Chương 2: Ấn tượng đầu tiên (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con mèo
Hazel lo lắng cho tình trạng của mình. Cô luôn ghét bị la mắng, như bất kỳ ai cũng vậy,  nhưng việc thu hút sự chú ý của người cao nhất ở đây đã khiến sự thất vọng của cô tăng lên mức gần như không thể chịu đựng nổi. Tuy nhiên, Hazel biết mình đã sai. The Ancient One đã lắng nghe và giảng dạy, và Hazel có trách nhiệm học hỏi. Nhưng bây giờ Ancient One đã lên tiếng khiển trách cô ấy, Hazel chắc chắn sẽ bị loại nếu cô ấy không bắt đầu kết quả. Cô ấy có thể làm điều này, chắc chắn. Nhưng động lực mới tìm thấy của cô ấy không thể bù đắp cho những gì Ancient One đã nói. Điều gì sẽ xảy ra nếu Ancient One thực sự nghĩ rằng Hazel ích kỷ hoặc cáu kỉnh hoặc lười biếng? Hazel không biết tại sao cô ấy lại quan tâm; có thể bởi vì Ancient One trực tiếp và mạnh mẽ, giống như những gì mà Hazel đã gặp. Hazel biết sức mạnh và tôn trọng nó, nhưng nếu cô ấy không thể ủng hộ một thực thể mạnh mẽ hơn cô, cô sợ bị lợi dụng. Cũng giống như những vị Khách bất hảo của cô đang làm bây giờ. Cô cần phải mạnh mẽ để bảo vệ chính mình. Đó là lý dọ tại sao cô ấy ở đây.
Hoặc có thể Hazel quan tâm quá nhiều vì cô ấy đã hoàn toàn say mê với sự thần bí này. Người phụ nữ lớn tuổi với cơ thể thanh lịch, duyên dáng, kiên định cổ xưa đã chào đón Hazel đến với nơi thần bí này. Và bây giờ Hazel đã làm cho người ấy thất vọng. Cô không thể chịu đựng được điều ấy. Tuy nhiên, đồng thời cô cũng biết mình sai ở đâu và phải làm gì với điều đó. Cô chỉ cần nghỉ ngơi để giải tỏa đầu óc.
Sau khi hỏi đường từ một vài loại cây, những cơn gió giật và tiếng chuông gió rung rinh sớm đưa Hazel đến một khu vực hẻo lánh phía trên quảng trường, một ban công nhỏ với bức tường cao bằng ống chân bao quanh nó, nhìn ra sân trong, thành phố và những ngọn núi, vượt ra ngoài ranh giới của Kamar Taj. Cô ngồi xếp bằng trên cái ban công nhỏ và hít một hơi thật sâu, cảm giác lo lắng đang dần rời xa cô như một lớp áo khoác ngoài. Ở đây thật yên tĩnh.
Hazel không biết mình đã ở trên đó bao lâu, nhìn chằm chằm vào những phiến đá và tháp của Kamar Taj, nhưng cô chỉ nhìn lên khi cảm thấy một sự hiện diện mạnh mẽ quen thuộc đang bên cạnh cô. Cô đột ngột quay lại, mong đợi một trong nhưng bậc thầy hoặc người cao nhất- Ancient One đứng đằng sau cô, vì vậy cô hơi bối rối khi thấy không quá một con mèo nhảy lên ban công và nhảy lên bức tường thấp. Con mèo có màu trắng và lấm tấm những mảng lông gần như mai rùa đã lột xác. Nó ngậm một miếng vải vuông gấp nhỏ trong miệng. Một chiếc khăn tay? Con mèo thả nó vào lòng Hazel cho cô ấy và nhảy lên bức tường thấp. Hazel lau khô mắt một cách khó hiểu và xem xét miếng vải vuông đang được mở ra. Chữ cái được bằng vàng được thêu trên góc. "TAO"( viết tắt của The Ancient One)
Con mèo nhìn thẳng vào Hazel, nheo mắt và hất đuôi, như thể đang chào hỏi một cách trang trọng. Hazel cười lớn.
"Là cô sao, Ancient One?" cô hỏi, giống như một trò đùa hơn bất cứ điều gì.
Con mèo chớp mắt và gật đầu. Hazel hoàn toàn hóa đá.
Mordo cảnh báo rồng của Hazel
Stephen nhận thấy một sự thay đổi trong lớp chiến đấu. Trên thực tế, mọi người dường như bị ảnh hưởng bởi một sức mạnh vô hình. Mỗi học sinh dường như nhẹ nhàng hơn trên đôi chân của họ, như thể được sảng khoái bởi điều gì đó mà họ không thể xác định được. Ngay cả Ancient One cũng bị thu hút để khảo sát các trận đấu do kết quả của sự bất thường gây tò mò này. Strange cũng nhận thấy Hazel ngồi ngoài trong giờ học. Cô quan sát những người khác, đồng ý đánh bóng các dụng cụ và giá đỡ ở phía bên của sân lớn, nhưng không giao tiếp với bất kỳ ai.
"Cô ấy có phải là thành viên của lớp không?" anh hỏi Mordo. Anh ta chưa bao giờ thấy một người mới phải làm việc, ít nhất là không phải trong giờ học.
"Không," Mordo lắc đầu. "Cô ấy chỉ thực sự thích sạch sẽ."
"Tại sao anh có vẻ không vui về điều đó?" Stephen yêu những người thích dọn dẹp. Nó có nghĩa là anh ta không cần phải dọn dẹp.
"Chắc chắn anh đã nhận thấy một sự thay đổi trong năng lượng của mọi người ngày hôm nay."
"Ừ, tôi...có..."
Mordo nheo mắt nhìn cô gái. "Một kỹ năng khác của cô ấy. Cô ấy gọi đó là 'gạt bỏ sự tiêu cực.' Đó là một mánh khóe rẻ tiền, chắc chắn có nguồn gốc từ gốc gác Pagan của cô ấy. Nhưng ...nó rất hữu ích, và cô ấy thực sự làm việc cho nó, vì vậy Ancient One đã cho phép."
"Do đó, đúng là cô ấy biết phép thuật trước khi đến đây," Stephen nói, nhìn cô gái một lần nữa. Anh cảm thấy một sự tò mò đáng lo ngại về cô gái, đặc biệt là vì anh liên tục hỏi những câu hỏi về cô mà không ai đủ hiểu biết sẵn sàng trả lời. "Vậy tại sao cô ấy lại ở đây?"
"Để tìm hiểu thêm, để biết thêm. Không còn câu hỏi nào nữa," Mordo ra hiệu cho một học sinh khác đến nói chuyện với Strange, sau đó băng qua sân để đến chỗ Hazel.
"Tôi sẽ lấy nó cho cô," cô ấy đưa tay ra để lấy các dụng cụ của cấp dưới của các thầy.
"Cô có chắc cô biết làm sạch thứ này?" vị cấp dưới hỏi.
"Hãy tin tôi," Hazel cười. "Tôi biết cách của mình đối với dây da và roi."
Quan sát thấy vẻ kinh hoàng và xấu hổ trên khuôn mặt người phụ nữ, Hazel nghĩ lại những gì cô ấy nói.
"Sao?" cô ấy hỏi. "Không! Nó không phải như những gì cô nghĩ."
"Oh?"người phụ nữ nói. "Xin lỗi về điều đó."
Và cô ta đã chạy đi. Hazel đảo mắt và tiếp tục dọn dẹp cho đến khi Mordo ngắt lời cô. Cô nhếch mép.
"Tôi đoán tôi biết tôi sẽ hy sinh máu của mình vào tối nay," cô ấy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia một lúc với ánh mắt nheo lại.
"Hầu hết các học sinh của tôi đều tự dọn dẹp các dụng cụ của mình," Mordo nói với cô bằng câu nói đùa nghèo nàn của mình. "Ai đã đặt cô vào điều này?"
"Không có ai," Hazel trả lời. "Tôi đề nghị"
"Tại sao? Cô không phải học sinh của tôi."
"Tôi là một cô gái nông dân," cô ngước nhìn anh. "Tôi là một người làm việc bận rộn, ngay cả khi tôi lười biếng. Ngoài ra, việc ở bên cạnh mọi người sẽ khiến cho những vị Khách kia im lặng."
"Ảnh hưởng của sự cô lập xã hội," Mordo nhớ lại. "Khách của cô thế nào rồi?"
"Yên lặng," Hazel đáp. "Có thể là do Ancient One hoặc có thể do những cấm chế bảo vệ ở đây ngăn cản họ ra. Thật tuyệt khi ngủ vào ban đêm, nhưng ...tôi phải thừa nhận rằng, tôi cảm thấy cô đơn. Ý tôi là, những người thân thiện hơn thâm chí chưa đến thăm tôi."
Mordo quan sát cô ấy xem những con bọ trên mặt đất. Cô ấy là một người thụ động, ít nói và có vẻ xa cách. Chu đáo, tao nhã và khó đoán. Lập dị, có thể nói như vậy.
"Tôi chắc rằng những người làm quen mới ở đây sẽ thích cô," Mordo gợi ý, kiểm tra xong công việc thủ công của cô trên giá đỡ và vũ khí. Cô ấy đã hoàn thành.
"Này, cho tôi hỏi một câu được không?" Hazel hỏi. Mordo gật đầu một cái. "Làm thế nào anh đến được đây?"
"Tôi đã cầu xin Ancient One sức mạnh để đánh bại kẻ thù của tôi," anh ta trả lời. "Cô ấy đã dạy tôi rất nhiều điều. Và sau ngần ấy năm, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại mục đích ích kỉ của mình, và vì thế," anh lấy một cây quyền trượng ra khỏi giá và xoay nó trong tay. "Tôi tuân theo lời dạy của Ancient One, và dạy những người khác duy trì việc làm của cô ấy trong các quy luật tự nhiên."
"Cô ấy không thể biến thành mèo, đúng không?"
Mordo nhìn Hazel. Từ vị trí cô ngồi trên tường, Hazel có thể nhìn thấy toàn bộ sân trong, nhưng cô bị thu hút đặc biệt bởi góc nơi Ancient One đang đứng quan sát các trận đấu.
"Có lẽ," Mordo cười khẩy, tự tin rằng cô ấy sẽ nói điều gì đó thú vị bều anh cảm thấy lời cô ấy nói hàu hước. Tuy nhiên, Hazel chỉ có vẻ không thoải mái với câu trả lời của anh. "Người ta biết rất ít về Ancient One, hãy nhớ rằng cô ấy là người Celtic và không thích nói về bản thân."
"Tôi nghĩ cô ấy là một phù thủy."
Lần này Mordo quay đầu chậm hơn với vẻ mặt mệt mỏi.
"Ancient One?"
"Ừ," Hazel liếc nhìn nữ phù thủy, rồi cúi đầu và cười khúc khích như một nữ sinh khi thấy người ấy liếc qua họ một cách sắc bén. Mordo lắc đầu. Sau đó cô gái nói điều gì đó khiến anh giật mình. "Vậy tại sao chúng ta không được phép nói tiếng rồng ở đây?"
"Làm sao cô biết được điều đó? Những người biết tiếng rồng rất ít và ở xa." Sau giây phút bàng hoàng ngắn ngủi, anh bình tĩnh lại, trông vui vẻ với ý tưởng về việc Hazel biết một ngôn ngữ cổ xưa và mạnh mẽ như vậy. Cô ấy nghiêng đầu.
"Hi grah voth ahkrin, Joor." Anh không hiểu cô nói gì, nhưng từ giọng điệu đã nói lên cô muốn nói gì. "Bạn chiến đấu như một con chó punk, nhân loại."
Anh trừng mắt nhìn cô, cáu kỉnh nhưng anh không rõ tại sao. Có lẽ vì cô ấy biết mình không được phép nói tiếng rồng, nhưng cô ấy vẫn làm vì cô ấy có thể nói. Cô ấy là một học sinh chăm chỉ, nhưng cô ấy không có chỗ nào để giữ mình cao hơn anh khi cô ấy thậm chí còn không thể tung ra một cú đấm để cứu mạng mình. Anh không thể đợi cô ấy học được điều đó.
"Rồng là những sinh vật mạnh mẽ, khó đoán," Mordo giải thích. "Chúng không tuân theo các tiêu chuẩn như chúng tôi làm ở đây tại Kamar Taj, vì vậy vì sự an toàn, chúng tôi không dạy đồng loại của chúng ở đây. Chúng tôi không thực hiện các phép thuật liên quan đến rồng, và chúng tôi không nói tiếng của chúng. Bất cứ lai làm vậy chắc chắn sẽ bị linh hồn của rồng chiếm hữu, và chỉ có các bậc thầy mạnh mẽ nhất mới có thể kiểm soát bản thân một khi thấm nhuần được sức mạnh như vậy."
"Oh," cô nhìn anh, mà không nhận ra Ancient One đang nhìn cô chằm chằm.
Mordo nhìn cô đầy ẩn ý. "Chúng tôi không thi hành phép thuật ràng buộc ở đây, Hazel. Hay những lời nguyền rủa. Hoặc những điều tưởng tượng đơn giản. Chúng tôi chiến đấu để duy trì quy luật tự nhiên, chứ không thao túng nó. Hãy nhớ điều đó trong thời gian cô ở Kamar Taj."
Cô nhìn lại công việc của mình. Cô ấy có thể không đồng ý với anh ta, anh ta mong đợi một chút kháng cự. Nhưng cô ấy đến xung quanh. Cô phải làm vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro