😨 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap40

đoạn kết của giấc mơ😪😪😪😪

    Không bận tâm điều gì bên dưới nữa, ba nàng trèo lên trực thăng an toàn xong kéo rút thang lên.

    Nữ phi công đã được lệnh từ chị của Di là giao trực thăng cho Di xong thì trở về luôn vì biết rằng nhóm của em gái muốn độc lập tác chiến, chắc chắn trực thăng này sẽ bị hủy ở chiến trường nên nữ phi công không cần thiết ở lại. Bàn giao buồng điều khiển cho Di xong thì cô ta nhằm lúc trực thăng bay qua cái hồ rộng mênh mông thì nhẩy xuống "Ùm"

    Di chịu trách nhiệm lái (mọi loại phương tiện như xe máy - ô tô - tầu hỏa - tầu thủy - máy súc - máy cầy - cần cẩu - thuyền biển...nàng kiếm nhà ta lái được hết) Bích thì tiếp tục công việc dở dang với laptop. Quá trình dung hợp phần mềm công kích Sóng Thần. Ảo cùng tường lửa Kinh Hoàng Tuyệt Đối đã hoàn tất, giờ thì tranh thủ moi lại tiền của tất cả bọn hacker trên thế giới dám xâm nhập tài khoản chung của ba nàng, khi Bích hacker lại thì đã nắm rõ như lòng bàn tay địa điểm truy cập toàn cầu lẫn mã nguồn giao dịch cá nhân của địa điểm đó nên rất nhẹ nhàng đơn giản cứ thế chuyển lén hàng tỉ tỉ tỉ tỉ đôla vào tài khoản của ba cô. Nhi trao trả hai bạn mã tấu và kiếm Nhật, tự tay buộc đeo sau lưng cho từng người.

    Bích - Nhi ngồi dẫy ghế sau cùng nhau. Bích sau khi "trôm" được quá quá nhiều tiền cũng như tất cả ngân sách quốc phòng của rất nhiều quốc gia khắp năm Châu thì gập máy tính lại vứt qua một bên vì mọi cài đặt đã an bài sạch sẽ hết rồi không cần sử dụng đến nó nữa. Nhi hỏi "Đã ổn?" Bích gật đầu trả lời "Ừ. Vấn đề đấy không đáng ngại nữa, quan trọng bây giờ là đối phó lũ súc vật đã. Đảm bảo chúng sẽ đổ dồn lực lượng tới trại trẻ Nhân Nghĩa để tiêu diệt bọn mình, tao tin chúng cố tình chừa lại cơ sở này mà chưa tấn công vì muốn dụ ba đứa mình tới bảo vệ phòng tuyến cuối cùng, chúng nó biết phe ta sẽ không bỏ mặc nhân viên và đám trẻ vô tội đáng thương mà. Lũ khốn nạn!" Di nói "Lúc đến nơi tùy tình hình tao sẽ kích nổ trực thăng làm bom giết bớt một số đứa. Bọn mày cũng sẵn sàng tâm lý nhẩy khỏi đây bất cứ lúc nào đi." Nhi cắn môi nói "Hừ. Tính ra cũng khá lâu rồi tụi mình không hoạt động chân tay, phải có những lúc như thế này thì mới vui chứ."

     Sau 27 phút bay hết tốc lực cũng đã tới đích, trại trẻ Nhân Nghĩa hiện diện trong tầm mắt, gồm sáu tầng, rộng chừng năm ngàn mét tính cả sân. Bao vây xung quanh đây lúc này đang là một lực lượng đông đảo dân giang hồ khoảng mười mấy ngàn người cầm đủ loại vũ khí đao, kiếm, súng lục, súng trường, súng bắn tỉa...

    Trông các cửa sổ của cả sáu tầng thì đều im ỉm, mặt đất cũng không có dấu hiệu máu me hay xác chết chứng tỏ tất cả đã kịp sơ tán xuống hầm bí mật sâu dưới nền móng của trại này, cũng tốt bởi hầm chứa kiên cố an toàn lắm.

    Phạch Phạch Phạch...

    Bọn chúng la ó chỉ trỏ lên chiếc trực thăng đang dần hạ thấp độ cao, lực gió tạt xuống khiến tóc và quần áo nhiều đứa phần phật vội dạt ra tránh xa nhưng trực thăng chẳng buông tha cứ hung hăng bay chéo là là gần mặt đất, cánh quạt hướng xuống công kích.

    Phập Phập Phập Phập...Aaaaa...Cánh quạt quay nhanh chém cụt đầu cụt tay cụt lưng bao nhiêu thằng, máu thịt với nội tạng văng ướt đẫm đọan đường trực thăng qua, tổn thất sơ bộ gần trăm đứa.

    Nhiều kẻ bắn đoàng đoàng pằng pằng vào trực thăng rất giữ dội làm vỡ cả lớp kính dầy nhưng chả còn thấy ai trong đó nữa vì ba nàng của chúng ta vừa nhẩy ra ngoài lăn tròn trên đất xong, trực thăng được kích hoạt chế độ tự hủy mà nổ tung "BÙMMM..." Sức công phá của nó làm gần nửa khu trại trẻ sụp đổ, hơn tám trăm thằng bỏng nặng tử vong.

    Thực tế hoàn cảnh này ba nàng chắc chắn sẽ bị bắn chết nhưng không thằng nào dám nổ súng do nhận được lệnh từ các lãnh đạo cấp cao rằng phải bắt sống vì phát hiện số ngân sách của chính bọn chúng đã không cánh mà bay cần phải lấy lại, nếu nhóm Nhi - Di - Bích chết thì tất cả giới xã hội đen coi như mất sạch tài sản và trở thành ăn xin. Bích biết rõ điều đó nên tính toán kỹ hết rồi.

     Tuy vậy cũng không có nghĩa mọi chuyện suôn sẻ dễ dàng vì phải đối đầu hơn mười nghìn đứa đao kiếm giữ giằn. Khi lăn tròn dưới đất nhiều vòng họ còn tranh thủ chém đứt chân không ít kẻ thù, sau đó mới đứng bật dậy quyết tử chiến.

    Bầu - tấu - kiếm được dịp uống máu, dẫu trong vòng vây vẫn tung hoành giết chóc, oai phong lẫm liệt. Cắt chém đâm cứa, mọi ngón đòn sát thủ đều được ba cô thi triển, không xác chết nào lành lặn toàn thây cả, số thằng chết càng lúc càng nhiều khiến toàn bộ bọn chúng hiểu được rằng muốn bắt sống là điều không thể.

    Khi mà sự hy sinh không ngừng gia tăng thì cũng là lúc nhiều thế lực chẳng còn đủ bình tĩnh kiên nhẫn nữa mà hành động dại dột.

    Đoàng. Một viên đạn bắn tới Di.

    Phụp... Á... Máu chẩy ra do đạn ghim trúng vai, tiếng thét đau đớn, nhưng Di vẫn bình an vô sự vì vừa nẫy chính Nhi đã dùng thân mình nhào tới che chắn đỡ hộ bạn thân, lực đạn rất mạnh hất cả thân người cô ấy ngã xuống, dao bầu rơi "Kenggg"

    Bích - Di trợn mắt cùng gào lên "Nhiiiiii...", lo lắng cùng lao đến. Di ôm cổ ôm lưng bạn đỡ dậy, sợ sệt nhìn vết thương đang không ngừng chẩy máu dù Nhi nhắm mắt cắn răng dùng tay phải ôm chặt bờ vai trái, nét mặt tỏ rõ sự đau đớn, áo cô bị nhuốm đỏ một đường dài xuống tận lớp quần bò. Di mếu máo nói "Nhi ơi...mày đừng có chuyện gì hết...tao đưa mày đi viện..." Bích nức nở khóc "Nhi ơi...cố lên...bọn tao sẽ cứu mày..."

    Nhi mở mắt cố làm vẻ mặt tươi cười bảo "Bọn mày sao thế...tao có chểt đâu...mà bọn mày như đưa đám vậy hả...hai con dở hơi này..." Chợt Nhi phát hiện phía xa lại có thằng giơ súng, cô ngồi bật dậy, xoay người ôm lấy hai bạn trước sự ngỡ ngàng của họ.

    Đoàng Đoàng Đoàng Đoàng. Bốn âm thanh oan nghiệt vang lên.

    Thêm lần nữa Nhi dùng thân mình hứng chịu kẹo đồng thay các bạn, tấm lưng nhỏ nhắn mảnh mai dính liền bốn phát, một phát nguy hiểm ngay gần vị trí buồng tim. Miệng Nhi thổ huyết văng bừa vào áo Di với Bích, lần này cô cảm nhận được rõ rằng bản thân mình chắc khó qua khỏi, cơn đau thấu tận não bộ luôn.

    Di - Bích lại chứng kiến Nhi vì họ mà chẳng màng tính mạng, hai cô thấy khó thở lắm, nhức nhối lắm, nước mắt giàn giụa. Di khóc nói "Nhi...Nhi ơi...Đừng bỏ bọn tao...Đừng...Mày đã từng hứa ba đứa mình sẽ sống bên nhau cho đến cuối đời, mày nhớ không...Mày không được thất hứa...Không được bỏ bọn tao..." Bích cuống cuồng ép đôi tay mình vào những vị trí trúng đạn trên người bạn để ngăn máu mà vô ích, lòng cô đau xót cực hạn như có ai đâm dao xuyên người vậy, hơi thở nặng nhọc nói "Mày mà chết...bọn tao cũng không muốn sống nữa...Đừng bỏ bọn tao Nhi ơi...Tao xin mày...Cầu xin mày đừng bỏ bọn tao...Đi viện...Đi viện thôi..."

    Năm trong vòng tay Di, Nhi đưa đôi tay dính máu lên sờ má hai bạn, gượng cười nói "Đừng...Đừng khóc...tao xin lỗi...xin lỗi bọn mày...Chắc...chắc tao phải đi trước rồi...Ự..." Nhi nôn ra ngụm máu lớn làm Bích - Di sợ điếng hồn, cứ lắc đầu lắc đầu khóc lóc, Bích nói "Không...Nhi ơi...Bọn tao cần mày...Mày không được nuốt lời...Mày nói lời hứa rất quan trọng mà..." Di nói "Đáng...Đáng lẽ mày không nên đỡ hộ tao...Cứ để tao bị bắn còn hơn...Bọn tao cần mày...rất cần mày Nhi ơi..." Đôi tay Nhi bắt đầu run rẩy, hai hàng lệ tuôn ào ạt, môi run run gắng nói hết câu "Di ơi...Bích ơi...Tao từng trêu trọc bọn mày rất nhiều...Tao xin lỗi...Đừng giận con Nhi này nhé...Di ơi...Bích ơi...Tao đau...Đau lắm...Kiếp sau...kiếp sau bọn mình vẫn là...là bạn...được không..." Di - Bích gật lấy gật để, Di nói "Kiếp sau hay kiếp sau nữa...mày vẫn mãi mãi là bạn của bọn tao...Bích - Di mãi mãi yêu thương Nhi..." Bích nói một mạch như. thể sợ Nhi không kịp nghe vậy "Nhi ơi bọn tao yêu mày! Muôn đời muôn kiếp Nhi - Di - Bích là bạn của nhau! Bạn tốt! Bạn thân!..." Nhi nấc một tiếng lại nôn ra máu, nở nụ cười thảm thương nói "Tốt...tốt rồi...tao mãn nguyện...rồi..."

    Đôi tay Nhi buông thõng, đầu nghiêng một bên, mắt nhắm nghiền.

    Di - Bích như hóa điên ôm ấp lấy xác của Nhi mà gào khóc.

    "KHÔNGGGGG....SAO MÀY LẠI BỎ ĐI TRƯỚC RỒI NHI ƠI...BỌN TAO CẦN MÀY...TRẢ LỜI TAO ĐI NHI ƠI..."

    "NHIIIIIII....NHIIIIII....NHI ƠIIIIIIII...MÀY ĐỪNG CHẾT....ĐỪNG BỎ BỌN TAO..."

    ...

    Cảnh tượng thê lương đó không hề khiến lũ súc vật quanh đây động lòng. Lại một tràng đạn lạnh lùng phóng ra.

    Đoàng Đoàng Đoàng Đoàng...

    Phụp Phụp Phụp Phụp...Và lần này tới lượt Bích nhào tới làm lá chắn sống cho Di.

    Di bàng hoàng, cảm giác như thế gian quay cuồng sụp đổ, cô vừa mất Nhi, không lẽ bây giờ lại mất cả Bích sao?! Di một tay ôm Nhi một tay ôm Bích, cô thống khổ quát lớn"Con Bích ngu ngốc! Sao mày lại làm thế! Sao mày lại tàn nhẫn với tao như vậy!" Bích toàn thân đầy máu, thở hổn hển, nói "Tao...tao không hối hận đâu...Mày với Nhi...đều rất quan trọng với tao...Di ơi...tao...tao không xong rồi...Đau lắm...Di ơi...Hãy...hãy chôn tao...gần Nhi..." Di gào lên "KHÔNG...MÀY ÁC LẮM BÍCH ƠI...TAO GHÉT MÀY...TAO GHÉT BỌN MÀY...ĐỒ ĐỘC ÁC..." Bích ôm hai má Di, cố tươi cười bảo "Đừng...đừng khóc...mày khóc xấu lắm...Di cười mới xinh...Bích xin lỗi...Lâu nay không chăm sóc tốt...cho Di...cho Nhi...Bích thật xấu xa...Bích thương Di..." rồi cố rướn người hôn nhẹ vào môi Di, nhưng vừa môi chạm môi thì máu miệng Bích trào ra ướt nhoe nhoét cả miệng của Di, cơ thể Bích co dật chút rồi cũng nhắm mắt xuôi tay giống Nhi, nước mắt long lanh rơi xuống mặt đất kết thúc cuộc đời kiêu hùng.

    Di ôm chặt lấy thân xác còn hơi ấm của hai bạn, ngẩng mặt lên trời kêu gào nỗi đau thương "AAAAAAAAAAA....AAAAAAAAAAA....AAAAAAAAAAAAA...."

    Bọn kia định đồng loạt kết liễu luôn Di thì chợt trên bầu trời kéo đến hàng trăm chiếc trực thăng cỡ lớn, có cả những loại máy bay chiến đấu hạng nặng cực xịn, từ trên cao bắn xối xả súng liên thanh và thả bom lẫn lựu đạn xuống nhằm tiêu diệt đám khốn nạn. Cả đường bộ cũng có mấy trăm chiếc ô tô vừa phóng tới nơi, ồ ạt cả đống người xông ra tổng tấn công, chị của Di đã phái quân đến nhưng hơi trễ.

    Nơi chiến trường ác liệt máu tanh, xác người chồng chất, tiếng la hét tiếng chửi bới, ồn ào là thế nhưng Di dường như không nghe thấy, vẫn nhắm mắt ôm hai bạn, chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng bi ai.

    ...
    Hai ngày sau tại nhà Di.

    12 giờ đêm.

    Di đã uống cạn ba chai rượu rồi, cô cầm thanh kiếm Nhật cô đơn múa may loạn xạ tới khi mệt lả thì buông rơi kiếm ngồi bệt xuống đất, cạnh đó là hai ngôi mộ u ám lạnh lẽo, một ngôi cắm con dao bầu trước tấm bia ghi hàng chữ NGUYỄN NHẬT NGUYỆT NHI và ngày tháng năm sinh ngày tháng năm mất, ngôi kia thì cắm thanh mã tấu với cái tên HOÀNG KIÊU HÙNG BÍCH...

    Nhớ lại hôm đó khi tường lửa bị hủy thì phần mềm Sóng Thần Ảo của Bích đã phát huy tác dụng phá hoại internet toàn cầu và làm cho mọi thiết bị công nghệ của toàn bộ kẻ thù đều chập vi mạch nghẽn cáp quang tắc đường chuyền mà nổ tung, bao kẻ đang sử dụng chịu họa bỏng nặng thương tật trên 70%, bộ quốc phòng của nhiều quốc gia cũng cháy nổ ầm ầm, bao nhiêu nơi trên thế giới cháy nổ đồng loạt giống như bài ca tiễn biệt an ủi linh hồn của Nhi và Bích. Tất tần tật bọn xã hội đen thù địch rải rác khắp địa cầu đều bị xử lý triệt để, khoảng thời gian ngắn ngủi dân số nhân loại giảm đáng kể. Đích thân Di làm đao phủ hành quyết xử trảm trước sự chứng kiến từ di ảnh hai người bạn đã khuất của mình, hàng loạt xe tải chở đầu người lẫn xác mang đi tiêu hủy nghiền nát bét bèn bẹt rồi vứt vào rừng cho thú dữ ăn.

    Di lại mếu máo nhào tới ôm lấy bia mộ của Bích rồi quờ tay với sang bia mộ của Nhi, cứ thế khóc ré lên, tột cùng thương cảm, tột cùng cô đơn. Khóc đến mức ngất đi mà lệ nóng vẫn tuôn tràn.

    Cũng không biết đã qua bao lâu, Di giật mình tỉnh giấc vì nghe được tiếng nói quen thuộc.

    Nhi : "Lêu lêu con Di."

    Bích : "Bọn tao phải đi đây. Mày bảo trọng."

    Di còn say sẩm do rượu, cô lờ đờ trông thấy bóng dáng mờ nhạt của Nhi - Bích đang dắt tay nhau bước về phía cửa cổng. Di đứng bật dậy đuổi theo thì lại lăn ngã dúi dụi, cố gắng bò lết mà khoảng cách càng xa, với tay vào khoảng không, Di khóc lóc khổ sở nói "Nhi ơi...Bích ơi...Tao đau lắm...cô đơn lắm...cho tao theo với...đừng đi mà...đừng bỏ tao..." ]]]

    Di mở bừng mắt, người toát mồ hôi đầm đìa, thì ra chỉ là một giấc mơ, ôi giấc mơ chết tiệt. Cô quay sang thấy Bích với Nhi vẫn đang ngủ ngon lành, cảm súc cơn mộng mị còn dư âm rất lớn, Di choàng tay choàng chân ôm chặt lấy hai con mắm đáng ghét.

    Bích - Nhi vì thế mà thức theo. Bích càu nhàu "Con hâm này, tao đang ngủ ngon." Nhi càu nhàu "Con Di dở hơi, tao cắn mày bây giờ." Di nhắm mắt mỉm cười, cứ ôm chặt, nói "Cho tao ôm bọn mày một lúc. Tao thương bọn mày lắm Nhi ơi, Bích ơi."

    Nghe lời ấy, Nhi lẫn Bích đều không hề khó chịu dẫu bị đánh thức đêm khuya, họ chỉ cười mỉm mặc cho Di ôm, tận đáy lòng cả ba đều cảm thấy ấm áp, họ thương nhau đến muôn đời.
  😪😪😪😪

  😪😪😪😪

  😪😪😪😪

  😪😪😪😪
   ...

   (Ở một nơi nào đó ngoài kia có một nick fb Linh Cơ Ngọc đang ngậm ngùi bởi giấc mơ đắng chát của Di)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xhyn