Chương 6: Dư phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau.

Trận mưa to hôm qua rửa sạch bụi bẩn trong không trung, sau cơn mưa không khí phá lệ tươi mát, thời tiết cũng nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều.

Ánh nắng mặt trời len lỏi qua khe cửa sổ, tiến vào trong phòng ngủ của Thất hoàng tử, vừa vặn chiếu đến bồn cây đầy vẻ úa tàn bên cạnh bàn.

Nguyên bản bồn cảnh xinh đẹp, nay cũng đã mang bệnh, cành lá đều héo rũ, ánh ban mai bên ngoài chiếu xuống bao hàm sinh cơ bừng bừng, cấp một tia hy vọng cho bồn cảnh héo rũ này.

Người trên giường nhắm hai mắt mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, duỗi thắt lưng một cái thật dài, một bên ngáp một bên dụi mắt. Mỗi ngày ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, cuộc sống thực không phải chỉ thoải mái bình thường thôi đâu a!

Xốc chăn lên, người tối hôm qua ngủ cạnh đã sớm rời đi, Cách Ca thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại tối hôm qua một đêm bi thảm, thật sự là đáng sợ, lần sau đánh chết cũng không ngủ cùng Tình tỷ tỷ, không, tốt nhất đời này đều không. Hiện tại nhớ đến cả người đều phát run, phỏng chừng đó là đêm bi thảm nhất trong đời của Cách Ca, nghĩ lại mà sợ.

Rời giường, bước nhanh đến bên cạnh bàn uống chén trà tự an ủi.

Tiếng đập cửa vang lên, Cách Ca hoảng sợ, đến khi thấy rõ là Lục Trúc bưng bát nước thuốc tiến vào, tâm mới buông xuống.

"Điện hạ, hôm nay như thế nào dậy sớm như vậy? Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?" Lục Trúc buông chén thuốc, nhìn Cách Ca khác thường chần chờ hỏi.

"Hảo..." Cách Ca hữu khí vô lực trả lời, mặt sau "đáng sợ" hai từ không dám nói ra, nghĩ thầm trong lòng, lần sau ngươi cùng Tình tỷ tỷ ngủ một hôm sẽ biết.

"Điện hạ, xe ngựa đã chuẩn bị tốt rồi, dùng cơm xong là có thể tiến cung." Lục Trúc vừa nói vừa đi đến bên giường thu thập chăn.

Di ~ chưa nói uống thuốc? Vậy có phải là không cần uống.

Cách Ca mừng thầm trong lòng.

Ai biết sau lưng Lục Trúc tựa như có thêm một con mắt, không cần quay đầu lại cũng biết điện hạ nhà mình hiện tại nghĩ cái gì, không chút nào lưu tình đả kích nói:"Còn nữa, đừng quên uống thuốc, đây chính là Tình tỷ tỷ phân phó."

Cách Ca nhìn chén nước thuốc trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, không biết đang suy nghĩ quỷ ý gì.

Một lát, Lục Trúc thu thập xong, bưng chén thuốc không xoay người chuẩn bị rời đi.

"Từ đã!" Cách Ca gọi Lục Trúc lại.

Lục Trúc thu hồi chân phải đã muốn ra cửa phòng, quay đầu nhìn Cách Ca.

"Gọi người đem bồn cảnh bên kia lấy đi, đổi bồn mới." Cách Ca thản nhiên nói, chính là trong thanh âm có một tia lo lắng không người phát hiện.

Lục Trúc đảo mắt đến bồn cảnh sắp chết, gật gật đầu, liền rời đi.

Thất hoàng tử rất yêu hoa cỏ, bên trong phủ có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, được điện hạ tỉ mỉ chiếu cố rất tốt. Nhưng duy độc hoa cỏ trong phòng ngủ của điện hạ là luôn dưỡng không tốt, cứ cách ba tháng là phải đổi một lần, làm người ta khó hiểu.

Dùng xong bữa sáng, Cách Ca liền xuất phủ tiến cung cấp Dư phi nương nương, cũng chính là thân mẫu của Thất hoàng tử thỉnh an.

Ngồi xe ngựa rất thống khổ, nhất là khi chạy trên đường đá, xóc nảy dị thường khó chịu, Cách Ca ngồi bên trong bị lắc đến ngả trái ngả phải.

Những lúc bình thường đều là ngồi kiệu, thoải mái lại an toàn, ai biết mấy ngày trước lộng hỏng cỗ kiệu, hôm nay còn không có sửa xong, không có biện pháp cũng đành chịu. Cũng may kỹ thuật đánh xe của Phúc bá rất cao, bằng không phải chịu khổ hơn nữa.

Lúc Cách Ca trong lòng còn không ngừng thầm oán mặt đường hoàng thành không ra gì, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Di? Nhanh như vậy, nhanh hơn so với trước đây rất nhiều a? Bất quá rốt cuộc không cần phải chịu đựng nữa rồi!

Cách Ca xốc lên màn xe chuẩn bị xuống, lúc này mới phát hiện xe ngựa bị người ngăn lại trước cửa cung. Lúc Phúc bá chuẩn bị quát đám binh lính có mắt không tròng, xa xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập, đảo mắt liền đến trước mặt.

Đợi cho người cưỡi ngựa đi qua cửa cung, binh lính mới cho xe ngựa của Thất hoàng tử tiếp tục đi.

Cách Ca nhìn bóng dáng đối phương xa xa, trầm mặc không nói. Thật lâu sau, buông màn xe, xe ngựa tiếp tục chầm chậm đi qua cửa cung.

Trong cung Hàm Phúc, một hồng bào nữ tử lẳng lặng ngồi ở tiền đường, yên lặng nhìn búp bê vải trong tay. Nữ tử hơn ba mươi tuổi, phong nhã hào hoa, mặc một thân đỏ thẫm y bào, vạn phần kiều diễm.

Búp bê vải trong tay tuy rằng là hàng thượng đẳng, thủ công tinh tế, nhưng xem niên đại tựa hồ đã lâu, có chút cũ nát.

"Nương nương! Thất hoàng tử đến!" Cung nữ ngoài cửa báo lại.

Hồng bào nữ tử tựa hồ không có nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn búp bê vải, có vẻ rất lãnh mạc.

Cung nữ tựa hồ đã sớm tập mãi thành thói quen, cúi đầu chậm rãi lui ra.

Cách Ca từ cửa chính tiến vào, đi đến trước người hồng bào nữ tử, quỳ xuống đất thỉnh an.

"Nhi thần cấp mẫu phi thỉnh an."

Cách Ca cúi đầu lẳng lặng quỳ, yên lặng chờ đợi.

Qua nửa ngày, hồng bào nữ tử thu hồi búp bê vải, ánh mắt dừng ở trên người Cách Ca, thản nhiên nói: "Đứng lên đi."

"Vâng." Cách Ca cung kính trả lời, sau đó chậm rãi thối lui đến một bên.

"Ngày gần đây được?" Dư phi nhìn Thất hoàng tử gầy yếu, ánh mắt lại rời đi, nhìn thiên không xa xa phía ngoài cửa.

"Hết thảy mạnh khỏe." Cách Ca cúi đầu, mặt không chút thay đổi nhìn mũi chân, so với khi ở Thất hoàng tử phủ giống như hai người.

Thật lâu sau, Dư phi thu hồi ánh mắt, xoay người uống trà.

Các cung nữ đối với đôi mẫu tử kì quái này đã sớm thành thói quen, Dư phi lạnh lùng, Thất hoàng tử lạnh nhạt, mỗi ngày nói vài câu vấn an, giống như người lạ.

Hàm Phúc cung nhất thời im lặng vô cùng.

Cách Ca chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nữ tử đang uống trà, ánh mắt dừng ở búp bê vải trên tay phải nữ tử, tay vô thức nắm chặt.

"Nếu không còn chuyện gì, nhi thần xin phép cáo lui."

"Ân."

Vãng tích như nhau.

Dư phi nhìn bóng dáng Cách Ca rời đi, tay phải gắt gao nắm búp bê vải.

Ngoài cung Hàm Phúc, Cách Ca mặt không chút thay đổi đứng, ngẩng đầu nhìn thiên không, chậm rãi nhắm mắt lại.

"Mẫu thân, mẫu thân ~ chơi với ta đi?"

"Mẫu thân, mẫu thân ~ ôm ta một cái!"

"Mẫu thân, đêm nay ngủ với ta được không? Ta sợ..."

"Mẫu thân, hôm nay Thái tử ca ca lại khi dễ ta, đau quá nga."

"Mẫu thân, búp bê vải này hảo đáng yêu, ta muốn, ta muốn ~"

"Nhi thần bái kiến mẫu phi."

"Nhi thần cáo từ!"

........

Ngày xưa một màn từ trong đầu hiện lên, không biết vì cái gì, hết thảy đều thay đổi.

Một lát, Cách Ca chậm rãi mở mắt ra, quay đầu nhìn trong cung, trên mặt lại khôi phục thành tươi cười vô tâm vô phế ngày xưa, xoay người dọc theo hành lang rời đi.

Tay phải nắm chặt thoáng buông ra, một giọt máu đỏ rơi xuống.

Ở hoàng cung đi dạo một lát xong, người nên thỉnh an thì thỉnh an, nên quỳ xuống thì quỳ xuống, Cách Ca tính toán rời đi.

Đối với hoàng cung từ nhỏ lớn lên, Cách Ca có loại chán ghét nói không nên lời, nếu không thiết yếu, nàng tuyệt đối lười tiến cung.

Đi đến ngự hoa viên, Cách Ca bị cảnh sắc xinh đẹp hấp dẫn, tuy nói nhìn rất nhiều năm, nhưng vẫn là thực hấp dẫn người. Dừng lại cước bộ, tinh tế ngắm nhìn.

Đột nhiên trước mắt một mảnh tối đen, một đôi tay che ở hai mắt Cách Ca.

"Đoán xem ta là ai?" Thanh âm thanh thúy dễ nghe từ sau lưng truyền đến, mang theo một chút nghịch ngợm.

"Xuân Hoa?" Cách Ca vừa nghe thanh âm liền biết là ai, bất quá vẫn là nổi lên hứng thú, tự hỏi, lại còn ra vẻ nghi hoặc nói.

"Không đúng!"

"Thu Nguyệt?"

"Ai là Thu Nguyệt?"

"Không lẽ là Thạch Lựu?"

"Hừ! Lại đoán!" Chủ nhân của đôi tay nhỏ bé hừ một tiếng, thanh âm mang theo một tia bất mãn.

"Cư nhiên không phải Thạch Lựu, kia nhất định là Đông Mai." Cách Ca nghịch ngợm nói.

"Lại đoán!" Chủ nhân đôi tay nhỏ bé nghiến răng nghiến lợi nói, nổi giận.

"Cũng không phải sao, thật là khó đoán. Di ~ chẳng lẽ là Đông uyển Tiểu Quế Nhi?" Cách Ca ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, làm cho đối phương nhất thời khí bạo.

"Xú tiểu thất, trợn to mắt của ngươi nhìn xem ta là ai! Ngươi mới là Tiểu Quế Nhi đâu!"

Chỉ thấy trước mắt sáng lên, tay nhỏ che ở trước mắt không thấy, Cách Ca xoay người liền thấy rõ người đang sinh khí trước mặt.

Cách Ca lập tức thay đổi một bộ cao hứng phấn chấn, một phen giữ chặt tay của người đối diện, giống như lấy lòng nhẹ nhàng lay động, vô cùng thân thiết nói: "Hoàng tỷ ~"

----****----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro