Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2

Ta tên là Hạ Y, sinh ra ở Giang Tô trong một gia đình bình thường. Phụ thân và phụ mẫu đều là giáo viên, một người dạy trung học cơ sở, một người dạy trung học phổ thông. Xuất thân từ gia đình gia giáo nghiêm khắc, ta từ nhỏ đã bị quản rất nghiêm. Trong khi các hài tử khác đang chơi vui vẻ trong sân thì ta chỉ có thể ở trên lầu làm những bài tập khô khan. Mà khi những hài tử khác cùng bạn đi chơi dạo phố thì ta lại muốn ở nhà học tập, cho nên đến tuổi này vẫn chưa biết nhiều thứ. (ăn chơi)

Chính là như vậy, nghiêm với kỷ luật, chưa bao giờ có thời gian thư giản, ta chỉ biết có học tập, học tập, học tập, vì vậy nên cũng chẳng có nhiều bạn, tính tình cũng tương đối hướng nội. Những hài tử như vậy trong trường luôn là mục tiêu bị khi dễ, nhưng ta lại không bị.

Vì thành tích học tập xuất sắc, thầy giáo cũng cực kỳ thích ta. Những nhà khác cũng hay khen ta trước mặt hài tử của họ, cửu nhi cửu chi, những hài tử kia đối đãi với ta, từ những trò đùa tương đối ác, biến thành chán ghét. Dù sao hài tử nào cũng hy vọng cha mẹ khen mình, chứ không phải khen người khác.

Đáng thương cho ta, cứ như vậy bị cả lớp công kích, bị cô lập đi xuống.

Vì trường tiểu học ta theo học là trường duy nhất trong khu vực nên sự việc tồi tệ kia kéo dài cho đến khi tốt nghiệp. Khi chuẩn bị rời đi, ta mới phát hiện chín tuổi đầu là hà kỳ trống không, gần mười năm không có lấy một người bạn, thậm chí trong ngày tốt nghiệp, không có lấy một người đến tìm ta để ký tên lưu bút.

Ta đã trong lòng tự nhủ, lên cấp hai nhất định phải sửa đổi bản thân, bản thân mình không thường nói chuyện đã thành thói quen, nếu đóng băng ba thước, hoá là tự mình cô lập ?

Trên cơ bản, lên cấp hai, nam nữ tư tưởng đã trở nên thành thục, bọn họ sẽ không vì ai cầm của mình tượng da, bị người khác đoạt lấy bút máy mà tức giận, đánh nhau, mà là một ít càng thêm hư vô mờ mịt tích đồ.

Ta không nghĩ ta là  “người nổi tiếng”, vậy mà trong lúc đang học cấp hai, bị người khác dán cho cái mác “thanh cao”. Nguyên nhân nói đến rất buồn cười, năm ấy ta lớp mười một, đã cự tuyệt một vị niên trưởng, mà trùng hợp, tên niên trưởng kia chính là “hotboy” trường học.

“Hotboy” ? Đó là vật gì ? Có thể ăn sao ? Nếu như là ở trước kia, ta nhất định sẽ hỏi như thế, dĩ nhiên bây giờ ta sẽ không hỏi ngu như vậy . Ta biết nếu nói “hotboy”, bất quá mấy nam thanh nữ tú nhàm chán quá, vì muốn tìm một thần tượng nên mới bầu chọn ra thôi. Bất quá so với người khác chỉ được cái vẻ ngoài đẹp, còn lại có cái gì đáng tự hào đây ?

Sự việc cũng không đơn giản như vậy mà kết thúc.

Đến ngày khai giảng năm học mới, dĩ nhiên là phải cử hành buổi lễ tựu trường. Mà ta, lấy toàn niên học thứ nhất làm đại biểu cho học sinh mới, lên đài phát biểu. Cũng chính lúc ấy khi ta lên tiếng, phá huỷ toàn bộ ba năm làm học sinh cấp ba cấp hoạt. Không biết là có vài người nhàm chán tới mức độ nào, tự nhiên lại cử hành cái buổi lễ lựa chọn hoa khôi cho trường, mà ta lại là mục tiêu.

Thế là từ đó về sau, bị đắp lên cái danh tiếng một đời hoa khôi của trường, ta cảm thấy áp lực rất lớn. Không chỉ bởi vì những nữ sinh chuyên “giết người” bằng ánh mắt, mà còn vì những nam sinh thích dây dưa.

Vì vậy, cái sự kiện này khiến năm cấp ba của ta là một dấu ấn trong quá khứ. Sau đó ta thi đậu đại học truyền thông. Với thành tích của ta, việc đi thi hoa hậu hay cao đẳng học phủ gì gì đó không phải là chuyện gì lớn, nhưng việc ta chọn thi đại học truyền thông làm cho rất nhiều người, cùng với chủ nhiệm lớp phải ngã rách mắt kiếng. Bọn họ rối rít chất vấn ta vì sao lại tuỳ ý như vậy, ta lúc ấy cũng không giải thích nhiều. Chẳng qua ta biết trong đời “ngoan hiền nghe lời” của mình chỉ một lần “phản nghịch” mà thôi.

Dựa vào cái gì ? Các ngươi muốn ta thi hoa hậu là ta phải thi à ???

Ngày qua ngày, cũng tới ngày khai giảng ở đại học. Trước khi rời khỏi nhà đến Chiết Giang, mẫu thân nhìn ta giống như là có lời muốn nói,  cuối cùng chỉ than nhẹ rồi rời khỏi phòng.

Ta biết bà vẫn còn muốn cùng ta thảo luận tiếp chuyện đi xa nhà học đại học, dù sao quyết định này của ta cũng có chút quá nóng vội. Nhìn bóng lưng mẫu thân buồn bả rời đi, lòng ta có chút khó chịu, cuối cùng nhìn vào trong gương nở ra một nụ cười khổ.

Trong lòng mỗi người đều có một nổi khổ riêng, dĩ nhiên ta cũng không phải ngoại lệ.

Ta sẽ không giống nữ sinh thích những thứ đẹp, tuối còn trẻ liền lụa mỏng mỏng quần, nồng trang diễm xoá sạch, chân đạp cao cùng, nhưng cũng không cách nào đối với mình bì trường thì làm như không thấy.

Nhìn bản thân trong gương, mái tóc dài màu đen óng mượt, vì từ trước đây chưa bao giờ nhuộm uốn duỗi, được chăm sóc tốt, miễn cưỡng có thể dùng để quảng cáo dầu gội. Lông mi tà tà có chút dài, lông mày cong vút, sống mũi thẳng nhọn. Khuôn mặt do gần đây ăn cơm không nhiều nên có chút gầy gò.

Như vậy bản thân mình tuy quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ.

Ta đã từng đứng ở chỗ này, khuôn mặt non nớt đã một đi không trở lại, giờ chỉ còn dáng vẻ thành thục.

Vị đại thẩm nhà hàng xóm hay qua đây chơi, mỗi lần thấy ta đều phải tán dương một phen, nói ta dáng dấp thật là ưa nhìn, quá đẹp, đẹp hoàn toàn không giống với cha mẹ thân sinh. Mỗi lần được nghe tán dương của mụ, trên mặt ta không khỏi sinh ra mấy cái hắc tuyến, trong lòng tự nhủ “Ngươi rốt cuộc là khen ta hay đang khích bác ly gián gia đình đây ?”

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy , nhưng ngoài miệng cũng sẽ không nói ra khỏi miệng. Dù sao đại thẩm  nói  cũng có mấy phần có lý: cha mẹ ta , mặc dù nói không  xấu xí , nhưng cũng cũng không phải đẹp. Hai người là loại hình thật thà, mẫu thân  cao có một thước sáu , cũng coi là đạt tới tiêu chuẩn của nữ nhân Trung quốc. Tuy đã 45 tuổi , thân thể  nàng rất tốt , nhưng cũng là ngày càng già đi, trên mặt nếp nhăn càng ngày càng nhiều , càu nhàu công lực cũng chỉ tăng không giảm. (ý nói già khó tính)

Còn phụ thân của ta, nhìn khoan hậu hơn, lớn hơn mẫu thân ba tuổi.

Quanh năm chỉ thức đêm, hắn tóc trắng hiển nhiên so tóc đen nhiều hơn rất nhiều .thướng ít khi cười, luôn ra vẻ một bộ nghiêm túc lãnh khốc , không biết dọa sợ bao nhiêu  học sinh mới .

  

Tổng kết mà nói , ta cùng với cha mẹ ta dáng dấp cũng không giống nhau . Bọn họ sống mũi đều không coi là quá cao , trong khi ta ngược lại Da của bọn họ  hơi ngăm , mà ta lại giống như là người biến dị da trắng muốt.

Sau khi dọn dẹp hành lý , ta liền rời khỏi nhà , thắng  hướng Chiết Giang đến đại học .

  

Ở trên  tàu hoả , nhìn từng hàng một cây cối , từng mảnh ghép phong cảnh ở trước mắt thật nhanh thoáng qua . Lúc ấy ta không biết , lựa chọn con đường này sẽ thay đổi cuộc đời của ta .

  

Nếu như ta biết , có lẽ cũng sẽ không có bất kỳ sửa đổi .

Ta cả đời may mắn nhất , chính là gặp nàng .

Nhưng đó cũng là nỗi bất hạnh nhất của ta.

A a a a ...

Có lẽ chính là việc ta không thể có nàng…..

*tác giả có lời muốn nói : hắc hắc , chương thứ nhất dâng lên , hy vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn cái này hiểu bạo đích mới ngắn văn . không muốn bá vương ! nhiều xức hoa hoa nga .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro