Xe Đạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi dốc sức phóng xe lên sườn núi ngập tràn ánh nắng

Một mình chở theo những lời hứa đã từng ước hẹn cùng cậu

La la la la la khẽ giọng ngân nga huýt sáo

Hy vọng niềm hạnh phúc cùng cậu tương phùng sẽ giống như tôi ước nguyện...

"Muốn hóa thành gió" – Ayano Tsuji (Lời tiếng Trung)

"Lấy cơm trưa của con này! Cơm trưa của con!" Mẹ tôi vội vàng chạy xuống lầu, trong tay mang theo gà mên của tôi.

"Á, thiếu chút nữa đã quên." Tôi ngồi vắt ngang trên xe đạp, ngượng ngùng lè lưỡi.

"Bảo con đừng vừa chạy xe vừa nghe nhạc con vẫn không nghe, mẹ mới gọi con con cũng không nghe thấy, con bé này rốt cuộc có để lời nói của mẹ trong lòng hay không, con nói con.........." Sau khi mẹ tôi đưa gà mên qua bắt đầu càu nhàu.

"Được rồi, được rồi, con đi đây!" Trả lời qua quít mẹ tôi, treo gà mên lên tay cầm, sau khi tay trái của tôi vẫy vẫy trong không khí lập tức phóng xe, vụt đi mất.

Tôi lao nhanh trên đường, trong tai đang văng vẳng bản nhạc phim "Muốn hóa thành gió" của của bộ hoạt hình "Sự trả ơn của bầy mèo". Giọng hát của Ayano Tsuji rất trong trẻo, trong đến mức tựa như dòng suối nhỏ chảy không ngừng. Vừa nghe đến giai điệu ấy, tôi đã ngay thích bài hát này, giống như thích biến thành chú mèo nam tước Baron cao ngạo, thích ăn bánh pudding như chú mèo lang thang Muta mập ú, thích sự nhẹ nhàng len lỏi từ đầu đến cuối phim giống như hạnh phúc gãi ngứa người ta.

Quen thuộc dừng lại ở cua quẹo thứ ba, nhìn thấy cậu ấy đã sớm đứng ở bên đường, có vẻ như đã đợi rất lâu.

Hai năm trước, tôi cũng gặp được cậu ấy tại ngay góc đường này, giống như xe lửa đột nhiên trật đường ray, tôi không kịp thốt lên một tiếng đã phanh xe lại, nhưng cũng đụng phải làm cậu ấy ngã trên mặt đất. Lập tức xuống xe đỡ cậu ấy dậy hỏi có bị thương chỗ nào hay không, cậu ấy còn lầm bầm, bị muộn rồi. Nhìn thấy phù hiệu trường giống hệt tôi trên đồng phục của cậu ấy, tôi nói, "Bạn học à, chúng ta cùng trường, tôi chở cậu đi."

Khi đó, tôi để tóc dài giống như cậu ấy, chỉ khác cậu ấy thích xõa tóc rơi lòa xòa trên vai, mà tôi thì lại thích cột thành đuôi ngựa gọn gàng. Nghe được lời đề nghị của tôi, đôi mắt cực to của cậu ấy nhìn tôi ngập ngừng, lại cúi đầu nhìn đồng hồ đang đeo trên cổ tay trái, lập tức ngồi lên cái yên nhỏ phía sau của xe tôi.

Không nghĩ tới vừa ngồi xuống, đã ngồi hơn hai năm.

"Sao giờ mới tới, bị muộn rồi." Giọng điệu của cậu ấy có chút oán trách, nhưng vẫn vịn lên bả vai tôi, quen thuộc ngồi ở phía sau tôi.

"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, ngủ quên." Sau khi tôi cầm chắc tay vịn lập tức đạp xe lăn bánh.

Cậu ấy bị sự chuyển động đột ngột dọa sợ, lập tức ôm lấy eo tôi nói, "Cậu làm tớ sợ chết được, chạy chậm chút đi!"

"Cô hai, bị muộn rồi đó! Tớ cũng không muốn bị Địa Trung Hải 007 túm lấy mà điên cuồng phun nước miếng đâu." Không để ý tới lời oán trách của cậu ấy, động tác trên chân tôi dần nhanh hơn, đường phố hai bên lúc này giống như đường hầm không gian, theo thời gian bị chúng tôi bỏ lại phía sau, chỉ còn lại giai điệu bên tai là vẫn vang lên chậm rãi như cũ.

Đi tới một đoạn dốc nhỏ, tôi và cậu ấy rất có ăn ý cùng nhau xuống xe đi bộ qua. Lúc trước tôi cắn răng, hai ba cái đã lủi lên được rồi, nhưng từ khi chở thêm cậu ấy, lên đến nửa đường luôn bị đuối sức mà xấu hổ trượt lại, lúc đó cậu ấy sẽ khinh thường chế nhạo tôi chưa ăn sáng, tôi lại ầm ĩ giải thích nói còn không phải tại cậu sao.

Thời gian rỗi lúc dừng bên đường chờ đèn đỏ, cậu ấy túm lấy mái tóc chấm ngang vai của tôi nói, "Cậu còn để tóc dài thì thật tốt, bây giờ tớ muốn nắm lấy cũng không tiện nữa."

"Uầy uầy, bây giờ có gì không tốt, tớ chính là không muốn cho cậu nắm được mới cắt đấy."

"Không tốt chính là không tốt, " Cậu ấy lại tăng thêm lực kéo, nói, "Nhìn ngố như nhóc Maruko ấy."

Cuối cùng đèn xanh, lại bất thình lình vọt nhanh về phía trước rước lấy oán giận của cậu ấy lần nữa, "Đã nói cậu đừng đột ngột chạy!"

Bây giờ nghĩ lại, thời kỳ này chính là khoảng thời gian dễ dàng bị chúng ta quên đi nhất, nhưng cũng quý báu nhất, sự hạnh phúc nhẹ nhàng phảng phất gãi ngứa người ta.

Cất xe ở phía trước bãi đỗ xe, cậu ấy nói, "Nhớ trưa nay cùng đi căn tin đó."

Tôi lắc lắc chìa khóa trong tay, ậm ừ xem như đồng ý.

"Cậu nói chuyện coi! Nhớ hay chưa?!" Biết cậu ấy không thích nhất là thái độ qua loa đó của tôi.

"Nhớ rồi nhớ rồi nhớ vô cùng! Yên tâm đi cô hai." Tôi nịnh nọt nói.

"Như vậy mới ngoan – Vậy trưa gặp, bye~" Cậu ấy hài lòng cười khẽ, giống như tú bà trong kỹ viện vỗ vỗ má phải của tôi, mới lắc lắc cái eo thon rời đi.

"Chà – Thật hâm mộ! Sao có thể hạnh phúc như vậy!" Bên cạnh đột nhiên xuất hiện Tiểu J học chung lớp với tôi đã hai năm.

"Hả? Hạnh phúc gì?"

"Làm ơn đi, mỗi ngày chở hoa khôi đến trường, còn có thể cùng cô ấy lunch time, tài xế như vậy còn không hạnh phúc?!" Tiểu J lấy vẻ mặt "không phải cậu chứ" nhìn tôi.

"Này này này, đừng quên tớ là con gái nha, hạnh phúc của cậu tớ không cảm thấy chút gì cả." Tôi không khỏi liếc nhìn dáng vẻ mê gái không chịu thua kém kia của Tiểu J bằng nửa con mắt.

"Cho nên tớ mới có thể nhịn được làm bạn cùng lớp với cậu hai năm, cho dù cậu tiếp cận cô ấy thế nào cũng không thành công, nói như vậy tớ còn có thể ảo tưởng một chút, ha ha." Đôi mắt háo sắc của Tiểu J có thể ngưng lại thành nước.

"Ảo tưởng ảo tưởng ảo cái đầu cậu!" Tôi nắm chặt tay lại gõ lên đầu Tiểu J một cái.

Đúng vậy, cái người mà tôi đã chở suốt hai năm này, chính là hoa khôi có thể làm say mê đám con trai tuổi trẻ hừng hực trong truyền thuyết. Nghe nói đây là do lớp lớn tổ chức, đặc biệt cử người đến từng lớp, vô cùng chuyên nghiệp đưa cho bọn con trai mỗi người một phiếu để bầu chọn, tuyệt đối công bằng, công chính, công khai. Cuối cùng, cậu ấy lấy toàn bộ phiếu thắng vinh quang leo lên đầu bảng, sau đó nữa, bảng xếp hạng này bắt đầu lan truyền ầm ĩ trong trường, mọi người đều biết – ngoại trừ tôi.

Tôi đây từ một ẩn sĩ không màng thế sự, sau khi chở cậu ấy ba tháng được một bà tám nào đó cho biết thân phận này của cậu ấy, phản ứng lúc đó của tôi chính là hai mắt trừng lớn khóe miệng bên trái khẽ giật, đùa? Không phải chứ? Hoa khôi??? Tiếp đó ngửa mặt lên trời cười to.

Trước đó, lúc làm cậu ta ngã trên mặt đất sao lại không phát hiện ra, cậu ta chính là hoa khôi có hai mắt hai lỗ mũi một cái miệng cùng sống chung trên trái đất giống hệt như tôi chứ?!

Thẳng thắn mà nói, hiện giờ tôi làm sao cũng không cảm thấy cậu ấy chính là hoa khôi. Về cách gọi của cái thân phận này, cậu ấy cảm thấy khinh thường, tôi lại càng cảm thấy khinh thường. Tuy rằng ngoại hình của cậu ấy đúng thật là không tầm thường, dáng người cũng rất cao, nhưng mà! Nhưng mà, bà đây tự nhận ngoại hình cũng không kém hơn cậu ta là bao, sao ngay cả hoa loa kèn cũng không vớt được, độ gian lận của cái bình chọn này tuyệt đối rất cao. Từ sau khi thân nhau, những bản tính xấu xa của cậu ấy đều bị tôi nhìn thấu triệt để, ví dụ như cậu ấy chính là một động vật ăn thịt không hơn không kém, hơn nữa suốt ngày cứ thích giở thủ đoạn lưu manh kéo tóc tôi, làm cho tôi không thể không một phen nước mắt nước mũi cắt luôn mái tóc đuôi ngựa yêu quý đã theo tôi mười mấy năm, bây giờ mỗi ngày chỉ có thể đội lên đầu mái tóc ngô ngố giống như cái mũ sắt.

Hoa khôi? Cậu ta á? Hừ! Hừ! Hừ – ! !

Lúc ăn cơm trưa, tôi vừa giở gà mên ra, cậu ấy như gió lốc cuốn hết phần lớn đồ ăn của tôi.

Ăn thêm mấy miếng thịt nữa thì cậu sẽ biến thành bà cô mập, cậu ấy nói như thế.

"Xì, dáng người của tớ và cậu cũng không khác nhau bao nhiêu đâu nhá!" Tôi khinh thường liếc một cái.

"Vậy –– sao?" Cậu ấy mang theo vẻ mặt phóng đãng dùng hai mắt càn quét bộ phận phía dưới cổ phía trên bụng của tôi.

"Ê này này, nhìn cái gì vậy, ăn cơm ăn cơm!" Biết chỗ đó chính là điểm yếu của mình, vậy nên tôi cuống quít đỏ mặt quát cậu ấy.

Mang theo vẻ mặt đắc ý, cậu ấy cười tủm tỉm vùi đầu gắp thức ăn – gắp thức ăn của tôi.

Thật hy vọng đám người lúc trước bầu chọn cậu ấy là hoa khôi mau lại đây xem bộ mặt thật của người này, lại nhìn đến tôi đây ngồi đối diện bị cậu ấy vùi dập, chắc chắn trong lòng sẽ ân hận không thôi. Nhưng nói đi nói lại, cậu ấy ăn thịt thì vẫn duyên dáng thướt tha như trước, mà tôi bị cậu ấy lạm dụng hai năm nay luôn phải ăn chay, thì vóc người vẫn thuộc dạng trung bình, làm sao cũng không thướt tha nổi, vì sao? Rốt cuộc là vì sao?

"Này, " ăn đến một nửa, tôi làm như rất vô tình hỏi, "Nghe nói hot boy học cùng lớp với cậu?"

"Hot boy?" Cuối cùng cậu ấy cũng chịu rời khỏi hộp cơm mà ngẩng đầu lên.

"Là nghe mấy bà tám nhiều chuyện trong lớp tớ nói ấy," tôi múc một muỗng cơm, "Có đúng không?"

"Không biết." Trả lời rất nhanh, làm cho tôi cảm thấy khó hiểu.

"Không phải cậu........." Tôi gian xảo nhìn cậu ấy, rù rì hỏi, "Sợ sau khi tớ biết hot boy, vô tình trở thành cô gái sau lưng hot boy, đoạt lấy danh tiếng của cậu đó chứ?"

"Ha! Ha!" Cậu ấy lập tức cười khan hai tiếng, sau đó lại đột nhiên nheo mắt lại, học vẻ mặt gian xảo của tôi hỏi, "Không phải cậu muốn làm cô gái sau lưng hot boy, nên để cho tớ làm bà mai à?"

"Xì, nói vớ vẩn, " Tôi liếc mắt xem thường, khí phách ầm ĩ lên, "Chỉ hỏi thăm một chút mà thôi, tớ mà muốn làm bạn gái của hắn? Thôi dẹp đi!"

"Tớ bảo cậu này, " Cậu ấy cúi đầu gắp thức ăn, nghiêm túc nói, "Tốt nhất là đừng nghĩ tới, cho dù muốn thì cậu cũng từ bỏ ý nghĩ này đi, tên như cậu, cô gái sau lưng hot boy? Người qua đường sau lưng á?"

"Cái tên miệng lưỡi độc ác này!!!" Chiếc đũa nhất thời bị tôi bẻ gãy, mà trên trán cũng hiện ra vài sợi gân xanh. Vậy nên nói, bản tính của cậu ấy tuyệt đối không tốt đẹp như đám con trai tuổi trẻ hừng hực đó tưởng tượng, chỉ có tôi, chỉ có dịu dàng đáng thương như tôi, mới đáng giá để bọn anh tôn sùng thôi các anh trai à.

Trên đường trở về sau giờ tự học buổi tối.

"Này, dạo này cậu cứ hay nghe nhạc, nghe bài gì thế." Cậu ấy hỏi.

"Hoa – khôi, liên quan gì tới cậu." Tôi cố ý nhấn mạnh, còn tức giận chuyện lúc trưa.

"Hỏi một chút làm gì ghê vậy?" Cậu ấy véo eo của tôi, "Còn nữa, đừng có kêu hoa khôi hoa khôi, chướng tai muốn chết."

"Chỉ muốn gọi cậu là hoa khôi, sao? Hoa khôi hoa khôi hoa khôi hoa ————- khôi !!!!" Tôi cố ý gào to.

"Người khác gọi sao tớ cũng mặc kệ, chỉ cậu là không được gọi tớ hoa khôi!" Cậu ấy lại kéo tóc của tôi, "Nói! Nghe bài gì?"

"Muốn hóa thành gió, là tiếng Nhật."

"Cậu nghe hiểu à?"

"Nghe nhạc quan trọng chính là feel, f-e-e-l, feeeeeeeeeeeeeel~ Cậu hiểu không?"

Nói một lúc đã đến cua quẹo, tôi phanh lại bên đường, lớn tiếng nói, "Tới nhà của hoa khôi rồi, mời hành khách lập tức xuống xe cho tôi, cám ơn hợp tác."

Cậu ấy tức giận xuống xe, lại nói, "Nếu ngày mai cậu tới trễ..........."

"Ngày mai nếu trễ, tớ cho cậu tiền đi taxi chịu chưa?" Tôi nói xong vô cùng phóng khoáng quay đầu rời đi, còn không quên giơ tay lên vẫy vẫy trong không khí, "Hoa khôi bái ~ bai!!"

Khi đó, tôi vẫn không biết, thật ra sau khi mỗi lần xuống xe cậu ấy đều cố chấp đứng tại chỗ, cho đến khi bóng dáng vô tâm vô tư của tôi biến mất ngay góc đường mới rời đi.

Ngày tháng cứ bị chúng tôi vô tâm vô tư hoang phí như vậy, tuổi trẻ ấy, nếu như không tiêu xài thì đảo mắt một cái sẽ không còn nữa đâu.

"Này, sắp đến lễ tình yêu, cậu có người yêu gì gì đó muốn tặng quà không?" Một buổi sáng nào đó, cậu ấy lại ngồi phía sau lưng tôi nói vu vơ.

"Không có." Tôi cũng nghĩ vu vơ đáp lại, đối với một người không màng thế sự như tôi mà nói, ngày lễ tình yêu? Cũng không khác ngày cá tháng tư là bao nhiêu.

"Tớ biết ngay, ha ha." Cậu ấy đột nhiên vui vẻ.

"Này này này, cậu có ý gì đây, " Gân xanh trên trán tôi lại xuất hiện, "Tớ là không muốn bị phiền phức như thế thôi, nếu muốn có còn sợ tìm không được sao?"

"Tớ có nói gì à? Cậu làm gì mà giấu đầu hở đuôi như vậy?" Cậu ấy vẫn vui vẻ.

"Hừ, " Gân xanh trên trán tôi cũng sắp đứt, "Còn cậu? Cậu thì sao?"

"Tớ? Đang chuẩn bị quà." Cậu ấy nói.

"Ồ~" Tôi đáp, trong lòng vì không thể nói móc được cậu ấy mà buồn bực. Cũng nên sớm nghĩ đến, cậu ấy là hoa khôi đấy, muốn Ngô Ngạn Tổ có Ngô Ngạn Tổ, muốn Huỳnh Hiểu Minh có Huỳnh Hiểu Minh, căn bản không cần phải lo âu. Nhưng mà lâu như vậy, tôi vẫn chưa từng thấy cậu ấy quen bạn trai, sao đột nhiên lại có? Là ai chứ? Chuyện khi nào? Tôi cố gắng lục lọi trong đầu tìm đối tượng tình nghi.

"Bài hát đó của cậu thật sự hay vậy à?" Cậu ấy đột nhiên hỏi.

"Cái gì?"

"Bài hát gió gió gì đó, bây giờ cậu vẫn còn nghe? Cũng nghe mấy ngày rồi?"

"Tớ thích ~ Tớ si tình ~ Sao, không cho à?"

"Tớ cũng muốn nghe." Cậu ấy nói xong đột nhiên đưa tay đến tai phải của tôi.

Nhột! Cổ của tôi là chỗ nhạy cảm nhất không thể chạm vào, cậu ấy vừa chạm vào tôi cũng lập tức rụt người lại, vừa nghiêng liền lảo đảo.

Sau đó, thật sự bị ngã.

Chẳng những vậy còn ngã vào một chiếc xe đạp kế bên đang muốn vượt lên chúng tôi, ba người nhất thời ngã lên nhau. Mặc kệ đau đớn, đứng dậy xem cậu ấy có bị thương hay không, hoa khôi nha, lỡ như vì ngồi xe của tôi mà bị mất một sợi tóc, mấy tên con trai tuổi trẻ manh động kia chắc sẽ làm thịt tôi.

Đang muốn tiến đến kéo cậu ấy, một âm thanh nhỏ nhẹ truyền lại, "Là cậu? Xin lỗi, không đè phải các cậu chứ?" Sau đó một đôi tay mạnh mẽ lại dịu dàng kéo hoa khôi đứng dậy.

"Không sao, là bọn mình đụng phải cậu, xin lỗi." Cả người lập tức nổi da gà, lỗ tai tôi không bị điếc chứ, giọng nói của cậu ấy sao đột nhiên trở nên nữ tính như vậy?? Sau đó tôi mới phát hiện, ngoại trừ trước mặt tôi là mẫu dạ xoa, trước mặt những người khác cậu ấy đều vô cùng nữ tính. Cho nên, cần phải nổi da gà không phải là tôi, mà là những người khác.

"Thì ra cậu cũng đi xe đạp đến trường nha."

"Ừ, bạn mình tiện đường chở mình."

Tôi nhíu mày, hình như bọn họ biết nhau.

"Bạn học bạn sao rồi? Bạn không sao chứ?" Giọng nói có vẻ như là hướng về phía tôi.

Tôi vừa ngẩng đầu, oa oa oa, Huỳnh Hiểu Minh Huỳnh Hiểu Minh Huỳnh Hiểu Minh. Tôi muốn thốt lên kinh ngạc.

"Mình không sao." Không ngờ là vô cùng rụt rè mở miệng.

"Ấy chân của cậu!" Cậu ấy đứng bên cạnh bỗng nhiên khẩn trương nắm lấy cổ tay của tôi. Tôi vừa cúi đầu đã thấy ngay một vệt máu dài ước chừng hai mươi centimet nhìn mà phát hoảng. "Ọe". Tôi cơ hồ muốn ngất xỉu.

Trong phòng y tế của trường.

"Thuốc đỏ, bôi đi!" Bác gái y tá tùy tiện để một cái chai trên bàn, lập tức đi khỏi phòng.

Xem thái độ phục vụ kìa.

Thấy tôi bất mãn nhìn bóng bác gái y tá rời đi, cậu ấy không nói gì, chỉ để tôi ngồi yên trên ghế, vội vàng cúi đầu giúp tôi bôi thuốc.

"Còn nói không sao không sao, lúc ấy cậu nhìn trai đẹp đến ngây người đi, ngọt ngào đến mức gây tê luôn cái chân đau." Vừa giúp tôi bôi thuốc cậu ấy vừa lải nhải.

"Đâu có, lúc ấy thật sự không đau một chút nào." Tôi đáp lại bằng thái độ xem thường, lại hỏi, "Bạn nam kia là bạn học cậu à?"

"Ừ."

"Chẳng trách các cậu quen biết, " Tôi khẽ gật đầu, sau đó lại cười ngây ngô, "Nhưng quả thật là rất đẹp trai ha ha."

Trên chân đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, tôi hít một ngụm khí lạnh, giết người!!

"Đây là một chút dạy dỗ cho cái hành vi háo sắc của cậu." Cậu ấy nói xong, lại ra vẻ dịu dàng nhẹ nhàng thổi vào miệng vết thương của tôi.

"Tên biến thái này!!!!" Trán tôi đã nổi ba sợi gân xanh.

Trong lớp có mấy tên nhiều chuyện thấy tôi và hoa khôi cả ngày dính lấy nhau, liền nói, "Sao cậu chơi cùng cậu ta, một người cao ngạo như vậy." Cậu ấy? Cao ngạo?

"Có sao?" Tôi vừa tùy tiện ứng phó qua loa lời thăm dò của những người đó, vừa nghĩ chắc là chúng tôi nói đến không cùng một người rồi? Sau đó tôi mới phát hiện, trước mặt mọi người cậu ấy thật sự đúng là một người cao ngạo. Bước đi ngẩng đầu ưỡn ngực, cằm ngóc lên tuốt trên cao, mỉm cười tuyệt đối không hở răng, nói chuyện không vượt qua năm chữ, chính là một ngọn núi băng bằng người thật. Chẳng trách đám con trai trẻ tuổi kia không dám manh động, một người như vậy, đụng mặt nhất định sẽ bị đông chết, rõ ràng là chỉ có thể đứng ngắm từ xa, không thể đùa được.

Nhưng mà sao tôi lại không bị đóng băng chứ, thỉnh thoảng tôi lại nghĩ như vậy, cuối cùng đột nhiên tỉnh ngộ, đúng nha, tôi chính là con gái mà, đóng băng cái rắm gì.

Một hôm giải lao nào đó, có người gọi tên tôi, nói, "Có người tìm."

Tôi vừa ra phòng học đã nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của cậu ấy ở cửa.

"Lại đây mượn sách à, muốn mượn sách ngữ văn, sách toán, tiếng anh hay lịch sử, hóa học đây?" Đối với việc này tôi đã sớm từ thói quen biến thành chuyện hiển nhiên.

"Tiếng anh!" Hai tay cậu ấy tạo thành hình chữ thập nói.

"A, ngại quá, mới vừa cho người khác mượn."

"Cái gì?! Nhưng tớ cần dùng, hiện tại cần ngay!!"

"Vậy đi mượn của người khác." Tôi nhắc cậu ấy.

"Tớ mặc kệ, tớ chỉ muốn mượn của cậu."

"Đã nói là sách của tớ đã cho người khác mượn rồi!"

"Vậy cậu giúp tớ lấy sách của cậu về đi."

"Làm ơn, đồ vừa cho mượn làm sao có thể đi lấy về chứ."

"Người đó là ai, tớ đi lấy."

"Không phải cậu chứ, hay là tớ giúp cậu mượn một quyển khác?"

"Tớ đã nói chỉ mượn của cậu!"

"Tớ cũng nói sách của tớ cho người khác mượn rồi mà."

"Đi lấy về."

"Tớ mới vừa cho mượn......."

"Vậy cậu nói cho tớ biết người đó là ai tớ đi lấy về!"

"Cậu.........."

Nội dung cuộc đối thoại của chúng tôi đã rơi vào một vòng tuần hoàn chết.

Sau đó bất đắc dĩ, tôi đành phải nói ra tên cùng với lớp của người nọ, lúc này cậu ấy mới vừa lòng rời đi.

Về phần quyển sách, đương nhiên là cậu ấy đã lấy lại.

Tôi biết, với khả năng của cậu ấy, chắc chắn có thể lấy lại được.

Lại là một buổi giải lao nào đó.

Bà tám số một: "Hôm nay tớ gặp hot boy ở sân bóng rổ! Siêu đẹp trai nha!"

Bà tám số hai: "Tớ cũng thấy tớ cũng thấy!"

Bà tám số ba: "Tớ còn lấy điện thoại ra chụp lại! Các cậu xem!!"

Tôi ngồi bên trái đằng sau bọn họ nhíu mày, hot boy? Thật sự đẹp trai đến khoa trương như vậy sao? Sau đó lại nhớ đến tên con trai rất giống Huỳnh Hiểu Minh hôm nọ, ờ, như vậy mới tính là đẹp trai, hot boy chỉ tính là đồ bỏ. Vì thế khóe miệng bất giác cong lên.

Rất không may mắn, điệu bộ mờ ám này đã bị đám bà tám thu hết vào đáy mắt.

"Tớ thấy rồi nha! Cậu đang cười! Cậu đang cười khinh miệt! Đừng nhìn xung quanh nữa! Tớ nói chính là cậu đó!" Cậu ta nắm lấy cổ áo của tôi bắt đầu rít gào. Vì thế bà tám số hai và số ba cũng vây lại đây chuẩn bị đánh hội đồng.

Để ý sĩ diện, tôi không phục mà phản bác, "Xì, hot boy đã tính là gì, tớ đã gặp qua một tên con trai còn đẹp trai hơn cả hot boy!" Trong lòng lại nghĩ, tuy rằng chưa từng gặp qua hot boy, nhưng mà Huỳnh Hiểu Minh thật sự rất đẹp trai, hẳn là ngang tài ngang sức với hot boy đi.

"Làm sao có thể?! Ai?" Ba bà cùng tức giận, ba bàn tay đồng loạt nắm lấy cổ tôi.

"Không....... Không biết tên, nhưng.......... bộ dáng....... đặc biệt giống Huỳnh Hiểu Minh." Tôi sắp bị bóp chết.

Ba bà buông tay, hô lên – Tha cho.

"Giống Huỳnh Hiểu Minh? Người cậu nói chính là hot boy đi?" Bà tám số một vẻ mặt nghi hoặc.

"Đúng vậy đúng vậy, hot boy mới giống Huỳnh Hiểu Minh chứ." Bà tám số hai nói như thế.

"Chính xác, quả thực là một khuôn mẫu đúc ra." Bà tám số ba xác nhận lần nữa.

"Gì? Hot boy giống Huỳnh Hiểu Minh." Tôi vẻ mặt nghi ngờ.

"Ngay cả hot boy cậu cũng không biết có bộ dáng thế nào mà còn kêu gào?!" Bà tám số một mặt bắt đầu biến xanh.

Tôi hóa đá.

Ba bà vây lại tấn công.

Thì ra Huỳnh Hiểu Minh chính là hot boy, hot boy chính là Huỳnh Hiểu Minh. Thế vì sao bạn hoa khôi kia lại không nói cho tôi biết chứ, hại tôi bị hội đồng thế này. Chẳng lẽ cậu ấy thật sự sợ hãi, một khi tôi và hot boy thân cận, lại vô tình trở thành cô gái sau lưng hot boy, sẽ đoạt lấy danh tiếng của cậu ấy? Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, càng cảm thấy có lý lại càng tiếp tục nghĩ. Không được, hôm nào đó phải nói rõ ràng với cậu ấy, cho đến bây giờ tôi cũng không hứng thú với mấy chuyện nổi tiếng này, càng không phải là người có bạn khác giới sẽ không có tình người nữa.

"Này, có người tìm cậu." Bà tám số hai vỗ vai tôi.

Chẳng lẽ là cậu ấy lại tới tìm tôi mượn đồ? Tôi nghi hoặc nhìn ra cửa. Hình như có một cái đầu sau khi thấy tôi nhìn qua lập tức rụt lại, ớ, chắc chắn không phải là cậu ấy. Ai thế? Ngại ngại ngùng ngùng như vậy?

Tôi vừa đi ra cửa liền thấy, ô, H huynh lớp bên cạnh.

"Tìm mình có việc?" Tôi hỏi.

"À, ừ........." H huynh vậy mà lại đỏ mặt.

"Nói đi." Tôi không quen nhất là nhìn con trai ngượng ngùng.

"Cái này tặng cậu." Sau khi H huynh nhét một thứ gì đó vào tay của tôi liền chuồn mất.

"Khó hiểu." Tôi nhỏ giọng lầm bầm, cúi đầu nhìn. Ồ? Một hộp sô-cô-la Dove? Bên trên còn viết gì đó....... Bà nó chứ chữ thật đúng là viết ẩu, tôi cẩn thận nhìn gần lại lần nữa, đầu tiên là tên của tôi, sau đó chính là........ Có thể làm bạn gái mình không?

!!!!

Tôi vừa mới được tính là bị tỏ tình sao? Trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm xúc khác thường. Được tỏ tình là chuyện tốt, nhưng nếu người tỏ tình hấp dẫn chút nữa, tôi sẽ càng vui.

Tôi bình thường đều ra bãi giữ xe chờ, nhưng hôm nay phá lệ vậy ~ Tôi phải cầm hộp sô-cô-la Dove này đi tìm hoa khôi, sau đó dương dương tự đắc chứng minh với cậu ấy, tôi tuyệt đối không phải là "tên như cậu"! Tuyệt đối không phải là một người qua đường! Ha! Ha! Ha! Xem lần này là cậu nổi gân xanh hay là tôi, nghĩ như vậy, tôi lết dần đến cửa phòng học của cậu ấy.

Vừa định vào cửa, lại nhìn thấy một nam một nữ ở bên trong hình như đang thân mật nói chuyện gì đó. Tên con trai kia có chút quen mắt, A? Huỳnh Hiểu Minh? Cũng chính là hot boy. Tôi lập tức vọt đến cạnh cửa rình coi. Chỉ thấy hot boy tình cảm trìu mến nói gì đó, nói đến lúc xúc động còn nắm lấy tay của bạn nữ đứng phía trước hắn, nhưng bạn nữ kia lập tức hất tay hot boy ra. Nữ anh hùng! Ngay cả tay của Huỳnh Hiểu Minh cũng dám hất! Ồ ồ ồ, tình hình này mà bị mấy bà tám kia nhìn thấy còn không tức chết ~ nhưng mà cô gái này là ai đây, sao bóng lưng kia lại quen mắt như thế? Tôi điều chỉnh lại đủ các góc độ muốn nhìn đến cuối cùng, đang bận rộn, bạn nữ kia vừa quay người lại đã nhìn thấy tôi.

Tôi hóa đá.

"Sao cậu lại lên đây?" Đúng vậy, cô gái kia chính là người tôi muốn tìm, ngang với cái danh hiệu hot boy, hoa khôi.

"Hì hì hì hì vừa mới lên vừa mới lên, " Tôi giả vờ như mới đến không lâu, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn hot boy, "Cậu cũng ở đây à, hi!"

"Hi!" Hot boy có chút ngại ngùng chào tôi.

"Chúng ta đi thôi." Cậu ấy kéo tay tôi đi.

"Đợi đã, " Hot boy lại túm lấy tay cậu ấy, "Chuyện mình vừa nói.........."

"Mình đã nói rồi, không thể nào." Vẻ mặt cậu ấy lạnh như băng, mặc kệ vẻ mặt u ám đau thương của hot boy, kéo tay tôi đi xuống lầu.

Cái này là chuyện gì đây nha – Mình đã nói rồi, không thể nào??

Những lời cậu ấy vừa nói với hot boy rốt cuộc có ý gì? Tôi không hiểu đầu đuôi bị kéo đến bãi giữ xe.

"Đây là gì?" Vừa đến bãi giữ xe, cậu ấy lại trở về dáng vẻ lúc bình thường, rất nhanh đã đoạt lấy chiến lợi phẩm trong tay tôi, sau đó kinh ngạc nhìn tôi kêu lên, "Sô-cô-la? Cậu vừa mới phá lệ đi lên đó chính là muốn tặng tớ cái này sao?"

"Hả?" Tôi ngơ ngác, ặc, chị hai chị hoàn toàn hiểu sai ý.

"Thật là tặng cho tớ sao?!" Dường như cậu ấy vui mừng có chút thái quá.

"Cái này, tớ....." Nên trả lời với cậu ấy thế nào đây, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của cậu ấy, nếu nói lời thật lòng có vẻ sẽ làm cậu ấy vô cùng thất vọng, nói không chừng còn có thể bạo lực với tôi.

"Hì hì hì hì." Tôi chỉ có thể cười ngây ngô.

"Cảm ơn!!" Cậu ấy hình như rất vui, "Tớ rất thích!!" Nói xong lại ôm tôi một cái.

"Hì hì hì hì." Vẫn là cười ngây ngô, tôi cái gì cũng chưa nói ~ Vừa tiếp tục cười ngây ngô vừa âm thầm rơi lệ trong lòng, chẳng lẽ đây chính là lời nói dối đầy thiện ý trong truyền thuyết sao?

"Í? Hình như ở trên còn có chữ?" Cậu ấy bỗng nhiên phát hiện ra gì đó, sau đó nói.

"A! Đó là.........." Tiêu rồi!!!! Tôi lập tức đưa tay qua đoạt lại.

Cậu ấy vô cùng mạnh mẽ tránh được nỗ lực cuối cùng của tôi, sau đó lại vô cùng nhẹ nhàng nhảy đến dưới ánh đèn đường phía xa tiếp tục xem. Sau khi cẩn thận đọc ra tên của tôi, tạm ngừng vài giây, lại bắt đầu đọc, có thể làm......... bạn gái của mình không?

Tôi cảm thấy mình nên trốn đi.

Xoay người chuẩn bị đạp xe chuồn mất.

"Cậu gạt tớ?" Phía sau truyền đến giọng nói có vẻ nghẹn ngào của cậu ấy.

Nghẹn ngào – Không xong, nói đùa hơi quá trớn rồi.

Thân thể cứng ngắc của tôi chầm chậm lui đến bên cạnh cậu ấy, mở miệng định giải thích.

"Cậu thế mà lại cố ý đem quà người ta tỏ tình cho cậu sang tay lại tớ?!" Cậu ấy tăng cao âm lượng, "Trong lòng cậu rốt cuộc có tớ hay không vậy??!!" Sau đó vung tay ném, hộp sô-cô-la Dove kia đập mạnh vào ót tôi.

Cậu ấy run rẩy, cũng giống như tôi, không dám tin mình vừa mới làm gì.

Sau đó tôi tức giận.

"Tớ vốn không định đưa cho cậu!! Là tự cậu giật lấy, còn vui vẻ như vậy, cậu muốn tớ phải giải thích thế nào?!" Tôi đưa tay sờ đến chỗ bị ném trúng, quát lên với cậu ấy, cố ý?! Trong lòng có cậu ấy hay không?! Rõ ràng chính là cậu ấy bất chấp tất cả giật lấy, vui vẻ đến như vậy, tôi phải giải thích làm sao đây!! "Còn ném tớ, đó là inox đó chị hai, đau chết đi được."

"Cậu mắng tớ?!" Cậu ấy nói với vẻ không thể tin được , "Cậu vì thứ này mà mắng tớ?!"

Giọng nói đau lòng của cậu ấy làm cho tim tôi mềm nhũn, vì thế lập tức nhỏ giọng giải thích, "Không có, tớ không phải là mắng cậu, tớ........"

Đột nhiên cậu ấy cười lạnh hai tiếng, lạnh đến mức làm tôi không nhịn được mà run lên, sau đó cậu ấy không thèm nhìn tôi, đi thẳng ra cổng.

"Này, " Tôi ở phía sau vượt qua cậu ấy, "Tớ thật sự không cố ý mắng cậu, vừa nãy, tớ.......... aiz, xin lỗi."

Cậu ấy không để ý đến tôi, vẻ mặt đanh lại, cao ngạo đi về phía trước, cậu ấy lúc này, giống như khi sắm vai hoa khôi cao ngạo trước mặt người khác. Tôi có phần không biết làm sao, không phải chỉ là hét lên vài câu sao, bình thường cậu ấy cả ngày còn vì mấy chuyện cỏn con như hạt đậu mà quát mắng tôi, tôi cũng chưa từng tức giận, học tôi tốt hơn nhiều, trẻ con rộng lượng nha.

"Đừng giận nữa được không? Là tớ sai rồi chịu chưa?" Tôi bắt đầu mặt dày.

"Vấn đề không phải là ai sai, " Cậu ấy dừng lại, vẫn là khuôn mặt cao ngạo, đến cả giọng nói cũng lạnh lùng, "Cậu căn bản không nhận ra được vấn đề ở đâu, có đúng không?"

"Sao?" Thấy tôi sững sờ đứng tại chỗ, cậu ấy lại bắt đầu lấy phong thái của hoa khôi đi về phía trước.

"Sao tớ lại không biết được chứ, tớ biết vấn đề ở đâu, " Tôi vừa nói lại vừa đuổi theo, "Không phải là do tớ không nói cho cậu biết đó là của người khác tặng tớ sao, xin lỗi, là lỗi của tớ, tớ nên nói với cậu sớm một chút để cậu sẽ không đến mức khó xử như vậy."

Nhưng cậu ấy dường như đã bắt đầu quyết định chính thức làm lơ tôi, hoàn toàn không để lời nói của tôi vào tai.

Sắc trời đã tối hoàn toàn, tôi không dám để cậu ấy về nhà một mình, lại không thể khuyên được cậu ấy lên xe, vì thế đành ngoan ngoãn dắt xe đạp đi theo phía sau cậu ấy.

"Không phải chỉ là một món quà sao, " Tôi bắt đầu phát huy gen di truyền tính lải nhải của mẹ, nói lẩm bẩm phía sau cậu ấy, "Cần phải tức giận như vậy sao? Đột nhiên cáu kỉnh như vậy, tớ cũng đã xin lỗi còn không được sao, huống hồ có hot boy yêu thương nhung nhớ còn muốn quà của tớ để làm chi? Thật sự là.........."

"Cậu nói gì?" Đột nhiên cậu ấy dừng chân lại.

"Sao?" Tôi sửng sốt, cậu ấy vậy mà cũng đang nghe.

"Cậu vừa mới nói cái gì??" Cậu ấy đi ngược lại về phía tôi.

"Có nói gì đâu." Đánh chết tôi cũng không nhận.

"Cậu nói có hot boy yêu thương nhung nhớ?" Giọng nói của cậu ấy lại lạnh như băng, "Hừ, cậu nghe được từ đâu?"

Nghe giọng điệu khinh thường của cậu ấy như vậy, trong lòng tôi lại căng thẳng, vô cùng khó chịu mà nói, "Còn cần nghe sao, hôm nay tớ cũng đã thấy, ở trong lớp học cậu ta còn nắm lấy tay cậu..........."

"Cậu nghe lén bọn tớ nói chuyện?!"

Tôi hơi nhíu mày, trong lòng nghĩ không có nghe lén đó là tôi rình coi, huống hồ bọn cậu nói gì tôi cũng không nghe được, nhưng đến bên miệng lại biến thành, "Đúng vậy! Tớ nghe lén thì sao? Còn không chịu nói cho tớ biết thì ra người kia chính là hot boy, hiện tại cậu ta yêu thương nhung nhớ cậu như vậy cậu còn không vừa lòng, xì, hoa khôi! Ánh mắt của cậu thật đúng là cao, hoặc là nói cậu chính là đang giả bộ rụt rè?!"

Mới vừa nói ra miệng tôi lập tức hối hận, trời ạ, mẹ nó tôi vừa nói gì vậy?! Hơn nữa giọng điệu còn châm chọc khiêu khích như vậy, quả thực chính là đang sỉ nhục cậu ấy! Từ khi bắt đầu nhìn thấy hai người họ trong lớp học, tâm trạng của tôi liền khó hiểu, giọng điệu nói chuyện cũng khó hiểu. Lời nói khi tức giận lời nói khi tức giận là lời nói khi tức giận, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối đừng xem là thật.

Bốp!!!

Một cái tát thật mạnh.

Tôi mặc kệ đau đớn, kinh ngạc nhìn về phía cậu ấy, chỉ thấy trong đôi mắt kia đã tràn đầy nước mắt.

"Xem như tôi đã nhìn lầm." Cậu ấy nói ra từng chữ, vẻ mặt tuyệt tình.

Giọng nói thật thê lương, làm cho tôi cũng muốn rơi nước mắt vì cậu ấy, vì cậu ấy mà không phải vì tôi, bởi vì những lời đó, quả thật là hơi quá đáng, ngay cả tôi cũng không thể chấp nhận.

Sau khi cậu ấy xoay người rời đi, tôi sững sờ đứng tại chỗ vài giây, tiếp theo đó vẫn ngoan ngoãn theo sát phía sau cậu ấy, rồi lại cố ý kéo dài khoảng cách một chút. Tôi không dám giải thích, không dám nói bất luận điều gì, tôi cảm thấy lúc này nói gì nữa đều là uổng phí, giải thích thêm cũng chỉ là đang sỉ nhục cậu ấy. Tôi chỉ có thể chậm chạp theo phía sau cậu ấy, giống như một tên biến thái theo dõi người. Nhìn thấy cậu ấy an toàn trở về nhà, lòng tôi lại giống như bị rỗng đi, tiếp tục chậm rãi bước từng bước về nhà. Tôi không dám chạy xe, tôi sợ một khi rời đi quá nhanh, cũng có nghĩa là phải rời khỏi cậu ấy.

Một đêm đó, tôi đã không ngờ, sự đau xót trong lòng cậu ấy thật ra còn nhiều còn sâu hơn, chẳng những vậy, chuyện mà cậu ấy đau khổ cùng với chuyện tôi nghĩ lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, nhưng tôi, người khởi xướng đáng giận này lại hồn nhiên không biết.

Sáng sớm hôm sau, tôi đã chạy tới góc phố kia chờ cậu ấy, nhưng ngay cả bóng dáng của cậu ấy cũng không nhìn thấy. Đợi khoảng nửa giờ, vẫn không đợi được ai, đành phải rời đi. Sau khi đến trường, tôi đã bị trễ khá nhiều, không có gì bất ngờ khi lại bị Địa Trung Hải 007 bắt lấy phun đầy một chậu nước miếng.

Khi đó, tôi có một linh cảm, tôi và cậu ấy có lẽ sẽ không thể quay trở lại lúc trước được nữa.

Cậu ấy không còn như mọi khi chạy đến lớp tôi hết mượn cái này tới mượn cái kia, buổi trưa cậu ấy cũng không như trước đây kéo tôi đi, giành đồ ăn của tôi nữa, cậu ấy biến mất hoàn toàn, thậm chí giống như cho đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Ngẫm nghĩ lại, nếu không phải hai năm trước vô tình đụng phải, tôi và cậu ấy chắc chắn chính là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

Mấy hôm liên tục, tôi ăn cơm một mình ở căn tin, rất nhanh, mọi người trong trường đều biết khoa khôi cãi nhau với cô gái luôn dính chặt. Mà mẹ tôi lại không biết, vẫn là một gà mên đầy tràn, một hộp thức ăn đầy ắp, mẹ thật sự nghĩ, sức ăn của tôi con gái mẹ kinh người như thế. Sau đó, tôi dứt khoát ăn cơm luôn trong lớp học, không chạy đến căn tin để làm đề tại bàn tán của người ta nữa.

Nhưng mỗi ngày, tôi vẫn kiên trì chạy đến góc phố kia chờ cậu ấy, lại vẫn không đợi được gì. Khó hiểu nhất chính là, mỗi lần tôi đi tới con đường dốc ngang bướng kia, cho dù không còn trọng lượng của cậu ấy, cho dù tôi cắn răng thế nào cũng vẫn không thể chạy qua, giống như sau lưng tôi chở một bao tải rất nặng rất nặng không thể vứt bỏ, trong bao tải là gì, tôi cũng không rõ lắm. Tôi không bao giờ nghe nhạc nữa, không nghe bài hát "Muốn hóa thành gió" mà tôi đã mê mẩn rất lâu, tôi sợ vừa nghe được giai điệu quen thuộc kia, sẽ nghĩ đến cậu ấy ngồi ở sau lưng tôi, nghĩ đến những ngày trò chuyện vu vơ.

Mọi người đều nói thế giới này thật nhỏ, chạy đến ngõ ngách nào cũng gặp được người quen. Nhưng khoảng thời gian kia, khuôn viên trường nho nhỏ lại tựa như được phóng to đến vô hạn, tôi và cậu ấy hoàn toàn không có lấy một lần đụng mặt.

Có đôi khi, tôi rất muốn rất muốn đi tìm cậu ấy, muốn biết cậu ấy sống như thế nào, đã béo lên hay vẫn còn gầy, có phải vẫn còn thích ăn thịt như vậy không, bây giờ đang thích kéo tóc của người xui xẻo nào, buổi sáng còn đến trường muộn hay không.

Lại có những lúc, tôi lại rất sợ rất sợ gặp được cậu ấy, tôi sợ vừa gặp, cậu ấy sẽ nhớ tới những lời đêm đó tôi nói với cậu ấy, cả ánh mắt tuyệt tình và lời nói lạnh lùng của cậu ấy. Tôi nghĩ, thiếu chút nữa tôi đã bị nhân cách phân liệt mà điên mất rồi.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không có điên, đúng vậy, ngay cả tư cách để điên tôi cũng không có.

Bà tám số một: Các cậu biết không? Hot boy và hoa khôi đã đến với nhau!

Bà tám số hai: Cái gì? Ý cậu là đi cùng nhau hay là.........

Bà tám số ba: Ngu ngốc! Đương nhiên là sự tiến tới giữa nam và nữ rồi!

Vô cùng bất hạnh, lần này tôi lại ngồi ở phía sau các cô ấy, không cẩn thận đã nghe được. Làm ơn, các cô nhiều chuyện thì đến chỗ khác được không, tôi thật sự không muốn nghe.

Nhưng mà, hot boy và hoa khôi tiến đến với nhau? Sự tiến tới giữa nam và nữ? Sao lại có thể, không phải là ánh mắt của cậu ấy rất cao, ngay cả hot boy cũng không thèm để ý hay sao, lần trước rõ ràng tôi tận mắt nhìn thấy mà?

Sau đó, tôi bất giác khẽ nhíu mày.

Vẫn là vô cùng bất hạnh, sự lén lút này của tôi lại bị bà tám số một thu hết vào mắt.

"Tớ thấy rồi! Cậu đang khó chịu! Cậu đang rất khó chịu! Đừng nhìn xung quanh nữa! Người tớ nói chính là cậu!!" Cô ấy lại hướng qua đây bắt lấy cổ áo tôi bắt đầu gào thét. Vì thế, bà tám số hai và bà tám số ba vô cùng phối hợp bao vây lại chuẩn bị tái hiện lại màn tra khảo. Lần này, tôi thật sự không còn lời nào để nói, chỉ có thể rầu rĩ nhìn bọn họ, chờ bị hội đồng.

Ai ngờ bà tám số một buông lỏng tay, hỏi, "Này, không phải bình thường cậu và hoa khôi rất thân sao, cậu có cho là bọn họ thật sự có chuyện ấy hay không?"

"Tớ đâu biết." Tôi chỉnh chỉnh cổ áo.

Bà tám số hai vẻ mặt khó tin: "Cậu mà không biết?! Ê, không phải là cậu không thèm nói cho chúng tớ biết đó chứ?!"

Bà tám số ba đột nhiên thấp giọng nói, nhưng vẫn bị tôi nghe được – "Hình như các cậu ấy cãi nhau, có mấy tuần rồi không để ý tới người kia."

"Ô~ Chả trách." Bà tám số một và bà tám số hai bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Thấy tôi không còn giá trị lợi dụng nữa, ba người tản đi.

Thật sự bọn họ đang ở bên nhau sao? Ừ. Huỳnh Hiểu Minh và cậu ấy thật đúng là trai tài gái sắc, nhưng mà, vì sao trong lòng tôi lại cảm thấy khó chịu??

Hôm nay, tôi cũng giống như mọi khi, từ sớm đã đứng ở góc phố kia chờ cậu ấy, tôi nghĩ đây đã trở thành thói quen của tôi, cho dù không chờ được, tôi vẫn sẽ tiếp tục chờ. Nhưng không nghĩ tới, xa xa thấy được cậu ấy đứng ở chỗ đó.

Tôi hoảng hốt, vào một khắc đó, dường như tôi lại nhớ tới khoảng thời gian trước đây. Đang định tiến lên chào hỏi với cậu ấy, lại bị một chiếc xe đạp khác nhanh chân đến trước.

Là hot boy, tôi lập tức phanh lại.

Cậu ấy nhanh chóng ngồi lên xe đạp của hot boy, hot boy cười thật hạnh phúc, dường như cậu ấy, cũng cười thật hạnh phúc. Giống như trong chớp mắt, hai người họ rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt tôi, phục hồi tinh thần lại, tôi lập tức đuổi theo.

Tôi không dám tiếp cận quá gần, chỉ có thể lén lút theo sát ở phía sau, cậu ấy gầy, còn gầy hơn so với trong tưởng tượng của tôi. Cậu ấy vốn đã gầy như vậy, nhưng sao bình thường tôi lại không phát hiện? Cậu ấy vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng đó, cho dù ngồi phía sau hot boy, cũng vẫn cao quý như vậy. Cậu ấy lúc này đây, là hoa khôi.

Lén lút theo sát một đoạn đường, lại tới nơi có con dốc kia.

Hot boy rất lợi hại, dường như cậu ta không tốn sức bao nhiêu đã lên được con dốc kia, mà cậu ấy, cũng không bực mình bước xuống đẩy xe.

Nhìn thấy một màn đó, trong lòng tôi vô cùng trống rỗng, mất mát nhìn họ biến mất chỗ góc đường. Giống như tôi đã sớm đoán được, tôi lại bị trượt về ở giữa con dốc kia. Không biết vì sao lại buồn bực, tôi không phục lắm, lùi vài bước lại dùng sức đạp lên trên, sau đó lại trượt xuống dưới. Đi lên, trượt xuống. Lại đi lên, lại trượt xuống. Một lần, hai lần, ba lần........... Tôi không biết mình đã thử mấy lần, nhưng không có lấy một lần thành công, con dốc đó giống như cậu ấy, lạnh lùng chắn trước mặt tôi.

Không biết qua bao lâu, tôi quyết định bỏ cuộc, chán nản đi đường vòng.

Tôi không muốn lại xuống xe đi bộ lên con dốc kia, cảm giác một mình dắt xe rất khó chịu.

Tới trường lại bị muộn, như thường lệ, Địa Trung Hải 007 lại bắt đầu phun nước miếng với tôi. Nhưng lần này, tôi không đợi ông ta mở miệng, nước mắt tôi lại rơi xuống như mưa, thậm chí ngay cả âm thanh nức nở cũng càng ngày càng lớn, vừa nhìn thấy dáng vẻ khác thường này của tôi, còn tưởng rằng tôi đã xảy ra chuyện gì, vì thế Địa Trung Hải chỉ nhẹ lời khuyên bảo tôi vào câu đã thả tôi ra. Tôi vẫn run rẩy hai vai như trước, nước mắt rơi giống như suối tuôn đi về hướng bãi giữ xe.

Chỉ có bản thân tôi biết, buổi sáng đó, nước mắt của tôi rơi là vì ai.

Bắt đầu từ hôm đó, tôi không bao giờ...... cố ý đi qua góc phố kia đến trường nữa. Tuy rằng vòng hơi xa, nhưng từ nay về sau tôi không còn đi trễ. Tôi không biết thứ mình trốn tránh, rốt cuộc là con dốc không thể đi lên kia, hay là cậu ấy ngồi sau xe đạp của người khác. Tôi chỉ biết, người cậu ấy chờ và chờ cậu ấy, không còn là tôi.

Tôi và cậu ấy xác xác thực thực trở lại thành hai đường thẳng song song, khuôn viên trường cũng trở về kích thước như bình thường, tình cờ đụng phải cậu ấy sánh vai đi cùng hot boy, nhưng tôi đều trốn từ xa.

Ngày nào đó, lại có người vỗ vai của tôi nói: "Có người tìm."

Đi tới cửa, lại thấy được H huynh, tôi lập tức nghĩ tới hộp sô-cô-la Dove không biết đã bị quẳng ở xó xỉnh nào.

"Có chuyện gì?" Tôi hơi ngại ngùng hỏi.

"Chuyện đó, cậu, cậu suy nghĩ sao rồi?" H huynh lại bắt đầu ngượng nghịu.

"Hả?" Tôi nhức đầu, cái câu "Làm bạn gái mình được không" lại nhảy ra.

"À~" Tôi như bừng tỉnh, là chuyện đó.

H huynh chờ mong đầy cõi lòng.

"Xin lỗi," Tôi nghiêm túc xin lỗi, "Rất cám ơn sô-cô-la cậu tặng, nhưng mà giữa chúng ta không thể nào."

"Tại sao??" Vẻ mặt H huynh kinh ngạc, dường như hoàn hoàn vượt ra ngoài dự liệu của cậu ta.

"Không có tại sao, " Tôi có chút phiền chán, "Những chuyện tình cảm thế này không nên miễn cưỡng." Tôi nói xong, xoay người trở về lớp.

Cũng không nghĩ tới, H huynh lại là tên có chết cũng dính lấy. Cậu ta bắt đầu điên cuồng tặng tôi sô-cô-la, từ Dove cho tới Rocher, từ sô-cô-la đen đến sô-cô-la sữa tươi. Tôi đối với cậu ta càng ngày càng phản cảm, ấn tượng càng ngày càng kém, mỗi lần nhận được sô-cô-la tôi không biết xử lý như thế nào, đều quay qua đưa cho tổ ba bà tám.

Có một lần, cậu ta lại đứng ở lớp tôi đưa cho tôi một hộp sô-cô-la Dove, cũng giống như đêm đó, giống nhau như đúc.

Tôi nói, "Tôi sẽ không đồng ý cậu." Lòng tôi lại cảm thấy phiền không có lý do.

"Cậu hãy nhận đi, xin cậu." Cậu ta lại dùng sức nhét hộp sô-cô-la vào tay tôi. Tôi lại đẩy sô-cô-la trở về, núi lửa trong lòng sắp bùng nổ.

"Nhận lấy đi!!" Cậu ta hoàn toàn xem lời nói của tôi là vô nghĩa.

"Đã nói không lấy!!!" Núi lửa cuối cùng cũng bùng nổ, tôi vung mạnh tay, hộp sô-cô-la bị ném tới trước mặt một người đi ngang qua.

Vậy mà lại là cậu ấy.

Tôi nhìn cậu ấy, nghĩ là cậu ấy đến tìm tôi. Nhưng cậu ấy cũng không dừng bước, vẻ mặt cao ngạo bước qua hộp sô-cô-la kia, lướt ngang qua người chúng tôi.

Trái tim tôi giống như bị xé, sau đó lại cười tự giễu, đúng vậy, sao cậu ấy có thể đến tìm tôi? Cậu ấy đến tìm tôi để làm gì?

Ngày tháng bắt đầu hình thành một vòng tuần hoàn khép kín, sáng sớm một mình đúng giờ đến trường, một mình ảo não ăn cơm trưa trong lớp, sô-cô-la làm cho tôi buồn nôn của H huynh, nhóm bà tám luôn miệng nói đủ thứ chuyện tình lãng mạn của hot boy và hoa khôi. Nhưng người trong câu chuyện tình đó, lại không phải là người mà tôi quen biết. Chắc chắn không phải, tôi nghe miêu tả của người khác, càng xác định điểm ấy. Họ nói cậu ấy lạnh lùng cao ngạo, nói cậu ấy ăn nói nghiêm túc, nói cậu ấy cao cao tại thượng. Cậu ấy mà tôi quen biết không hề như vậy, cậu ấy sẽ cười rất trẻ con, cậu ấy cũng sẽ gào thét không thục nữ, thậm chí cậu ấy còn có thể ngẫu nhiên làm nũng.

Người đó mà họ nói, chỉ là một hoa khôi bình thường người ngoài nhìn không thấu, cô đơn đến mức chỉ có thể trở thành đề tài câu chuyện của người khác.

Nhưng mà, cậu ấy cô đơn sao? Thật sự tôi, có thể cảm nhận được sự cô đơn của cậu ấy sao?

Hôm nay, vừa mới đi đến bãi giữ xe lại nhìn thấy H huynh đứng ở trước xe đạp của tôi chờ tôi.

Tôi làm ngơ xem hắn như là trong suốt, lấy chìa khóa ra muốn mở khóa.

"Cậu khoan hãy đi!" Hắn ta bắt lấy tôi, tôi lập tức hất ra, tên này vậy mà lại bắt đầu động tay động chân.

"Cậu rốt cuộc muốn như thế nào?!" Tôi phát hỏa.

"Vì sao lại không chịu làm bạn gái mình?? Mình không xứng với cậu???" H huynh có chút điên cuồng.

"Không phải là cậu không xứng với tôi, " Tôi ngăn cơn giận lại kiên nhẫn giải thích, "Mà là những chuyện tình cảm này thật sự không thể miễn cưỡng, tôi không hề thích cậu."

"Mình không tin, cậu thật sự không thể tiếp nhận mình!!" Đôi mắt H huynh đột nhiên tỏa ra nguy hiểm, không đợi tôi phản ứng lại, hắn nhanh chóng đến gần tôi, một cái mỏ lợn hôn lên tôi.

Shitshitshit!! Shiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiit!!!

Nụ hôn đầu tiên của tôi!!!

Ngay khoảnh khắc hắn có ý muốn đưa lưỡi vào miệng tôi, tôi lập tức chán ghét đẩy hắn ra hét to, "Cậu đang làm gì vậy???!!!"

Cũng trong chớp mắt đó, một cái tát có vẻ quen thuộc rơi trên mặt H huynh, H huynh do không đề phòng, bị ngã trên mặt đất. Tôi cũng bị hoảng sợ đến ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần lập tức quay đầu xem là vị đại hiệp nào ra tay cứu giúp.

Thế nhưng - lại là - cậu ấy.

"Cút!!!" Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi quát lên với H huynh đang chật vật, H huynh hoảng sợ nhìn hoa khôi tự nhiên từ đâu xuất hiện, lại nhìn sang tôi, sau đó run rẩy đứng dậy chạy đi mất hút.

Vì sao, những người thích tôi đều hèn nhát như vậy. Tôi nhìn bóng dáng của H huynh, không khỏi than thở.

"Không ngờ cậu lại là một đứa con gái tùy tiện như vậy." Trong lúc tôi đang ngẩn ngơ, cậu ấy nói, lời châm chọc vô cùng rõ ràng.

"Tùy tiện? Tớ tùy tiện chỗ nào?" Tôi luống cuống chà miệng mình giải thích, "Tớ vốn chưa từng nói muốn làm bạn gái hắn ta, là hắn đột nhiên xông lên hôn tớ, tớ căn bản không dự đoán được!"

"Hừ." Cậu ấy hừ lại một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu lấy ra một bao khăn giấy đưa cho tôi.

"Để làm gì?" Tôi khó hiểu.

"Lau miệng của cậu! Tởm muốn chết." Cậu ấy nói.

"Cảm ơn." Tôi ngại ngùng nhận bao khăn giấy kia, lấy ra một tờ chùi miệng.

"Hôm nay cậu ấy có việc, cậu chở tớ về nhà." Cậu ấy lại nói.

"Hả?"

"Hả cái gì hả, không muốn chở có phải không?"

"Không phải, đương nhiên không phải." Tôi không hiểu vì sao nhưng vô cùng vui vẻ, vì thế nghe lời cúi đầu mở khóa.

Cậu ấy rất quen thuộc vịn bả vai của tôi, sau đó ngồi xuống phía sau tôi. Trở lại rồi, tôi nói thầm trong bụng. Chờ cậu ấy ôm chặt eo tôi, tôi lại vô cùng hớn hở giống như trước đây chạy về phía trước, còn ung dung hơn so với khi một người chạy xe đạp.

"Đúng rồi, vừa nãy thật đúng là cảm ơn cậu, nếu không có cậu, lưỡi của cậu ta đã đưa vào trong rồi." Tôi nói lảm nhảm.

"Hắn ta còn dám đưa đầu lưỡi?!" Cậu ấy đột nhiên lớn tiếng kêu lên.

"Không có, " Sợ cậu ấy lại phát hỏa, tôi vội giải thích, "Trước đó tớ đã đẩy hắn ra rồi."

"Hừ." Cậu ấy lại hừ lạnh một tiếng.

Dọc đường chúng tôi không hẹn mà cùng giữ nguyên sự im lặng, không biết từ khi nào, cậu ấy nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng tôi, mà tôi lại cẩn thận đạp thật nhẹ nhàng từng cái một, không dám chạy quá nhanh.

Lại qua một hồi lâu.

"Ừm, " Tôi nghĩ một lúc, vẫn là mở miệng, "Tớ xin lỗi, chuyện đêm đó."

Cậu ấy không nói gì.

"Tớ không nên nói như vậy để chọc tức cậu, tớ cũng không biết mình sao nữa." Cho dù cậu ấy không để ý tới tôi, tôi cũng vẫn nói tiếp, "Tớ thật sự xin lỗi, ngay cả tớ cũng không thể tha thứ cho mình."

"Hôm đó, tớ thấy cậu ta nắm tay cậu trong lớp, không biết vì sao trong lòng rất không thoải mái, cho nên mới tức giận như vậy." Tôi tiếp tục nói lầm bầm.

"Trong lòng cậu không thoải mái?" Cậu ấy bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi.

"Ừ, " Tôi vội vàng bổ sung, "Nhưng mà tớ cũng không có ý gì khác, hiện tại hai cậu yêu nhau rất xứng đôi, tớ thật vui thay cho cậu, cậu ta đẹp trai lại dịu dàng như vậy........."

"Đừng nói nữa." Cậu ấy nhẹ giọng ngăn tôi nói tiếp.

Tôi sợ lại chọc tức cậu ấy, bèn ngoan ngoãn khép miệng, tiếp tục đạp xe đạp của tôi. Nhưng mà đầu của cậu ấy không dựa vào lưng tôi nữa, mà động tác vốn nhẹ nhàng của tôi cũng dần nặng nề, rốt cuộc, vẫn là không trở về như trước được.

Tới cua quẹo kia, chờ sau khi cậu ấy xuống xe, tôi nói lời tạm biệt chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã, " Cậu ấy gọi tôi lại, trong tay cầm một chiếc hộp, nói, "Cái này cho cậu."

Tôi nhận lấy chiếc hộp, khó hiểu nhìn cậu ấy.

"Vốn là, tớ định thứ bảy tuần sau mới đưa cho cậu." Cậu ấy nói xong khẽ cười, nhưng tôi cảm thấy nụ cười của cậu ấy vô cùng thê lương.

"Thứ bảy tuần sau?" Tôi hy vọng cậu ấy nói rõ lý do tặng quà cho tôi.

Nhưng cậu ấy không có.

"Nhưng mà bây giờ tặng cũng tốt." Cậu ấy tiếp tục nói, giống như là đang nói cho chính mình nghe.

Lần này, cậu ấy không nói lời tạm biệt với tôi, chỉ yên lặng xoay người, sau đó rời đi.

Tôi nhìn dáng người gầy gò của cậu ấy, vẫn là cô đơn như vậy. Cho dù có cậu ta cùng cậu, cậu vẫn cô đơn như vậy sao? Hay là, từ sớm khi tôi quen biết cậu ấy, cậu ấy đã cô đơn như vậy? Trong lòng lại giống như trống rỗng, nhưng tôi không muốn nghĩ nhiều, chỉ để chiếc hộp kia vào trong cặp, quay đầu rời đi.

Về đến nhà, tôi cũng không lập tức mở chiếc hộp kia ra. Không phải sợ hãi, cũng không phải trốn tránh điều gì, chỉ là không muốn mở ra, thật sự không muốn.

Ngày hôm sau tôi không có đi tìm cậu ấy, tôi biết sẽ có một người càng có tư cách hơn tôi.

Lại là giờ ra chơi.

Bà tám số một: "Này này này, nghe nói hot boy và hoa khôi đã chia tay!"

Bà tám số hai" "Chia tay?! Tại sao?? Thứ bảy tuần sau chính là lễ tình yêu mà."

Bà tám số ba: "Không biết nữa, nghe nói là bên nhà gái đưa ra lời chia tay....."

Trời ạ, các cậu thật sự không thể tìm được chỗ khác để nhiều chuyện sao?! Lần này tôi không dám làm động tác lén lút gì, giống như bóng ma lánh khỏi lớp học.

Nhưng trong lòng đã rối bời. Bọn họ chia tay? Vì sao?? Cảm giác cô đơn trên người cậu ấy đêm hôm đó, đủ để cho tôi đau lòng muốn chết lại lần nữa xuất hiện.

Thế là, tôi đi.

Đứng ở bên ngoài lớp học của cậu ấy, tôi nhìn xuyên qua cửa sổ thấy cậu ấy ngồi ở một góc, vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo. Bây giờ tôi mới nhớ lại, ngay cả một lần, cả một lần tôi cũng không chủ động đến lớp cậu ấy tìm cậu ấy, ngoại trừ lần đó sau khi bị H huynh thổ lộ. Trong một lớp học ồn ào như vậy, cậu ấy giống như hoàn toàn không tồn tại, chính là một pho tượng, một pho tượng đẹp đến mức làm cho người ta đau lòng.

"Bạn à, bạn tìm người?" Có người xuất hiện ở trước cửa sổ.

"A? Ừ, mình tìm người." Tôi nói ra tên của cậu ấy.

"Chờ một chút." Người nọ nói xong, chạy đến bên cạnh cậu ấy nói gì đó.

Cậu ấy nhìn qua hướng của tôi, thoáng chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị sự lạnh lùng của cậu ấy che giấu.

"Chuyện gì?" Cậu ấy đứng ở trước mặt tôi, nói.

Do dự một lúc, lại vẫn mở miệng, "Nghe nói, cậu và cậu ta, đã chia tay?"

"Đúng vậy, thì sao?" Giọng điệu của cậu ấy vẫn lạnh như băng.

"Nếu có hiểu lầm gì, tớ có thể giúp cậu và cậu ta......."

"Nếu cậu tới tìm tớ vì chuyện này, vậy mời cậu trở về đi." Cậu ấy xoay người rời đi.

Tôi giữ tay cậu ấy lại, cánh tay kia lạnh lẽo y hệt như giọng nói của cậu ấy, cũng giống như con người bây giờ của cậu ấy.

"Đừng như vậy, cậu đừng như vậy." Tôi lầm bầm nói, "Tớ hy vọng cậu vui vẻ một chút, tớ........ chỉ là quan tâm cậu."

"Quan tâm?" Cậu ấy lại cười, cười đến thê lương, "Tớ hiện tại rất vui vẻ, thật đấy. Cho nên........ cứ như vậy đi."

Tôi bất giác buông tay cậu ấy ra, cậu ấy lại xoay người rời đi.

Tôi không đi tìm cậu ấy nữa, cậu ấy cũng không tới tìm tôi. Thỉnh thoảng đụng mặt nhau trong trường, cậu ấy đều cười với tôi cho có lệ, sau đó yên lặng lướt qua người tôi, tôi gần như cũng không khỏi cho rằng, người trải qua hai năm đó cùng tôi, không phải là cậu ấy. Tôi có vài lần muốn đi lại hỏi cậu ấy một ít vấn đề, nhưng cũng không nghĩ ra nên hỏi cái gì, vì thế đành thôi.

Rất nhanh, gần đến tốt nghiệp.

Kỳ thi ngày càng đến gần, mọi người giống như đều thay đổi thành bộ dạng khác, nơm nớp lo lắng bận rộn chuẩn bị thi cử, đương nhiên bao gồm cả tôi.

Thức đêm, thức đêm, thức đêm. Tôi không phải là người thông minh, làm không được chuyện trước khi thi còn có thể thảnh thơi nằm trên giường mơ mộng, tôi thuộc dạng nước tới chân mới nhảy, vì thế cặp mắt gấu trúc của tôi nhanh chóng xuất hiện. Cậu ấy thì sao, cậu ấy chuẩn bị ra sao rồi? Có đôi khi tôi nghĩ, sau đó lại cười mình, cậu ấy luôn là người đứng nhất trường, tôi còn thay cậu ấy lo nghĩ vớ vẩn.

Có đôi khi tôi lại sợ, sợ một ngày nào đó tốt nghiệp. Bởi vì một khi tốt nghiệp, liên lạc của tôi và cậu ấy sẽ mất đi.

Nhưng thời gian vẫn trôi nhanh như vậy, rốt cuộc, cũng thi xong.

Nói cách khác, tôi tốt nghiệp, cậu ấy, cũng tốt nghiệp.

Một buổi tối trước ngày tốt nghiệp, tôi nằm trên giường không thể ngủ được. Tôi nghĩ rất nhiều, nhưng phần lớn đều là cậu ấy. Nằm trên giường trằn trọc, đột nhiên nghĩ tới gì đó, bèn đứng dậy lấy một cái hộp trong ngăn kéo ra. Đây là, món quà mà cậu ấy tặng cho tôi.

Bên trong rốt cuộc là gì? Sự hiếu kì giống như thủy triều dâng lên, bao phủ lấy tôi. Ngay lúc tôi rốt cục cũng quyết định mở cái hộp ấy, di động vang lên.

Vừa nhìn, vậy mà là cậu ấy.

"A lô?" Tôi có chút khẩn trương nói.

"Mau đến dưới nhà tớ, mang theo xe của cậu." Không đợi tôi trả lời, cậu ấy rất nhanh đã ngắt điện thoại.

Đến dưới nhà cậu ấy? Mang theo xe của tôi?? Tôi há to miệng không biết làm sao với âm thanh tút tút trong điện thoại. Cậu ấy rốt cuộc cũng còn gọi điện thoại cho tôi, tôi vốn nghĩ, cậu ấy không bao giờ để ý đến tôi nữa. Trong lòng vui vẻ không biết vì lý do gì, nhưng mà, bây giờ cũng đã hơn mười hai giờ khuya rồi đó! Nhưng nghe giọng nói vừa rồi của cậu ấy, giống như có việc gấp gì vậy, không phải là xảy ra chuyện gì chứ? Càng nghĩ càng sợ hãi, càng sợ hãi lại càng suy nghĩ lung tung. Mặc kệ người nhà còn đang ngủ say, tùy tiện khoác thêm một chiếc áo khoác, lén đi qua phòng khách xuống dưới lầu.

Trên đường đi đến chỗ cậu ấy, tôi nghĩ rất nhiều rất nhiều, lại hình như cũng không nghĩ gì, chỉ biết là, toàn bộ đầu óc của tôi đều là cậu ấy.

Cua quẹo thứ ba quen thuộc, từ rất xa đã nhìn thấy có bóng người đang đợi, đúng rồi, chính là cậu ấy.

Phanh lại trước mặt cậu ấy, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, tôi lại không nói nên lời. Căng thẳng trong lòng không biết từ đâu ập đến, ngày mai, chúng tôi tốt nghiệp rồi, ngày mai, chúng tôi thật sự phải xa nhau. Không cùng một trường đại học, không cùng một thành phố.

Cậu ấy không chú ý đến cảm xúc của tôi, ngay cả một tiếng chào cũng không nói đã đặt mông ngồi phía sau, nói một câu, "Đi đỉnh núi."

"Đi đỉnh núi?!" Tôi trừng lớn cặp mắt gấu trúc, "Cậu nói gì? Đi đỉnh núi?!"

"Đúng, đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy." Cậu ấy nói xong, giống như mọi khi ôm lấy eo của tôi.

Rất muốn hỏi nguyên nhân cho rõ ràng, nhưng lại cảm thấy cậu ấy đêm nay không giống mọi khi, nên không dám nói gì nữa.

Ngoan ngoãn chạy về phía trước, trong lòng lại như có đủ mọi loại cảm xúc trộn lẫn, cậu ấy đêm nay, thật sự, rất không bình thường.

Nhưng mà, hiện tại cậu ấy ngồi ở sau lưng tôi, giống như trước đây, tôi còn có thể đòi hỏi thêm gì nữa.

Rất nhanh, lại đến cái con dốc chết tiệt kia.

Tôi cắn răng một cái, cố sức đạp lên trên, nhưng mà đến nửa đường, lại trượt xuống dưới. Cậu ấy thở dài, muốn xuống xe.

"Đừng xuống xe." Tôi ngăn cậu ấy, giống như một lời tuyên bố, nói, "Tớ có thể chở cậu lên."

Cậu ấy sửng sốt, không nói gì.

Tôi quay xe lại, hít sâu một hơi, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh hôm nào đó hot boy và cậu ấy ung dung chạy lên con dốc, tôi cắn chặt răng, cố sức xông về phía trước.

Nhưng chỉ một nửa, lại bất lực trượt trở về như trước.

"Để cho tớ thử lại một lần." Tôi nói, lại quay đầu, lại đi lên, lại vẫn là thất bại. Sao lại có thể như vậy, tôi chắc chắn mình có thể chạy lên được, cậu ta có thể chạy, tôi đây cũng có thể.

"Lại một lần nữa." Tôi như là nói cho chính mình nghe, lặng lẽ quay trở lại, kết quả vẫn là giống nhau.

Trong lòng tôi bắt đầu hốt hoảng, càng ngày càng cuống lên, tiếng thở vào buổi đêm an tĩnh này có vẻ lớn lạ thường. Tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi nhất định phải thành công, vì thế lại một lần lặng lẽ quay trở về, một lần lặng lẽ thất bại.

Cuối cùng, cậu ấy nói chuyện.

"Hay để tớ......"

Không đợi cậu ấy nói xong, tôi quát lên, "Tớ nói đừng xuống xe!!!"

Ngay lập tức, tôi giải thích với cậu cậu ấy, "Xin lỗi, tớ lại quát cậu."

Tôi cười khổ, thấp giọng nói, "Cho...... tớ một cơ hội nữa."

Hai bàn tay trên eo đột nhiên chặt lại, đầu của cậu ấy vùi trên lưng tôi run nhè nhẹ, tôi lại nhẹ giọng nói, "Chỉ một lần, chỉ một lần nữa."

Cậu ấy khẽ gật đầu.

Tôi thật sự thật sự rất muốn dựa vào chính sức lực của bản thân mình, chở cậu ấy lên con dốc này. Tốt nghiệp rồi, sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội như thế này nữa. Nhưng mà dù cho chỉ có một lần, chỉ một lần như thế, tôi cũng muốn thử, bằng không, tôi thật sự sẽ hối hận cả đời.

Lần này tôi dứt khoát lui lại hơn mấy chục mét, lại hít sâu một hơi.

Không khí ban đêm rất lạnh, thân thể của tôi lại vô cùng nóng. Lúc chân đạp cái thứ nhất, trong lòng tôi bỗng nhiên nhớ lại một buổi tối rất lâu khi trước, lúc đó tôi vẫn luôn nghe bài hát "Muốn hóa thành gió" kia, cậu ấy thì ngồi phía sau tôi bắt đầu lải nhải.

Cậu ấy nói, "Những ngày tháng như vậy trải qua rất vui vẻ ha."

Tôi ừ một tiếng tỏ vẻ đồng ý.

Cậu ấy nói tiếp, "Tớ nghĩ là bởi vì tớ ở bên cậu nên mới vui vẻ như vậy."

Tôi lại ừ một tiếng.

Cậu ấy dừng vài giây, nói tiếp, "Cậu nói xem cậu có thể làm cho tớ khóc không?"

Tôi cười, "Sao có thể, tớ thề, tớ chỉ phụ trách cho cậu tiếng cười, từ chối hết tất cả nước mắt."

Nhưng tôi đã nuốt lời rồi.

Tôi làm cho cậu ấy khóc đến đau thương như vậy, rơi nước mắt nhiều như vậy.

Gió lạnh giống như từng mũi dao sắc nhọn, cùng với tốc độ nhanh hơn, thổi qua trái tim tôi đau đớn không ngừng. Động tác trên chân tôi càng lúc càng nhanh, phong cảnh hai bên đường lùi về sau giống như đường hầm thời gian. Một khắc đó, giống như trở về quá khứ, nhưng mà không có tiếng nhạc của "Muốn hóa thành gió", chỉ đó độ ấm trên lưng, chỉ có hai tay đang ôm chặt eo tôi.

Chính là ngay trước mắt.

Vừa lên con dốc, lại kiên quyết cắn chặt răng, tuyệt đối, tôi tuyệt đối sẽ không làm chậm độ lực trên chân, tôi tự nói với bản thân, cố sức, cố sức, cố sức.

Trong nháy mắt, tôi, thành công rồi.

"Tớ nói rồi đấy thôi, " Sau khi lên được con dốc tôi cười, cười đến vô cùng thoải mái lại vô cùng thê lương, "Tớ có thể, tớ thật sự có thể."

Cậu ấy không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi, tựa đầu vào lưng tôi như trước.

Đi đến đỉnh núi, giống như chúng tôi đã đoán được từ trước, không có một bóng người. Tìm một vị trí trống trải, tôi nằm xuống, thật sự là quá mệt mỏi, sức lực gì của tôi đều bị mất hết. Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi nghiêng đầu nhìn bóng dáng gầy gò của cậu ấy.

"Tớ vốn có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng mà hiện tại, lại hình như cái gì cũng đều không nói ra được." Cậu ấy nói, âm thanh giống như tiếng gió đêm thổi tới, thật mềm thật mềm.

Tôi không có trả lời, bởi vì thật sự không biết nên nói gì.

Đột nhiên cậu ấy cười vài tiếng, sau đó lại thở dài. Tôi hình như cảm giác được cơ thể của cậu ấy hơi run.

"Không biết nói gì thì không cần nói, chỉ ngồi như vậy thôi." Tôi nói xong ngồi dậy, cởi áo khoác trên người ra phủ thêm cho cậu ấy, lưng của cậu ấy gầy yếu quá rồi, gầy đến mức tôi không đành lòng liếc mắt nhìn thêm một lần nữa.

"Quà tớ đưa cậu, cậu xem chưa?" Cậu ấy đột nhiên hỏi.

Ngạc nhiên một hai giây, tôi đáp, "Vẫn chưa."

"Vậy đừng xem, " Cậu ấy nói, "Ít nhất trong tháng này đừng xem. Tuyệt đối, đừng xem."

"Ừ, " Tôi nói, "Tớ không xem, tuyệt đối không xem."

Tôi quay đầu, đột nhiên nhìn thấy một đường sáng màu vàng xuất hiện phía cuối chân trời. Tôi biết, cậu ấy ở bên cạnh tôi cũng đã thấy được.

Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên thật khẩn trương, cả thở cũng không dám thở mạnh. Giống như sợ hãi tiếng động quá lớn, đường sáng màu vàng kia sẽ bị dọa chạy mất. Nhưng đúng là vẫn không có biến mất, ngược lại càng ngày càng rõ ràng. Từ từ, đường sáng màu vàng đó biến thành một đường cong nho nhỏ, từng chút từng chút, chậm rãi nhô lên cao, hình dáng càng ngày càng rõ ràng. Hình ảnh thần thánh kia, dần dần xuất hiện ở trước mắt tôi và cậu ấy.

Ngay lúc tôi nhìn đến xuất thần, sánh sáng đột nhiên từ mềm mại trở nên chói mắt.

"Đừng nhìn nữa, nhìn tiếp mắt sẽ bị mù đó." Cậu ấy nói.

Tôi híp mắt quay đầu nhìn cậu ấy.

Ánh sáng màu vàng, giống như phủ một lớp kim sa trên mặt cậu ấy, bên dưới lớp khăn che đó, là một khuôn mặt xinh đẹp, vừa quen thuộc lại xa lạ như thế. Ngày một khắc đó, tôi đột nhiên hiểu được tất cả, thật ra tôi đã sớm hiểu được, hoặc là nên sớm phải hiểu được, không phải sao?

Cậu ấy cười, "Nhìn cái gì?"

"Sao cho đến bây giờ tớ cũng không phát hiện, thật ra cậu lại xinh đẹp như vậy." Tôi trêu chọc nói, cũng cười. "Thì ra cái bầu chọn kia, đúng thật là công bằng, công chính, công khai nha."

Nụ cười dừng lại trên mặt cậu ấy, có chút ngạc nhiên, rồi lại từ từ trở lại bình tĩnh. Cậu ấy nhìn tôi như vậy, tôi cũng nhìn cậu ấy, đôi mắt kia giống như tỏa ra một thứ gì vậy, thật mềm thật mềm, sau đó lại chậm rãi lan rộng ra, vây chặt lấy xung quanh chúng tôi.

Câu ấy nhắm mắt lại, đầu khẽ nâng.

Không thể đợi tiếp nữa, huống hồ còn có gì phải đợi đâu? Vì thế, tôi cũng nhắm mắt lại, từ từ tiến gần lại phía cậu ấy, ngay lúc xung quanh tràn đầy mùi hương quen thuộc trên người cậu ấy, tôi thật dè dặt cẩn thận mà chầm chậm, chầm chậm đặt môi của mình lên môi cậu ấy.

Trên đường trở về, cậu ấy vẫn ngồi ở sau lưng tôi, tay ôm chặt lấy eo tôi, đầu tựa vào lưng tôi như cũ.

Cậu ấy nói, "Bài hát đó tớ nghe rồi, rất hay."

Cậu ấy lại nói, "Chúng ta bây giờ, đều rất đơn thuần."

Cậu ấy còn nói, "Tớ phải đi Anh, hôm nay."

Tôi nói, "Tớ sẽ chờ cậu, vẫn, vẫn, vẫn sẽ chờ cậu."

Cậu ấy cười nói, "Tớ biết."

3 năm sau

"Chết tiệt, lại là đèn đỏ." Sau khi dừng lại, tôi mắng một câu, sau đó lau mồ hôi trên đầu.

Thật sự là nóng chết được, về đến nhà phải mở đều hòa ở nhiệt độ thấp nhất.

Trên vai đột nhiên có người vỗ, "Nè, vừa chạy xe đạp vừa nghe nhạc, cậu không sợ bị xe tông chết à."

Tôi quay đầu, ngẩn người.

Thấy tôi không nói lời nào, người nọ lại hỏi, "Nghe bài gì thế?"

Tôi cười, "Liên quan gì đến cậu?"

Người nọ cũng cười, đưa tay ra tấn công lấy lỗ tai của tôi, nói, "Tớ cũng muốn nghe."

"Không được!!" Tôi lập tức né, "Đừng chạm tớ, tớ sợ nhột! Này! Đã nói đừng chạm!! Tớ nói........."

Kèm theo tiếng cười, tôi lại vì cậu ấy, cùng với xe đạp của tôi hạnh phúc mà ngã xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro