chí ngay cả trong đó ‘Sự nghiệp tuyến’ đều so với
ngày thường tới rõ ràng khắc sâu. Tựa hồ không hy vọng hai nữ nhân trung niên đứng ở nơi này, lại tựa hồ là cố ý muốn cùng Lăng Giản so 'Sự chịu đựng kháng nhiệt’, chính là tiến vào
trong chốc lát mà thôi, Ngọc Linh Lung liền làm cho nước nóng biến thành nước lạnh.

Thẳng đem hai cái nữ nhân trung niên ngốc không lâu lắm nhiệt chịu không nổi, chạy qua hướng các nàng gật đầu rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Hai cái nữ nhân trung niên vướng bận rời đi, trong phòng tắm cũng chỉ còn lại Ngọc Linh Lung cùng Lăng Giản song song mà ngồi. Không khí có chút cứng ngắc, Lăng Giản ngửa đầu tựa vào góc nghỉ ngơi, hô hấp bởi vì không nhịn được phòng tắm quá nóng mà dần dần làm sâu sắc.

Đương nhiên, trong phòng nhiệt lượng cũng không phải không nhịn được, vẫn là chịu được, kỳ thật là do mùi hương trên cơ thể Ngọc Linh Lung phát ra làm cho người ta mê say.

‘Lăng Giản…’ hơn nữa ngày, Ngọc Linh Lung rốt cục cũng chủ động mở miệng. Nàng đứng dậy hướng
ngoài cửa nhìn vọng lại, xác định không có người sau liền quỳ gối đến bên người Lăng Giản, bốc lên cằm của nàng làm cho nàng nhìn thẳng vào chính mình:‘Biết vì cái gì lôi kéo ngươi lại đây sao?’

‘Ngọc Linh Lung, đừng như vậy… Ta chỉ là lại đây ngâm mình mà thôi, sự tình lần trước chính là
giấc mộng.’ Lăng Giản trốn tránh , nàng biết Ngọc Linh Lung hiện tại muốn làm gì. Chỉ là xem
cái kia khăn tắm gắt gao bao lấy  thân thể nàng đột nhiên rớt xuống, Lăng Giản liền hiểu được
này hết thảy đều là Ngọc Linh Lung tỉ mỉ an bài kế hoạch câu dẫn.

Vậy thì tính sao, không được chính là không được, cho dù hiện tại tim nàng đập lợi hại; Cho dù nàng biết nàng đối Ngọc Linh
Lung sinh ra bao nhiêu dục vọng cùng cảm tình.

Trong lòng nghĩ không được, coi như thực không được sao? Kia mới là, chân chính không được
đâu! Ngọc Linh Lung giơ khóe môi hừ cười ra tiếng, nàng vươn tay ma sát bên ngoài đùi của Lăng Giản, tay kia thì túm xuống khăn tắm của nàng, nghiêng thân làm cho các nàng thân thể đè ép lẫn nhau:‘Ngươi nói là mộng chính là mộng sao? Ta không dối gạt ngươi, lần này du lịch chính là ta muốn. Nha , bất quá là cho
ngươi cùng mấy nữ nhân kia tách ra một đoạn thời gian. Lăng Giản, ta không thích quanh co lòng vòng, ta yêu ngươi… Cũng nghĩ cùng ngươi cùng một chỗ.’

‘Ngươi là nói giỡn đúng không? Ngươi biết rõ ta sẽ không vứt bỏ các nàng, như thế nào? Chẳng lẽ ngươi nguyện ý cùng các nàng cùng nhau chia xẻ ta?’

‘Không muốn, hơn nữa là tuyệt đối không muốn.’ Ngọc Linh Lung nghiêng đầu hô hấp ở cổ Lăng Giản, lại dùng hàm răng khẽ cắn thịt nơi đó, ngẩng đầu nói:‘Ta muốn ngươi chỉ thuộc về một mình ta, là chỉ thuộc về ta, mà không phải cùng người khác
cùng chung.’

‘Ngươi đã nói như vậy , ta cũng nói cho ngươi, ta không có khả năng thuộc về một ai, ta thuộc về tất cả các nàng.’ Lăng Giản hô
hấp càng phát ra trầm trọng, nàng híp nửa mắt ngóng nhìn ngọn đèn trong phòng tắm, có chút chói mắt, lại có thể nhận.

‘Hiện tại không phải lúc nói những lời này, bởi vì hiện tại… Ngươi là thuộc về ta, nơi này, chỉ có hai người chúng ta. Còn nhớ rõ sao? Ngày đó buổi tối ta nói rồi, băng thiên tuyết địa bồi ở bên cạnh ngươi chỉ có ta… Mà hiện tại, tại trong phòng cực độ oi bức này, cùng ở bên ngươi, đồng dạng là ta. Lạnh cùng nhiệt tuy rằng là cực hạn đối lập, nhưng lại có một cái giống nhau, đều cần phải cực hạn dung hợp…’ nói xong, Ngọc Linh Lung một
lần nữa nghiêng đầu chôn ở hõm vai Lăng Giản.

Lần này, nàng không phải là mở hàm răng ma sát khẽ cắn chỗ nhuyễn thịt kia, mà là mang
theo một cỗ bá đạo giữ lấy, dùng lực mút vào , thậm chí dùng đầu lưỡi mà liếm.

Nguyên bản phòng tắm đã khô nóng bởi vì hành động của Ngọc Linh Lung mà càng thêm khô nóng, Lăng Giản nâng tay để ở bả vai Ngọc Linh Lung, hô hấp trong lúc đó cũng là dày đặc dục vọng.

Nàng nghĩ đến Ngọc Linh Lung sẽ buông tha, lúc nàng nói không có khả năng chỉ thuộc về một ai, nàng thật sự nghĩ đến Ngọc Linh Lung sẽ buông ta . Nhưng là, nàng thật không ngờ, Ngọc Linh Lung chẳng những không có mở cửa rời đi, ngược lại lấy phương thức như vậy chế trụ nàng.

‘Ngọc Linh Lung, đừng… Đừng làm như vậy, đừng làm cho ta chán ghét ngươi.’ Lăng Giản vô
lực cự tuyệt Ngọc Linh Lung, thân mình đã bị phòng tắm oi bức làm cho hư thoát vô lực, hơn
nữa lúc này thân thể bởi vì dục vọng mà dâng cao, nàng càng không có biện pháp dùng sức đẩy
ra Ngọc Linh Lung.

‘Hỏi lòng của ngươi một chút, ngươi thật sự chán ghét ta sao? Lăng Giản, có đôi khi ta tình nguyện ngươi hận ta, ít nhất trong lòng của ngươi sẽ tràn đầy hình ảnh của ta.’ Ngọc Linh Lung nửa ôm Lăng Giản tuỳ tiện vô lễ nằm xuống, nằm trên tấm ván gỗ làm cho Lăng Giản giãy dụa muốn đứng lên.

‘Ngọc Linh Lung, thực nặng… Làm cho ta đứng lên trước.’ Lăng Giản thắt lưng bị đè ăn đau, nàng dùng sức chống đỡ ngồi dậy, thân thể lại thủy chung cùng Ngọc Linh Lung thân mật kề sát. Cảm xúc nhẵn nhụi như vậy, mồ hôi lẫn nhau hỗn tạp chậm rãi chảy xuống.

Nhìn mặt Ngọc Linh Lung, Lăng Giản nâng tay lau đi mồ hôi mặt trên:‘Ngọc Linh Lung, không nên như vậy, không thể sao? Chúng ta..chúng ta làm bằng hữu không tốt sao? Giống như trước, như vậy cãi nhau không tốt sao?’

====================
Ta edit chương này mà bực bội ghê luôn. Đã edit trước rồi, lúc định đăng dô coi lại, không biết là ta k lưu hay là bấm nhầm gì nữa mà chỉ còn 1/3 chương. Đành tiếp tục edit lại, cũng 2/3 chương rồi lại lỡ làm tắt nguồn *đạp ghế*. Lại phải tiếp tục edit lại lần nữa, lần này edit tới còn 1 đoạn cuối nữa là xong, ai dè ta đụng phải nút trở về, mắt ta nhìn chữ 'Lưu' nhưng lại bấm chữ 'Không', đợi ta hối hận đã k kịp *đập đầu*. Ta muốn thuộc lòng chương này luôn rồi aaaaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro