Chương 2: Các hoàng tử đều là tai họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân, Cảnh Bình năm thứ hai mươi ba.

Có lẽ là Trưởng công chúa sinh ra mang đến điềm lành, hoặc là trời cao không nỡ nhìn quốc gia không ngừng vươn lên này chịu nhiều thiên tai nên ban xuống ân trạch. Hơn mười năm mưa thuận gió hòa, chính trị thanh minh, làm cho quốc gia nhỏ yếu hai trăm năm trước, nhanh chóng lớn mạnh, trở thành một trong trong đương kim ngũ đại đế quốc.

Dân chúng một bên khẩn cầu trời cao tiếp tục ban ân, một bên quý trọng mùa màng tốt khó có được này. Bọn họ cố gắng làm việc, hi vọng tại những năm yên bình kiếm hạ tài phú không đếm được, không bao giờ vì đi qua thiên tai nhân họa mà lo lắng hãi hùng nữa. Những năm nạn đói đã sớm đi qua, tương lai tốt đẹp đang mời gọi không xa.

Hoàng thành năm nay so với năm rồi càng thêm phồn hoa, trên đường thương nhân, quý tộc từ các quốc gia lui tới cùng với lượng lớn hàng hóa giao dịch, càng xúc tiến kinh tế Nam Tấn phát triển.

Bổn quốc thương nhân khôn khéo, ánh mắt gắt gao nhìn thương nhân quý tộc , giống như nhìn chằm chằm đại dê béo, dùng cái miệng biết ăn nói, mời gọi những vị công tử tiểu thư mua tiểu thương phẩm của bọn họ. Các văn nhân nhã sĩ, công tử tiểu thư tiếp tục mộng tưởng ái tình của bọn họ, xuyên qua bên trong biển người mờ mịt, tìm kiếm cái gọi là một nửa còn lại.

Nhân gian cảnh đẹp tràn ngập hy vọng như thế, luôn luôn có một hai cái nhân tra phá hư, làm người tâm tình hậm hực vài ngày, hận không thể làm thịt bọn họ. Giống như khi ngươi đang ăn một món ngon, có người ở trong bát của ngươi thêm con gián chết, nói không nên lời ghê tởm.

Giữa phố xá náo nhiệt, hai thiếu nữ nhu thuận khả nhân bị hai thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mặc cẩm bào hoa lệ vây quanh. Hai cô nương tuổi chừng mười sáu mười bảy, diện mạo phi thường giống nhau, là một đôi cực phẩm song bào thai xinh đẹp. 

"Tiểu nương tử đây là muốn đi đâu a? Muốn ca ca đưa các ngươi đoạn đường hay không a?" Lục y thiếu niên sắc mị nhìn chằm chằm tiểu nương tử khả ái trước mặt, nhẹ lay động chiết phiến ra vẻ bộ dáng tài tử phong lưu.

"Không cần lại đây!" Hai tiểu cô nương sợ tới mức hoa dung thất sắc, thất kinh ôm lấy nhau. [Ô ô ~~ thực không nên trộm trốn đi, nương nói rất đúng, trong hoàng thành đều là người xấu. Nương, người ở nơi nào? (@_@;)]

"Tứ ca, ngươi như vậy sẽ dọa hư tiểu nương tử." Lam y thiếu niên bên cạnh sửa sang lại xiêm y, lộ ra tươi cười tự cho là rất tuấn tú, phối hợp với khuôn mặt nguyên bản dễ nhìn, quả thật rất có lực sát thương.

Hai tiểu nương tử thấy thế trong lòng thoáng buông xuống một chút. Nhưng câu kế tiếp của lam y thiếu niên lại làm cho các nàng biến sắc.

"Hai vị tiểu nương tử yên tâm, chúng ta không phải người xấu, các ngươi gặp qua người xấu soái giống ta như vậy sao? Đương nhiên không có! Gần đây người xấu nhiều như vậy, hai vị tiểu nương tử yên tâm, hai ca ca chúng ta nhất định sẽ bảo vệ tốt các ngươi. Có phải hay không a, tứ ca!"

Lam y thiếu niên soái khí tươi cười nhất thời biến mất, sắc mặt lộ vẻ khẩn cấp ti tiện, làm cho người ta có xúc động muốn đánh.

Lục y thiếu niên bên cạnh liên tục gật đầu, một bộ dạng không hơn không kém trư. "Đúng đúng đúng! Chúng ta là người tốt, theo chúng ta về nhà đi? Bổn hoàng... bổn thiếu gia sẽ hảo hảo yêu thương các ngươi. Ha ha ha ~"

Hai vị tiểu nương tử sớm bị dọa thất kinh, gắt gao ôm lấy nhau, ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn về đám người vây xem chung quanh, hy vọng bạch mã vương tử trong mộng xuất hiện, đánh bại hai cái dâm tặc này cứu các nàng.

Nhóm người bên cạnh bị ánh mắt điềm đạm đáng yêu của tiểu nương tử đả động, vài vị công tử ca chuẩn bị đi ra làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng lại bị vài cái hung thần đại hán bên người hai dâm tặc ác sát ánh mắt đảo qua, nhất thời sắc mặt tái nhợt, sợ hãi rụt rè thu hồi một chân chớm bước ra, một lần nữa lùi lại trong đám người.

Dân chúng chung quanh giận mà không dám nói gì, bởi vì hai người trước mặt là hai trong "Hoàng thành tứ hại" nổi danh lẫy lừng, Tứ hoàng tử Triệu Tùng cùng Ngũ hoàng tử Triệu Tường. Không có việc gì nhị hại này lại cùng nhau gây họa cho dân chúng, ở bên đường đùa giỡn cô nương nhà lành, tranh giành tình nhân, ăn cơm không trả tiền đều giống như ăn sáng. Nhân tra a!

Hai vị tiểu nương tử thất kinh đánh liều mà chạy, ý đồ thoát đi hai cái ti tiện ma chưởng, nhưng lại bị bọn hắn dễ dàng ngăn lại.

"Ai, tiểu nương tử chớ đi a! Ca ca ở phía này."

"Lần này các ngươi chạy đi đâu. Ha ha ~~"

"Cứu mạng a!!"

"Đừng tới đây!"

"Vô sỉ!", "Bại hoại!", dân chúng nghiến răng nghiến lợi nhìn Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đùa giỡn dân nữ, không người dám đứng ra, nhưng cũng không người rời đi, tiếp tục nghiệp lớn vây xem của bọn họ. Bọn họ sắc mặt kích động, không biết là vì tiểu cô nương chịu nhục mà phẫn nộ? Hay là vì trong đầu tự động sắm vai hai hoàng tử mà ngầm phấn khích?

Lão bản bán hạt dưa bên cạnh, một bên ngầm đối với nhóm hoàng tử phun nước bọt, trong lòng mắng to nhân tra; Một bên lại cao hứng vì hôm nay có sự tình như vậy mà bán ra nhiều hơn hai bao hạt dưa, hy vọng lần sau còn có việc này phát sinh.

Người a, nhân tính a.

Đang lúc hai tiểu nương tử thương tâm muốn chết, bạch mã vương tử đến.

"Dừng tay!" Một thanh âm từ phía sau đám người truyền đến, đám người tự động tránh ra, chừa ra một đoạn không gian nhỏ hẹp. Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử theo khe hở, nhìn về phía sau đám người. Đứng đằng sau đám người là một thiếu niên khoảng mười tám tuổi, mặc bạch sắc kim văn trường bào, bên hông một đôi tinh mỹ ngọc bội, tóc đen sơ thành búi chỉnh tề trên đỉnh đầu, buộc bên trong bạch ngọc quan tinh xảo, phối cùng dung nhan tuấn mỹ, quả giống với bạch mã vương tử. Đáng tiếc không có bạch mã, bất quá như vậy cũng đủ rồi.

Hai cái tiểu nương tử vốn sợ tới mức chết khiếp, nay si ngốc nhìn anh hùng đang bình tĩnh đi vào đến ngây người. [Nương, trên thế giới này thật sự có bạch mã vương tử a! Thật sự là rất soái! (●♡∀♡)]

"Hai người các ngươi ban ngày ban mặt đùa giỡn cô nương nhà lành, còn có vương pháp hay không. Còn không mau thả bọn họ." Bạch y thiếu niên lời nói chính nghĩa chỉ trích hai vị hoàng tử, ánh mắt nhìn về phía hai tiểu nương tử điềm đạm đáng yêu lại có chút dị sắc đảo qua, ai cũng không phát hiện.

"Di*! Đây không phải là Tam hoàng huynh sao, nay như thế nào sớm như vậy đã ở đây? Không phải là tối hôm qua ở Phượng Tê Lâu qua đêm đi?" Tứ hoàng tử ra vẻ kinh hỉ nhìn Tam hoàng tử.

* Giống "ơ" trong tiếng Việt.

"Tiểu quán đêm qua có vừa lòng không a? Xem Tam ca thần thái hăng hái, nhất định thực không sai đi! Chậc chậc." Ngũ hoàng tử cười xấu xa.

"Ngươi... ngươi nói bậy, ta mới từ trong phủ đi ra, cái gì tiểu quán, ta... ta không biết." Sắc mặt Tam hoàng tử nhất thời đại biến, đỏ lên lại nghiêm mặt nói.

"Nga ~" Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đồng thời phát ra ý vị thâm trường cảm thán.

"Nga ~" Dân chúng vây xem cũng đi theo phát ra ý vị thâm trường cảm thán, ánh mắt bát quái nhìn chằm chằm Tam hoàng tử.

"Ngươi! Các ngươi!..." Tam hoàng tử hận không thể tìm hố mà trốn, sớm biết như vậy liền không nhúng tay vào việc này, không cần làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa.

Hai vị tiểu cô nương từ thiên đường rớt xuống địa ngục, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tam hoàng tử, giờ khắc này hình tượng bạch mã vương tử trong lòng sập đổ ầm ầm.

"Thật hảo ngoạn!" Không biết khi nào, một tiểu mỹ nữ tuyệt sắc từ bên trong tiệm tơ lụa phía sau hai tiểu nương tử đi ra, tựa tiếu phi tiếu nhìn ba vị hoàng tử. Thiếu nữ thoạt nhìn mười lăm, mười sáu tuổi, còn đang ở trong thời kỳ phát dục, nhưng không khó nhìn ra sau khi lớn lên tuyệt đối sẽ đẹp đến hại nước hại dân.

"Ngươi... ngươi như thế nào ở đây?" Ba vị hoàng tử sắc mặt đại biến, giống như nhìn thấy quái vật đáng sợ.

Tiểu mỹ nữ cười hì hì nhìn ba vị hoàng tử, hai cô nương lại tựa hồ thấy được cứu tinh, rất nhanh trốn sau tiểu mỹ nữ, vươn hai cái đầu nhỏ, sợ hãi nhìn mọi người.

"Sáng nay nhàm chán, vốn định ra ngoài đi dạo, lại không tưởng được nhìn thấy trò hay như thế, không biết phụ hoàng có hứng thú không đây?" Tiểu mỹ nữ nâng cằm, ra vẻ tự hỏi, lầm bầm lầu bầu.

Ba vị hoàng tử sợ tới mức hồn phi phách tán.

"Hoàng muội, không liên quan đến ta, ta chỉ là đi ngang qua, trong nhà có việc gấp, ta đi trước." Tam hoàng tử nói xong vội vã rời đi.

Tiểu mỹ nhân này hoá ra chính là Nam Tấn Trưởng công chúa điện hạ.

"Đúng rồi, ta đột nhiên nhớ tới có việc cần phải hỏi Tam hoàng huynh, ta đi tìm hắn." Tứ hoàng tử lôi Ngũ hoàng tử đuổi theo hướng Tam hoàng tử rời đi. "Tam hoàng huynh, chờ một chút, mỹ nam tiểu thư đồng lần trước ngươi xem trúng còn muốn hay không a?"

Xa xa, Tam hoàng tử nghe thấy, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa vấp té.

Nhìn Tam hoàng tử đã đi xa, hai vị tiểu cô nương chỉ biết nhìn theo trân trối, bạch mã vương tử trong lòng giờ khắc này hóa thành tro tàn. [Nương nói rất đúng, nam nhân thực đáng sợ, không cần bạch mã vương tử nữa a. ( ꈨຶ ˙̫̮ ꈨຶ )]

----****----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro