《chương 4: học viện Sử Lai Khắc》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lải ra lải dô, tiểu tổ tông Thần giới đã đến với Sử Lai Khắc học viện 🎉

Khỏi nhiều lời nữa, vô vấn đề thôi!

______----_______----_______----_______

Sau khi tỉnh lại, Trữ Đông Vũ nhận ra hồn lực của mình đã tăng lên rất nhiều, sinh mệnh lực căng tràn khắp mạch máu, tinh thần lực dồi dào như đại hải, cho dù không ngủ không nghỉ suốt ba ngày ba đêm cũng không thấy mệt.

Băng Đế có xuất thân cao quý, cho nên dựa theo năng lực và truyền thừa đặc biệt của nàng, lần này nàng đem đến cho Trữ Đông Vũ bốn Hồn Kỹ và một Hồn Cốt đã dung hợp hoàn mỹ vào cơ thể. Sở dĩ là bốn Hồn Kỹ bởi vì bản thân nàng là Hồn Hoàn trên mười vạn năm sẽ được hai Hồn Kỹ, hai Hồn Kỹ còn lại chính là từ khối Hồn Cốt kia.

"Băng tỷ tỷ, Băng tỷ tỷ, ngươi thế nào rồi? Không có sao chứ?"

Điều đầu tiên Trữ Đông Vũ nghĩ đến chính là Băng Đế an nguy, việc dung hợp không chỉ Trữ Đông Vũ có nguy cơ gặp nguy hiểm, mà Băng Đế cũng không kém đi nơi nào. Chủ chốt là, nàng phải bảo vệ được tinh thần căn nguyên của mình không bị đồng hoá, để giữ lại ý thức và trí tuệ, đấy là một thứ vô cùng quan trọng trong cả quá trình Tạo Thần. Chỉ cần xảy ra một chút sai lầm thôi, chính là từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, vĩnh viên tiêu tan.

Một lát sau, Băng Đế thanh âm mới chậm rãi cất lên, tuy rằng có chút mệt mỏi nhưng không che giấu được sự phấn khởi: "Không có việc gì. Quan trọng hơn là, tiểu tử, chúng ta thành công a! Thật là tốt quá!"

Trữ Đông Vũ cũng bị sự vui vẻ của nàng lây nhiễm, cười đáp: "Đúng vậy, Băng tỷ tỷ, lần này tuy rằng nguy hiểm nhưng kết quả mang đến thật là vượt ngoài mong đợi. Có lẽ sự huấn luyện của mụ mụ cũng giúp ích rất nhiều, nếu không phải nàng, bây giờ thân thể ta khó có thể thừa nhận được thứ lực lượng khủng bố kia."

Lại nói: "Còn nữa, Băng tỷ tỷ, ta không phải nam hài tử, mà là nữ hài tử a. Ta tên là Trữ Đông Vũ."

"Ách." Băng Đế rõ ràng bị kinh ngạc đến, sau đó nàng mới chậm rãi quan sát kỹ Trữ Đông Vũ. Quả thật, mặc dù có cơ bắp rắn rỏi, đường nét khuôn mặt sắc sảo đầy khí phách, nhưng mà đôi mắt lại lộ vẻ mềm mại nhu hoà, hơn nữa đôi môi hồng nhuận nhìn là muốn cắn kia không giống nam hài. "Thật ngại quá, hiểu lầm hiểu lầm."

"Không sao đâu Băng tỷ tỷ, chúng ta hãy mau rời khỏi đây thôi. Băng tỷ tỷ, ngươi biết đường đi chứ? Nói ra có chút xấu hổ, nhưng mà vì mù đường cho nên ta mới đi lạc tới đây, ta thậm chí còn không biết đây là nơi nào a."

Băng Đế nhất thời không kiềm chế kịp "phụt" một tiếng, Trữ Đông Vũ lỗ tai liền hồng thấu "Băng tỷ tỷ, ngươi hư..."

"Khục, e hèm, nơi đây chính là cực bắc chi địa, địa phương lạnh giá nhất trên đại lục này. Ngươi muốn đi nơi nào, ta cho ngươi chỉ đường."

"Sử Lai Khắc học viện a, ta muốn tới đó nhập học."

Phóng xuất Võ hồn Hàn Băng Phí Thiên Dực, mà bây giờ là Băng Bích Phi Thiên Dực, một cái hồn hoàn màu đỏ từ dưới chân bay lên. Trữ Đông Vũ thông qua mụ mụ kính yêu giáo dục thì biết được hồn hoàn màu đỏ này rốt cuộc lợi hại cỡ nào, cho nên cô có chút lo ngại, khoan không nói đến việc bị người ta chú ý đến, nội việc một đứa trẻ 7 tuổi sở hữu hồn hoàn bốn mươi vạn năm đã đủ nhấc lên một hồi sóng to gió lớn rồi.

Nghĩ vậy, trên đầu Trữ Đông Vũ Trí Tuệ Nguyệt Quan hiện ra, vương miện loé sáng lên, trong nháy mắt, đỏ thẫm chói mắt hồn hoàn bị thay thế thành màu vàng kim. Đây là công dụng khác của Trí Tuệ Nguyệt Quan, thao túng tinh thần, khiến cho thông tin người khác tiếp nhận được bị sai lệch. Nói cách khác, vẫn là bốn mươi vạn năm hồn hoàn đó, nhưng trong mắt người khác, nó chỉ là bách niên hồn hoàn mà thôi.

"Tiểu Vũ, ngươi làm gì?"

"Băng tỷ tỷ, ta sử dụng một ít thủ đoạn che mắt, người khác sẽ không biết được đẳng cấp hồn hoàn của ta. Quá mức nổi bật đôi khi cũng rất nguy hiểm."

Băng Đế nghe thế thì gật đầu tán đồng, đứa nhỏ này rốt cuộc chỉ mới 7 tuổi, một mình lang bạc ở chốn xa lạ này rất dễ bị người xấu nhắm đến. Không thể không nói, đứa nhỏ này nhìn thì có vẻ ngây ngô, nhưng mà lại có đủ tâm nhãn a.

Trữ Đông Vũ thì dựa theo sự hướng dẫn của Băng Đế bay ra khỏi cực bắc chi địa, trên đường đi, gặp phải một số hồn thú thích hợp cô sẽ dừng lại bổ sung cho Võ hồn Trí Tuệ Nguyệt Quan của mình. Kết quả sau quãng đường vừa đi vừa tu luyện, Trữ Đông Vũ đạt tới Hồn Sư 17 cấp hồn lực.

Trí Tuệ Nguyệt Quan thu được một thiên niên hồn hoàn, mặc dù thuộc tính hệ tinh thần rất khó tìm được hồn hoàn thích hợp, nhưng may mắn là Trữ Đông Vũ đang ở cực bắc chi địa, một nơi tuy vô cùng hung hiểm nhưng cũng có rất nhiều loại hồn thú sinh sống, cho nên mới có thể sớm tìm được hồn hoàn phù hợp.

Bay suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng Trữ Đông Vũ cũng nhìn thấy hình ảnh phố phường nhộn nhịp, Sử Lai Khắc học viện. Gọi nó là tòa học viện cũng không chính xác, phải nói là một tòa thành thị. Ra khỏi rừng rậm đến thẳng đường lớn, xa xa phía trên bình nguyên là một dãy tường thành cao cao mở rộng ra tứ phía.

Sử Lai Khắc học viện được xây dựng trên một bình nguyên, diện tích cực lớn. Bản thân nó cũng là một tòa thành thị, tên là Sử Lai Khắc thành. Trên Đấu La Đại Lục, Sử Lai Khắc thành có thể nói là thành thị lớn thứ hai thứ ba, trong thành có hơn hai trăm vạn dân. Tòa thành thị này thuộc quyền sử hữu của Sử Lai Khắc học viện, hoàn toàn không phụ thuộc vào bất cứ quốc gia nào. Chỉ cần điểm này thôi, những học viện khác đã không thể so sánh rồi.

Sử Lai Khắc học viện không nằm ở trung tâm thành thị, mà tọa lạc tại phía đông, bởi vì ở đây cách Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tương đối xa.

Bốn phía Đông Tây Nam Bắc của Sử Lai Khắc thành đều giáp với một quốc gia, giao thông cực kỳ thuận lợi, đồng thời cũng là thành thị thuận lợi trao đổi buôn bán cho cả bốn đế quốc. Thêm vào sự tồn tại của Sử Lai Khắc học viện, nên ở đây cực kỳ an ninh, giao dịch ở đây tuyệt đối an toàn, vì thế mỗi khi thương nhân của tam đại đế quốc muốn trao đổi hàng hóa đều chọn địa điểm là Sử Lai Khắc thành.
Ba phía Bắc - Tây - Nam của Sử Lai Khắc thành đều có thể thoải mái ra vào, chỉ riêng phía Đông là thuộc về riêng Sử Lai Khắc học viện.

Trữ Đông Vũ theo hướng Băng Đế chỉ, bay đến cửa thành phía Đông. Đừng nghĩ phía đông tòa thành chỉ có Sử Lai Khắc học viện mà nghĩ nơi này vắng vẻ, thực ra bên ngoài cửa thành có đến hơn năm ngàn người, ở đây phi thường náo nhiệt. Đa số tiểu thương đều đã nghe tin và đến, nên hiện tại ngoài thành còn muốn náo nhiệt hơn trong thành.

"Tiểu Vũ, xem ra chúng ta đến vừa đúng dịp học viện đang chiêu sinh, mau xuống dưới đăng ký."

"Được, Băng tỷ tỷ."

Ở cửa thành đông, có hơn mười người trạc 15 tuổi đang đứng thủ hộ, mỗi người đều mặc trang phục màu vàng, trên ngực có thêu một phù hiệu màu xanh biếc. Đây là đồng phục của đệ tử ngoại viện năm ba.

Trữ Đông Vũ gương mặt tươi cười, lễ phép nói: "Xin chào các vị sư huynh, ta muốn báo danh tham gia học viện chiêu sinh, không biết phải làm thế nào?"

Một người có vẻ như là đội trưởng đứng ra đáp lời: "Xin chào ngươi, tiểu muội muội, chúng ta học viện nguyên tắc không biết ngươi đã biết hay chưa? Đầu tiên ngươi sẽ phải tham gia một buổi phỏng vấn nhập học, điều kiện phải dưới 10 tuổi, hồn lực trên 15 cấp. Ba tháng sau, ngươi sẽ phải tham gia một buổi sát hạch thực chiến, chỉ khi vượt qua ngươi mới có thể trụ lại học viện. Tiểu muội muội, cấp hồn lực của ngươi..."

Hắn không nói tiếp, nhưng Trữ Đông Vũ hiểu ý hắn, một tiểu hài nhi có thể có bao nhiêu cấp hồn lực kia chứ, hắn là đang nghi ngờ Trữ Đông Vũ có đạt đủ điều kiện hay không.

Trữ Đông Vũ mỉm cười, dưới chân hiện ra một vòng hồn hoàn màu vàng kim chói mắt, phía sau lưng là đôi cánh màu xanh lam, nhìn qua giống như được kết từ những phiến băng vũ, vừa mềm mại mà lại vừa sắc bén.

Băng Bích Phi Thiên Dực vừa xuất hiện, một cỗ khí phách lạnh lẽo liền ập tới, vị sư huynh vừa nãy còn cùng Trữ Đông Vũ đáp lời, nay đã run rẩy khụy gối, loại khí thế niễn áp này hắn quả thực chưa từng cảm thụ quá, lại còn xuất phát từ một tiểu muội trông có vẻ mềm manh* như thế.

*Mềm mại, đáng yêu

"Vị sư huynh này, ta năm nay bảy tuổi, mười bảy cấp hồn lực, Võ hồn Băng Bích Phi Thiên Dực cực hạn chi băng. Như vậy có thể chứ?" Vẫn giữ nguyên nụ cười lễ phép, Trữ Đông Vũ bình tĩnh hỏi.

"Có thể. Người đâu, mau dẫn vị sư muội này vào trong đăng ký."

Trữ Đông Vũ thu hồi Võ hồn, tiến lên một bước đỡ lấy vị sư huynh nọ, vỗ vỗ vai hắn, cười hiền hoà nói: "Sư huynh, vất vả ngươi."

Sư huynh thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp: "Không vất vả, không vất vả, đây là trách nhiệm của ta. Ngươi mau mau vào trong đi, cẩn thận nắng nóng."

"Hảo."

Nói rồi, Trữ Đông Vũ liền cùng một vị sư huynh dẫn đường khác, tiến vào bên trong học viện.

Lúc này, Băng Đế mới ra tiếng "Nhìn thì có vẻ ngây thơ không hiểu sự đời, nhưng không ngờ ngươi lại là cái tiểu quỷ tinh ranh a." Ban đầu thì lợi dụng lực lượng của cực hạn chi băng ra đòn phủ đầu, cho thấy rằng bản thân không dễ chọc, sau đó lại ân cần khích lệ để tạo hình tượng gần gũi thân thiện, cương nhu đúng chỗ sẽ khiến cho đối phương không cần e ngại bản thân, lại không dám xem thường nàng tuổi nhỏ.

Trữ Đông Vũ truyền âm cùng nàng nói: "Không có biện pháp, ta mụ mụ là Thần giới tối cao Thần Vương, rất hay cùng người khác xã giao bàn luận, ta đi theo nàng cũng tự động học được tinh túy."

"Khoan đã, Thần giới tối cao Thần Vương? Mụ mụ của ngươi, không phải là..." Trên toàn phiến đại lục này, chỉ có duy nhất một vị có được danh xưng "Thần Vương" đó, sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ?

"Mụ mụ của ta đúng là song thần vị Diêm La Thần Vương cùng Tu La Thần, cũng là Sử Lai Khắc bát quái đời đầu Lão đại, đồng thời chính là Võ Thần Điện người sáng lập, tiền thân là Võ Hồn Điện cùng Sát Thần Điện, Trữ Tâm Lạc. Còn mẫu thân ta chính là La Sát Thần, một trong mười vị chủ mẫu của Thần giới, Bỉ Bỉ Đông."

Băng Đế: "....." Đừng hỏi, nếu hỏi chính là sốc đến mức không biết phải nói gì.

Tiến vào bên trong học viện, nơi này có nhiều điểm tương đồng với tưởng tượng của Trữ Đông Vũ. Khuôn viên rộng lớn, khung cảnh tuyệt đẹp, thảm cỏ trải rộng khắp nơi, không khí trong lành tươi mát. Đi ở trên đường, nhìn đâu đâu cũng thấy cây cối um tùm, những thực vật này rõ ràng luôn được chăm sóc cẩn thận.

Đi về trước hai trăm thước, đập vào tầm mắt là một tòa các pho tượng thật lớn. Ở đây có tổng cộng mười một pho tượng, tất cả đều cao khoảng mười thước, và hoàn toàn được làm bằng đá hoa cương cứng rắn nhất.

Hàng đầu tiên có ba pho tượng, pho tượng ở giữa là một lão giả mang kính, miệng nở nụ cười, dáng người hơi mập nhìn qua rất phúc hậu.

Sư huynh dẫn đường chỉ Trữ Đông Vũ: "Vị ở giữa chính là người sáng lập học viện Sử Lai Khắc, cũng là viện trưởng đầu tiên: Phất Lan Đức. Người bên trái hắn là người sáng tạo cơ sở giảng dạy cho các hệ Võ hồn, Ngọc Tiểu Cương, danh xưng Đại Sư. Người con gái bên phải là vơi của Đại Sư, Liễu Nhị Long. Hai vợ chồng họ và viện trưởng Phất Lan Đức hợp lại Hoàng Kim Thiết Tam Giác. Nếu nói viện trưởng Phất Lan Đức là người sáng tạo học viện, vậy hai người kia chính là những người đã bồi dưỡng ra Sử Lai Khắc Bát Quái."

Vị đại sư nhìn qua là một trung niên gầy yếu, còn nữ tử lại có phong tử yểu điệu. Phía sau ba người là tám pho tượng, Trữ Đông Vũ nhìn đến pho tượng giữa trung tâm liền nhận ra, còn ai khác ngoài nhà mình kính yêu mụ mụ? Không chỉ pho tượng trung tâm, mà cả tám pho tượng Trữ Đông Vũ đều biết, kia đều là huynh đệ vào sinh ra tử cùng mụ mụ, mà ba trong số đó chính là a di của nàng. Trữ Đông Vũ trước kia cũng hay quấn lấy bọn họ nghịch ngợm, nhất là Mã thúc thúc cùng Áo thúc thúc, hai người bọn họ nhất sủng nàng, cho dù nàng nghịch ngợm tới cỡ nào cũng đều sẽ thuận theo.

Phía trái các pho tượng là một con đường lớn đủ để bốn năm xe ngựa đi qua cùng lúc, ven đường còn có một tấm bảng hướng dẫn viết bốn chữ Bờ Hồ Tiểu Kính. Bên phải có thể mơ hồ nhìn thấy một mảng nước mênh mông, nói cách khác mười một pho tượng đứng dựa vào ao hồ phía sau.

"Hồ này là vì kỷ niệm tổ tiên Thiên Thủ Đấu La của Đường Môn mà xây nên, tên gọi Hải Thần Hồ. Trong truyền thuyết tổ tiên Đường Tam chính là người kế thừa của Hải Thần. Nội viện của học viện nằm tại một hòn đảo ở giữa hồ, toàn bộ đệ tử ngoại viện đều xem việc có thể đến giữa hồ là vinh quang."

Trữ Đông Vũ tò mò hỏi: "Xin hỏi sư huynh, học viện xây dựng Hải Thần Hồ để tưởng niệm Thiên Thủ Đấu La. Vậy Diêm La Thần Vương đâu, nếu như ta không nhầm, đóng góp của nàng đối với học viện là nhất to lớn."

Sư huynh dẫn đường nhìn ra được Trữ Đông Vũ rất có hứng thú với Diêm La Thần, cho nên nhanh chóng cho ra đáp án: "Tất nhiên không thể thiếu a, ngươi xem, ở giữa hồ có một bệ đá, bên trên có bản mô phỏng Khai Thiên Bá Hoàng Kích tỉ lệ 1:1, chiến Võ hồn đã giúp Diêm La Thần đạt được thần vị, các học viên ngoại viện sau khi tiến vào nội viện, việc đầu tiên phải làm chính là đến đó tế bái, lấy đó làm lễ ra mắt Thần Vương điện hạ."

"Thì ra là vậy."

Đang nói, bỗng nhiên từ phía sau, một thân hình mảnh khảnh va phải Trữ Đông Vũ, cũng may cô thân thủ nhanh nhẹn, vội tiến tới hai bước xoay người, chuẩn xác bắt lấy người nọ.

Đối phương là một thiếu nữ thoạt nhìn mười bốn, mười lăm tuổi, thân vận giáo phục màu tím, dáng người thon dài cân xứng, mái tóc dài màu tím tạo thành sóng lớn xoã tung sau đầu, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt trong vắt như làn nước, chỉ cần đứng im thôi đã tự có một loại khí chất thanh nhã.

Thiếu nữ từ trong lồng ngực Trữ Đông Vũ ngẩng đầu lên, nhất thời có hơi mê mang, nàng quả thật chưa gặp qua người nào vừa có nét anh khí tuấn dật, lại vừa mềm mại đáng yêu như thế, hai loại khí chất không liên quan gì nhau này lại cùng xuất hiện trên một người, này không đặc biệt sao.

Trữ Đông Vũ mím môi, chần chừ hỏi: "Học tỷ, ngươi không sao chứ? Có bị thương ở đâu hay không?"

Thiếu nữ lấy lại tinh thần, rời khỏi lồng ngực vững chãi kia, ôn nhu đáp lời: "Ân, ta không sao, cảm ơn ngươi. Ta là Giang Nam Nam, ngươi chính là tân sinh năm nay sao?"

"Hiện tại còn không phải, nhưng rất nhanh sẽ là, ta tên... Vương Thiên Vũ, học tỷ gọi ta Tiểu Vũ là được."

"Được, Tiểu—"

Giang Nam Nam còn chưa dứt lời, phía sau lại truyền đến âm thanh hùng hồn vang dội "Nam Nam, ngươi đợi ta a!!!"

Giang Nam Nam sắc mặt hiện lên vẻ chán ghét, rất nhanh liền giấu đi, cười hướng Trữ Đông Vũ nói: "Học muội, lần sau có duyên gặp lại, tạm biệt!"

Vừa nói xong liền chạy mất, giống như rất sợ người phía sau đuổi kịp. (Đính chính, nàng là phiền không phải sợ.)

Từ đằng xa chạy tới là một nam nhân, người tới một thân màu đen giáo phục, thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi, mày rậm mắt hổ, mũi thẳng khẩu phương, quả nhiên tướng mạo đường đường. Bất quá vừa rồi chỉ tay hét lớn hành vi, có phần phá hủy hình tượng...

Chỉ là, hắn hướng về Trữ Đông Vũ đi tới, dáng vẻ hùng hổ doạ người, đúng là muốn kiếm chuyện, xách lên Trữ Đông Vũ cổ áo, ngón trỏ phi lễ chỉ thẳng Trữ Đông Vũ mặt, giận mắng: "Ngươi, cút xa Nam Nam ra một chút, nếu không đừng trách ta!" Dứt lời liền hướng Giang Nam Nam phương hướng đuổi theo.

Sư huynh dẫn đường thấy vậy thì vội an ủi nói: "Học muội, ngươi không cần bận tâm hắn, sư huynh hắn nhìn có vẻ hung dữ thế thôi nhưng không phải người xấu đâu. Hắn chỉ là, chỉ là đuổi theo học tỷ đến nóng nảy cho nên mới hướng ngươi trút giận, ngươi coi như hắn phóng rắm* là được ha."

* Này ai không hiểu thì hỏi t giải đáp cho :))

Trữ Đông Vũ đầu hơi cúi xuống, tóc mái che đi một nửa khuôn mặt, cho nên sư huynh dẫn đường không phát hiện, Trữ Đông Vũ đôi mắt biến thành màu đỏ. Chỉ khi Trữ Đông Vũ triệt để phẫn nộ, mới xuất hiện tình trạng này, mà hiển nhiên, nam nhân vừa rồi hành vi đã chọc tới Trữ Đông Vũ cân gân.

Lấy lại bình tĩnh sau, Trữ Đông Vũ thanh âm lạnh nhạt hỏi: "Sư huynh, vị sư huynh vừa rồi là...?"

"Hắn tên là Từ Tam Thạch." Sư huynh dẫn đường thành thật đáp. Sau đó lại tiếp tục dẫn Trữ Đông Vũ đến nơi đăng ký.

'Từ Tam Thạch, Từ sư huynh, tốt a, ta nhớ kỹ rồi.'

Trữ Đông Vũ mặc dù bên ngoài khí chất cho người ta một loại hoà ái dễ gần xảm giác, nhưng kì thật bé con có bệnh thù dai, lần này bị Từ Tam Thạch chỉ thẳng mặt cảnh cáo, đã thành công đánh thức Trữ Đông Vũ tiểu ác ma. Tất nhiên cô sẽ không hành động một cách ngu xuẩn đâu, Từ Tam Thạch để ý Giang học tỷ kia như vậy, vậy thì từ nàng xuống tay đi...

Quanh thân Trữ Đông Vũ cơ hồ có một tầng tử khí hắc ám, khẽ nở một nụ cười đầy toan tính, sư huynh dẫn đường cùng Băng Đế đều không rét mà run.

【 ----- hết chương 4 ----- 】

Trữ Đông Vũ: 😈

Sư huynh dẫn đường + Băng Đế: 🥶

Giang Nam Nam: 🤧

Từ Tam Thạch: 🤧🥶

Ninh Lạc: "cách để đánh thức một con quỷ 🐧"

*Chương này có hơi spoil phần 1 một tí, đọc xong thì quên đi nghe đừng có nhớ, để mai mốt đọc phần 1 tới đoạn đó thì giả bộ bất ngờ cho tui 🧙🏻‍♂️🪄 (úm ba la xì bùa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro